Chap 21
Hoàng hôn chạm xuống chân trời, trời tối dần, xa xa ánh đèn thắp lên bên trong mỗi căn nhà. Cho thêm củi vào lò, câu chuyện vẫn được tiếp tục.
"Timmy giới thiệu tôi với hắn, bảo rằng hãy chăm sóc hắn để anh ta được đà thuận lợi làm ăn, nhưng sau đó hắn ngỏ lời nên tôi đồng ý, ý tôi là, có người con gái nào không mong về một nơi ổn định về sau đâu. Vì nghĩ cho hắn nên tôi chấp nhận làm tình nhân hờ, mãi ẩn sau bóng tối, chờ ngày được công khai đoàng hoàng. Nam nữ chung đụng không thể tránh được, đến khi tôi báo mình mang thai thì hắn lại trở mặt. Hắn không muốn tên mình dính với gái làng chơi, tôi không nghĩ hắn đốn mạt đến vậy. Sau đó Liu hẹn tôi ra rồi cho tôi tiền, bảo tôi trốn đi, từ đó tôi không còn liên lạc gì với họ nữa."
"Tức là Tanley không biết con bé tồn tại, càng không biết đến việc bà còn sống."
"Hắn từng muốn bịt miệng tôi đấy, cô nghĩ tôi trốn ở đây là vì sao?" Anise cao giọng nói, ai mà không muốn được tự do, cớ gì phải khóa mình kia chứ.
"Nếu tôi nói muốn bà ra làm chứng chống lại hắn thì bà nghĩ sao?"
"Cô mất trí à?"
"Bà là nhân chứng sống duy nhất, có thể kiện hắn tội cố ý giết người, tội không nhận con, đó là vi phạm đạo đức, một người như thế không đáng lên điều hành đất nước này bà hiểu chứ?"
"Tôi đã không chường cái mặt này ra thế giới kia đã mấy năm rồi, sau đó thì thế nào, không có gì chắc chắn hắn sẽ đền tội cả. Liu chết còn anh tôi thì thành tội đồ vì dám đối đầu với hắn. Cô nghĩ chúng ta có phần thắng sao?!"
"Con bà không phải người duy nhất không có cha Anise, con gái Liu đang phải sống cuộc đời chạy đua với thời gian, sau khi mất người thân phải làm đủ thứ việc nuôi thân, cô ta còn không biết vì sao ba mình chết. Bà có nghĩ đến những người vì mình mà bỏ mạng không?!"
Peter ghìm Jeon xuống trước khi cô làm gì đó gây hại, nghĩ đến Yuqi thức khuya dậy sớm kiếm từng đồng tiền, ngay cả một tý tình thương gia đình còn chưa cảm nhận hết, người đàn bà này lại ra vẻ như mình là kẻ đau đớn nhất.
Anise như suy nghĩ một lát, đặt tách trà xuống, đứng dậy đi lại dàn ảnh trên lò sưởi. Cầm lấy bức ảnh đứa con gái nhỏ của mình, cười nụ cười vô âu vô lo.
"Hai người về đi, tôi sẽ gọi sau."
Peter để lại danh thiếp, chào tạm biệt rồi đẩy đẩy Jeon ra cửa.
"Cô nóng vãi, cái gì cũng phải từ từ chứ."
"Xin lỗi tôi không kiềm được."
Nói thế chứ vẻ khó chịu vẫn dán trên mặt Jeon cho tới lúc về lại thành phố, lúc đi bộ cô ngoái đầu nhìn, cảm giác bị ai đó theo dõi. Peter đã rẽ đường khác để về, chỉ có mình cô đi con đường vắng này.
"Phóng viên Jeon." Kim Minnie ở sau gọi tới, thân mặc áo măng tô cổ bẻ cao, rít nốt điếu thuốc rồi chìa tay ra trước.
"Cô là người khai thác các thông tin về ông Stewart?"
Con mắt Jeon với Kim không được thân thiện cho lắm, cô tin lời Miyeon khi chị ấy mô tả Kim như một tên khốn thích tiền.
"Vào đề luôn nhé, cho tôi con số, để ngưng việc cô đang làm lại."
Chà, Miyeon nói không sai.
"Cô muốn mua chuộc tôi à? Luật sư hối lộ phóng viên?"
"Nah ~ tôi làm luật sư từ 7 giờ sáng tới 5 giờ chiều, sau 5 giờ tôi chỉ là cố vấn của Tanley. Nên đừng nói là luật sư hối lộ tội tôi lắm. Nào, 10 ngàn bảng Anh được không? Tôi ký séc cho rồi ra ngân hàng lấy cho dễ."
"Đồ tồi tệ."
Ánh mắt Kim như đoán trước sự tình, lời từ chối này cũng không lạ gì. Cô thả tay vào túi, im lặng xem người kia sẽ nói gì tiếp.
"Cô nghĩ có tiền thì dập được tất cả sao? Cô là loại người gì vậy?! Bằng luật của cô là mua à, thế giới này dơ bẩn là do những kẻ như cô và Tanley đấy!!"
"Thật đau lòng phóng viên Jeon, nhưng đó là thế giới bây giờ đấy, có tôi hay không thì đã bẩn thỉu sẵn rồi."
Trong suy nghĩ của Kim, tiền là vật hữu dụng nhất mọi thời đại, dù muốn dù không thật tế là sau mỗi lần đền bù đều dùng tiền để giao dịch, chẳng ai chịu ngồi nghe thơ văn thay vì nhận tiền cả.
Jeon phỉ nước bọt vào mũi giày da sáng bóng đắt tiền của Kim, quay ngoắt lưng mà đi. Kim bật cười, cô không tiếc của, chỉ vừa nhìn vừa nói đủ nghe.
"Cô sẽ phải hối hận vì không nghe lời tôi đấy Jeon."
Soyeon nghe tiếng Kim thì càng nóng hơn, đúng là loại cặn bã mà. Cô bước nhanh lên cầu thang, định vào phòng mình nhưng lại xoay qua gõ cửa phòng bên cạnh, chỉnh lại vẻ mặt cau có kia giãn ra.
"Chào em, em khỏe hơn chưa?"
Nàng gật gật, người mặc áo còn khoác thêm tấm chăn dày, khó xử vì tiếp cô ở trạng thái khá tệ.
"Ồ chị có cái này."
Vội kéo balo lên trước ngực, cô xé bì rút ra chiếc dán hạ sốt, nhẹ nhàng dán lên trán nàng, trông Yuqi như đứa con nít vậy. Má ửng hồng, có lẽ do thân nhiệt nàng cao, có lẽ do sự dễ thương không đoán trước này.
"Em chưa ăn gì phải không?"
Xoay đầu vào trong, như phản xạ nhìn vào hộp đồ hộp cùng bình nước ép đóng chai chưa kịp dọn, Jeon có chút xót xa, Yuqi cũng chỉ là con gái, lúc bệnh hoạn đều cần người chăm sóc. Nàng thấy cô quay về phòng lại nghĩ không còn gì nữa, định đóng cửa thì cô vội nói.
"Để chị nấu gì đó cho em."
Không còn sức lên tiếng, Yuqi đành lúi húi lết thân quay về giường, nằm nghiêng người để Jeon tùy ý dùng căn bếp. Lát sau, mùi thức ăn đánh thức nàng.
"Em dậy ăn đi, rồi ngủ tiếp cũng được."
Vị thanh, ngọt vừa từ món súp gà chạy dọc cổ họng, sự ấm nóng làm dịu đi cơn rát cổ nàng mang. Yuqi có chút ngại, đan xen tủi thân, bao lâu rồi nàng mới ở vị trí thụ động, được tiếp nhận sự săn sóc này. Nàng ăn tận hai dĩa, gõ lên máy cô không cần dọn dẹp, hãy về nghỉ ngơi đi nhưng Soyeon nào chịu, ngàn năm mới có cơ hội thể hiện trước mặt nàng mà.
Cố gắng đi tới tủ bếp, lấy xuống hộp cacao, thuần thục nấu nước, Yuqi đứng cùng Soyeon, khung cảnh cả hai yên lặng vô tình lại là khung cảnh nhẹ nhàng, mang hương vị gia đình nhất. Vệt bọt dính trên môi Jeon, Yuqi lại nhẹ nhàng lau đi, khói từ ly cacao bóc ra phả bên mặt cô, cảm giác vì nó mà cô mới có động lực tới gần nàng hơn.
"Yuqi, em biết chị đang cố gắng làm rõ việc của ba em phải không? Em đã chịu nhiều đau khổ rồi, chị tự hỏi, nếu có lúc em thấy nặng nề quá, liệu em có thể san sẻ nó với chị không?"
Đồng tử Yuqi mở to, nàng đủ lớn để hiểu đây là ngỏ lời khéo, lúng túng, miệng muốn nói nhưng không được, nắm hai tay để nàng bình tĩnh, Jeon tiếp.
"Em không cần trả lời ngay, sau khi mọi chuyện ổn thỏa em có thể tìm chị, bây giờ việc lớn vẫn ưu tiên hơn, chị đợi em, dù sao chị đã đợi một năm hơn rồi."
Điều này còn làm Yuqi ngạc nhiên hơn, một năm hơn sao, là 365 ngày và 8.760 giờ, 525.600 phút, 31.536.000 giây. Một con người sao có thể chịu đựng giấu chuyện hệ trọng như vậy trong lòng. Jeon muốn đặt dấu mốc cho việc này, cầm đôi tay nàng lên môi, giữ thật lâu, muốn kéo dài khoảng khắc này ra.
"Chị Kỳ êiiiiii !!!!"
Cửa bật mở, Seo Soojin nhanh như chớp lôi Yeh-phá-game qua một bên, cả hai tựa lưng vào bờ tường, trời cho cái miệng phá quá phá rồi Shuhua ạ.
Bên trong cả hai ngượng hết người, khẽ đằng hắng, nhìn nàng vội rút tay lại mà bật cười, cô bước xuống gờ tường cửa sổ, dặn dò nàng giữ sức khỏe rồi rời đi. Ra đến cửa còn cười trừ, vừa xem như cảm ơn Soojin.
Yeh Shuhua lật đật vào trong, thắc mắc Soyeon đã làm gì mà chị mình trông như tượng thế kia, miếng dán hạ sốt hết lạnh, rớt xuống trước mặt nàng.
Soojin thở dài, xem như chúc mừng vì người kia đã tiến thêm được nhiều bước hơn tới gần tình yêu. Còn mình ngày nào cũng bên tình yêu nhưng giống tình báo quá, phải chờ con bé lên đại học mới tấn công nghiêm túc được.
"Nếu có còng thì tôi sẽ bắt cô luôn!!"
"Đây là chỗ công cộng mà, sao em bắt tôi được?"
Bố tiên sư tên dở hơi này, đây chắc chắn không phải trùng hợp, quá tam ba bận còn đây là chục bận cô ta xuất hiện cùng một nơi với Miyeon rồi, lại còn tự tiện đổi xưng hô với cô. Sáng bảnh mắt ra chạy bộ cũng không thoát được, khéo cô sẽ xin lệnh của tòa bắt tên này tránh xa cô ra.
"Quy định là em phải trình được tổn hại về mặt tinh thần lẫn thể chất là do sự xuất hiện của tôi gây nên, hoặc có một biên bản xử phạt tôi thì mới xin được." Kim Minnie trưng ra cái mặt kênh kiệu, vái trời cho vấp cục đá té chết đi.
"Cô muốn gì thế hả?" Dừng lại thở dốc, cố tình chạy quãng xa hơn mà cô ta vẫn theo cho được.
"Nói rồi mà, em khiến tôi thấy hấp dẫn."
"Phiền chết đi được!"
"Cảm ơn quá khen."
"Tôi không đời nào thích cô đâu, biến đi cho tôi nhờ."
"Chưa thôi, em đâu có đoán trước được tương lai?"
"Tôi sẽ bắt cô vô tù!!"
"Trong đó có em không?"
"Trời ơiiii !!!"
Cho Miyeon than thở, tiếp tục chạy đi mặc kệ người kia ra sao. Nhưng Kim Minnie đứng nhìn một lát mới sải chân đi theo.
"Chí ít đây là lời nói thật hiếm hoi tôi nói đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip