6. Lưu gia

Lưu gia giăng đèn kết hoa giống như sắp có hỷ. Kỳ thật nói khoa trưong hơn một chút chính là giống như tổ chức tiệc hoa vậy. Biệt thự Lưu gia nằm trên một ngọn đồi phủ cỏ xanh mướt, xung quanh tiện nghi gì cũng có. 

Hôm nay là giáng sinh, tuy rằng trời rét căm căm, nhưng giống như Lưu Thành cho đốt lò sửa quanh nhà vậy, vô cùng ấm áp. Thậm chí còn thấy thấp thoáng những vị tiểu thư diện bộ cánh hở lưng hở ngực rất táo bạo. 

Phòng tiệc Lưu gia rất rộng, như thể một rạp hát thu nhỏ, trần nhà trạm trổ hoa văn uốn lượn, còn có cả đèn pha lê lấp lánh, mang đậm phong cách hoàng gia phương Tây. 

Xung quanh phòng để rất nhiều hoa, đều là những loại hoa quý hiếm xinh đẹp. Tuy rằng nhiều hoa như vậy, nhưng không hề khiến người ta ngạt thở, ngược lại như thể lạc vào đảo thần tiên. 

Lưu Thành cầm ly rượu vang trên tay cười nói phi thường vui vẻ. Đối tác đứng xung quanh ông ta thảo luận mọi đề tài thú vị trên trời dưới biển, tiếng cười nói rôm rả không ngừng. 

Đâu đó bên kia vài vị tiểu thư bẽn lẽn theo cha đi tiếp chuyện một vài nhân vật phù hợp “kết đôi”. Dẫu sao trong chốn làm ăn như này,  mơ mộng chân tình là điều không thể. 

“Chào chủ tịch Lưu, đây là con gái út của tôi, vừa tròn 25.”

Một người đàn ông trung niên có chút mập mạp lên tiếng chào hỏi, còn nhiệt tình bắt tay, rồi chỉ chỉ vào cô con gái đang đứng bên cạnh mình. 

“Trần đổng* quả là có phúc, con gái của ông ai cũng xinh đẹp như hoa.” 

Vị tiểu thư bên cạnh giống như được giáo dưỡng vô cùng tốt, rất nhanh liền biết ý nở một nụ cười tiêu chuẩn, mở miệng giới thiệu bản thân.

“Chào ngài, con tên Trần Lệ Y.” 

Lưu Thành cười cười trong lòng gật gù cảm thán, phi thường vừa lòng mà ra hiệu cho người đang đứng im lặng bên cạnh mình từ đầu buổi tiệc đến giờ. 

Người bên cạnh nét mặt hờ hững chẳng quan tâm điều gì, ánh mắt tĩnh lặng không thể nhìn thấu. Thấy cha mình như vậy, chỉ gật đầu xã giao một cái, rồi lạnh nhạt xưng tên.

“Lưu Chương.” 

Lưu Thành cười gượng mở miệng chữa cháy.

“Thứ lỗi, con trai tôi tính tình vốn dĩ như vậy.”

Trần đổng cùng cô con gái bên kia cũng ngầm biết ý, nói một hai câu liền rời đi. Đến lúc này Lưu Thành mới nhỏ miệng bực dọc. 

“Chú ý một chút. Đừng làm cha mất mặt.”

Lưu Chương đưa ly bên miệng nhấp một ngụm rượu, sau đó mới đáp lời.

“Cha biết rõ lời nói của cha không bao giờ dọa được tôi.” 

Lưu Thành nhăn mày. Đứa con trai này từ nhỏ đã luôn trong tâm thế đối nghịch, hai cha con thậm chí chưa từng chân chính đối diện trò chuyện một cách bình thường. 

Giống như bất cứ lúc nào cũng phảng phất mùi thuốc súng, sắp sửa châm ngòi chiến tranh. 

Tức giận là ở chỗ, Lưu Thành chỉ có đứa con trai này là chính thống, cho dù muốn hay không, tài sản sau này cũng do nó thừa kế. Năm ấy đám tình nhân của ông bị chính cha mình dọn dẹp sạch sẽ không để lại bất cứ ai. 

Chỉ duy có một người thoát nạn. Là Uyển Tú. Là mẹ của Lưu Vũ.

Chỉ là bất cứ gia tộc thế gia hào môn nào cũng đều giống nhau, chỉ chấp nhận dòng chính và chính thất, con ngoài giá thú gì đó đừng mơ có được danh phận gì. 

Lưu Thành siết chặt ly rượu, trong di chúc người cha để lại trước khi qua đời, có ghi rõ ngoại trừ Lưu Chương thừa kế, bất cứ ai cũng đừng hòng động vào một xu. Vậy có nghĩa, ngoại trừ việc “quản lý hộ” khối tài sản khổng lồ này, thì Lưu Thành đừng mong tẩu tán rồi đút vào túi riêng.

Dẫu sao Lưu Chương cũng mang họ Lưu, tài sản này vẫn là của Lưu gia, chỉ là chưa từng một lần thuộc về Lưu Thành. Đợi một thời gian nữa. khi Lưu Chương đủ số tuổi yêu cầu trong di chúc, toàn bộ tài sản sẽ chuyển thành tên của anh. 

Mà Lưu Thành lại vẫn luôn căm ghét điều ấy. 

Cho dù hai người là cha con, nhưng trưởng thành trong môi trường đâu đâu cũng nhìn tiền trước khi nhìn mặt, thì tình cảm chỉ là thứ xếp sau cùng. 

Lưu Thành mang họ Lưu, nhưng trong mắt những kẻ “cao tầng” trên kia thì ông ta chẳng đáng để bận tâm. Lý do bởi vì ông ta không có thực quyền, cũng chẳng thể nâng tầm công ty. 

Nhưng “cao tầng” lại ưa Lưu Chương. Tấm bằng đại học NYU cũng đủ để họ vừa lòng mà mở miệng chủ động đến giao lưu. Tỷ như Trần đổng kia. 

Nếu so định giá giữa hai công ty, Trần gia thậm chí còn cao hơn Lưu gia một chút. Trước kia đừng nói đến việc bắt tay, Trần Hữu ngay cả chào hỏi xã giao cũng không thèm mở miệng với Lưu Thành. 

Lần này chủ động như vậy, là vì Lưu Chương đã về nước rồi. Sau thời gian sinh sống và du học dài đằng đẵng, cầm trên tay tấm bằng thạc sĩ, dương quang chân chính trở về nước. 

Hưởng thụ mọi ánh mắt khát khao cùng những cái gật đầu tán thưởng của mọi người xung quanh. 

Lưu Thành cảm thấy vị trí của mình lung lay. 

“Nên nhớ, còn một tháng nữa.”

Cuối cùng không giả bộ cha con được nữa.

Lưu Chương cười khẩy, đặt ly rượu đã cạn lên bàn, sau đó quay lưng bỏ đi. Một tháng chứ đâu phải một năm, trong một tháng thì làm được cái gì cơ chứ. 

Đối với Lưu Chương, có lẽ một tháng chỉ như cái chớp mắt, ngủ một giấc tỉnh dậy khối tài sản này sẽ thuộc về anh. Nhưng Lưu Thành thì khác, một tháng với ông ta đủ để thay đổi cả một đời sau này. Nhất là khi ông ta đang trong bước đường cùng. 

Chó cùng rứt giậu. 

.

“Không có gì hỏi tôi à?”

Châu Kha Vũ đưa mắt nhìn người ngồi bên cạnh, ánh mắt tham lam nhìn vào vòng eo nhỏ kia. 

Người này quả thật hợp với màu trắng, giống một đóa quỳnh vậy. Thanh cao, quyến rũ. 

“Hỏi gì?”

Lưu Vũ lười biếng đáp lại.

“Hỏi rằng tôi đưa em đi đâu?”

“Có quan trọng không?”

Châu Kha Vũ im lặng không nói, đợi đến thời điểm ô tô đánh tay lái rẽ vào đường lên ngọn đồi nhỏ, mới chậm rãi mở miệng.

“Quan trọng.”  

Vì tôi đưa em đến Lưu gia.

Châu Kha Vũ tuy rằng đã thôi nghi ngờ, thế nhưng vừa khéo có buổi tiệc hôm nay, nên anh đành nương nhờ lý do này để kiểm tra lại những suy nghĩ trong lòng mình. 

Đã vô số lần anh tự hỏi, phải người của Lưu gia thì sao, mà không phải thì đã sao. Châu Kha Vũ nghĩ rất nhiều lần, cuối cùng vẫn không thể phủ nhận, nếu như là người của Lưu gia, vậy thì không còn gì để nói. 

Trực tiếp hủy hoại là được rồi. 

Châu Kha Vũ nhìn người nọ tay chống cằm mắt vẫn lơ đãng nhìn khung cảnh ngoài cửa xe. Gọng kính bạc lóe lên điểm sáng, ánh mắt chăm chăm như nhìn con mồi. 

“Anh tính nhìn tôi đến bao giờ.”

Lưu Vũ lên tiếng, biệt thự xa hoa trên kia phản chiếu nơi đáy mắt em. Kỳ thật chẳng có một chút xao động, thậm chí chột dạ còn không có. Bởi vì vốn dĩ nơi kia chẳng là nhà, chẳng là gì cả, chỉ có xiềng xích gông cùm. 

“Em biết nơi này không?”

Châu Kha Vũ hỏi. Ánh mắt dò xét. 

“Biết.”

“Biết? Biết ở đâu.”

Chiếc xe vừa vặn dừng lại, Lưu Vũ toan mở cửa bước xuống nhưng Châu Kha Vũ gấp gáp nắm lấy khuỷu tay chất vấn. 

Lưu Vũ trong lòng khẽ cười, người này tâm đề phòng thật cao. Em đưa tay chỉ chỉ biển tên viết dạng thư pháp uốn lượn ghi chữ Lưu gia bên kia. 

Châu Kha Vũ thấy vậy mới khẽ thở ra một hơi, nói một tiếng xin lỗi vì đã làm em đau. 

Hai người theo chỉ dẫn bước vào sảnh lớn, Lưu Vũ cởi áo khoác lông dày bên ngoài đưa cho phục vụ, sau đó khoác tay Châu Kha Vũ bước vào. 

Cảm giác này, có chút khó nói. Lưu Vũ kỳ thật cũng đã lâu không đối diện với nhiều ánh mắt quét tới quét lui trên người mình như vậy. Thật không quen. 

Châu Kha Vũ đưa mắt nhìn, vừa khéo nhìn thấy một khóm hoa quỳnh đang nở bên kia. Đưa tay ngắt xuống một đóa, cài lên ngực áo vest của Lưu Vũ. 

Rất hợp, chẳng thể đếm nổi đã bao lần anh cảm thán người này thật hợp với màu trắng. Vest trắng, hoa trắng, áo ren bên trong cũng màu trắng. Châu Kha Vũ mỉm cười đầy hài lòng, tán thưởng gu thời trang của stylist. 

Hai người vừa nhập tiệc, rất nhanh tiếng xì xào đã vang lên. Nguyên nhân chủ yếu là Châu Kha Vũ, bởi vì anh đã lâu không tham gia bữa tiệc nào, cũng chưa từng thấy đi cùng ai. 

Mà hiện tại lại cùng một người thập phần lạ mặt, ôm eo tham gia tiệc tối. Khỏi phải nói đến nhan sắc người kia, chính là giống đóa quỳnh cài trên ngực áo. Nội liễm, xinh đẹp.

Nhan sắc kia câu được tâm Châu tổng cũng không có gì lạ. Hiển nhiên như thể chuyện nên là vậy. 

Vài vị tiểu thư cũng thôi trò chuyện, như có như không đưa mắt về phía bên này. 

Châu Kha Vũ bước từng bước thong thả tiến về phía chủ nhân bữa tiệc. Châu gia chưa từng tham gia tiệc nào do Lưu gia tổ chức, này là lần đầu tiên. Vô số người bên kia đánh mắt dò xét. 

“Chào Lưu đổng. Ngài khỏe không?”

Không hề mang ý tứ thật sự hỏi thăm.

Lưu Thành bên ngoài giả bộ có chút ngạc nhiên nhưng trong lòng lại không ngừng hả hê. Ông ta đưa mắt nhìn bàn tay Châu Khau Vũ đang đặt trên eo Lưu Vũ mà muốn kiêu ngạo. 

Đứa con trai này cũng thật được việc, nhanh vậy mà đã có thể cùng Châu Kha Vũ quang minh chính đại khoác tay đi ra ngoài. Cứ tiến độ như vậy, một tháng nữa sẽ đâu vào đấy. 

“Tôi vẫn khỏe, để Châu tổng bận tâm rồi. Không biết ba cậu dạo này thế nào?”

Châu Kha Vũ vẫn luôn chăm chú nhìn biểu hiện của người bên cạnh từ khi mới bước vào đây. Nhìn qua nhìn lại cũng chỉ thấy bộ dạng mặc kệ mọi thứ của Lưu Vũ. Bỏ được mối nghi ngờ trong lòng, Châu Kha Vũ bất giác mỉm cười.

“Ba tôi gần đây vẫn vậy, không có tiến triển gì.”

“Vậy mong ba cậu sớm ngày khỏe lại.” 

Lưu Thành nói một câu cho có lệ, sau đó hợp tình hợp lý nhìn sang Lưu Vũ mở miệng hỏi.

“Người này là…?”

Châu Kha Vũ cúi xuống nhìn Lưu Vũ im lặng nãy giờ không lên tiếng, siết chặt thêm vòng eo trong tay, bật cười giới thiệu. 

“Tôi quên không giới thiệu. Lưu Vũ. Là đối tượng tìm hiểu của tôi.”

Lưu Vũ khẽ ngạc nhiên ngẩng đầu, lại vừa khéo chạm phải ánh mặt của Châu Kha Vũ đang chăm chú nhìn mình. Đột nhiên có chút xao động nho nhỏ, mà dường như Lưu Vũ còn không để ý.

Châu Kha Vũ tông giọng bình thường, nhưng khắp nơi xung quanh đều đang dỏng tai nghe lén về phía bên này, cho nên vừa khéo, tất cả mọi người đều nghe được. Bao gồm cả Lưu Chương đang đứng ở bên kia. 

Anh khẽ nhướn mày ngạc nhiên, Châu Kha Vũ cũng gan quá đấy chứ. 

Lưu Chương lúc này mới nhìn kỹ Lưu Vũ. Quan sát từ đầu đến chân một lượt, cho dù có dò xét đến bao nhiêu lần, anh cũng cảm thấy người này nhất định không phải đám người dơ bẩn muốn dùng thủ đoạn để bấu víu cành cao. 

Cũng đúng, Châu Kha Vũ mắt nhìn cao đến như vậy, mà hiện tại lại đường đường chính chính nói người kia là đối tượng tìm hiểu của bản thân, khẳng định là đã động lòng. 

Lưu Chương đột nhiên cảm thấy phi thường hứng thú với cậu trai nhỏ cài đóa quỳnh hương ấy, bèn phá lệ lắc nhẹ ly rượu trên tay, hướng phía bên kia bước tới. 

“Xin chào Châu tổng.”

Miệng thì chào Châu Kha Vũ, nhưng ánh mắt lại nhìn Lưu Vũ. 

Châu Kha Vũ thấy vậy nâng ly rượu lên, hai người cụng ly rồi trò chuyện.

“Lưu thiếu đã về rồi sao? Thật lâu mới gặp lại anh.”

“Cũng sắp tới thời điểm tôi phải thay ông, thay cha gánh vác trọng trách rồi.”

Lưu Chương vừa nói vừa thích thú nhìn vẻ mặt thoáng ngưng đọng của Lưu Thành. 

Châu Kha Vũ ở đối diện cũng ngầm hiểu ý, bật cười một tiếng rồi đáp lời như muốn đổ thêm dầu vào lửa giận của Lưu Thành. 

“Cũng vừa khéo, tôi cũng sắp phải gánh vác trọng trách rồi. Mong rằng đến lúc đó chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác làm ăn.”

“Được, vô cùng hoan nghênh.”






*đổng sự trưởng (董事长dǒngshì zhǎng) hay còn gọi là chủ tịch hội đồng quản trị 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip