41. Sarangheyo, seonsaengnim!
Yunho gập ngay điện thoại lại. Cậu nhận ra giọng nói đó là của Park Chunse và ý nghĩ đầu tiên đến trong đầu cậu, là cô ấy vẫn còn ở Geyongi. Cô ấy chỉ đổi số điện thoại để cậu nghĩ là cô đã biến mất thôi. Chà, Seo Minjung, cô giỏi thiệt đó nha. Bà Kim và Park Chunse đã vào hùa với cô để lừa cậu. Cô nghĩ là có thể trốn thoát nổi sao, cô Minjung ngốc nghếch? Yunho mỉm cười.
Yunho lên tàu đi thẳng đến Geyongi trước khi lại có thêm bất kỳ chuyện gì xảy ra nữa. Khi con tàu dần tiến vào địa phận thành phố, Yunho ngắm nhìn xung quanh qua cửa kính. Cây cầu, dòng sông, những ngọn đồi và thung lũng đã vô cùng thân thuộc với cậu. Và đây là nơi cậu sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.Yunho tự nhủ.
Khu nhà Minjung ở đã hiện ra ngay trước mắt. Yunho bước chậm lại. Trên đường đến đây, cậu vẫn nghĩ rất nhiều đến mẹ. Yunho hiểu chuyện lần này đối với mẹ thật sự không hề đơn giản để có thể chấp nhận dễ dàng. Cậu khẽ thở dài. Dù sao thì lúc này cậu chỉ còn cách tiến về phía trước.
Yunho không vào nhà hay hỏi thăm ai cả. Cậu đặt chiếc móc khóa có hình nụ cười lên bậc thềm cửa phòng Minjung, rồi ngồi xuống đợi cô phía sau rặng sồi, nơi có thể dễ dàng quan sát khu ký túc xá mà không bị phát hiện. Lần trước khi đến đây tìm Minjung, vì quá nóng ruột nên cậu đã vội vã tin lời bà Kim tới mức hoàn toàn không suy xét kỹ lưỡng. Nếu hôm đó cậu chịu khó ở lại thì sẽ không phải mất thêm thời gian lo lắng về cô.
Có tiếng bước chân và Yunho ngoảnh nhìn. Minjung vừa từ trường về và đang mở túi xách để lấy chìa khóa nhà. Cậu thấy cô đột ngột dừng lại, rồi cúi xuống nhặt chiếc móc khóa và đứng dậy ngơ ngác nhìn ra xung quanh. Dường như cô khẽ thốt lên tên cậu. Vẻ mặt cô rất xúc động, vừa như mong mỏi cậu sẽ xuất hiện, vừa như không dám tin. Cậu đứng lặng đó, ngắm cô rất lâu. Nước mắt cô bắt đầu chảy dài xuống má và cô vội vã lau đi, bàn tay cô vẫn nắm chặt chiếc móc khóa, đặt lên ngực mình. Yunho thấy mắt mình cay cay, cô đã nhớ mong cậu như vậy, thế mà vẫn cứ trốn chạy mãi. Lần này thì đừng mong dễ dàng như thế nhé, seonsaengnim ngốc nghếch của mình!
– Seonsaengnim! – Yunho bước ra và gọi cô. Minjung giật mình quay người lại – Sao thế? Làm gì mà cứ như gặp ma vậy? Seonsaengnim đi đâu mà giờ này mới về? – Yunho bình thản trêu chọc cô, trong khi Minjung vẫn đứng ngẩn người, không thốt lên lời.
Cậu tiến lại gần, rút chìa khóa trong tay cô, rồi chen qua cô để mở cửa bước vào nhà.
– Seonsaengnim, có gì ăn không? Đói quá à. Từ trưa tới giờ chưa ăn gì hết.
Yunho tự nhiên như thể giữa hai người họ không phải cách xa nhau đã 3 năm, mà chỉ như vừa tạm biệt nhau hôm qua. Minjung bước vào sau lưng cậu, lúc này cô mới hỏi:
– Làm gì ở đây vậy?
Vừa hỏi, cô vừa bước lại phía bếp để làm chút gì đó cho cậu ăn. Yunho mỉm cười, ngồi xuống ghế và quan sát cô. Không thấy cậu trả lời, cô ngoảnh lại, thấy cậu đang chăm chú nhìn thì bối rối quay người đi. Cậu đứng dậy, vươn vai một cách mỏi mệt rồi bước lại giường và nằm xuống:
– Chà, hôm nay mệt quá. Khi nào seonsaengnim nấu xong thì gọi nha.
Yunho thiếp đi nhanh chóng. Cảm giác an toàn, bình yên khi ở bên cô khiến cậu cảm thấy rất dễ chịu. Đã lâu lắm rồi Yunho mới có lại cảm giác này. Yunho bị mùi thức ăn thơm lừng làm cho tỉnh dậy, cậu thấy cô đã đắp cho cậu một cái chăn mỏng. Minjung thì đang lúi húi dọn thức ăn ra bàn. Cậu lại gần bên cô, tấm tắc khen:
– Ừm, hồi này nấu ăn khá thiệt nha – rồi cậu săm soi bàn tay cô – có bị bỏng hay bị đứt tay không vậy?
Cô xì một tiếng, rồi đi lấy chén cơm cho cậu. Yunho ngồi xuống ăn một cách ngon lành trong khi cô ngồi vào bàn làm việc để soạn bài. Yunho ăn xong, cậu đi pha hai tách càphê rồi lại gần đưa cho cô.
– Gì vậy hả? Seonsaengnim, đâu cần chăm chỉ như vậy chứ. Uống cà phê chút đi.
Minjung đứng dậy, dọn dẹp bàn ăn rồi cả hai ngồi xuống uống càphê. Không khí rất yên lặng vì cô hoàn toàn không nói gì cả. Yunho lặng lẽ uống và quan sát cô. Cô luôn lảng tránh ánh mắt cậu và rất chú tâm vào tách càphê như thể trong đó có gì đó rất hấp dẫn. Yunho đột nhiên đứng dậy, nắm lấy cánh tay Minjung rồi nói:
– Chúng ta đi dạo một lát đi.
Khi cả hai đã ra bên ngoài, không khí đã bắt đầu lạnh của những ngày đầu thu làm cho Yunho cảm thấy rất thanh thản. Những ngọn đèn đường tỏa ánh sáng ấm áp dưới những tán cây. Khi đã lên đến đỉnh đồi, nhìn xuống thành phố phía dưới lấp lánh ánh đèn, Yunho khẽ mỉm cười, dang rộng cánh tay, hít một hơi thật sâu và nói:
– Chà, đẹp thiệt. Lại thanh bình nữa. Cũng đáng sống ở đây lắm chứ, đúng không, seonsaengnim?
Minjung không trả lời. Cô đưa mắt nhìn về phía xa đầy tư lự. Yunho đưa tay nắm lấy bàn tay cô xiết chặt, dù cô vẫn cố vùng rút tay ra, rồi cậu nhìn ra xa và nói:
– Seonsaengnim, đừng trốn tránh nữa. Hãy quên tất cả những chuyện đã qua và bắt đầu lại, ha?
– Yunho à! – Im lặng một lát, rồi Minjung khẽ nói – mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy – Minjung ngoảnh nhìn cậu – Chúng ta không thể đối diện với mọi người trong nhà. Chúng ta cũng không thể trốn tránh họ cả đời... Đừng nên vì... à mà không, không thể vì một chuyện tình cảm mà bất hòa với gia đình của mình. Yunho, có hiểu không?
Yunho thở dài nhìn cô. Biết phải nói thế nào để cô hiểu rằng cậu đã rất quyết tâm. Cậu không phải là một đứa trẻ như cô đã từng nghĩ. Cậu có đủ tự tin để ở bên cô, sao cô lại thiếu lòng tin như thế về cậu.
– Seonsaengnim, trong tất cả chuyện này, chỉ có một vấn đề là quan trọng nhất thôi.
Minjung ngước nhìn cậu, ánh mắt cô tỏ vẻ khó hiểu.
– Sao cơ?
– Là tình yêu, không phải sao? – Yunho nhìn vào mắt cô, thẳng thắn nói. Minjung có vẻ bối rối. Cô ngoảnh đi.
– Yunho, hãy trở lại Seoul đi – Giọng cô gần như nài nỉ – Chuyện này sẽ không đi đến đâu cả, tình yêu hay không cũng vậy – Cô ngoảnh lại nhìn cậu – Miran là một cô bé rất tuyệt vời. Đừng phụ lòng cô bé ấy. Miran đã rất lo lắng ...
Yunho bất ngờ đặt ngón tay lên miệng cô, không cho cô nói tiếp, rồi tiến lại, ôm cô dựa vào ngực mình:
– Hãy chỉ nói về chúng ta thôi, seonsaengnim. Cho dù seonsaengnim có làm gì đi nữa thì trong lòng Yunho cũng sẽ không bao giờ thay đổi đâu. Vì vậy...
Minjung lặng lẽ đứng yên trong tay cậu.
– Vì vậy... đừng có làm gì ngốc nghếch nữa. Chỉ cần seonsaengnim có lòng tin thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chúng ta sẽ không vì người khác mà sống khác đi, có được không, seonsaengnim?
Minjung vẫn yên lặng, nhưng Yunho cảm giác đầu cô ấy đã dựa hẳn vào vai cậu, không còn gượng gạo như lúc trước nữa. Bất giác, Yunho ôm chặt Minjung thêm một chút nữa, rồi cậu khẽ thì thầm:
– Sarangheyo, Seonsaengnim.
Đây là lần đầu tiên cậu nói câu này. Cậu nghĩ đã đến lúc cô cần phải biết tình cảm thực sự trong lòng cậu.
– Sarangheyo!
Yunho nhắc lại lần nữa. Cậu thấy vai cô khẽ rung, nước mắt cô thấm vào ngực áo cậu ấm nóng và bàn tay cô nhẹ nhàng ôm lấy vai cậu. Yunho gần như đứng im, không dám nhúc nhích. Những đám lá sồi đỏ khe khẽ reo lên trong gió cũng không át nổi tiếng trái tim cậu đập mạnh. Yunho khẽ thở dài, tựa cằm vào vai cô và nhắm mắt lại.
Một cuộc sống mới thực sự chỉ mới bắt đầu, nhưng chỉ cần có Minjung ở bên cạnh, Yunho tràn đầy tự tin rằng cậu và cô ấy sẽ cùng đi bên nhau đến hết cuộc đời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip