v. Đứa nhóc này đáng yêu thật.
Lưu Vũ có một giấc mơ kỳ lạ.
Về một đại dương xanh thẳm, không gợn sóng, lặng im và yên bình. Bước chân lướt dần trong thênh thang nước biển, rồi cứ từ từ mà chìm xuống dưới. Biển cả sâu không thấy đáy, chỉ có một khoảng không thinh lặng đen kịt ở dưới, hoặc là sắc xanh ngàn bát ngát chẳng lấy một bóng người. Bọt khí không thoát ra khỏi khoang miệng, khiến Lưu Vũ tò mò quẫy đạp trong hư vô tĩnh lặng.
Có một khe hở nằm chênh vênh trên vách đá, Lưu Vũ dùng sức, lặn thật sâu vào màn đêm chợt tàn, nhìn quanh.
Và Lưu Vũ nhìn thấy một chàng trai. Như một bóng đen không hình hài ngã quỵ trong khe hở ấy.
Rõ ràng là đến cả khuôn mặt anh cũng chẳng thể thấy nổi, ấy thế mà khi chàng trai ấy quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt chứa sự đau thương chẳng nói thành lời.
"Rốt cuộc em đang ở đâu vậy nhỉ?
Khi mà vũ trụ của em vỡ nát dưới biển sâu"
Lưu Vũ thấy ánh mắt ấy quá sức quen thuộc, và giọng nói dù qua nước biển vẫn thật dễ nghe, nhưng anh không nhớ nổi. Sự dịu dàng vỡ vụn và nỗi niềm hằn sâu trong sắc đen nâu non nớt như một con dao cứa lấy anh, khiến anh cũng ngờ ngợ cảm nhận được nỗi đau ấy.
Ngay cả người lạ - dầu mơ hồ nhận được một có chút, cũng đau đến khó khăn hít thở. Cậu ấy đã đau đến nhường nào?
Lưu Vũ tự hỏi, khi bàn tay chạm vào cơ thể ấy, chạm được nỗi lạnh thấu xương.
Nhưng chàng trai kia lại sững người, vội vàng né tránh. Sự kháng cự giống con thú nhỏ bị người ta xâm phạm ngôi nhà của nó, đến cả ánh mắt cũng hiện rõ vẻ sợ sệt.
Nhỏ tuổi hơn anh.
Lưu Vũ lẩm bẩm, định thử lại một lần nữa.
Anh chợt tỉnh giấc.
Mặt trăng đã lên rồi, im lìm treo trên khung cửa sổ bằng gỗ. Lưu Vũ đờ người ngồi trên sofa, dùng tay che phủ đôi mắt, thấy thật lạ.
Sao tự dưng anh lại mơ thế nhỉ?
Lưu Vũ cũng không rõ là mình bị dự án bức đến đầu óc không bình thường nữa rồi, hay là mình thật sự bị ảnh hưởng, nhưng anh cũng không muốn để tâm cho lắm. Dạ dày trống rỗng gần một ngày bắt đầu biểu tình bằng những cơn đau quặn thắt, khiến Lưu Vũ không thể không rời khỏi đệm sofa êm ái, chuẩn bị kiếm đồ ăn.
Chiếc áo đắp trên người từ từ trượt xuống, khiến anh giật mình. Nhưng điều khiến Lưu Vũ thấy bất ngờ thật sự đó là anh thế mà lại ngủ rồi? Thật luôn? Ngủ còn lâu nữa?
Trong một phút Lưu Vũ còn nghĩ mình khỏi hẳn bệnh rồi cơ.
Lúc ấy anh mới chú ý đến cái áo đang cầm, kiểu dáng lạ mắt, cũng không phải size anh mặc - dù Lưu Vũ lắm quần áo rộng lắm, nhưng cái này chắc to gần gấp đôi mất.
Sao nhìn quen quen như áo của ai ấy nhờ? Áo của. . .?
Của Trương Gia Nguyên á?
Lưu Vũ vứt nó xuống sofa ngay lập tức, tránh như tránh tà.
Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, sơ sẩy tí mà ngủ không biết trời trăng mây đất gì rồi. May lúc dậy không rớt miếng thịt nào chứ Lưu Vũ cũng sợ hãi lắm.
Những con người lưu manh luôn có lối đi riêng.
Biết đâu trở dậy cái là liên lụy ngay, mà mình còn ở phe yếu nữa chứ.
Cơ mà.
Lưu Vũ không muốn thừa nhận.
Nhưng quả thật pheromone kia giúp anh có thể chìm vào giấc ngủ ngon. Lâu lắm rồi, từ dạo nào xa dăng dẳng ấy, Lưu Vũ không thể ép bản thân ngủ đúng tám tiếng một ngày, ngược lại chỉ biết nhìn con số tụt từ từ xuống mức báo động, vừa sợ vừa không biết làm sao.
Nên là nếu được ngủ thật ngon, Lưu Vũ thấy biết ơn lắm. Nhưng đang xét đối tượng là Trương Gia Nguyên thì không nên biết ơn đâu, bị xử sạch đấy, omega sợ alpha chết đi được, à mà alpha ở đây là Trương Gia Nguyên nhá, chứ mấy người khác chẳng sao chút nào. Anh Trương Hân Nghiêu cũng có dữ dằn lưu manh gì đâu, còn Phó Tư Siêu thì Lưu Vũ không chắc lắm, cơ mà chắc liệt kê vào hàng có thiện cảm được.
Trương Gia Nguyên mà nghe được chắc cậu nhóc khóc ba ngày ba đêm mất, anh vừa bức người ta đó anh trai ơi.
Ấy thế cơ mà nhà thiết kế tài năng kia đã bỏ luôn cả mớ suy nghĩ lằng nhằng phiền phức ra sau đầu, cứ thế gom hết sức lực còn sót lại lết vào phòng bếp. Đúng lúc Lưu Vũ định mở tủ lạnh để lôi tạm cái gì đó nuốt được, anh bỗng dưng thấy một mẩu giấy dính trên lồng bàn.
Một mẩu note nhỏ.
"Ờm, nói sao nhỉ. Chính là em thấy anh bỏ bữa nên đã nấu cho anh á, đồ ăn đều được để ở dưới này, lát có thấy nguội thì hâm nóng lại nha. Em phải về sớm do có việc rồi, hẹn gặp anh ngày khác.
Tái bút: Em đã đo xong khung tranh rồi, thấy trong tủ hơi ít nên em mua thêm rồi nha, không cho anh bỏ bữa đâu đó!"
Đứa nhóc này đáng yêu thật.
Và thế là Lưu Vũ vừa bật chế độ tự hâm nóng của lồng bàn vừa loay hoay đi lấy chén bát, tâm tình vui hẳn lên. Người ta có lòng tốt quan tâm anh quá đi mất.
Lưu Vũ dùng muỗng múc một miếng thịt sốt, bỏ vào miệng. Vị ngọt dịu cùng mằn mặn kích thích vị giác đắng ngắt mấy ngày qua khiến anh thấy thư thái hơn hẳn, vui vẻ ăn thêm một miếng nữa. Ba cái vụ lý do gì chẳng cần nữa, lúc này Lưu Vũ chỉ quan tâm đồ ăn ngon thôi.
Đó giờ mới biết Trương Gia Nguyên nấu ăn cũng giỏi ghê, ngon hơn anh nấu rồi.
Bình thường Lưu Vũ không nghĩ thế đâu, nhưng nể tình chấm trước cho mười điểm thiện cảm.
Danh hiệu 'lưu manh' chính thức lưu lạc nhé, giờ phải gọi là Trương người tốt thôi.
Người ta bảo có miếng ăn là quên hết chuyện xấu, Lưu Vũ thành công tẩy sạch tội danh - do chính anh đặt ra - và cũng chẳng hiểu sao lại đặt thế, lật mặt một cú ngoạn mục.
Ăn no rồi. Bát cũng cho vô máy rửa. Tâm tình tốt chưa muốn quay lại làm việc. Thế là Lưu Vũ quyết định nhắn lại vài lời tới cậu bạn nào đó.
"Rất cảm ơn về bữa ăn nay nha, cậu nấu ngon ghê á. À đúng rồi cậu để quên áo này, anh mang trả cho cậu nhé?"
Chưa tới một giây sau, cậu bạn họ Trương đã rep lại với tốc độ bàn thờ.
"Anh thích là tốt rồi ạ. Phiền lắm, anh để em ghé qua được rồi."
"Không sao, anh tiện đường tới chỗ gần khu đó. Mai nhé."
"Dạ, anh ghé lúc nào cũng được nha."
"Cậu không bận hả?"
"Chắc có nhưng em là họa sĩ mà, ở nhà vẽ tranh thôi."
". . . Anh quên mất."
"Không sao ạ, anh ngủ sớm nha, dạo này anh thức hơi nhiều á."
Lưu Vũ muốn hỏi là sao cậu biết hay thế, liền thấy dấu online của cậu tắt ngúm.
. . .
Thế là anh nuốt toàn bộ câu hỏi vào trong, ngẩn ngơ chút xíu lại quyết định vào phòng làm việc.
Trong đấy sạch sẽ như có cơn gió thiện lành nào thổi qua vậy, khác biệt với mớ vải vụn lộn xộn rơi tứ tung khi anh cắt vải để làm mẫu. Mấy cuộn giấy đã vo viên rơi chân thùng rác cũng được đặt gọn vào một góc trên bàn, cứ như sợ làm mất sẽ khiến anh giận vậy, nên Lưu Vũ bật cười, cảm thấy vừa ngốc ngốc vừa đáng yêu.
Lại một mẩu note nhỏ dán gọn ghẽ trên sketchbook, xin lỗi vì tự tiện dọn phòng.
Chết rồi.
Trương Gia Nguyên khiến tim anh mềm nhũn rồi.
;;
đến plot chính rồi =)))))))))
mấy ngày nay không update được do tôi đi làm á, việc nhiều quá rồi đến tối chạy dl, có mỗi một chương có ý tưởng mà cứ ngắt đoạn do không có thời gian. muốn viết tiếp lắm nhưng tôi phải bớt bận đã cơ huhu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip