xvi. "Không có... em xót anh mà."

Trương Gia Nguyên tiến vào kỳ dịch cảm.

Kỳ dịch cảm của alpha cũng đáng lo chẳng kém gì kỳ phát tình của omega cả, nào là luôn cần omega kè kè bên cạnh an ủi, lại còn nảy ra cái tính khí nóng nảy thất thường nữa. Lưu Vũ chưa từng trải qua kỳ dịch cảm với một alpha nào, nhưng dựa theo kiến thức học suốt mười sáu năm trời, anh cảm thấy mấy ngày này cần phải lưu tâm đến Trương Gia Nguyên nhiều, sợ cậu nhóc nóng nảy lên là quăng đồ đánh người gì gì đó, dù sao thì nhóc nhà mình vẫn rất khỏe cơ mà.

Nghĩ là làm, ngay hôm sau toàn bộ công ty đều biết tin Lưu tổng ôm đồ chạy đến nhà bạn trai nhỏ nghỉ phép mấy ngày, tạm thời đều do giám đốc các bộ phận và trợ lý tiếp quản công việc của anh.

Công ty gà bay chó sủa một hồi bởi mấy cô nhân viên nữ, mà ở bên này, Lưu tổng đang không biết phải làm sao với bạn trai nhỏ nhà mình.

Lưu Vũ luôn chuẩn bị sẵn mọi thứ, một phần để phòng cho trường hợp bất ngờ, còn lại là để trải qua kỳ một cách êm đẹp. Anh đã hỏi sẵn Trương Gia Nguyên rồi, cậu nhóc còn một mực gật đầu bảo rằng mình rất ngoan, tính khí sẽ không nóng nảy đâu.

Lưu Vũ nhìn cái người thề thốt mình rất ngoan mặt đầy nước mắt đang ôm chân không cho anh đi, cảm thấy không biết nên làm gì cho phải.

Kỳ dịch cảm đến vào lúc nửa đêm, lúc đấy bọn họ đã ngủ rồi. Lưu Vũ mơ mang cảm nhận được vòng tay đang ôm chặt anh hơn của Trương Gia Nguyên, ậm ờ không nghĩ nhiều, cứ vậy ngủ tiếp. Sáng sớm ngày ra, Lưu Vũ cái gì cũng chưa kịp làm đã bị con gấu lớn kia nhào tới ôm từ đằng sau, ôm đến mức anh sắp tắt thở cmn luôn. Lưu Vũ còn chưa kịp đẩy cậu nhóc ra, áo anh đã ướt sũng một mảng lớn.

"Em. . ."

Lưu Vũ chật vật xoay người lại, đập vào mắt là một Trương Gia Nguyên ôm anh khóc rưng rức. Nước mắt của cậu nhóc cứ như đê vỡ, tuôn ào ạt ra ngoài, mắt cũng đỏ ửng lên, không biết là khóc bao lâu rồi.

Lưu Vũ vội vội vàng vàng bỏ tất cả lại, tha con cún kia lên sofa ngồi, dịu dàng lau nước mắt cho cậu. Trương Gia Nguyên không nói cái gì, cứ ôm chặt rồi dụi dụi lên cổ của Lưu Vũ, cứ như ngửi được mùi hương thoang thoảng của anh sẽ khiến cậu nhóc thấy dễ chịu hơn vậy. Lưu Vũ đột nhiên có chút buồn cười, vừa lau vừa trêu.

"'Em rất ngoan đó, hồi trước lúc đến kỳ dịch cảm đều sẽ không náo loạn, mẹ em cũng không phàn nàn gì cơ', lời này là ai nói hả Nguyên Nguyên?"

Trương Gia Nguyên mím chặt môi, không thèm trả lời lại anh. Nước mắt lại rơi như mưa, Lưu Vũ càng lau càng nhiều, luống cuống dỗ dành cậu.

"Được rồi được rồi, anh không chọc em. Sao lại khóc tiếp nữa rồi?"

Da thịt Trương Gia Nguyên vốn trắng, lúc này lại vì khóc quá nhiều mà đỏ bừng lên, tóc đen mềm mại rũ xuống trước trán, nhìn qua vô cùng đáng thương, hệt như một bé cún nhỏ bị bỏ rơi vậy. Lưu Vũ càng nhìn càng chịu không nổi, mặc cho cậu ôm ôm dính dính mình, dắt Trương Gia Nguyên đi làm một loạt công tác buổi sáng, sau đó nhanh gọn xử được cái bụng rỗng một đêm.

Lưu Vũ đã nghỉ phép, Trương Gia Nguyên cũng không bận bịu gì cả, bọn họ cứ thế ôm nhau thành một cục, ngồi trên sofa xem phim cả nửa ngày. Buổi chiều Lưu Vũ kiểm tra tủ lạnh, cảm thấy phải ra ngoài mua thêm một số thứ rồi. Nhưng cái chính là, Trương Gia Nguyên như này thì sao anh đi cho được?

Trương Gia Nguyên biết Lưu Vũ đang nghĩ gì, sống chết ôm chặt lấy người anh, bày tỏ một là anh dắt cậu ra ngoài cùng, hai là cả hai đứa nhịn đói. Lưu Vũ đau đầu đỡ trán, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ nhất dỗ dành Trương Gia Nguyên.

"Anh hứa, anh chỉ ra ngoài nửa tiếng thôi. Xong rồi sẽ nhanh nhanh về với em chịu không? Nguyên Nguyên ngoan để anh nấu cho em một bữa ngon ha?"

"Không chịu... hức, em đi theo cũng được mà..."

Trương Gia Nguyên khóc đến nấc lên một tiếng, chưa đầy một phút đã làm ướt một mảng quần của Lưu Vũ, làm anh thở dài.

"Nhưng em đang trong kỳ như này, ra đường không tốt lắm đâu. Mắt cũng đỏ thế này, không sợ xấu mặt sao?"

"Ứ cần, em có anh Tiểu Vũ là được rồi."

Lưu Vũ bó tay, chân trước chân sau dắt theo Trương Gia Nguyên lên thay đồ, còn đặc biệt quàng cái khăn đôi lần trước cậu nhóc tặng, khiến cún con nào đấy vui đến mức xung quanh cũng nở hoa. Bởi vì không gian trong xe có hạn, Lưu Vũ ngồi ở ghế lái giao kèo với Trương Gia Nguyên rằng chỉ cho cậu nắm góc áo thôi, đến siêu thị cũng không được ôm cứng anh đâu. Trương Gia Nguyên còn đang đắm chìm trong hạnh phúc, gật đầu lia lịa, cười đến là ngốc nghếch.

Siêu thị vào ngày giữa tuần không đông lắm, bọn họ thong thả đi dạo từng dãy hàng, bỏ đầy ắp một cái xe đẩy lớn. Trương Gia Nguyên ra ngoài đường rất ngoan, từ lúc vào siêu thị đều chỉ nắm góc tay áo của Lưu Vũ, thi thoảng sẽ trả lời mấy câu hỏi chọn lựa của anh, đồng thời bỏ mấy thứ Lưu Vũ thích ăn vào trong xe đẩy.

Chuyến mua đồ nửa tiếng biến thành một tiếng rưỡi, sắc trời cũng tối dần, theo đó mà người ra vào cũng đông hơn hẳn. Lưu Vũ đẩy xe xếp hàng thanh toán, không nhanh không chậm đi theo dòng người. Chỉ là khoảng cách giữa từng xe có hơi hẹp, đang đi nửa chừng Lưu Vũ đột nhiên bị xe sau va mạnh vào eo, may mắn có Trương Gia Nguyên bên cạnh đỡ lại, nếu không hẳn anh đã ngã nhào vào vòng tay của đất mẹ luôn rồi.

Lưu Vũ mới đứng vững, còn chưa kịp xem là chuyện gì, Trương Gia Nguyên đã lạnh lùng liếc người đằng sau, đen mặt hỏi.

"Anh không có mắt à?"

Áp bức của alpha rất rợn người, có vẻ người phía sau cũng là alpha, không đấu lại được pheromone của Trương Gia Nguyên, nhất thời bị dọa đến ngây người. Alpha bình thường đã vậy, nếu trong kỳ dịch cảm thì còn đáng sợ hơn, nhìn cậu cứ như sắp nhào vào đánh người ta đến nơi vậy.

"Tôi- tôi xin lỗi, tôi không cố ý. Là tôi không khống chế được lực đẩy của mình, xin lỗi anh nhiều!"

Giọng điệu người kia thành khẩn xin lỗi, Lưu Vũ bằng mắt cũng biết anh ta đang sợ Trương Gia Nguyên, vội vội vàng vàng nắm lấy tay cậu, trấn an.

"Không sao không sao, anh không có bị gì mà. Em đừng nóng nha, lại đây nào."

Lưu Vũ khẽ mỉm cười nhẹ, vỗ về mu bàn tay cậu, gật đầu trước khi quay người lại. Trương Gia Nguyên liếc người kia vài giây nữa, cuối cùng ngoan ngoãn quay lên cùng Lưu Vũ.

Bọn họ đợi đến chục phút nữa mới tính xong tiền, lúc Trương Gia Nguyên đã xếp xong túi lớn túi nhỏ vào cốp sau, ngồi lên ghế thắt dây an toàn cho Lưu Vũ, thuận tiện xoa xoa eo anh một chút.

"Còn đau không ạ? Hừ, đúng là anh nên để em giáo huấn hắn ta một trận, ra đường không lắp mắt nhìn chắc?"

"Anh không sao mà, cũng không có đau. Nguyên Nguyên đừng mất hứng thế, hung dữ với cả anh Tiểu Vũ của em sao?"

"Không có... em xót anh mà."

Tim của Lưu Vũ mềm thành một mảnh, anh ghé người sang ghế phụ, len lén hôn lên môi cậu một cái, dùng dịu dàng trấn an hết thảy.

Lưu Vũ biết, Trương Gia Nguyên trong kỳ phát tình thật sự ngoan ngoãn hơn rất nhiều alpha khác, chỉ cần nắm chặt một góc áo của Lưu Vũ cũng đã thỏa mãn, nếu được anh thương sẽ lộ ra nụ cười hạnh phúc, dụi đầu vào vai anh nũng nịu. Bạn nhỏ nhà anh ngoan đến không tưởng, huống hồ luôn yêu anh như thế.

Alpha ít nhiều đều sẽ cáu gắt, Lưu Vũ biết tại sao Trương Gia Nguyên cứ một hai hung dữ với người ta như vậy. Bởi vì bọn họ động vào thứ yêu quý nhất của một alpha, dục vọng bảo vệ và đau lòng sẽ bùng nổ như chớp mắt, một mực thương bạn đời của họ.

Thế cho nên là, Lưu Vũ hiểu cả. Chỉ bởi vì Trương Gia Nguyên yêu anh như vậy, Lưu Vũ cũng yêu cậu như thế. Yêu đến mức muốn cậu luôn mỉm cười, không còn cáu giận.

Lưu Vũ hôn Trương Gia Nguyên một cái, đem mềm mại ngọt ngào của mình lấp đầy kia người kia, lại cảm nhận tay áo mình lại bị nắm lấy.

Vỗ về là một phần của tình yêu, Trương Gia Nguyên bị anh dỗ đến tức giận cũng bay mất, lại vui vẻ làm bạn nhỏ ngoan của anh.

Đường về nhà rất hạnh phúc, mấy ngày sau đó của Lưu Vũ cũng rất hạnh phúc. Bọn họ ban ngày sẽ đều dính một chỗ với nhau, hôm đầu tiên Lưu Vũ còn thấy phiền, đi đâu Trương Gia Nguyên cũng dính sát anh như vậy, kể cả có là nấu cơm, dọn nhà, giặt giũ, tắm rửa. Lưu Vũ bị bám đến phát mệt, nhưng nhìn con cún kia lại nước mắt lưng tròng nhìn anh, cuối cùng vẫn không nỡ đẩy ra. Hơn nữa tận hưởng cuộc sống như này cũng rất tốt, khoảng sân vườn của nhà Trương Gia Nguyên rất rộng, lúc tuyết rơi cũng phải cao đến ngang bắp chân, chơi ném tuyết đặc biệt vui. Xem chán phim rồi Lưu Vũ đều sẽ kéo Trương Gia Nguyên ra ngoài nghịch tuyết cùng mình, tuy là lúc vào lại nhà đều mệt đến thở hổn hển, nhưng chung quy vẫn rất là vui.

Ban ngày lao lực đến vậy, thế mà buổi tối Lưu Vũ vẫn bị cậu ép phải lao lực hơn nữa. Lưu Vũ mặt đỏ bừng nhìn ai đó hồi chiều chơi mệt đến mức nằm bẹp trên sofa, bây giờ lại hăng say gặm cắn ngực anh, tức mà không nói nên lời. Có thể là kỳ dịch cảm cũng khiến nhu cầu của alpha tăng lên, Lưu Vũ bị đè ra làm mấy lần rồi, mệt đến suýt ngất, quyết định buông xuôi mặc kệ. Ai ngờ Trương Gia Nguyên không thấy anh đáp lại mình thì lại bắt đầu mở van nước nhỏ, khóc rấm rứt.

Lưu Vũ bị đè trên giường lớn làm đến khóc nấc, mà người làm anh cũng vừa thúc vừa khóc, còn khóc đến lợi hại. Nước mắt cứ tí tách chảy xuống mãi, Lưu Vũ cũng không biết phải làm sao, cuối cùng vẫn là cả hai người vừa khóc vừa xong một đêm kiều diễm.

Liên tiếp mấy ngày như vậy, Lưu Vũ từ hoang mang sang cười trêu cậu nhóc, cảm thấy hóa ra đối thủ của mãnh nam Đông Bắc thế mà lại là một bạn nhỏ thích khóc nhè.

Buổi sáng hôm cuối cùng của kỳ dịch cảm, Trương Gia Nguyên không còn dính Lưu Vũ nhiều nữa, vừa ngủ dậy đã tất bật chạy đi làm bữa sáng. Lưu Vũ dậy sau cậu, lười biếng nằm trên giường thêm một lát, lúc anh chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt, điện thoại đột nhiên có thông báo.

Là một cái tin nhắn, Lưu Vũ nhìn chằm chằm màn hình thật lâu, cuối cùng rũ mắt xóa cái thông báo đó đi.

"Anh Lưu Vũ buổi sáng vui vẻ. Em nhắn để nhắc anh là sắp cuối năm rồi, đã đến thời gian khám định kỳ, anh xếp một buổi trống rồi báo lại em nhé. Kết quả lần trước cũng đã có, em sẽ đưa anh vào lần khám luôn."










thả chút đường để chương sau còn phóng thủy tinh nữa =((((




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip