Chương 6
Tít...tít..tít
Tiếng đồng hồ báo thức reo inh ỏi, tôi lười biếng đưa tay tắt nó đi. Bây giờ cũng đã trưa rồi, nhưng mà tôi lại không muốn dậy tí nào. Hôm nay là cuối tuần nên tôi cho phép bản thân mình lười biếng một chút. Dù sao thì hôm nay tôi cũng khá rảnh rỗi, cứ mặc cho bản thân ngủ nướng bởi vì cả tuần nay tôi đều không có thời gian ngủ vì bộ sưu tập của dự án mới. Cứ thư giãn đã, chăm chút bản thân một tí bởi vì ở đây tôi chỉ sống có một mình nên là tôi sợ bản thân làm việc quá sức khéo lại đổ bệnh thì phiền lắm.
Đang lăn lộn trên giường của mình thì nghe có tiếng chuông điện thoại gọi tới... nhìn vào tên người gọi tôi hơi bất ngờ một chút nhưng mà cũng nhanh lấy lại bình tĩnh. Người này đã lâu rồi không liên lạc với tôi từ ngày hôm ấy chúng tôi cũng không gặp nhau kể cả liên lạc cũng không. Đột nhiên hôm nay lại tìm tới tôi.
" Alo "
" Hôm nay em có bận gì không Tư Thành, anh vừa qua Pháp giải quyết vài việc sẵn ở đây chơi vài ngày. Anh có hỏi bác gái thì bác bảo là em đã sang đây nên anh cũng... ờm cũng muốn gặp em thôi, em đừng tránh anh nữa được không những lời trước đây anh có nói với em thì em cứ cho là anh đùa thôi nên là đừng bận tâm nữa được không. Anh chỉ muốn... hai chúng ta có thể làm bạn như trước."
Tôi im lặng khá lâu, đột nhiên người đàn ông này gọi đến và nói một tràng như thế làm tôi khá là bối rối. Thật ra quá khứ tôi không nhớ tới nữa nhưng mà anh ấy lại nhắc đến nó khiến tôi cảm thấy khá khó xử khi đối mặt với anh ta... bận suy nghĩ một hồi thì đầu dây bên kia lại lên tiếng.
" Tư Thành nếu em không muốn cũng được anh sẽ không phiền..."
" Em rảnh, dù sao lâu ngày chúng ta cũng không gặp nhau. Chuyện quá khứ chúng ta đừng nhắc đến " Tôi vội ngắt lời anh ấy dù sao thì anh ấy chỉ muốn gặp nhau thôi với cương vị là một người bạn thì chuyện này cũng bình thường.
" Thế thì tốt quá rồi, Tư Thành này... anh có 2 vé đi xem triển lãm tranh của tác giả mới nổi gần đây... tên của tác giả ấy là YT...anh biết em thích tranh nên là em có thể đi với anh không."
" Được ạ ! Anh gửi địa chỉ cho em đi rồi em sẽ tới đó."
" Vậy lát nữa chúng ta gặp nhau nha."
Cúp máy tôi lại đắm chìm trong suy nghĩ về quá khứ. Năm đó cái ngày mà tôi chia tay với Du Thái, tôi có nhờ một người giả làm bạn trai tôi để có thể lừa Du Thái, người đó là người vừa gọi điện đến cho tôi, anh ấy tên là Trịnh Tại Hiền, chỉ là anh kết nghĩa với tôi thôi nhưng mà tôi không ngờ mối quan hệ thân thiết của chúng tôi lại trở nên rạn nứt cũng chỉ vì hành động ngu ngốc của mình. Đáng lẻ ra tôi không nên nhờ anh ấy giúp... thì mọi chuyện đâu có như bây giờ.
" Nói chia tay với cậu ta rồi liệu em có ổn không vậy Tư Thành ? "
" Em sẽ ổn thôi mà anh đừng lo."
" Mặc dù chỉ là giả vờ nhưng anh mong một ngày nào đó có thể trở thành sự thật. Anh có thể ở bên cạnh che chở cho em không, anh biết là không đúng lúc nhưng mà anh..."
" Em hiểu nhưng mà chúng ta không thể đâu, em chỉ xem anh là một người anh trai thôi. Anh cũng biết việc chia tay của em chỉ là giả thôi mà, em vẫn rất yêu anh ấy ... em xin lỗi em không thể... "
Tôi chỉ có thể nói đến đó rồi lại bỏ chạy mất, tôi trốn tránh mọi thứ. Cái thứ mà tôi trân quý nhất, yêu thương nhất tôi cũng không dám đối mặt tôi lại lựa chọn rời bỏ nó. Một kẻ hèn nhát, xấu xa như tôi chỉ xứng đáng sống trong cô độc mà thôi. Tôi không muốn tổn thương thêm ai khác nữa càng không muốn mở lòng... bởi vì tim tôi chỉ có một người.
Lắc đầu vài cái để thoát khỏi cái quá khứ điên rồ ấy, tôi cũng nên nhanh chóng chuẩn bị đến với buổi hẹn hôm nay. Lâu rồi tôi cũng không tới các triển lãm tranh, do quá bận việc tôi lại ngầm quên mất sở thích của mình. Dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ, tôi nên thư giãn để bản thân có thể thoải mái hơn nếu không tôi sẽ lại stress mất. Chợt nhớ ra là từ lúc thức dậy tới giờ tôi chưa có gì vào bụng. Chắc là vệ sinh cá nhân xong tôi sẽ tìm trong tủ lạnh xem còn có cái gì ăn được không, bỏ bụng đại rồi đến buổi hẹn thôi.
Quả thật là chỉ còn có mấy gói mì mà mấy hôm trước tôi có mua được ở khu người Hoa. Bởi vì tôi không thể ăn được nhưng món ở đây. Tôi biết là "nhập gia tùy tục " nhưng mà nó rất khó với tôi, tôi lại là đứa rất kén ăn, tôi nghĩ là sau buổi triển lãm tôi sẽ đi siêu thị mua gì đó về lấp đầy cái tủ lạnh của mình.
Nhìn bát mì bỗng tôi chợt nhớ lại " Nè em lại ăn mì nữa sao anh đã dặn là không được rồi mà, nó không tốt đâu " phải đây là câu nói của người đó, anh ấy luôn nhắc nhở tôi chăm sóc tốt cho bản thân mình. Tại sao lúc nào tôi cũng nhớ tới anh ấy như vậy, cứ như là anh ấy sống trong tâm trí tôi. Chỉ lần này thôi tôi không cho phép bản thân nhớ đến anh ta nữa.
.
.
.
Xong xuôi thì tôi cũng đến chỗ hẹn, đang ngơ ngác tìm người thì nghe tiếng gọi vọng lại ở phía sau...
" Tư Thành anh ở đây nè, xin lỗi vì để em đợi, em đến lâu chưa "
" Em mới tới thôi, chúng ta vào trong đi "
" Được, đi thôi "
Tôi gặp anh Tại Hiền ở cửa trông anh ấy cứ hớt ha hớt hãi làm sao ấy, chúng tôi đâu có trễ giờ đâu mà anh ấy cứ làm quá, quả nhiên tính cách của anh ấy không thay đổi chút nào. Tôi nghĩ là anh ấy chỉ cố tỏ ra bình thường nhất có thể thôi, chứ tôi biết bản thân anh ấy vẫn rất áy náy. Nhưng mà không sao cả bây giờ chúng tôi đã trở lại với mối quan hệ như xưa là anh em kết nghĩa thôi. Mặc dù đã khá lâu không gặp nhau chắc là tôi cũng nên mở lời hỏi thăm anh ấy một chút, vừa ngắm tác phẩm vừa trò chuyện sẽ giúp không khí trở nên bớt căng thẳng hơn.
" Anh Tại Hiền dạo này anh sống thế nào ? "
" Anh sống ở bên đó rất tốt, bây giờ anh đang điều hành công ty giúp bố anh thôi. Đợt này có cuộc hẹn với đối tác nên là anh bay qua đây kí hợp đồng. Còn em ?"
" Hiện tại thì em đang là trưởng phòng thiết kế của công ty tầm trung ở đây thôi "
" Oh, như thế là cũng tốt mà. Nếu sau này không muốn làm nữa có thể về Trung Quốc rồi qua công ty anh. Anh luôn chào đón em "
" Vâng, em sẽ đến."
Tôi nghĩ là anh ấy nói đùa nên tôi chỉ cười cho qua, làm sao mà tôi còn mặt mũi nhờ anh ấy nữa chứ, chuyện trước đây đã quá đủ nên tôi không muốn nhờ vả anh ấy nữa.
Lâu rồi tôi mới đến những buổi triển lãm như thế này, hồi đó còn nhỏ tôi mong muốn được đến triển lãm xem tranh như thế này, đến khi có thể đi thì lại không có thời gian để đi. Đến tận bây giờ tôi mới có thể tận mắt xem chúng. Quả nhiên những tác phẩm ở đây rất tuyệt, từng đường nét hiện lên qua đôi tay của người nghệ sĩ đều thốt lên những cảm xúc mà khiến chúng ta khó có thể hiểu hết được lời của tác giả truyền đến. Tôi nhớ không lầm hình như lúc anh Tại Hiền gọi đến mời tôi đi triển lãm có nhắc đến tên tác giả YT, đây là tranh của tác giả mới nổi tiếng gần đây sao, mình có nghe về người này, không biết mặt mũi như nào, tác giả là nam hay nữ nhỉ ? Nhưng mà những tác giả tranh ảnh đều khá kín tiếng, người xem khó mà có thể biết về họ.
Không hổ danh là tác giả mới nổi gần đây tranh của người này vẽ rất sống động, bức tranh rất có hồn nhưng mà mình không thể hiểu được ý nghĩa của bức tranh này trông có vẻ buồn buồn làm sao ấy. Chìm đắm trong đam mê cháy bỏng của mình thì có giọng nói rất quen tai thốt lên
" Đổng Tư Thành, không ngờ lại gặp em ở đây nhỉ. Đi hẹn hò với bạn trai mới sao ?"
Lúc mà tôi quay qua theo hướng có giọng nói thì... tôi thật sự chết trân tại chỗ, tôi không thể nhúc nhích tay chân được.
- Du ..Du Thái sao anh ta lại ...Không phải mình đã sang tận đây để trốn anh ta sao. Nhưng mà sao bây giờ anh ta lại ở đây chứ....- Cảm xúc của tôi hiện tại đang rất lẫn lỗi, phải nói là rất khó để diễn tả nó.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh hết sức có thể, tôi phản bác lại lời mỉa mai của anh ấy. Tôi cũng đoán được phần nào anh ta sẽ như vậy khi gặp tôi, chỉ là không ngờ anh ta lại dùng giọng điệu mỉa mai đó với tôi thôi.
" Tôi có quen anh sao ? Tại Hiền chúng ta đi thôi em không muốn xem tranh nữa"
Tôi bỏ đi một mạch không thèm nhìn lại. Tại Hiền chắc anh ấy cũng hiểu được tình huống gì xảy ra nên cũng chạy theo hướng tôi.
Tôi tự trách bản thân mình. Đồ hèn nhát gặp lại người mình ngày đêm mong nhớ sao lại không dám nói ra hết mà lại giả vờ làm gì chứ, cái tôi quá lớn khiến tôi một lần nữa đánh mất cơ hội chuộc lỗi với người tôi rất yêu ...
-Chắc là chúng ta hết duyên rồi phải không ...-
-Hyuoshi-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip