đợi
Hai tháng , sáu tháng , một năm rồi bảy năm.
Noh yunah bỏ em đi.
Chốc một cái , thu lại đến , cớ sao người không về theo gió heo mây .
Dẫu biết người sẽ chẳng còn bên , cớ sao em vẫn đợi, đợi một cách ngu ngốc,một cách điên dại.
Tại sao vậy ? Park minju ?
Em cũng chả rõ.
.
.
.
.
-" chỉ đợt cuối này cùng đoàn thu hoạch nữa thôi, yunah sẽ không đi nữa, sẽ ở bên em , chịu chứ ?"
-" có thật không đó ? Hay lại điêu để qua mặt ???"
-" eo ! em không tin tớ à ? Lần cuối, lần này đến chỉ lấy mẫu về nghiên cứu thôi, sau đó lại về với minju mà, huhu, em không tin tớ"
.
.
.
.
.
Em vẫn nhớ chứ, lần cuối em nghe giọng người, trong cái ấp iu nồng đượm tình si, giọng người ngọt ngào thủ thì bao tâm tình bên em mỗi tối, tưởng chừng sẽ mãi bên em
...Mãi mãi...
Noh yunah là kẻ cuồng công việc mà, cái mơ ước làm nhà khảo sát địa chất đeo bám người, từ cái hồi em và người còn nằm nghe bà em kể về những chuyến phiêu lưu trong truyện ngụ ngôn, noh yunah mê tít mấy câu chuyện cũ mèm đó, rồi khao khát trở thành một nhà khảo sát địa chất , để có thể khám phá những điều mới lạ trên khắp thế giới này.
.
.
-" tớ hứa là lúc em và tớ lớn lên rồi, tớ sẽ dắt em theo những cuộc phiêu lưu của tớ mà, em nín đi !"
-" có thật không ? Hay lại điêu ?"
-" thật màa ! Tớ hứa với em, tớ không bỏ em"
Tớ hứa
Đã lần bao nhiều rồi nhỉ ? Bao nhiêu làn em tin vào cái lời hứa vô hữu vô thực đó , em ngu ngốc bao nhiêu lần rồi, em ngây thơ bao nhiêu lần rồi ?
Người hứa không bỏ em, người còn yêu em mà đúng không?
Người đâu bỏ em đâu, người vẫn còn đó bên em mà, noh yunah tồn tại mãi trong tâm trí em
Chỉ là tạm rời xa em ở nơi trần thế này thôi, đúng không ?
Để em một mình đơn côi trên thế gian vương đầy bụi trần này.
" chuyến bay MJ1105 từ Seoul, Hàn Quốc đến Mombasa, Kenya khởi hành chiều thứ tư ngày 25 tháng 7 được phát hiện gặp nạn trên hành trình bay , cùng với 640 hành khách và phi hành đoàn, hiện vẫn chưa rõ tung tích, chúng tôi sẽ cập nhật thêm khi có thông tin "
Minju nhớ chứ, cái khoảnh khắc em nghe tin chuyến bay người gặp nạn , như nào nhỉ ?
Đau đớn
Tan nát
Vụn vỡ
Hay chẳng còn thiết sống nữa, em nhớ chứ ? Em nhớ em đau đến chết đi sống lại mà,cứ như ngày hôm qua thôi.
Rồi em tự gieo cho mình một mớ hi vọng hảo huyền, vẫn chưa tìm được , đâu có nghĩa là người em yêu đã chết.
Em cố chấp, em tìm kiếm từng vết tích cuối cùng còn sót lại như cái cách người vẫn luôn cố chấp tìm kiếm từng vụn đất cuối cùng, rồi lại hét to lên mừng rỡ , chạy đến khoe với em thành quả , như con nít ấy , em nhớ vậy, rồi tự cười một mình.
Rồi em cũng sẽ mừng rỡ như vậy, khi em tìm thấy người, vòng tay em dù không đủ lớn, nhưng sẽ dang rộng hết mức , siết chặt người trong vòng tay em với niềm vui không nguôi, để hai trái tim cùng hòa chung một nhịp đập một lần nữa.
Em sẽ đợi mà, đợi người một lần nữa về bên em, em không thất hứa đâu, noh yunah, em không điêu như ai đó đâu.
.
.
.
.
Số lần em bay đi bay về giữa đại hàn và Kenya nhiều không đếm xuể, chỉ mong rằng có thể tìm thấy người, dù cho có bệnh tật hay nắng mưa.
em không tiếc thân em , chỉ cần có người, em nguyện dù già nua xấu xí , hay bệnh tật đầy mình, em vẫn sẽ cam chịu, chỉ cần có người.
Về bên em đi , noh yunah
Em nhớ yunah.
Rồi bao công sức của em cũng được đền đáp, em lại ôm người trong vòng tay gầy gò của mình, nơi trái tim mình lại áp vào nhau.
Chỉ tiếc là, chỉ trái tim em có nhịp đập, chỉ vòng tay em còn đủ hơi ấm, sưởi ấm tình yêu đã chết một phần.
Em gặp lại noh yunah, trong một hình hài không nguyên vẹn, em tự dặn mình ổn, bao lâu qua em đâm đầu đi tìm mà, bảy năm đâu phải là ít.
Bảy năm đủ để một đứa con nít đến tuổi đi học , bảy năm đủ để ươm mầm một hạnh phúc, bảy năm đủ để gầy dựng một sự nghiệp.....
....và bảy năm đủ để em mất người em yêu.
Minju ước rằng nếu được quay lại cái đêm định mệnh đấy, cái đêm người còn trao cho em cái hôn day dứt lúc nửa đêm, em ước em níu kéo người lại, em ước.
Em ước đó không phải lần cuối ta bên nhau.
Nhưng sự thật rằng, người đi rồi, không còn bên em nữa, thực tại tàn khốc giết chết em mất thôi, em mãi không chấp nhận được , cái chết của người em yêu.
-"Noh yunah đâu rời xa em, đúng không , vẫn còn bên em mà, vẫn mãi nơi đây mà, đúng không, noh yunah , trả lời em đi, trả lời em đi"
Em gào lên trong căn phòng nhỏ, ngã quỵ trên nền nhà, cùng chai rượu nồng mà chẳng bao giờ em đụng đến.
Minju nấc lên từng cơn, mùi rượu hăng khó chịu xộc thẳng lên khoang mũi em, khó chịu chết được
Nhưng liệu có bằng bao cay đằng của kẻ tình si.
Em khóc đến lã người, rõ ràng em đã giữ lời hứa rồi cơ mà, em vẫn đợi đó thôi, chỉ có người, noh yunah, là không giữ , chỉ có người, noh yunah , bỏ em lại một mình, noh yunah, tệ lắm có biết không
Em vẫn đợi mà, bên mái hiên xưa , em và người cùng nghe bà kể chuyện, em đợi mà, đợi một ngày , đôi ta cùng nhau làm nhân vật chính cho câu chuyện phiêu lưu của cuộc đời mình.
Có lẽ không được nữa rồi
Em cười nhẹ, trong đằng cay, khóc rồi có đổi thay được chi, nhưng nước mắt cứ tuôn mãi.
Minju bước đến bàn làm việc cũ của người em yêu, đã lâu rồi nhỉ, nó chưa được sử dụng, nhưng sạch sẽ, vì em lúc nào cũng dọn dẹp, nâng niu từng món đồ mà yunah để lại, vì nó còn vương lại chút hơi ấm từ người, hay sạch sẽ vì lau bằng nước mắt của em.
Em tựa lên mặt bàn cũ , em mệt rồi, yunah, đừng trốn em nữa, em biết người vẫn luôn bên em.
Máu mũi em lại tuông, bao lâu nay em bỏ bê bản thân mình, đổ bệnh khi nào không hay, ung thư máu , giai đoạn hai, vẫn còn cách, nhưng thôi, người em yêu nhất rời xa em mãi mãi thì hà cớ gì em còn luyến lưu nơi này.
Giờ đây, đối với em thế gian này như khổ ải lưu đày.
Yunah đợi em nhé, em sắp đến rồi, đợi em chút thôi ,
......đợi em
Em cười trong cơn ngây dại hòa lẫn men say trong hơi thở, tay nâng niu vật định tình người trao em, chiếc nhẫn bạc cùng họa tiết hoa cỏ lau, em đặt nó lên quyển sổ ghi chép cũ của yunah, ôm chúng vào lòng.
Em ôm chút hơi ấm , chút tình yêu nơi trấn thế của người.
minju mơ màng nhìn thấy bàn tay êm ái em hằng mong nhớ gạt nhẹ đi giọt nước mắt lăn dài trên đôi má em.
Minju biết mà, yunah chắc chắn sẽ luôn ở cạnh em, chỉ là em không thấy thôi.
Em vồ lấy, ôm người, nhưng thứ nhận lại chỉ là hụt tay như quơ quào trong không khí
Em điên mất thôi
Minju gục xuống nền nhà lạnh lẽo , em khóc, một cách rấm rứt, em không chịu nỗi nữa rồi, noh yunah, cõi lòng tan hoang, nỗi đau cứ xâu xé em từng ngày , nước mắt cứ lăn dài trên mi em mỗi ngày, em tiều tụy , tàn tạ.
hình bóng rạng rỡ của em như theo người rồi đi mất rồi ấy, em chẳng tìm thấy nó nữa
Rồi cái ảo ảnh chết tiệt đó lại hiện ra trước mắt em một lần nữa.
Noh yunah dang tay chờ đón em , ở dưới nhà, ngước nhìn em , đang ở ban công trên lầu
nụ cười trên môi người rạng rỡ, không đổi thay , lần cuối em thấy nó là bảy năm trước, ở sân bay , trước khi noh yunah bỏ em đi mất.
Thôi được rồi, tin nốt lần này đấy nhé noh yunah.
-" đỡ em ! Yunah đỡ em"
Người gật đầu, dang rộng tay ra hơn nữa để em có thể ngã trọn vào người.
Em đến đây , rồi ta lại không phải xa nhau nữa.
Em yêu người, yunah của em.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip