Trà Ô Long 🍃💧
Trong màn đêm đen kịt ngay cả người cũng khó nhìn rõ mặt, một bóng người chậm rãi xoay ổ khóa mở cửa thư phòng Mã phủ, chiếc bóng kia cầm theo một tập giấy trên tay đi chậm rãi và cẩn thận, cho tới khi tìm thấy cơ quan ngầm phía sau bức bích họa thì cẩn thận tra một chiếc chìa khoá đặc biệt vào ổ.
Cửa tủ ngầm mở ra thì một tập tài liệu xuất hiện trong tầm mắt, chiếc bóng kia nhanh chóng đánh tráo tài liệu với xấp giấy trên tay, khoảnh khắc vừa lúc đóng cửa mật thất thì bất thình lình, đèn bật sáng.
Quay đầu nhìn, người đang đứng ở cửa phòng chính là Mã Khải vừa nãy vẫn còn say ngủ trên giường. Hắn nhìn chằm chằm về phía này, ánh mắt sau lớp kính bạc mang theo tia dò xét rợn tóc gáy, đột nhiên hắn nở một nụ cười ôn nhu nhưng trong tình huống này lại cười như vậy thật sự khiến cho người ta cảm thấy hoảng hốt, hắn thấp giọng nói như không có việc gì xảy ra.
“Phu nhân, vì sao khuya rồi em không ngủ. Anh đã đi tìm em rất lâu”
Phải, người nửa đêm lừa lấy chìa khóa lẻn vào thư phòng của Mã Khải chính là Đinh Thư Nghi.
Đinh Thư Nghi trên người vẫn mặc áo ngủ, tóc dài buông xõa trên vai, tay cô cầm chính là tập tài liệu mà Tần Tuấn Kiệt đang cần để giải oan. Trái tim vốn đã thấp thỏm càng trở nên ngưng trọng, nàng miễn cưỡng cười, nụ cười này càng khó coi hơn khóc.
“Mã gia, khuya như vậy rồi. Sao anh không nghỉ ngơi đi, em đi một lúc sẽ quay lại ngay mà”
“Không có em anh ngủ không được”
“Vậy, em đợi em cất đồ rồi quay về cùng anh nhé”
“Tốt”
Mã Khải cười nhưng đáy mắt hoàn toàn không có ý cười, chỉ có âm u tràn ngập toan tính đáng sợ.
Đinh Thư Nghi nuốt khan, cô đặt lại xấp tài liệu vào lại chiếc mật thất, sau đó dè dặt đi lại trước mặt Mã Khải. Lúc cô mở miệng định nói chuyện thì một ngón tay lạnh lẽo đã đặt trên môi cô, những lời định nói hoàn toàn bị đè chặt dưới cổ họng.
“Suỵt! Phu nhân, đã khuya rồi. Chúng ta giữ im lặng quay về phòng là được, ngoan...”
Hắn đè thấp giọng xuống thì thầm bên tai nàng, âm thanh trầm trầm vừa quyến rũ vừa ẩn dấu sát cơ khiến cho Đinh Thư Nghi không dám làm ra bất kì cử động nào, ngoan ngoan để Mã Khải bế lên đi về phòng.
‘Mã gia hận nhất là người phản bội ngài ấy’
Lời của vú Trần vẫn còn văng vẳng bên tai khiến xương sống nàng cứng ngắc. Lúc định hình lại cơ thể nàng đã được hắn ôm tới đặt trên giường. Hắn cúi đầu đặt một nụ hôn ôn nhu lên môi nàng, một nụ hôn tràn đầy kìm chế thế nhưng sự bạo ngược đang ngày càng rõ ràng trong mọi biểu cảm của hắn.
“Phu nhân, ngoan ngoãn ngủ một giấc. Em cần nghỉ ngơi”
Đinh Thư Nghi tựa như con búp bê tây dương chỉ khẽ gật đầu một cách hiền dịu, không phản kháng nhắm mắt đi vào giấc ngủ. Nhưng chỉ một lúc sau, bên tai bỗng vang lên tiếng lạch cạch, cổ chân chợt lạnh lẽo khiến nàng giật mình co lại choàng tỉnh dậy, đập vào mắt là hình ảnh Mã Khải đứng ở cuối giường đang nhìn ngắm chìa khóa trên tay, mà trên cổ chân nàng là một chiếc còng khóa chặt nàng vào cột giường, cho nên không khó nhận ra chiếc chìa kia là dùng để khóa cái gì.
“Buổi tối em ngủ hay không yên ổn, chứng này y học gọi là bệnh mộng du. Lúc ngủ không thể kiểm soát cơ thể mà đi lung tung. Anh sợ lúc anh ngủ say em lại đi mất, vậy nên dùng còng khóa chân lại thế này để em có mộng du cũng chỉ có thể quanh quẩn ở bên cạnh anh thôi”
Mã Khải mỉm cười nói như đây thực sự là chuyện thường tình. Nghi biết rõ trong tình huống này nếu càng phản ứng sẽ càng khiến cho Mã Khải nổi điên kinh khủng hơn, vậy nên nàng chị dịu dàng cười nhìn hắn đầy yêu thương.
“Mã gia, ngài đến đây ngủ cùng em được không”
“Được”
Mã Khải nằm xuống bên cạnh, Đinh Thư Nghi liền ngoan ngoãn nằm vào trong lòng hắn, hai người tựa vào nhau nhắm mắt vẫn như trước luôn ân ái thế này mà chìm vào say ngủ, nhưng ở góc độ mà hai người đều không thể nhìn thấy biểu cảm của nhau là hai đôi mắt sáng tỏ cùng mang theo những tính toán không thể suy đoán.
Đây, có thể là đêm bình yên cuối cùng của hai người họ trước cơn giông bão.
Bầu trời rạng rỡ phía Đông, hôm nay sẽ ngày mà Tần Tuấn Kiệt sẽ bị tuyên án chính thức cho tội danh bán nước. Mã Khải từ sáng sớm rời khỏi phủ đến tham gia buổi xét xử này. Đối với Mã Khải đây chính là sự kết thúc cho mối hận trong lòng hắn, thâm cừu đại hận giữa Tần - Mã là không chếch không dừng.
Thời gian xét xử đến, Tần Tuấn Kiệt được đưa đến trước mặt dân chúng quan thẩm phán, Mã Khải thong thả ngồi tựa trên hàng ghế khách mời đầu tiên âm trầm nhìn con trai của kẻ mà hắn hận nhất đời này trên vành móng ngựa. Hắn nghe kĩ từng lời tường trình, phản cáo, cho đến lúc đòi nhân chứng là một đám người đều là người từng dưới trướng của Tần Tuấn Kiệt. Mã Khải từ đầu đến cuối đều mím môi ý cười rất nhạt, thế nhưng từng lời khai được đám người kia nói ra càng nghe hắn lại cảm thấy không đúng.
Rốt cuộc là chỗ này xảy ra vấn đề?
Toàn bộ, toàn bộ lời khai đều thay đổi. Nhân chứng cũng đưa ra những bằng chứng cho thấy Tần Tuấn Kiệt bị vu oan chứ không phải kẻ bán nước, hơn nữa còn âm thầm gieo một mầm mống nghi ngờ cho đám quan chức cấp cao bằng cách tố cáo chính Mã Khải là người bắt bọn họ buộc tội Tần Tuấn Kiệt.
“Nếu như đã cho rằng tôi có rắp tâm hãm hại Tần thiếu hòng bắt anh ta thay tôi gánh tội danh tày trời kia, chi bằng các ông đưa bằng chứng ra đây?”
Đứng trước lời chất vấn từ quan tòa Mã Khải chỉ ung dung nói, tốc độ nói thậm chí không hề có chút vội vã nào. Đám người Doãn thúc liền đồng loạt quay đầu nhìn về phía cảnh sát trưởng Hạ Lương Thành.
Ánh mắt Mã Khải lập tức tối sầm, thì ra, kẻ phản bội hắn lại là con chó săn Hạ Lương Thành này. Lúc Hạ Lương Thành gật đầu bước đến gần chánh đường thì tay Mã Khải đã sớm đặt vào vị trí bên dưới thắt lưng. Nếu như thật sự ngày hôm nay phải kết thúc ở đây, hắn cũng không ngại đại khai sát giới cả Tần lẫn Hạ đều đừng mong thoát được.
“Tôi không biết đám người này đang nói gì. Tôi chưa bao giờ nói Trấn trưởng Mã gia là kẻ bán nước, toàn bộ những lời bọn họ nói tôi một chữ cũng không hiểu thưa các vị”
Lời của Hạ Lương Thành vừa rơi xuống, không khí lập tức trở nên rối loạn, đám người Doãn thúc không ngừng kêu oan.
"Tôi thân là cấp dưới trực tiếp làm việc với Mã gia, tôi chứng kiến ngài ấy làm rất nhiều việc tốt phát triển dân sinh và an bình cho trấn Hương Bình. Nếu ai nói ngài ấy có rắp tâm hãm hại chính đất nước mà ngài ấy vẫn luôn nỗ lực bỏ công bỏ sức gây dựng thì thật là hoang đường"
Mã Khải cũng lâm vào trầm mặc không ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Phải biết rõ, nếu như Mã Khải xuống đài, thì người đảm nhiệm vị trí của hắn chính là Hạ Lương Thành. Cho nên, không có lý do gì anh ta lại che dấu cho Mã khải. Thế nhưng đó là vì bọn họ không biết điểm yếu thật sự của Hạ Lương Thành mới nghĩ thế...
Ở góc nhìn của Hạ Lương Thành, sau khi quay về chỗ ngồi anh ta lập tức ngẩng đầu tìm kiếm chiếc xe màu đen đậu bên đường.
Mà người ngồi trên ghế sau chính là người không hề xuất hiện trong buổi xét xử thị chúng ngày hôm nay - Ngô Tiểu Châu, cô ta lúc này đã bị đánh ngất xỉu.
Bên thái dương của Ngô Tiểu Châu là một khẩu súng lục đã lên nòng, Hạ Lương Thành cứ nhìn chầm chầm vào xe cho đến một lúc sau thì nòng súng cuối cùng mới được hạ xuống, khoảnh khắc chiếc xe quay đầu chạy hướng ngược lại, người ngồi bên cạnh Ngô Tiểu Châu mới nghiêng đầu sang nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mắt đối mắt với Hạ Lương Thành.
Người phụ nữ vận một chiếc sườn xám đen, khuôn mặt nàng trong sáng như châu ngọc lộ ra bên dưới chiếc mũ lưới vừa xinh đẹp vừa quý khí bức người. Nhưng thứ làm Hạ Lương Thành không thể tin được nhất chính là hành động vừa rồi của nàng.
Một vị tiểu thư của thư hương thế gia yểu điệu lương thiện trong ký ức vẫn luôn rõ mồn một như thế... nàng từng trao chân tâm thật ý thậm chí còn chấp nhận ở lại trấn Bạch Mai nhiều năm liền để chờ đợi anh ta quay về cưới nàng. Về sau còn một mình tìm đến trấn Hương Bình để ngăn chặn hôn sự của anh ta và Ngô Tiểu Châu. Nàng sau đó hiểu rõ lòng anh lại chấp nhận buông tay mà lấy Mã Khải, không hề quay lại trả thù hay ăn miếng trả miếng.
Hạ Lương Thành vẫn luôn biết, anh ta nợ nàng một lời xin lỗi, nhưng anh ta lại cho rằng hẳn là nàng sẽ thấu hiểu cho anh ta dù anh ta không nói.
Một cô gái lương thiện bao dung như vậy, dường như có thể tha thứ cho tất cả mọi người, luôn luôn chọn đứng về phía lẽ phải không ngờ có một ngày anh ta lại có thể nhìn thấy nàng kê nòng súng vào đầu người con gái mà anh ta thật lòng yêu thương uy hiếp một cách dứt khoát như vậy, buộc anh ta phải đi theo thỏa thuận, tuyệt đối không được phép thất tín phản bội Mã Khải.
“Đinh Thư Nghi, cô thay đổi rồi”
_________
P/s_Belle - đáng lẽ chương 21 sẽ đầy đủ và kết cục luôn. Nhưng mà tui ham viết đấu trí quá nên tui để chương này thuần quyền mưu luôn nhe :> chương 22 rồi kết sau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip