Sữa Đậu Nành 🍶🌱
Ánh nắng một buổi sáng muộn xuyên qua cửa sổ đang mở rộng, gió hây hây thổi làm mái tóc lay nhẹ, một người đàn ông đẹp trai ngồi tựa mình bên ghế cạnh giường bệnh, anh cúi đầu nhìn kịch bản làm lộ ra đường cong ở cổ đẹp như một bức tượng điêu khắc, một nhánh xương quai xanh lộ ra sau cổ áo sơ mi hở hai cúc khiến người ta vô thức nhìn mê mẩn. Dời mắt lên gương mặt anh, mũi cao thẳng, môi hơi mím, đôi mắt hoa đào liễm diễm đẹp hút hồn, thi thoảng chớp động hàng mi lại như cánh bướm rung rung.
Mà trên giường bệnh, cô gái xinh đẹp nghiêng cơ thể gối đầu trên tay, say mê ngắm nhìn chàng trai đó.
Tuấn nam - Mỹ nữ - Trời quang - Mây tạnh. Đây thật sự là một khung cảnh yên bình đẹp đẽ.
La Vân Hi vốn đang tập trung đọc lời thoại bỗng dưng anh cảm giác bên má trái chợt nóng lên, nghiêng đầu nhìn liền bắt gặp đôi mắt trong trẻo đang đăm đắm nhìn vào mình, có một khoảnh khắc trong đầu anh quái dị nghĩ, vì sao anh lại để ý cô gái này nhiều đến vậy?
“Cô Bạch?”
“A, dạ vâng thầy La. Em... em muốn hỏi thầy một chút về nhân vật Tống Lam trong kịch bản ‘Linh Phi Truyện’ lúc trước đấy ạ. Em... đến giờ em vẫn chưa hiểu vì sao mình không diễn ra nhân vật này một cách có hồn được. Vẫn cảm giác luôn thiếu một chút”
Bạch Lộc có chút lắp bắp, cô đỏ mặt tìm ra một lý do hợp tình cho sự đường đột khi nhìn ngắm người ta một cách mê say như vậy. Dù đó có là crush thì cô cũng không nghĩ sẽ làm anh ấy nghĩ ràng bản thân mình rất tùy tiện nha.
“À, là chuyện này sao. Tôi cũng đang định thảo luận với em đây. Hmm, Lộc Lộc... em có thể nói rõ một chút cảm nhận của mình về bối cảnh của nhân vật này không?”
Bạch Lộc chớp mắt cố ngăn sự rung động khi được La Vân Hi gọi bằng tên thân mật như vậy cô nằm thằng người lại, nghiêng đầu nhìn về chậu hoa linh lan chuông đang được trang trí trên bậu cửa sổ. Sau đó, chậm rãi nói.
“Tống Lam từ nhỏ xuất thân tiểu thư cành vàng lá ngọc, tuy cẩm y ngọc thực nhưng cũng đồng thời chịu muôn ngàn hà khắc từ lễ giáo phong kiến, cô ấy phải học nữ đức từ nhỏ, học thêu thùa may vá, cầm kì thi họa để xứng đáng với danh tiếng là đại tiểu thư phủ học sĩ của cô ấy. Tống Lam rất cô đơn, từ lúc nhỏ nàng chưa từng dám cãi lời phụ mẫu bao giờ, với nàng, lễ giáo quan trọng hơn tất thảy. Cho tới khi, Tề Linh xuất hiện, mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới cho nàng, nàng ấy đưa nàng đi chơi, nàng ấy luôn làm nàng vui, nàng ấy vì nàng tìm đến nhiều điều thú vị giữa thế gian tẻ nhạt, nàng ấy rực rỡ như ánh sáng trong cuộc đời chỉ đơn thuần một màu trắng của Tống Lam...”
La Vân Hi không biết từ lúc nào đã đứng dậy, bàn tay của anh nắm lấy hai bên vai Bạch Lộc giúp đỡ cô ngồi tựa vào đầu giường, anh vừa chu đáo chỉnh sửa đúng tư thế cho cô, sau đó bỗng dưng ngồi ngay lên một góc bên giường của cô, nhìn sâu vào đôi mắt mơ hồ của cô hỏi.
“Ừm. Vậy còn nàng thì sao? Tống Lam. Rốt cuộc thì nàng nghĩ thế nào về Tề Linh tiểu thư?”
Trong khoảnh khắc đó, khung cảnh xung quanh dường như trở thành một sân viện nhỏ...
Tống Lam nàng lớn lên xinh đẹp dịu dàng lại đoan trang, Tống Lam nàng tinh thông tứ thư ngũ kinh, Tống Lam nàng kỹ nghệ vang danh kinh đô. Nàng, chưa từng thua kém ai, nhưng vì sao nàng lại chỉ mãi mãi sống trong lề lối lễ giáo không thoát được?
Tề Linh, được sủng ái từ nhỏ, là kim chi ngọc diệp nâng trong lòng bàn tay của Tề tướng, tính cách được sủng mà kiêu, dù cho nhiều lần gây họa cũng đều được bỏ qua. Tề Linh luôn được khen hào sảng, vô tư, tốt bụng, chính nghĩa, cuối cùng còn lọt vào mắt xanh của thái tử, trở thành trắc phi được người người ngưỡng mộ.
Mà nàng, Tống Lam khi còn tại gia phụ mẫu nghiêm khắc, khi xuất giá tòng phu thì bà bà không vừa mắt, phu quân nàng chẳng những phản bội nàng còn âm mưu giết chết nàng cùng ấu nhi trong bụng, sủng thiếp diệt thê, tàn nhẫn vô đạo.
Tống Lam nàng cảm thấy thế nào?
...Ta cảm thấy thế nào?
Ánh mắt thấu triệt ngẩng đầu nhìn mắt hoa đào của người trước mặt.
“Thế đạo thật không công bằng”
“Nàng nghĩ vậy sao?”
“Đúng. Bởi vì ta đã cố gắng rất nhiều nhưng lại luôn không thể bằng Tề Linh. Dù cho ta thể hiện tốt ra sao ta cũng không được sống một cuộc đời thích gì làm đó như Tề Linh. Ta biết ơn Tề Linh... nhưng cũng thật ghen tị với nàng...”
“Tống Lam, nhưng Tề Linh cũng đã giúp đỡ nàng rất nhiều trước kia”
“Phải, vậy nên, cho tới cuối cùng, ta chỉ có thể tự trách chính bản thân mình, trách mình nhu nhược yếu đuối, trách mình không có khả năng bảo vệ chính mình và đứa nhỏ. Ta... suy cho cùng chỉ là một nữ nhi bình thường mà thôi”
“Ồ... em xem, trạng thái đúng rồi nè”
La Vân Hi nhếch mày bật cười nói, nhìn Bạch Lộc đã ngơ ngác rời khỏi trạng thái cảm thụ nhân vật, cánh tay vô thức nâng lên xoa mái tóc hơi xù xù trên cái đầu tròn trông có chút ngố tàu của cô.
“Em làm đúng rồi đấy. Lần trước khi casting, thứ em còn thiếu chính là sự đồng cảm với nhân vật. Tuy là em phân tích nhân vật không sai nhưng lại chưa thực sự đứng vào góc độ của Tống Lam để suy nghĩ”
Bạch Lộc ngẩn ra môi mấp máy. Cô hơi nâng người bất giác nhích cơ thể lại gần La Vân Hi.
“Thì ra là vậy... em đã bất mãn với Tống Lam ngay từ đầu cho nên mới mãi không hiểu được toàn bộ suy nghĩ của nàng ấy. Tống Lam đơn thuần, lương thiện không sai. Nhưng em đã làm cho nàng trở thành một hình tượng quá xa vời. Phải không, thầy La?”
“Ừm. Con người bình thường đều có vui mừng hờn giận. Cô ấy thích và ngưỡng mộ nữ chính, nhưng đồng thời dưới đáy lòng vẫn có sự ghen tị. Tống Lam không phải thánh nhân, cô ấy là một vị tiểu thư bình thường mà thôi”
Vẻ ngời sáng linh động vì niềm yêu thích diễn xuất hiển lộ trên gương mặt Bạch Lộc, khiến cho chân mày đáy mắt cô ấy đều trở nên rạng rỡ. Cũng khiến cho La Vân Hi bất giác bị cuốn hút, không hề nhận ra khoảng cách hai người họ đang kéo lại rất gần.
Mà Bạch Lộc thì dần dần sáng tỏ tựa như được mở ra một thế giới quan hoàn toàn mới lạ. Thì ra, ngay từ đầu cô luôn bám theo hình tượng ‘bạch nguyệt quang của nữ chính’ nên vô tình đẩy Tống Lam đi quá xa thiết lập thật sự. Người khác nhìn vào sẽ cảm thấy nàng rất hoàn hảo chỉ là kém may mắn thôi, Bạch Lộc ngay từ đầu đã nhìn nhận sai thiết lập của nhân vật này do đó không thể nào diễn ra được hình tượng thật sự của Tống Lam.
“Em hiểu ra rồi, thì ra là vậy...”
Bạch Lộc ngẩng đầu tràn đầy cảm kích nhìn La Vân Hi. Lúc anh chưa kịp đã lời cô đã kích động mừng rỡ nắm chặt lấy tay anh lay nhẹ.
“Thầy La em cảm ơn anh nhiều lắm!”
Bàn tay bỗng được đôi bàn tay nhỏ bé hơi lạnh nắm lấy, xúc cảm mềm mại khiến La Vân Hi sững sờ, nhìn cô gái trước mặt cười rạng rỡ đến mức cả hai mắt đều cong lên. Anh lại chỉ thấy không khí chung quanh đều hóa ngọt ngào đến muốn chết chìm trong bể mật.
Cô gái này, sao em lại dễ thỏa mãn như vậy?
__________
P/s Belle_ tôi nói nhé, anh này ảnh hổng thích cô này chút nào cả :> tự dưng hai người lại gần cái có cục nam châm hút dính dô nhau thôi chứ hổng có yêu thích gì đâu nha 😙 làm gì có tềnh yêu nào ở đây đâu? 😛
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip