only love

thân thể ê ẩm được băng bó bằng băng gạc trắng khẽ cử động, đôi mi nặng trĩu khẽ lay động

nàng tỉnh dậy, sau cái đêm kinh hoàng đó.

hơi thở đều đều bên cạnh làm nàng để ý , mái đầu đen ngủ gục lên bàn tay nàng, em an nhiên trong giấc ngủ cùng đôi mắt thâm quần,yunah phì cười, vuốt ve suối tóc bồng bềnh của em, có lẽ em phát giác được thân phận của nàng rồi cũng nên.

khoác lên người em tấm chăn mỏng sẵn có bên cạnh, nàng muốn làm nhiều hơn thế, bế em lên giường để cơ thể mệt nhoài bé bỏng có thể nghỉ ngơi một cách thoải mái nhất, chỉ có điều vì vết thương chết tiệt dọc thân người làm nàng chẳng thể cử động mạnh, chỉ riêng việc đắp cho em tấm chăn cũng đủ để cơn đau nhói hành hạ thể xác rách nát này.

nàng cứ thế ngắm nhìn em say giấc nồng.

bên ngoài trời đã sụp tối,  sương sớm xuống dần theo màn đêm đen, có lẽ nàng đã mê man cả ngày hôm nay, làm em một màn hoảng sợ

Cũng đúng, khi không trông nhà hộ hàng xóm, rồi đùng một cái , xuất hiện con sói hoang trong vườn nhà, chứng kiến sự kì diệu của tạo hóa khi đó chính là người em mong nhớ từng ngày.

nàng biết làm sao giải thích cho em đây, về thân phận của nàng, và cũng chẳng biết làm sao, để em hay rằng thứ tình cảm trong nàng nay đã không còn yên vị, cho em hay rằng nàng yêu em biết nhường nào.

yêu em, loại tình cảm giữa người sói và con người, thứ chưa bao giờ có tiền lệ, con người sẽ không chấp nhận nàng và em, họ phản ứng một cách gay gắt nhất, ngược lại, tai họa rình rập em mọi lúc vì điều thiết yếu nhất, lũ ma cà rồng vẫn còn hiện diện, đe dọa và gieo rắc tai ương đến với em, tình yêu của nàng, yunah không muốn liên lụy em, càng không muốn đẩy em vào nguy hiểm một khi kẻ thù biết rõ điểm yếu của nàng là tình cảm dành cho nàng thơ nhỏ bé của nàng, nhưng,..

trái tim nàng từ lâu đã vương hình bóng em, em ngự trị nó từng giây từng phút, từ cái ngày bàn tay bé tí của em chăm chút vết thương cho nàng....

cơn gió lạnh lướt qua khung cửa sổ , làm em rùng mình tỉnh giấc, bắt gặp ánh mắt nàng tâm tình nhìn em.

-" c..cô tỉnh rồi ..."  

em run rẩy vì đợt gió lạnh vừa rồi, đẩy chiếc ghế cạnh giường ra xa một chút, có phần xa lánh , né tránh nàng.

-" ừm, chỉ mới lúc nãy"

bầu không khí trầm lặng giữa cả hai, vì chẳng ai biết phải nói điều gì.

dẫu biết trước bức tường vô hình ngăn cách cả hai khi em biết sự thật, nhung nó làm nàng tan nát, vì cách né tránh trong hành động của em, yunah cố để cứu vãng sự tình, nhưng có lẽ , em khó có thể chấp nhận được.

-" tôi ngủ như này được bao lâu rồi, aiss, cái thân già này, phiền em nhiều ..."

nàng vu vơ hỏi, tỏ ra bình thường nhất có thể, em vẫn quay đi, về một hướng vô định, rồi đột nhiên nhìn thẳng vào mắt nàng, khóe mắt em còn đọng lại giọt lệ ấm, làm nàng hẫng đi một nhịp, em rơi lệ là vì nàng sao ?

-" không sao, chỉ mới sáng nay thôi, cô ổn, là tôi mừng rồi"

gạt đi nước mắt trên bờ mi, thứ còn sót lại sau một ngày khóc lóc sướt mướt, từ khi tìm thấy nàng bê bết máu ngoài vườn, âm thầm cầu nguyện để người em thương qua khỏi cơn thập tử nhất sinh, băng bó cho nàng , rồi chứng kiến sự kì diệu của tạo hóa khi con sói trắng kì lạ trở lại hình dạng hằng ngày em hay nhớ nhung.

điều em nghĩ chỉ có trong thứ tiểu thuyết hảo huyền do chính mình viết ra, lại xảy đến với em, minju cũng chẳng biết làm sao nữa, chi bằng thành thật với nhau , vẫn hơn.

-" mà làm sao, cô đây... lại bị thương nặng đến thế ?"

em đánh bạo hỏi nàng, dù sao nàng cũng chẳng còn đường che giấu em nữa,

-" chuyện dài lắm... để mà kể thì park minju ngáy ngủ sẽ ngủ gật mất , nên là...."

-" không ! cứ kể đi, cô đừng giấu tôi nữa , làm ơn."

yunah định lản tránh bằng cái cách nàng trêu em hằng ngày, nhưng ánh mắt kiên định của em, dán chặt vào thân thể gầy gò , chờ đợi một câu trả lời thỏa đáng .

nàng thở dài, biết rằng mình chẳng thể trốn tránh được nữa.

-" thì như em đã thấy, tôi là người sói."

-" chỉ thế thôi sao ?"

-" ừm, chỉ vậy thôi"

-" quý cô yunah thân mến, cô nên nhớ này, không người sói nào lại tự dưng về nhà  với một đống vết thương trên cơ thể cả , tôi đang nghiêm túc đấy, không đùa đâu "

em nghiêm nghị, gọi nàng bằng tên thật , thay vì cái tên nàng lấp liếm ban đầu, rồi liếc nhìn vết thương dưới lớp băng gạc , ngạc nhiên vì tốc độ tái tạo lại như cũ của nàng, vết thương hở miệng ban sáng, nay đã dần hẹp lại, rồi lành lặn như ban đầu.

yunah nhìn theo hướng nhìn của em, rồi mỉm cười

-" ngạc nhiên lắm đúng không ? ngoại trừ sói con thì tất cả đều có thể tái tạo lại vết thương nhanh chóng như này, ngày thường thì nhanh lắm, chỉ trong một cái chớp mắt, chỉ là do hôm nay vết thương hơi nặng, nên có lâu một chút"

nàng kéo em lên giường, rồi nhường phần chăn còn lại cho em, cũng như chỗ trống phần giường cạnh nàng, ôm em vào lòng trước những đợt gió lạnh đang vồ vập ngoài kia.

em thả lỏng dần trong chăn ấm nệm êm cùng cái ôm ấm áp từ người kia, hai mái đầu, người cao người thấp, chen chúc nhau trên chiếc giường đơn.

-" em muốn nghe kể chuyện không ? "

đôi mi em lim dim dần, vì cơn buồn ngủ, đôi phần vì hơi ấm nàng trao, nhẹ nhàng gật đầu, có lẽ nàng sẽ hối đáp những vấn vương trong lòng em thời gian qua, trong câu chuyện nàng kể.

yunah lấy hơi, nàng xoa nhẹ mái đầu em, như chiều chuộng em mèo con lâu ngày xa chủ.

-" ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa, trong khu rừng xa xôi nọ, nơi mà nắng tinh tươm luôn ươm mầm hạnh phúc, cỏ xanh mướt trải dài cả thảo nguyên, là nơi bộ tộc sói sinh sống,có gia đình sói nọ, gồm  sói con ,sói bố, sói mẹ, mọi thứ đều viên mãn , cho đến một ngày,..."

nàng dừng một chút, lấy hơi cũng như siết chặt vòng tay quanh eo em.

-" cho đến một ngày, sói con ham chơi, chơi cùng với bạn xấu, làm sói con bị thương , nặng thật nặng, nhưng may mắn thay, có hai cha con nhà kiểm lâm nọ đã tìm thấy sói con, bác kiểm lâm đó có cô con gái xinh lắm, sói con thích bạn ấy ngay từ cái lần bạn băng bó vết thương cho nó"

em ngước nhìn nàng.

-" là cô sao?"

-" bạn ấy tặng cho sói con chiếc vòng đỏ may mắn, thứ mà con soi luôn trân quý suốt ngần ấy thời gian "

nàng dúi vào tay em, cổ tay, nơi tín vật em trao nàng hiện hữu.

-" nhưng, vì thân phận của mình, sói con không thể hằng ngày đến chơi cùng bạn nhỏ, cứ thể sói lẳng lặng dõi theo bạn từng ngày."

-" đến một hôm khi sói con năm ấy trưởng thành, dần trở thành lãnh đạo của bộ tộc, dẫn dắt họ chống lại bọn tay sai của bạn xấu năm đó, sói dần quên hình bóng người bạn đặc biệt ấy, cho đến khi sói bắt buộc phải trà trộn vào thế giới con người, nhằm tìm ra tên luôn giết hại người vô tội rồi để tất cả cho bộ tộc của nàng hứng chịu."

-" nhưng sói chẳng biết người con gái mình thích ở đâu trong thị trấn, chỉ biết rằng, bạn ấy thường đến hiệu sách đầu thị trấn, nên ngày nào sói cũng đến đó, chỉ để chờ người mình thích đến, thích đến nỗi khi người ta nhìn thấy mình, lại cuống quýt lên trở lại hình dạng ban đàu rồi chạy trốn vào rừng,"

-"thì ra.."

Minju nhớ đến hôm đến đón Iroha về từ nhà dì Anna, hôm mà em kinh hồn khi lần đầu nhìn thấy người sói dưới ánh trăng tròn, làm em nghĩ rằng tên người sói đó trở về khu rừng cấm chỉ vì hôm đó là ngày trăng tròn, nhưng thật ra chỉ là tên ngốc trước mặt em vì ngại mà trốn đi.

-" cho đến một ngày, sói trông thấy đám trẻ trong trấn rủ rê nhau vào khu bìa rừng phía tây, nơi sinh sống của bộ tộc nàng, sói vội đi theo chúng, chơi với bọn trẻ ở bờ suối đến khi trời mịt tối"

-" em hiểu rồi chứ ? "

nàng mỉm cười, cố che đi đôi mắt đang dần sụp xuống vì buồn ngủ của mình.

-" là sói đã đưa em với bọn trẻ về , đúng chứ ?"

em dựa hẳn vào người nàng, rồi áp trán mình vào trán nàng, như muốn trao cho nàng một cái hôn.

-" hôn tôi nếu em nghĩ đó là sự thật"

em phì cười, có thật đây là người thích em rồi ngại đến mức bỏ chạy không chứ, nhìn chả giống tẹo nào cả, nom giống tên lưu manh thích dụ dỗ gái nhà lành hơn.

-" sói muốn em hôn ở đâu ?"  em đành chấp nhận yêu cầu vặt vãnh của nàng vậy.

-" bất cứ đâu, miễn em thích "

minju sờ nhẹ lên má nàng , kéo nàng vào cái hôn môi thoảng qua, nụ hôn chẳng kéo dài được lâu, vì em ngại, chí ít, môi cả hai cũng chạm , sau cái lần say rượu khó quên kia.

-" sở dĩ, sói bị thương cũng là từ người bạn xấu tính đó mà ra thôi, lần sau trả thù cùng không muộn"

-" tôi thật lòng với em rồi đấy, như em muốn "

em gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu,  sung sướng trong vòng tay người.

-"tới lượt em thật lòng với tôi"

-"em.."

-" ý người là, em có yêu người ? Đúng không ?"

Minju cười khúc khích , vì vẻ mặt  ửng đỏ của nàng, ngầm chứng minh câu hỏi của em là đúng.

-" hôn em nếu người nghĩ là có "

Nàng ậm ừ , chần chừ trước câu trả lời của em, lần trước vì men say ,noh yunah nàng mới chủ động được như thế còn lần này...

Nhận thấy vẻ mặt ửng hồng của yunah, em đặt môi mình lên cánh môi nàng, một cái hôn phớt nhẹ.

-" theo em, em nghĩ là em yêu người mất rồi, kể từ lần đầu gặp mặt."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip