xi. Anh đừng có bỏ em được không?
Lưu Vũ đang tránh né Trương Gia Nguyên, không vì gì hết.
Trên dưới năm lần anh từ chối lời mời tới nhà chơi của cậu, ba lần bảo 'anh có việc bận rồi' trước mấy cuộc hẹn ra quán cafe, đến vé vào khu vui chơi cũng bị hoàn trả. Lưu Vũ biết cậu nhóc đang hoảng lắm, nhưng anh cần bình tĩnh lại bản thân mình.
Rốt cuộc sau vụ đến chơi lần ấy, Lưu Vũ không hỏi gì về việc tại sao không nói chúng ta có liên hệ từ trước, anh chỉ bâng quơ gợi ý về đại học X, sau đó ra về với cõi lòng nặng trĩu. Suy nghĩ ích kỷ và cái vỏ bọc Lưu Vũ tự tay tạo nên lại bao bọc, bảo vệ anh khỏi những tâm tư rối bời, mà phân nửa đều xấu xa quá đỗi. Lưu Vũ không biết mình bị làm sao, ghen tuông ư? Bọn họ làm gì có quan hệ đấy. Thất vọng ư? Anh không có tư cách ấy.
Lưu Vũ sầu não về điều này không tả nổi, sau đó anh đi du lịch. Lâm Mặc thì thầm to nhỏ với Nine về cuộc nói chuyện hôm nọ, hai bọn họ hợp sức đưa Lưu Vũ thẳng ra biển chơi vài ngày. Lưu Vũ thật sự chịu không nổi việc hai người cứ ở bên lải nhải quài, đau đầu đồng ý, còn bị dụ dỗ lấy mất điện thoại luôn, bảo là để thoải mái không cần suy nghĩ công việc, hay!
Tuy thế nhưng mà Lưu Vũ vẫn mềm lòng đi ra sân bay, ăn chơi một tuần ở Fiji. Không có điện thoại quả thật rất là thoải mái, đầu óc cũng sẽ không lo nghĩ về những điều khó chịu. Thẳng cho đến một hôm, sau khi lướt sóng xong, Lưu Vũ ngồi ở trên bờ nghỉ ngơi ngắm biển.
Ngắm biển sẽ nhớ đến 'Biển vũ trụ'. Nhớ "Biển vũ trụ' sẽ nhớ Trương Gia Nguyên. Lưu Vũ sầu não không biết để đâu cho hết, cho đến khi anh nghe mấy đứa bé bên cạnh nói chuyện. Đứa bé trai có lẽ do lâu đài cát đã xây bị sóng biển đánh đổ, không nhịn được mà khóc huhu. Bé gái bên cạnh còn cứng rắn hơn cả cậu nhóc, nhưng mà thấy bạn bè khóc vẫn sẽ thương. Cô bé hắng giọng, học giọng nói của mẹ, nói một câu.
"Cậu phải suy nghĩ sâu hơn chứ! Nếu nhìn rõ vấn đề sẽ ổn hơn đó, coi nè, những hạt cát sẽ không phải khô cứng lại trước ánh nắng nữa, cậu cũng sẽ có cát êm để ngồi. Thấy chưa? Mọi chuyện không phải tốt đẹp hơn sao?"
Hai bà mẹ đứng bên cạnh bật cười, Lưu Vũ cũng bật cười, sau đó lại ngẩn ngơ.
Giống như là suy nghĩ sâu hơn một chút về vấn đề anh gặp phải, Lưu Vũ biết, Trương Gia Nguyên là một alpha, alpha trong xã hội này luôn bị áp đặt những gánh nặng lớn nhất. Bọn họ có kỳ vọng của mọi người, có trách nhiệm đè lên vai, cứ thế phát triển theo hướng xã hội mong muốn nhất.
Pháp luật quy định omega sinh ra đã chịu nhiều khổ, luôn được ưu ái. Không ai biết alpha cũng chịu khổ như thế, không một ai, Lưu Vũ cũng không biết. Là một omega ưu tú của mọi người suốt hai chục năm khiến anh dường như vô tâm hơn một chút, cũng xấu xa hơn một chút.
Trương Gia Nguyên lúc đó đã cảm thấy thế nào nhỉ? Lưu Vũ không biết.
Những nỗi đau tinh thần và thể xác cứ tra tấn đứa trẻ ấy từng ngày một, Lưu Vũ không biết, không hiểu, cũng không có cảm thông. Sự ích kỷ nhen nhóm trong thâm tâm gặm nhấm anh ngày qua ngày, như hàng ngàn con kiến cứ bâu lấy miếng mồi ngọt, tham lam nuốt chửng những gì tươi đẹp nhất. Giống như Trương Gia Nguyên trước ánh nhìn chòng chọc của sự phù phiếm vẽ lên từng đường trên canva trắng, đổi lại được đôi ba tràng pháo tay. Chẳng có gì cả, cũng chẳng có lấy một người để bày tỏ nỗi lòng.
Đó là lúc Lưu Vũ nhận ra bản thân anh rất tệ, mà đứa nhỏ kia lại tội nghiệp quá đỗi.
'Người ấy' là cái gì? 'Ánh sáng'? 'Hy vọng'? Lưu Vũ không cần hiểu mấy thứ đấy, anh chỉ biết anh đã tàn nhẫn vùi chôn đi chút ưu tư còn sót lại, vô tâm đi mất.
Lưu Vũ đặt vé máy bay khứ hồi ngay trong ngày, trước sự hoang mang của hai người kia, kéo họ về nước. Giống như trời mưa hôm đấy Lưu Vũ biết được quá khứ đau đớn nọ, giống như bây giờ anh ngẫm nghĩ những nỗi niềm chôn sâu trong lòng mình, anh chỉ muốn gặp cậu ấy.
Lưu Vũ yêu Trương Gia Nguyên.
Không có gì để đánh đổi, càng không có điều để suy nghĩ. Anh quăng hành lý ngay tại sân bay, nhờ Nine chuyển về nhà hộ, bản thân lại bắt taxi đến đường 2E. Đứa trẻ ấy vội vã mở cửa, mắt cũng đỏ hồng, bọn họ còn chưa nói với nhau câu gì, nước mắt của Trương Gia Nguyên đã rơi xuống trước. Đứa nhỏ ấy rất tội nghiệp, cứ tủi thân mà vừa khóc vừa nắm lấy vạt áo của Lưu Vũ. Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống thảm cỏ, như từng câu chữ đau xé lòng.
"Anh Lưu Vũ đừng có bỏ em mà, là em sai nên anh mới đi mất, em xin lỗi. Em sẽ sửa, em hứa sẽ thay đổi mà. Anh đừng có bỏ em được không ạ?"
Anh đừng có bỏ em được không?
Đứa nhỏ ấy cúi đầu, cái gì cũng không muốn nghe, chỉ lặp đi lặp lại mỗi câu ấy, nước mắt lã chã. Lưu Vũ dùng mu bàn tay lau đi từng giọt nước, nhưng cứ như cái van bị hỏng, Trương Gia Nguyên không ngừng khóc, cứ thế đứng yên ở đấy, không dám ôm anh, càng không dám đòi hỏi sự quan tâm dịu dàng.
Lưu Vũ luống cuống theo mất, tim cũng như bị cứa từng đường. Xem anh bức đứa nhỏ này đến nỗi nào này, hẳn là đau đớn lắm.
"Không sai, Gia Nguyên ngoan không khóc nữa. Anh Lưu Vũ của em mới là người sai, anh nhận lỗi với em. Gia Nguyên có muốn đi chơi không? Anh đưa em đi."
Lưu Vũ giống như dỗ trẻ con, cứ đứng yên dỗ dành mãi, để đầu của Trương Gia Nguyên tựa vào vai mình, xoa xoa lưng cậu. Hô hấp cậu nhóc không ổn định, hơi thở nóng ấm cứ phả mãi ở khoảng vai nhỏ, áo cũng thấm đẫm nước mắt. Bọn họ yên lặng ôm nhau ở trong khoảng sân ấy, dưới nắng chiều ấm áp, có tiếng Lưu Vũ dỗ dành, có tiếng ậm ờ đầy giọng mũi.
Cuối cùng Trương Gia Nguyên cũng nín khóc, lúc ngẩng lên mặt cũng lem nhem nước. Phải là Lưu Vũ dắt cậu vào trong nhà, dùng khăn mặt ẩm lau sạch gương mặt kia. Khóc lâu quá mắt cũng hơi sưng lên, còn chưa hết đỏ, Lưu Vũ nhìn thấy thương chết mất, không nhịn được đưa tay chạm vào khóe mắt, Trương Gia Nguyên không né, im lặng đứng đấy, để mặc cho ngón tay thon dài chạm vào. Bọn họ có cùng một nốt lệ chí dưới mắt trái, giống như một sợi dây liên kết.
Lưu Vũ rốt cuộc được lĩnh giáo về khả năng bám người của cậu nhóc. Trương Gia Nguyên cứ như con cún bự, anh đi một bước liền đi theo một bước, tuyệt nhiên không dám chạm vào. Lưu Vũ định đi làm bữa tối cho cả hai cũng không nỡ bảo cậu nhóc ra ngoài, sợ lại chọc đến van nước hỏng thì tội lắm. Nhưng mà tính ra đứa nhỏ cũng rất ngoan, không làm phiền cũng không quấy phá, chỉ yên lặng nhìn anh.
Vất vả lắm mới qua một bữa cơm không tiếng động, Lưu Vũ còn vừa mới ngồi bệt xuống sofa nghỉ cái thân rã rời, Trương Gia Nguyên đã ngồi sát bên anh.
Chết, quên mất còn một vị tổ tông chưa ổn thỏa.
Bọn họ cứ trừng mắt nhìn nhau nửa tiếng đồng hồ, Trương Gia Nguyên chịu mở lời trước, giọng toàn hờn dỗi.
"Anh từ chối cuộc hẹn của em, cắt liên lạc với em, anh giận em rồi."
"Anh giận em làm gì chứ? Đừng nghĩ nhiều thế, không tốt đâu."
"Chắc chắn là em sai nên anh mới giận mà."
"Không có, anh nói thật là không có mà, anh sai đấy."
Trương Gia Nguyên bặm môi, nhìn thấy tương lai của cuộc trò chuyện sẽ cứ vơ lỗi về phía mình, cậu vốn dĩ không có giận dỗi gì được Lưu Vũ, rốt cuộc chịu thua.
"Được rồi, tụi mình nói cái khác. Anh Lưu Vũ bảo anh sai thì tại sao lại cắt liên lạc với em rồi?"
"? Anh không có cắt liên lạc."
"Không nghe máy, không trả lời tin nhắn là cắt liên lạc rồi."
?
Ai nhồi vào đầu óc đứa nhỏ này như thế là cắt liên lạc đấy?
"Thật sự không có, àii." Lưu Vũ cũng ngại nói ra lý do chứ, trông anh ấu trĩ chết đi được. "Anh chỉ đi du lịch với bạn thôi, bọn anh cá cược tắt điện thoại xem ai lâu hơn đó."
Tội lỗi quá, mai đãi hai người chầu kem.
Mặc dù lý do của Lưu Vũ hổng nhiều chỗ lắm, nhưng Trương Gia Nguyên tin đến là vui vẻ. Cậu nhóc cong mắt cười, ánh nhìn sạch sẽ như mầm non mới nhú trên cành, ừm, Lưu Vũ tự dưng liên tưởng tới một từ. Moe* hả? Hợp lắm luôn.
Lưu Vũ bất giác nhớ lại, lúc trước Lâm Mặc từng bảo, yêu một người là muốn người đó hạnh phúc. Lưu Vũ quả thật muốn Trương Gia Nguyên cứ cười vui như thế này, chẳng cần bấu víu quá khứ đau đớn.
Giống như là Lưu Vũ nguyện ý giữ hết những suy nghĩ phù phiếm nhất, đổi cho Trương Gia Nguyên một con đường toàn niềm vui.
Chỉ có thế thôi.
;;
*moe trong tiếng Nhật được định nghĩa là mầm non, chồi non, hiểu là sự tươi mới, qua anime - manga dùng để chỉ sự đáng yêu. Nguyên meo đúng là có cả hai nghĩa hiểu =))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip