26-30
26.
Lúc cậu vừa đến đây, giảng viên của cậu, Lý Quốc Hiền cũng đã từng nói: "Khu cổ mộ này rất kỳ lạ."
Lúc ấy mọi người suy đoán đây là mộ thất của triều Hán, nếu không phải triều Hán, cũng là triều Đường tiếp theo. Nhưng mà Lý Quốc Hiền cũng không khẳng định gì trước mặt mọi người, chỉ nói: "Không có bằng chứng, tất cả cũng chỉ là suy đoán."
Còn đối với nghiên cứu sinh các cậu, Lý Quốc Hiền cứ nhắc mãi Đại mộ này không bình thường, phải rất cẩn thận quan sát.
Có lẽ lúc ấy Lý Quốc Hiền đã phát hiện cái gì, đã lờ mờ đoán ra, chỉ là không thể khẳng định mà thôi.
sau khi tham gia khai quật một thời gian, Hoàng Cảnh Du cũng dần dần hiểu ra ẩn ý của Lý Quốc Hiền. Khu mộ này rất kỳ quái. Dựa theo cách thức chôn cất, nó lạc hậu hơn thời Đường, tân tiến hơn thời Hán, bọn họ đã từng cho rằng đây là mộ thời Nam Bắc triều.
Nghiên cứu sơ lược niên đại những thi cốt bồi táng là 1500 trước. 1500 năm trước đúng là Ngụy Tấn Nam Bắc triều, nhưng cẩn thận quan sát những vật bồi táng được khai quật lên, thì hoa văn và hình dáng đều hoàn toàn khác biệt với thời ấy!!
Không biết nên giải thích những kết quả xung đột nhau như thế nào, càng nghiên cứu, Hoàng Cảnh Du càng bức thiết muốn biết được chủ nhân ngôi mộ này. Cậu đã có vô số suy đoán, thậm chí có phỏng đoán ngay cả bản thân cậu đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hoàng Cảnh Du nhớ rất rõ Trương Tuấn đã từng nói đùa với cậu và Giang Ba: "Hay là cái mộ này không thuộc về bất kỳ một triều đại nào trong lịch sử nhỉ? Ha ha, là triều đại bị lãng quên, bị diệt vong đó."
Trái tim Hoàng Cảnh Du lúc ấy nảy lên lộp bộp, cậu nhìn Trương Tuấn đang nhoẻn miệng cười, nhưng đôi mắt lại lo lắng, không chút nào giống như đang bông đùa.
"Giống như Lâu Lan quốc cổ đại phải không?" Hoàng Cảnh Du không trả lời Trương Tuấn, chỉ hỏi lại như vậy. (*)
"Ý em là lịch sử có một đoạn bị đứt gãy phải không?" Khi đó Giang Ba nói thẳng ra ý của Trương Tuấn, "Giống như nhà Hạ và Thương 2000 năm trước công nguyên, do không có văn hiến ghi lại nên giới sử học nước ngoài không thừa nhận......"
Nói tới đây, Giang Ba cũng tự nghi ngờ, "Nhưng hơn một ngàn năm trước là thời phong kiến hưng thịnh nhất, Lịch Sử Trung Quốc thời này cũng không có gián đoạn gì, sao có thể giữa đường xuất hiện một vương triều, mà toàn bộ lịch sử không hề nhắc đến. Chuyện này không thể xảy ra được! Cho dù vương triều này bị diệt vong vì lý do nào đó, cũng không thể không có bất cứ một ghi chép hay nhắc đến nào!"
Thật ra nghi ngờ của Giang Ba cũng là của Hoàng Cảnh Du và cũng là nghi ngờ của tất cả những người tham gia vào công tác khảo cổ khu mộ này. Cứ giả sử như thật sự có một triều đại chưa từng biết đến, nhưng ít ra mỗi triều đại cũng sẽ có những ghi chép ký lục của mình, hoặc được những triều đại sau hay các quốc gia lân cận nhắc đến. Nhưng thật sự một chút dấu vết họ cũng không tìm thấy.
Nếu vương triều này thật sự có thật, thì giống như nó đã bị xóa sổ sạch sẽ trong ký ức tất cả mọi người, tựa như chưa từng tồn tại...
Giả thiết này quá đáng sợ, quá sức tưởng tượng, làm Hoàng Cảnh Du cảm thấy không thể xảy ra.
Nhưng, nhìn linh hồn đã ở trên nhân thế hơn ngàn năm này, Hoàng Cảnh Du không khỏi cười khổ, nói tới chuyện không có khả năng, trước đây cậu cũng cho rằng không có ma quỷ trên đời, nhưng giờ thì sao cơ chứ?
Như lời một học giả nghiên cứu về không gian và thời gian của vũ trụ nói, nhân loại quá nhỏ bé với vũ trụ này, mà chúng ta cứ mãi dùng cái đầu óc cực đoan nhỏ bé để đi giải thích vũ trụ khổng lồ. Ngay cả vũ trụ cũng không thấy hết, làm sao có thể giải thích được nó đây.
Thời gian là cái gì, sinh ra từ đâu, khi nào kết thúc, chẳng ai biết. Cũng có ai có thể khẳng định chắc chắn lịch sử đã xảy ra đúng với những gì nó được ghi chép?.....
Cái câu "Trong lịch sử cũng không tồn tại vương triều tên "Tự'" của Hoàng Cảnh Du làm Hứa Ngụy Châu giật mình một cái thật nhẹ.
"Không có?"
"Không có." Lắc lắc đầu, Hoàng Cảnh Du nói "Sách sử cũng không có ghi lại."
Không biết Hoàng Cảnh Du nói sai ở đâu, Hứa Ngụy Châu đột nhiên cười to ra tiếng: "Sách sử ghi lại? Ngươi đang ở trong tòa lăng mộ này, và vẫn tin vào những thứ sách sử đã ghi?"
Nói đến đây, Hứa Ngụy Châu nheo nheo mắt, tuy rằng nói như vậy, nhưng y vẫn hơi nghi ngờ trong lòng. Vì sao không có ghi chép, y cũng không biết, sau khi chết y không biết những gì xảy ra sau đó nữa. Nhưng mà trước lúc y trị vì, Tự, cũng đã tồn tại hơn 70 năm. chẳng lẽ sau khi y chết, Triều đại Tự bị diệt vong?
Không, không có khả năng, lúc ấy những phiên bang nước chư hầu ven biên giới không có đủ khả năng chống lại binh lực Đại Tự. Binh mã của Đại Tự đã gieo kinh sợ tứ phương. Dù không tính đến khả năng này, Hứa Ngụy Châu cũng không cho rằng đế vương lên ngôi sau y, tên đệ đệ máu lạnh vô tình kia sẽ làm Đại Tự huỷ diệt.
Nhìn Hoàng Cảnh Du ánh mắt, Hứa Ngụy Châu biết người này không nói dối y một câu nào......
Tựa hồ nhớ tới cái gì, Hứa Ngụy Châu đột nhiên nở nụ cười,
"Ngươi là nhà khảo cổ? Nhà khảo cổ là như thế nào?"
Không biết vì sao Hứa Ngụy Châu lại hỏi như vậy, Hoàng Cảnh Du chuẩn bị giải thích, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, từ khảo cổ ngày xưa không phải để chỉ một ngành nghề, nó chỉ có nghĩa là đào mồ quật mộ, vì Trung Quốc cổ đại ảnh hưởng tư tưởng Nho giáo, khai quật phần mộ tổ tiên là tội trời đất bất dung. Nhưng ngành khảo cổ không giống với mấy gia tộc trộm mộ vẫn còn kéo dài đến ngày nay, họ giống như là Tư Mã Thiên hơn, chỉ là nghiên cứu lịch sử, không phải chuyên đi cạy nắp quan tài.
"...... Khảo cổ là một nghề nghiệp, nghiên cứu lịch sử văn hóa thời cổ, danh nhân lịch sử,có sự cho phép của quốc gia mới tiến hành khai quật......"
"Là đạo mộ?"
"Không...... Khác nhau." Tuy Hoàng Cảnh Du cũng không biết có cái gì khác nhau...... ( =]]])
"Có gì khác?" Hứa Ngụy Châu bật cười: "Xuống mồ trộm mộ. Dù được phía trên chấp thuận, cũng không thay đổi bản chất." Nói đến đây, Hứa Ngụy Châu cũng không định nói tiếp, thời đại này đã quá khác với thời của y, và cả mối quan tâm của y không phải là điểm này......
"Thôi, nếu là 'nhà khảo cổ', ngươi tất biết khoảng trăm dặm từ đây có bao nhiêu lăng tẩm phải không?" Đại Tự có một khu vực an táng riêng, tất cả đế vương đều được an nghỉ ở nơi đó.
Tây An là một trong tứ đại cố đô của Trung Quốc. Xung quanh Tây An có rất nhiều lăng mộ của các đế vương. Ngoài lăng mộ Tần Thủy Hoàng nổi tiếng nhất, còn có lăng của 11 hoàng đế Tây Hán 18 lăng hoàng đế thời Đường. Chỉ là ở thôn Ninh Hóa này, họ chị tìm thấy một khu mộ...
"Khu này, ngoài ... lăng mộ của anh... Bên ngoài còn có vài hố chôn người bồi táng. Phía đông nam có một ngọn núi tên Thủy Trạch, đã thăm dò ra một lăng mộ nhỏ tựa vào lăng này, có lẽ...... là lăng Hoàng Hậu của anh."
"Lăng Hoàng Hậu?" Hứa Ngụy Châu cười cười như nghe được chuyện gì khôi hài. Y nhìn Hoàng Cảnh Du hỏi lại: "Ngươi nói...... lăng Hoàng Hậu?"
"Đúng vậy......" Biểu cảm của Hứa Ngụy Châu làm Hoàng Cảnh Du do dự một lúc mới nói: "Phía đông nam của lăng Hoàng Đế đa số đều là lăng Hoàng Hậu, với cả, mấy năm trước thử thăm dò cũng khai quật ra một số đồ bồi táng cho phụ nữ. Ngoài Hoàng Hậu, thì không ai có thể chôn ở Đông Nam lăng của anh cả."
Hứa Ngụy Châu gật gật đầu, mấy 'nhà khảo cổ' này xem ra vẫn có chút hiểu biết, "Phía đông nam đúng là lăng Hoàng Hậu."
Hứa Ngụy Châu khẳng định là lăng Hoàng Hậu nhưng khi nãy lại bật cười làm Hoàng Cảnh Du không nhịn được truy vấn: "Chẳng lẽ không phải sao? Chỗ đó không phải lăng Hoàng Hậu à?"
"Ngươi nói vậy thì đó là vậy." cũng không đợi Hoàng Cảnh Du kịp phản bác điều gì, Hứa Ngụy Châu nhoẻn lên một nụ cười bất cần đời, "Cũng không biết khi nào mấy nhà khảo cổ các ngươi mới có thể mở ra lăng mộ kia, ta hơi tò mò không biết "Hoàng Hậu" của ta là ai."
Lời của Hứa Ngụy Châu làm đầu Hoàng Cảnh Du 'ong ――' một tiếng.
Ý của y là gì? Không biết Hoàng Hậu là ai? Nghĩa là....
"Anh không có Hoàng Hậu sao?!"
Lúc thốt ra câu hỏi này Hoàng Cảnh Du không hề chú ý đến ánh mắt của cậu chợt trở nên nóng rực...
Hứa Ngụy Châu cười cười nhìn Hoàng Cảnh Du, một hồi lâu mới nói nói: "Ta không lập hậu...... Ngươi có vẻ vui?"
"A... Không, không có......." Hoàng Cảnh Du dời mắt sang chỗ khác, "Chỉ là thấy hơi kỳ lạ, theo lý thuyết anh phải sớm lập hậu mới đúng."
Hứa Ngụy Châu liếc Hoàng Cảnh Du một cái: "Không lập Hoàng Hậu, nhưng phi tần thì rất nhiều. Có lẽ lăng mộ kia táng những phi tần đó."
Tuy không phải kết tóc thê tử, nhưng cũng có khả năng sau khi y băng hà mà không có Hậu, Hoàng đế đời sau tự lập cho y một vị, rồi an táng ở đằng kia cũng nên.
"Cũng không biết trong lăng ấy là Yến Phi Tây Vực, hay Tô Phi mỹ nhân từ Tô Hàng nhỉ....."
Có thể làm Hứa Ngụy Châu đến giờ vẫn còn nhớ, khẳng định họ đều là phi tần y sủng ái nhất, nghĩ như vậy, trong lòng Hoàng Cảnh Du chợt dâng lên một sự khó chịu kì lạ.
Hoàng Cảnh Du muốn thay đổi đề tài, cậu nhíu mày hỏi: "Phía tây lăng mộ có một hố chôn hơn một ngàn người, đều là đột tử, là người bồi táng theo anh hay là kẻ thù?"
"Ngàn người bồi táng?" Lời Hoàng Cảnh Du nói làm Hứa Ngụy Châu bỗng dưng nghiêm mặt lại. Đại Tự không có tục bồi táng man rợ như vậy. Chỉ có thể là sau khi y chết đi, đệ đệ của y đã giết ngàn người đó chôn cùng với y....Thậm chí những người bị giết là ai, Hứa Ngụy Châu cũng đoán được.
Dĩ nhiên là những cận thần, cận vệ trung thành với y.....
"Hoàng Cảnh Du...... Có muốn làm một giao dịch với trẫm không?"
—
(*) Lâu Lan quốc: Là một vương quốc ốc đảo giữa sa mạc tồn tại từ thế kỷ II TCN, ở vùng đông bắc sa mạc La Bố, Tân Cương , nằm trên con đường tơ lụa. Nó là một trong những đô thị lớn phồn hoa nhất, mở cửa sớm nhất trên thế giới.
Lâu Lan Quốc đã biến mất một cách thần bí trong lịch sử Trung Quốc chỉ trong một đêm, rất nhiều dân du cư cũng đồng thời "mất tích" đây là một nghi vấn của lịch sử và có nhiều giả thuyết xoay quanh nó.
Theo khoa học thì do hoặc là khí hậu thay đổi, không còn nước nên cư dân phải chuyển đi, hoặc do bệnh dịch. Còn kể theo kiểu "huyền huyễn" thì quốc vương Lâu Lan bất kính với thần phật nên bị các vị thần xóa sổ. *khụ khụ khụ khụ*
—
27.
Không chỉ Trương Tuấn tìm không thấy Hoàng Cảnh Du, ngay cả Lý Quốc Hiền cũng không liên lạc được với cậu, vì chuyện Lâm Hoành Tinh nên Lý Quốc Hiền thường xuyên đến Bắc Kinh, nhưng giờ thì không còn cần nữa.
Vì tối hôm qua Lâm Hoành Tinh đã chết vì hoại tử nặng.
Do án mạng Giang Ba trước đó vẫn chưa được phá, phía cảnh sát luôn phải để mắt đến Lâm Hoành Tinh, thường xuyên phái người đến bệnh viện Bắc Kinh thăm dò.
Lâm Hoành Tinh càng ngày càng trở nên điên cuồng. Vết hoen tử thi kì lạ kia đã giết chết cậu ta, cũng khó nói là chuyện tốt hay xấu. Trước khi trút hơi thở cuối, cậu ta tỉnh táo lại, gom góp hết sức tàn nói một câu: "Đừng đến gần ngôi mộ kia, có quỷ dữ......"
Câu trăn trối xem như gián tiếp xác nhận lời khai của Hoàng Cảnh Du trước đó. Cậu được xóa bỏ hiềm nghi, nhưng lại làm cho vụ án càng bị bịt kín bởi một lớp sương mù quỷ dị rợn người.
Cục cảnh sát chỉ đến lấy lời khai của Lâm Hoành Tinh, lúc nghe nói Lâm Hoành Tinh đã lấy lại ý thức, Khương Bình vội vã chạy từ Tây An đến Bắc Kinh. Nhưng nhìn ghi chép của ký lục viên, hắn nhăn nhó hết cả mặt mày.
Nhiều chuyện xảy ra như vậy, nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn tin Hoàng Cảnh Du nói. Nếu vậy, thì ba vụ án này sẽ kết thúc như thế nào đây? Nói cho mọi người là do ma quỷ? Chắc chắn báo cáo xong Khương Bình cũng bỏ việc về quê nuôi bò luôn.
Đương nhiên cái này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là vụ án có rất nhiều điểm đáng ngờ, tỷ như thứ Hoàng Cảnh Du đang che giấu không muốn nói ra, tỷ như cái người bí ẩn đã cho lão pháp sư kia những cái bùa...
Cho dù là thiên tai cũng chắc chắn có bàn tay con người nhúng vào. Khương Bình có dự cảm, nếu không tìm được nguyên nhân thật sự, chuyện đáng sợ sẽ còn xảy ra dài dài.
"Đại ca, giờ mình phải làm sao, có tiếp tục điều tra không?"
Khương Bình nhịn không được đành đập cho Hồ Khải Trạch một cú: "Cái gì đại ca! Người ta nghe được còn tưởng chúng ta là xã hội đen!"
"Á, em biết rồi biết rồi, phó cục Khương, còn tiếp tục điều tra vụ án này không? Từ lúc xảy ra vụ án thì trong cục chẳng có ngày cuối tuần nào. Chuyện của Lâm Tần Vũ mấy anh chị em trong cục cũng sợ, cứ tiếp tục điều tra thế này thì sợ đến lượt tụi mình á anh!"
"Sợ? Cậu nhìn mấy người khảo cổ kia đi, họ trực tiếp vào đó mà còn chưa sợ, một đám cảnh sát các cậu mà tố chất tâm lý cũng không có?!"
"Anh à! Sao mà so sánh được? Mấy nhà khảo cổ toàn mấy kẻ điên, cứ thích bán mạng để tìm cái sự thật khỉ khô gỉ ấy, toàn làm chúng ta phiền toái thêm!"
Hồ Khải Trạch yêu thầm Lâm Tần Vũ không phải ngày một ngày hai. Nhưng ngại "bà chằn lửa" nghe cậu ta tỏ tình xong sẽ đánh cậu ta nằm bẹp dí mất, nên đến giờ cậu ta vẫn chưa dám nói gì. Lâm Tần Vũ xảy ra chuyện, Hồ Khải Trạch cũng ra dáng đàn ông, xin cho ban của Tần Vũ không để cô tiếp xúc với vụ án này nữa, nhưng cô nào có đồng ý? Nên Hồ Khải Trạch lo lắng, nhưng cũng không biết phải làm thế nào.
Khương Bình biết ý trong lòng Hồ Khải Trạch, hắn vỗ vỗ vai cậu ta, "Đầu tiên, cậu là một cảnh sát."
Bệnh viện này là bệnh viện tốt nhất nhì cả nước, lối đi rất rộng nhưng lúc nào cũng đầy nghẹt người, gần như chỗ nào có thể đứng đều bị đứng đầy cả.
Nhưng mà đường Khương Bình và Hồ Khải Trạch đi lại không có ai, vì đây là lối đi đến nhà xác. Pháp y hắn hẹn chắc cũng đang chờ trước cửa. Cũng không phải định giải phẫu gì, pháp y này là bạn của Khương Bình, hắn gọi tới muốn nhờ xem một chút trước khi Lâm Hoành Tinh được đưa đi hỏa táng xem có thể may mắn phát hiện ra gì ra gì không thôi.
Nhưng, còn chưa chờ Khương Bình đi đến, hắn đã đi ngang qua một nam thanh niên trẻ tuổi, lẩm bẩm những từ thu hút chú ý của hắn.
"Vết hoen tử thi."
Khương Bình theo phản xạ xoay người lại đuổi theo cậu thanh niên.
"Này cậu, vừa nãy cậu nói gì vậy?" Túm chặt lấy cánh tay cậu thanh niên, Khương Bình nôn nóng hỏi, "Cái gì hoen tử thi?!"
Cậu thanh niên đột nhiên bị nắm lấy, hơi khó chịu gạt tay hắn ra, hừ lạnh một tiếng, "Gì? Là cảnh sát thì muốn bắt ai là bắt à?"
Khương Bình hôm nay không mặc cảnh phục, trông hắn giống như đúc với người dân bình thường, sao cậu ta lại biết hắn là cảnh sát?
"Sao cậu biết......"
"Sao biết anh là cảnh sát à?" Cậu thanh niên nhìn Khương Bình một lúc, sau đó hừ mũi, "Cái chỗ này trừ bác sĩ hộ lý thì cũng chỉ có người nhà người chết với cảnh sát thôi. Anh không mặc áo blouse, không phải bác sĩ. Anh cũng chẳng đau đớn buồn khổ gì, không là người nhà. Nên anh không phải cảnh sát thì là gì?"
Khương Bình lần đầu tiên gặp được người có óc quan sát tinh tế như vậy, nhìn dáng vóc có vẻ là sinh viên, "Vậy sao cậu lại ở đây?"
Cậu thanh niên nhìn thẳng vào Khương Bình, cười nói: "Bị lạc đường."
Nói dối! Cậu ta chắc chắn không phải lạc đường. Khương Bình thu lai sự kinh ngạc, cũng trừng mắt nhìn lại, nói: "Lấy chứng minh nhân dân ra cho tôi."
"Sao?"
"Gần đây có xuất hiện liên tiếp án mạng, tôi đang truy tìm hung thủ, cậu phải phối hợp điều tra với tôi."
"Nếu tôi không phối hợp thì sao?"
"Vậy mời cậu đi với tôi một chuyến."
Cậu thanh niên lạnh lùng nhìn Khương Bình, một hồi lâu mới nói nói: "Nạn nhân đã bị lệ quỷ gặm mất một phần hồn, nên mới xuất hiện hoen tử thi, vết hoen kéo dài gây ra hoại tử, cơ thể dần hư thối cho đến khi tử vong hoàn toàn."
Giữa trưa một ngày tháng 7, Hoàng Cảnh Du hai ngày không ăn gì, chỉ uống được chút nước thẩm thấu xuống mộ cầm hơi, chậm rãi bò ra khỏi khu mộ.
Không có thức ăn, dù vẫn còn đi được nhưng Hoàng Cảnh Du vẫn thấy đầu váng mắt hoa, hai chân nhũn ra. Đáng lẽ giờ này phải có đội khảo cổ đến công tác rồi, nhưng Hoàng Cảnh Du lại chẳng thấy ai.
Di động đã cạn pin từ lâu, Hoàng Cảnh Du như dùng hết chút sức tàn mới bò được xuống núi.
Nhưng mà chưa cần đến nơi có người dân, đã nghe thấy có người đang gọi cậu. Không có mắt kính, Hoàng Cảnh Du không thấy người chạy tới là ai, nhưng mà có người tới là được rồi, Hoàng Cảnh Du buông ngay người nằm phịch xuống đất.
"Hoàng Cảnh Du, mẹ nó, em đi đâu vậy?!" Đường Giai Minh thở hồng hộc chạy tới, "Mất tích hai ngày, điện thoại không gọi được, còn tưởng em chết ở xó nào rồi!"
"Anh Đường," Hoàng Cảnh Du mỏi mệt nhắm mắt, "Đưa em đến bệnh viện được không. Đã hai ngày em không ăn gì......."
Đường Giai Minh thấy thế, cũng không chất vấn tiếp. Anh ta lấy điện thoại gọi báo cho người ở thôn Ninh Hóa bên kia rồi quay lại nói, "Anh có lái xe tới, mấy ngày này tất cả mọi người đều đi tìm em, tìm khắp trường học cũng không thấy. Bạn cùng khoa nói tới mấy chỗ em hay đi cũng không tìm thấy!"
"Xin lỗi làm mọi người lo lắng......"
Muốn hỏi thêm một chút, nhưng Đường Giai Minh thấy Hoàng Cảnh Du mệt lả, mới thở dài nói: "Thôi được rồi...... đi bệnh viện trước vậy, không có chuyện gì là ổn rồi......"
—
28.
Ngoại trừ cơ thể suy nhược ra thì Hoàng Cảnh Du không bị thương ở đâu khác, nhưng mà hai ngay sau cậu mới đi lại bình thường được.
Những lần trước đau đớn giãy giụa cận kề cái chết, cậu bất tỉnh rồi chìm vào giấc mơ, trong mơ cậu không thể tránh được quỷ dữ, nhưng khi tỉnh lại mọi chuyện đã qua.
Nhưng giấc mơ lần này cậu lại nhớ sâu sắc.
Hoàng Cảnh Du không biết lệ quỷ muốn giết cậu là ai, cũng không biết vì sao Hứa Ngụy Châu phải cứu cậu, hoặc là...... Hoàng Cảnh Du nhớ lại lúc trước khi chết cậu mơ hồ một bóng người, hình như muốn giết cậu...... Đó Hứa Ngụy Châu phải không......
Nếu thật là y, vậy tại sao sau khi xuống tay giết Hoàng Cảnh Du, y lại đổi ý cứu cậu?
Nằm ở trên giường, chỉ cần nhắc đến người nọ là Hoàng Cảnh Du không thể ngừng nghĩ về, trái tim thổn thức như thiếu một thứ gì đó.
Đây là một loại cảm giác kỳ lạ, so với những bí mật lịch sử một vương triều bí ẩn phía sau Hứa Ngụy Châu, cậu càng cố chấp với chính bản thân y nhiều hơn.
Từ ánh mắt đầu tiên khi kinh ngạc nhìn Hoàng Cảnh Du khi nắp quan tài bị đẩy ra, đến những lần tiếp xúc sau này, dù là trong trường hợp nào, đôi mắt đào hoa kia vẫn luôn mang ý cười, và cả khí chất đặc biệt, lời nói cử chỉ khác hẳn với người hiện đại của y... Tất cả những điều đó khiến người khác không thể rời mắt. Không liên quan đến giới tính, đây là sức quyến rũ riêng biệt của chỉ riêng y.
Mang theo văn chất lễ giáo của người xưa, không một cử chỉ nào của y không tiết lộ tính tình phóng khoáng trăng hoa, nhưng cũng vô tình lộ ra sự tàn nhẫn lạnh lùng che giấu trong đấy. Có lẽ do những năm tháng làm đế vương hình thành nên.
Người như vậy dù có ở thời đại nào cũng nổi bật, huống chi y còn là hoàng đế cao cao tại thượng, dĩ nhiên xung quanh y sẽ có vô số mỹ nhân, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Nhưng y lại chẳng lập hậu...
Nghĩ đến đây, lòng Hoàng Cảnh Du khẽ động.
Từ giọng điệu, Hoàng Cảnh Du biết Hứa Ngụy Châu ít nhất cũng tại vị 10 năm trở lên, và dù y trông trẻ, nhưng chắc chắn cũng đã hai mươi mấy, tuổi như vậy nhưng vẫn chưa lập hậu? Tại vị mười mấy năm lại không lập hậu?
Trong lịch sử, hoàng đế tại vị hơn mười năm mà không lập hậu hiếm như lông phượng sừng lân. Sắc phong Hoàng Hậu là một sự kiện trọng đại, thông cáo toàn thiên hạ, khắp chốn mừng vui, còn có nghi thức nhập hậu rất long trọng. Nếu hoàng đế trước khi đăng cơ đã có chính thất (vợ cả) , thì đa phần đều nạp chính thất thẳng vào cung và sắc phong Hoàng Hậu. Nhưng cũng có vài vị hoàng đế lại đem chính thất vào hậu cung, rồi sắc phong phi tần lên Hoàng Hậu...
Nếu Hứa Ngụy Châu không có Hoàng Hậu thì chắc là lúc y còn là Thái Tử, hoàng tử hay vương gia cũng chưa có chính thê, mà ngay cả sau khi tại vị mười mấy năm cũng không không cưới vợ.
Không cưới vợ? Thời cổ đại, hầu như không có đàn ông trên 16 nào chưa lấy vợ, huống chi là Hứa Ngụy Châu thân ở vị trí như vậy, cho dù Hứa Ngụy Châu vẫn thích chơi bời không muốn đón dâu, nhưng sau khi lên ngôi, lễ giáo cổ đại cũng đòi hỏi 'thành gia lập nghiệp' để báo hiếu. Mà chưa bàn đến lễ giáo, cũng có rất nhiều quần thần muốn đưa con cái nhà mình vào hoàng cung sinh hạ hoàng tử, hoặc liên hôn để phục vụ lợi ích quốc gia.
Chín người mười ý, dù có là hoàng đế cũng không thể bỏ ngoài tai tất cả lời nói của quần thần.
Vậy vì sao Hứa Ngụy Châu không lập hậu? Hay là lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?
Không biết vì sao, Hoàng Cảnh Du lại nghĩ tới cái bình rượu bốn cạnh đơn giản có khắc chữ "thanh" kia, cái bình được mọi người nhất trí cho rằng nó là bình khắc tên người trong lòng của hoàng đế.
"Trẫm là người thương hoa tiếc ngọc, chỉ cần là mỹ nhân quyến rũ, thì nam hay nữ trẫm cũng không từ chối. Nhưng mà, ngươi như thế này...trẫm 'hơi khó ăn'."
Câu nói của Hứa Ngụy Châu Hoàng Cảnh Du còn nhớ rất rõ, nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, Hoàng Cảnh Du nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
Lúc đó mà y còn có thể chòng ghẹo cậu, ắt hẳn lúc sinh thời cũng là một người trăng hoa đa tình.
Chỉ là, mọi người hay nói, người nhìn như vô tình lại là người có tình nhất, người nhìn như đa tình lại là người chung thủy nhất.
Hay là chức Hậu kia, Hứa Ngụy Châu để lại cho người nào đó mà y yêu nhất nhưng không có được?
Nhưng mà suy đoán này vừa mới nảy lên, Hoàng Cảnh Du đã lắc đầu phủ nhận,
"Không......", Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc nghèn nghẹn kì lạ, Hoàng Cảnh Du tự nói, "Không thể đâu." Còn lý do mình một mực phủ nhận, Hoàng Cảnh Du nghĩ không ra.
Đương nhiên ngoài vấn đề lập Hậu, Hoàng Cảnh Du cũng để ý chuyện vì sao Hứa Ngụy Châu lại chết trẻ như thế, vì bệnh, hay bị ám sát do tranh đoạt quyền lực? Đại Tự có tồn tại thật hay không, nếu thật sự tồn tại, tại sao nó hoàn toàn biến mất trong lịch sử?
Vốn đã có quá nhiều câu hỏi còn bỏ ngõ, sau khi đặt chân vào cổ mộ, biết được càng nhiều, Hoàng Cảnh Du càng có nhiều câu hỏi hơn, không chỉ là triều đại biến mất kia, mà còn có sự tò mò về bản thân Hứa Ngụy Châu
Nghĩ tới nghĩ lui, lăn qua lộn lại đến tận hai giờ đêm Hoàng Cảnh Du cũng không thấy buồn ngủ. Trở mình, ngọc bội đặt bên gối tỏa ánh sát nhạt màu trắng dưới ánh trăng, làm người chợt trở nên bình tĩnh lạ kỳ. Hoa văn rồng chạm rỗng tượng trưng cho thân phận Hứa Ngụy Châu. Hoàng Cảnh Du không kìm lòng được lại đưa tay vuốt ve ba chữ nhỏ khắc trên đấy.
Mọi người hay nói ngọc bội có tri giác, đi theo chủ nhân lâu, nó cũng tự nhiên nhiễm lấy khí chất của chủ nhân mình, trắng noãn tinh khiết, mặt ngoài bóng loáng ấm áp, tựa như cảm giác người nọ mang đến, phong lưu phóng khoáng dịu dàng như ngọc, còn điêu khắc con rồng giẫm mây, cũng giống như bên trong của y, không sợ bão táp, đứng trên cao quan sát hết thảy.
"Đây là ngọc bội tùy thân của người ấy."
Khẽ thở dài như vậy, mảnh ngọc bội dường như đã hằn sâu vào tim Hoàng Cảnh Du.
Mảnh ngọc bội này bản thân nó đã mang giá trị rất lớn, chưa tính đến giá trị lịch sử của nó qua ngàn năm. Nếu tính, chắc là vô giá...
Nhưng Hứa Ngụy Châu lại đưa báu vật này cho cậu......
Nhớ tới lúc trong mộ, người nọ cười với cậu, đề nghị làm một giao dịch......
"Trẫm sẽ bảo vệ cho ngươi không bị quỷ dữ tấn công, nhưng, ngươi phải giúp trẫm làm một việc..... Ngươi khai quật 'lăng Hoàng Hậu' lên, trẫm thật sự muốn biết nơi đó táng ai, còn nữa..." Hứa Ngụy Châu im lặng một lúc, rồi lạnh lùng cười: "Hứa Cảnh Nghiên, sau khi ta chết, hắn là người kế vị. Tìm giúp ta lăng mộ của hắn, ta muốn biết, sau khi ta chết Đại Tự đã xảy ra chuyện gì."
Hứa Cảnh Nghiên...... Người này có lẽ là cùng thế hệ hoàng tộc của Hứa Ngụy Châu, khả năng cao là anh em của y. Hứa Ngụy Châu không nói thêm cái gì nữa, Hoàng Cảnh Du lúc ấy cũng mệt mỏi đến mức không còn sức lực hỏi thêm cái gì.
Nhưng mà cũng lần đó, Hoàng Cảnh Du mới biết được linh hồn Hứa Ngụy Châu không thể rời lăng mộ này.
Thở nhẹ một hơi, Hoàng Cảnh Du nhắm mắt, đừng nghĩ, đừng nghĩ, chuyện gì cũng không được vội vàng, việc cấp bách bây giờ là làm sao để cục cảnh sát gỡ phong tỏa để đội khảo cổ tiếp tục khai quật.
Đúng vậy, lần cậu mất tích này đã làm cục cảnh sát phong tỏa luôn cả ngọn núi.
Bắt buộc phải nghĩ ra cách......
Cậu thanh niên bị Khương Bình 'thỉnh' từ Bắc Kinh về Tây An lạ lùng nhìn hắn, "Nơi anh nói phải hướng Tây Bắc không vậy?"
Khương Bình ngẩn người, hướng Tây Bắc đúng là vị trí thôn Ninh Hóa, "Cậu biết chuyện thôn Ninh Hóa à?"
Thanh niên lắc lắc đầu: "Không biết, nhưng mà chỗ đó oán khí bốc cao tận trời, mấy người đúng là không sợ chết mới tới gần khu mộ đó."
Biết lần này mình đã mang về được một người thật sự biết gì đó, Khương Bình nghiêm túc nói: "Vậy cậu có thể giúp đỡ tôi không?"
"Tôi lấy mạng tôi ra giúp anh à?" Nhìn chướng khí đen đặc phía xa mà mắt thường không nhìn thấy được, cậu thanh niên cụp mắt nhìn xuống một lúc lâu mới nói: "Chỗ đó tôi cũng không dám lại gần đâu."
—
29.
Cục cảnh sát không muốn gỡ phong tỏa khu cổ mộ, mà đội khảo cổ bên Hoàng Cảnh Du vẫn muốn kiên trì tiếp tục nghiên cứu. Khu Đại Mộ đã xảy ra án mạng liên tiếp, dù cho cảnh sát đã phong tỏa tin tức, nhưng thời gian lâu, tin tức cũng rì ràm đồn đại ra ngoài. Thậm chí có vài người trẻ tuổi không biết suy nghĩ nông sâu, đăng chuyện này lên mạng, khiến cho cư dân mạng một phen nháo nhào.
Án mạng phát sinh đã rất kì lạ, lại bị truyền thông internet xào nấu thêm mắm dặm muối, nghe càng có vẻ huyền bí quỷ quyệt hơn.
Có rất nhiều cư dân mạng đăng bài suy đoán hung thủ là ai, cũng có nhiều người nói do linh hồn chủ nhân ngôi mộ gây ra, nhưng dù gì đây cũng chỉ là trên internet, cũng không ai tin những suy đoán vô căn cứ này.
Sau khi việc này bị rò rỉ lên mạng, Khương Bình vẫn luôn chú ý hương đi của dư luận. Vụ án thôn Ninh Hóa nhanh chóng lên hot search trong một tuần, nhưng cũng chậm rãi hạ nhiệt.
Cứ tưởng rằng chuyện này cứ trôi qua như vậy, nhưng Khương Bình không ngờ, sau khi cái cậu khảo cổ tên Hoàng Cảnh Du mất tích một ngày, trên mạng lại xuất hiện một bài viết nặc danh. Bài viết thuật lại rất rõ ràng tình huống những vụ án, ngay cả cái chết kì lạ của Lâm Hoành Tinh người này cũng biết. Nhưng cái làm Khương Bình kinh hãi không phải việc người này biết quá nhiều về tình trạng vụ án, mà là kết luận phân tích vụ án của người đó:
"...... Cho nên có thể nói, đây là một sự trả thù. Không biết có ai còn nhớ có một đội quân cường đại biến mất một cách thần bí không. Lịch sử chỉ ghi chép vài câu ngắn ngủi, nhưng cũng vẽ nên được kết cục của đội quân kia: "Bồ Hoàng ẩm tẫn Trường An thủy, Hiên Viên thừa phong kinh triệu lai" (tạm dịch: Bồ Hoàng uống cạn nước sông Trường An. Hiên viên cưỡi gió về Kinh Triệu). Bồ Hoàng là tên của đội quân kia, 'ẩm tẫn Trường An thủy' – uống cạn nước sông Trường An, có thể suy ra quân đội lúc đó đang ở Trường An. Mà "Trường An tẫn" cũng có nghĩa là chết. ( Tẫn là cạn. trường an có nghĩa là trường thọ/sống lâu. Hết sống lâu = chết). Tại sao lại chết? Câu sau " Hiên Viên thừa phong Kinh Triệu lai." Hiên Viên là Hiên Viên Hoàng Đế trong truyền thuyết, cái này ai cũng biết. "thừa phong Kinh Triệu lai." Chỉ có nhà Đường mới gọi Trường An là Kinh Triệu. Tôi nghĩ rằng do nhà lịch sử học này kiêng kỵ vị đế vương khi ấy mà cố tình viết tránh đi. Không phải Hiên Viên, mà là họ cho rằng hồn phách vị hoàng đế nhà Đường theo gió bay đến......Vị trí Bồ Hoàng biến mất trùng khớp với thôn Ninh Hóa hiện nay, trong "Bồ Hoàng tạp thuyết" có nói qua Quân đội Bồ Hoàng từng bí mật đi trộm mộ, tôi nghĩ là vì trộm mộ nên đã bị linh hồn chủ nhân ngôi mộ ấy giết hại........ Nói cách khác, án mạng quỷ dị liên tục lần này, kết cục cũng sẽ giống như đội quân ấy......."
Bài phân tích dài đến ba ngàn chữ sau khi đăng tải đã nhận được rất nhiều lượt chia sẻ, lăng mộ thần bí được khai quật càng bị mọi người chú ý hơn. Khương Bình nghe Tiểu Vương báo cáo, nhíu chặt may.
Vụ án này cảnh sát họ chưa từng cung cấp chi tiết với truyền thông, vậy mà người đăng bài lại biết rất rõ ràng... thậm chí suy luận của người này lại toàn diện rõ ràng hơn cả Khương Bình.
Gõ ngón tay lên mặt bàn một lúc, chợt Khương Bình đột nhiên đứng lên, vừa đi vừa nói: "Truy tìm cho tôi người viết bài viết này! Quỷ ma quấy phá cái gì, cho dù quỷ ma quấy phá, không có con người đứng đằng sau, giật dây thì sao lại có thảm kịch này! Kẻ viết bài này cò hiểu rõ án mạng hơn cả cảnh sát, chắc chắn hắn ta có vấn đề!
Cả thôn Ninh Hóa đã bị phong tỏa toàn diện, ngay cả mấy người già sống ở đấy cũng phải dời đi tạm thời.
Thương lượng với cục cảnh sát không có kết quả, đội khảo cổ đành cố gắng bình ổn cảm xúc rồi bàn bạc phương án khác.
Lúc đội đào vào phần mộ chính, Lý Quốc Hiền bận lo cho Lâm Hoành Tinh ở Bắc Kinh, khi về lại, ông chỉ nghe tin Hoàng Cảnh Du mất tích và sơ lược cảnh trong mộ từ Đường Gia Minh.
Cả ba người Đường Gia Minh, Ngô Hải, Trương Tuấn tuy hôm đó cũng có chạy được vào địa cung, nhưng tình hình khi đó quá gấp, ngàn cân treo sợi tóc nên không ai có thời gian đi xem xét kỹ lưỡng kết cấu khu mộ cả. Người rõ nhất e chỉ có Hoàng Cảnh Du.
Cho nên sau khi Hoàng Cảnh Du xuất viện một ngày đã được tin đi họp.
"Cậu nói trần mộ có bản đồ sao sao?! Toàn bộ trần của địa cung?"
Lý Quốc Hiền gần như hét to, không phải dân khảo cổ chắc cũng không biết vì sao ông lại kích động như thế. Tương truyền trần địa cung của Tần Thủy Hoàng cũng vẽ bản đồ thập nhị bát tú, đem cả thế giới vào địa cung, chỉ là, từ trước đến giờ họ chưa từng khai quật được lăng mộ nào có một bản đồ thiên văn hoàn chỉnh như vậy.
Thứ nhất là vẽ bản đồ lên trần mộ rất khó, thứ hai theo thời gian, gió nước ăn mòn, bản đồ cũng sẽ mai một theo thời gian, có rất ít những hình vẽ trong lăng mộ được bảo toàn hoàn chỉnh.
"Cậu có chụp ảnh lại không? Tranh vẽ đã quá lâu, gặp không khí chắc chắn sẽ hư hại nhanh chóng!"
Hoàng Cảnh Du lắc lắc đầu: "Lúc ấy em vào một mình, chưa kịp chụp ảnh ảnh...... chưa kể...." Hoàng Cảnh Du định bảo mình gặp nguy hiểm, nhưng vừa nhớ tới Hứa Ngụy Châu, cậu gục đầu xuống, lấp liếm: "Chưa kể sau đó em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì."
"Đúng vậy, thầy à, lúc ba tụi em xông vào địa cung cũng thấy Hoàng Cảnh Du ngã trên mặt đất." Trương Tuấn bên cạnh nói: "Nhưng mà lần này Hoàng Cảnh Du cậu mất tích là đã xảy ra chuyện gì vậy."
Chuyện này Hoàng Cảnh Du cũng đã nghĩ ra cách thoái thác từ lâu.
"Hôm đó em quá tò mò, muốn quay lại xem chi tiết, nhưng không hiểu sao vừa vào đó thì hôn mê, đến khi tỉnh lại thì mới biết đã 2 ngày rồi......."
Lý Quốc Hiền thở một hơi thật dài, "Xem ra, chúng ta vẫn chưa thể động vào khu mộ này được, không những thôn Ninh Hóa bị phong tỏa, mà còn ồn ào trên mạng nữa, lúc này đúng là không nên tiếp tục khởi công."
Chuyện trên mạng Hoàng Cảnh Du có biết, cũng đọc khá nhiều bài viết, từ khi bài viết nặc danh hơn 3000 chữ được chia sẻ rộng khắp kia, trên mạng nhắc đến đại mộ thôn Ninh Hóa là người ta lại bàn tán về "đạo sĩ', 'hòa thượng', còn có 'người canh giữ mộ', cái gì 'Thôn Ninh Hóa kia dù có là gia tộc đạo mộ hay thâm niên pháp sư cũng không dám đụng vào......', còn có nói 'Đại Mộ có lời nguyền, không ai chạm vào mà không bị mộ chủ nhân tàn sát'.......
Mộ chủ nhân tàn sát? Hoàng Cảnh Du nghe cứ thấy kì kì, tuy rằng biết Hứa Ngụy Châu không hiền lành như cảm xúc trên gương mặt, thậm chí y có lẽ là một Tu La, nhưng Hoàng Cảnh Du vẫn không thể gán hai chữ "tàn sát" lên người y.
Người có đôi khi là như vậy, dù biết có nguy hiểm, nhưng vẫn không kìm nổi lòng hiếu kỳ. Đó là lý do vì sao có rất nhiều người từ khắp nơi đổ về tò mò xem cái mộ trên mạng rốt cuộc trông như thế nào, tìm tòi xem điều gì đã gây ra cái chết cho những nhà khảo cổ.
Và điều này cũng khiến cho cục cảnh sát phải gia tăng thêm số sĩ quan canh gác để đảm bảo không ai vào được.
Nhưng là, nếu có người muốn vào cho bằng được, cảnh sát cũng không thể ngăn. Lý Quốc Hiền không biết, Trương Tuấn không biết, nhưng Hoàng Cảnh Du lại rất rõ ràng, bởi vì cậu là người vào khu mộ đó thường xuyên nhất.
Năm ba nghiên cứu sinh gần như không có chương trình học, công tác ở Ninh Hóa bị tạm ngừng, Hoàng Cảnh Du mặt ngoài đồng ý, nhưng thật ra cậu vẫn không ngừng việc khám phá bí mật kia.
Ban ngày cảnh sát canh gác rất gắt, nhưng khi trời sụp tối, cục cảnh sát chắc cũng biết gì nên dặn dò các cảnh sát không được đến gần đại mộ ban đêm, nên ban đêm canh gác lỏng lẻo, là thời gian hành động tốt nhất.
Hoàng Cảnh Du tranh thủ ngủ ngày, chờ đến 5 giờ chiều thì lên đường. Cửa ra vào duy nhất của thôn Ninh Hóa bị canh gác, nên cậu chỉ có thể bỏ thêm hai tiếng đi đường vòng, tiếp cận ngọn núi từ hướng bên trái.
Đương nhiên có tính toán giống với cậu, nhưng lại khác mục đích, còn có những tên mang danh thám hiểm,nhưng thật chất là bọn trộm mộ. Bọn trộm mộ hành động lúc nửa đêm, chậm hơn Hoàng Cảnh Du ba bốn tiếng, nên cũng không gặp mặt trên đường. Chỉ là lúc đang ngây ngốc trong mộ, Hoàng Cảnh Du nghe bên ngoài có có động tĩnh, mới biết bọn trộm mộ đang rình rập bên ngoài.
Hoàng Cảnh Du ỷ có khối ngọc bội mới dám vào đây ban đêm, nhưng bọn trộm mộ này lại dám vào đây lúc này. Mà cái Hoàng Cảnh Du kinh ngạc hơn chính là, lúc nửa đêm cậu phát hiện có trộm mộ, cũng nghe tiếng lũ quỷ đói gào thét ngoài kia, nhưng rạng sáng bốn giờ lúc cậu ra về, cũng không thấy thi thể bọn trộm.
Nhóm trộm mộ này có thể an toàn vào đây và toàn mạng trở ra, vậy có nghĩa bọn chúng cũng không phải tay mơ, thậm chí, còn có thể biết một chút phép thuật trừ tà gì đó......
Hoàng Cảnh Du nhìn Hứa Ngụy Châu đang nhàn nhã thong dong đứng bên cạnh cậu, không nhịn được nói: "Tôi nghĩ bọn trộm mộ này không bình thường......"
Hứa Ngụy Châu híp mắt cười nói: "Bọn chúng không vào mộ được đâu....."
Nhìn Hoàng Cảnh Du cẩn thận nhặt nhạnh những mảnh bình sứ vỡ trên sàn mộ, Hứa Ngụy Châu hỏi: "Trẫm tò mò sao trong mộ nhiều báu vật như thế, ngươi không xem, lại đi nhặt những mảnh sứ vỡ vô giá trị này? Đồ vật trong mộ thất ngươi nhặt bừa một cái về là có thể sống an nhàn cả đời."
"Không phải tôi đến đây vì vàng bạc châu báu......"
Lời này, Hứa Ngụy Châu không tin, từ xưa đến nay, đúng là cũng có người không bị lay động bởi tiền tài..... nhưng mà rất ít, y cũng không nghĩ rằng nam nhân trước mặt y không tham tài.
Hứa Ngụy Châu nhướng mày, khẽ cười nói: "Nếu... Ngươi có thể hoàn thành tốt điều trẫm nhờ, trẫm đưa ngươi thêm một chút đồ thì đã sao?"
Hoàng Cảnh Du sao không biết Hứa Ngụy Châu đang thử cậu, bất đắc dĩ cười đáp: "Những vật đó đem ra ngoài cũng không dám bán đi......" Nói tới đây, Hoàng Cảnh Du bỗng nhiên giật mình, quay đầu lại nhìn Hứa Ngụy Châu, chẳng hiểu vì sao lại thốt ra: "Tôi có ngọc bội là đủ rồi."
Câu nói của cậu làm Hứa Ngụy Châu ngẩn ra trong một cái chớp mắt, nhưng mà rất nhanh nụ cười y lại treo lên gò má, gật gật đầu, "Cũng đúng, khối ngọc kia có thể mua được cả một thành trì."
Nghe Hứa Ngụy Châu trả lời như vậy, không biết vì sao Hoàng Cảnh Du lại dâng lên cảm giác buồn bực, còn nguyên nhân buồn bực thì cậu không hiểu nổi, cũng không muốn nghĩ mãi chuyện này, bèn đổi đề tài:
"Anh xem nè, bên trong bình có chữ viết, hẳn là làm sau khi anh chết......." Dừng một chút, Hoàng Cảnh Du tiếp tục nói: "Chữ viết lên sau khi bình đã được nung, tôi đã chú ý đến chữ viết bên trong bình mấy ngày trước rồi, hy vọng nó có viết chút gì về triều đại sau khi anh băng hà."
Đại Mộ này ngoại trừ phòng mộ chính, còn có bốn nhĩ phòng chứa đầy châu báu. Hoàng Cảnh Du tìm hết trong bốn phòng chứa xem có may mắn tìm được tàng thư ghi chép gì hay không, nhưng không thấy gì.
Nói đến cũng kỳ, nguyên bản mộ đế vương thời kỳ này luôn đúc chín cái đỉnh đồng, tượng trưng cho ngôi vị chủ nhân ngôi mộ là cửu ngũ (ngôi vua), nhưng cậu cũng không tìm thấy trong mộ này. Nghĩ nghĩ, cậu mở đèn pin đặt lên bàn đá cẩm thạch, lấy bút kỹ thuật và sổ tay ra bắt đầu phác hoạ lại toàn bộ cấu tạo mộ thất, cùng với 'Lăng Hoàng Hậu' cách đó không xa và hố bồi táng ngàn người.
Hứa Ngụy Châu nhìn cây bút nhỏ xíu trong tay Hoàng Cảnh Du đang vẽ ra từng đường mực trên trang giấy trắng nõn.
"Ai làm ra bút này vậy, trông rất lạ......" Y cầm một cây bút khác lên nghịch, "Nhưng mà, thời này không sử dụng bút lông nữa sao?"
Không nghĩ tới Hứa Ngụy Châu sẽ hỏi như vậy, Hoàng Cảnh Du ngẩn người,
"Đây là của một người nước ngoài....... ừm...... là mấy vùng man di ấy ...... Giờ vẫn còn dùng bút lông, chỉ là bút này phổ biến hơn."
"Man di? Bây giờ đã tuột dốc đến mức sử dụng đồ vật của những vùng man di rồi à?!" Chuyện này e là Hứa Ngụy Châu khó có thể tưởng tượng ra được, y cười nhạo: "Đại Tự xưng bá thế gian mấy chục thập kỷ, có phiên bang nào không tranh nhau tiến cống, ngay cả đại quốc nơi xa cũng phải e dè, lấy việc thông hiểu ngôn ngữ Đại Tự làm vinh hạnh. Tại sao ngàn năm sau quốc thổ lại xuống dốc như thế??"
Hoàng Cảnh Du thật cũng không biết phải trả lời thế nào, đoạn lịch sử đen tối đã qua quá dài, Hoàng Cảnh Du chỉ có thể tóm tắt ngắn gọn:
"Chiến tranh quá dài, chúng ta lạc hậu quá lâu và một số thứ chỉ có thể bắt kịp từng bước. Gần 200 năm là thời kỳ thay đổi nhanh nhất, giống như cây bút đầu cứng này, nó chỉ mới được sử dụng chưa đến một trăm năm. Hiện giờ, người ta đã có thể viết chữ không cần dùng bút." Mọi người đều dùng máy tính đánh chữ......
"Không..... Sử dụng bút?"
Thấy người trước mặt luôn mang vẻ thờ ơ và nụ cười nhạt giờ lại có thêm biểu cảm khó hiểu, Hoàng Cảnh Du không biết vì sao không nhịn được cười,: "Đúng rồi, không dùng bút nữa. Thời cổ chiến mã ngày đi nghìn dặm đã là nhanh nhất, giờ di chuyển không cần ngựa hay đi bộ nữa. Phương tiện di chuyển nhanh nhất..... ừm....... Một canh giờ có thể bay được bốn ngàn dặm."
"Bốn ngàn dặm? Một canh giờ? Bay?"
"Đúng vậy." Hoàng Cảnh Du không thể rời mắt, chăm chú nhìn Hứa Ngụy Châu, nhoẻn miệng cười, "Sau này...... sau này anh cùng tôi ra khỏi mộ nhìn thế giới, được không?"
—
30.
Lời Hoàng Cảnh Du vừa nói ra, cậu còn chưa phát hiện mình đã nói gì sai, Hứa Ngụy Châu bên cạnh đã giấu đi một cảm xúc khác dâng lên trong đáy mắt, y cười như không cười.
"Đi ra ngoài? Đi đâu?" Chắp tay sau lưng, Hứa Ngụy Châu chậm rãi dạo bước, "Trẫm chưa từng có ý định ra khỏi ngôi mộ này, mà cũng không có hứng thú với thế giới bên ngoài."
Nói đoạn, Hứa Ngụy Châu xoay người nhìn Hoàng Cảnh Du vẫn luôn chăm chú ngắm y, "Mà dù có muốn ra, ngươi văn nhược thư sinh thế này sợ là không thể giúp trẫm ra khỏi cổ mộ này đâu."
Lời Hứa Ngụy Châu làm Hoàng Cảnh Du tỉnh táo lại, lần trước y từng nói không thể rời khỏi ngôi mộ này, lúc ấy cậu không hỏi kỹ, giờ Hoàng Cảnh Du mới thấy nghi ngờ.
Tại sao Hứa Ngụy Châu không thể ra khỏi mộ? Cậu không hiểu mấy chuyện bùa phép, càng mù tịt Đạo gia hay Phật học, nhưng cậu cũng biết có gì đó không hợp lý.
Hứa Ngụy Châu đã chết hơn một ngàn năm trước, vì sao linh hồn y vẫn cứ vương mãi ở trần thế?
Từ lúc có được mảnh ngọc bội, thấy được quỷ quái, Hoàng Cảnh Du cẩn thận điểm lại, ngoại trừ lúc cậu cố ý tham gia lễ tang Trương Khải Thạc, gặp quỷ hồn của cậu ta, thì vô tình gặp quỷ hồn ngoài thôn Ninh Hóa cũng chỉ có bạn gái Ngô Hải, còn lại tất cả quỷ hồn cậu đều gặp trong đại mộ này. Nghĩ đến cái hôm nằm trong địa cung, xung quanh dày đặc vô số oán quỷ, Hoàng Cảnh Du lại nhíu chặt mày.
Nhân quả tuần hoàn, luân hồi chuyển sang kiếp khác, nếu theo cách nói này, thì khi chết đi, quỷ hồn lúc Đầu thất sẽ có Quỷ sai đem về Địa Ngục. Nhưng những quỷ hồn này không bị quỷ sai mang đi.....cả Hứa Ngụy Châu.....
Đại Mộ này có vấn đề, không phải do Hứa Ngụy Châu, mà là bản thân Đại Mộ này kỳ quái?
Hoàng Cảnh Du không biết đáp án, cũng chỉ đoán như vậy.
Thấy Hoàng Cảnh Du thất thần mặt nhăn mày nhó như đang suy nghĩ gì. Hứa Ngụy Châu buồn cười duỗi tay huơ huơ trước mặt cậu, nào ngờ cậu đột nhiên bừng tỉnh túm lấy tay y.
Đang tập trung suy nghĩ, bỗng thấy thứ gì bay bay trước mặt, Hoàng Cảnh Du giật mình theo phản xạ túm lấy.
Nhưng mà sau khi biết mình đang nắm thứ gì, Hoàng Cảnh Du vội xấu hổ thả tay ra.
Hai tay buông thõng hai bên cơ thể, Hoàng Cảnh Du nhịn không được lại xoa xoa bàn tay, tuy chỉ nắm một lúc thôi, cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay người nọ vẫn lan ra khắp người cậu.
"Xin lỗi...... tôi đang suy nghĩ mấy thứ......."
Hứa Ngụy Châu chỉ liếc mắt nhìn Hoàng Cảnh Du một cái, cũng không nói gì, lại chắp cánh tay vừa nãy ra sau lưng, rũ mắt nhìn bản đồ vừa nãy Hoàng Cảnh Du vẽ ra.
"Đây là gì?"
Thấy Hứa Ngụy Châu nhìn bản đồ trên giấy, Hoàng Cảnh Du đương nhiên không khờ đến mức nghĩ Hứa Ngụy Châu hỏi giấy là gì, cậu bước tới, xoay đèn pin về hướng bản đồ, rồi chỉ vào chính giữa:
"Này, là ngọn núi chúng ta đang đứng," nói đoạn Hoàng Cảnh Du phác hoạ đại khái khu đại mộ giữa ngọn núi, "Đây là kết cấu ngôi mộ chúng tôi đã thăm dò ra."
Nhìn Hoàng Cảnh Du vẽ sơ lược mộ thất, Hứa Ngụy Châu gật gật đầu, đúng là kết cấu lăng mộ đế vương của Đại Tự ...
Nghĩ như vậy, Hứa Ngụy Châu chỉ một ngọn núi phía tây hỏi: "Này lại là cái gì?" Nếu ngọn núi Đông Bắc là 'lăng Hoàng Hậu', thì chỗ này là gì? Phi tần sao?
"Đây là hố bồi táng hơn ngàn người......." Thấy Hứa Ngụy Châu nghe đến đây sắc mặt khẽ biến, Hoàng Cảnh Du cũng biết phỏng chừng có vấn đề. Nhìn Hứa Ngụy Châu, Hoàng Cảnh Du ướm hỏi: "Quy mô bồi táng lớn như vậy sau thời Tần, Hán rất hiếm......."
"Tiền nhân Tần, Hán man rợ lỗ mãng, chết đi còn bắt kẻ khác chôn cùng, nhưng sau Tần, Hán táng chế này đã bị bãi bỏ." Hứa Ngụy Châu nhíu chặt mày, "Đại Tự của ta cũng sẽ không có người bị bồi táng......"
Hố bồi táng hơn ngàn người là ai, Hứa Ngụy Châu mơ hồ có thể đoán được, chỉ có thể là những trung thần theo y ngày đó...
Hứa Ngụy Châu siết chặt nắm tay, năm đó y bại, lại khổ những cận thần đi theo y. Y chết, cái tên Hứa Cảnh Nghiên vì quyền lực mà táng tận lương tâm ấy dĩ nhiên sẽ không để cho họ sống...
Hoàng Cảnh Du không biết Hứa Ngụy Châu đang suy nghĩ cái gì, cậu chỉ biết toàn bộ tập trung của cậu dừng ở cậu nói của Hứa Ngụy Châu.Y biết hai triều Tần Hán, vậy là nếu Đại Tự thật sự tồn tại, thì chắc chắn là sau triều Hán, làm thí nghiệm đo tuổi bằng đồng vị carbon các hài cốt bồi táng cũng ra kết quả khoảng 1500 trước...
Dựa theo mốc thời gian này, thì hẳn là thời Nam Bắc triều hoặc là thời Tùy Đường.......
Hoàng Cảnh Du nhìn Hứa Ngụy Châu, cân nhắc từ ngữ một hồi lâu mới hỏi: "Đại Tự lập quốc khi nào?"
"Sau Ngụy Tấn Nam Bắc triều, Đại Tự thống nhất thiên hạ."
Đại Tự sau Nam Bắc triều? Hoàng Cảnh Du ngây người, "Nhưng sau Nam Bắc triều là nhà Tùy! Không phải Đại Tự!"
"Tùy?" Hứa Ngụy Châu cười lớn: "Là gì?"
Hoàng Cảnh Du chợt thấy hỗn loạn, đây là có chuyện gì? Sau Nam Bắc triều rõ ràng là triều Tùy!
Nhác thấy giấy bút trên bàn đá, Hoàng Cảnh Du vội rút ra một trang giấy trắng vẽ sơ lược bản đồ thời phân chia Nam Bắc triều.
"Tôi không biết kỹ thuật đo đạc thời của anh đến mức độ nào," Hoàng Cảnh Du vừa vẽ vừa nói: "Nhưng đây là bản đồ phân chia Nam Bắc triều khoảng hơn 10 năm cuối, anh nhìn xem, có phải giống với bản đồ anh biết không."
Nhìn bản đồ vẽ rất rõ ràng biên giới và phân chia khu vực, Hứa Ngụy Châu thật sự kinh ngạc, Hoàng Cảnh Du vẽ ra bản đồ hơn ngàn năm trước rất đơn giản và chính xác, còn lúc ấy Đại Tự muốn vẽ ra biên giới lãnh thổ quốc gia cũng phải mất rất nhiều sức lực.
Bản đồ chậm rãi hoàn thiện, Hứa Ngụy Châu cũng phát hiện ra chỗ không đúng, túm tay Hoàng Cảnh Du đang vẽ lại, Hứa Ngụy Châu nói: "Lãnh thổ quốc gia thì đúng là không khác lắm, chỉ là chỗ này...... Bắc Ngụy với Tề, đã bị Đại Tự ta diệt, đâu ra Bắc Chu và Trần?"
Lời Hứa Ngụy Châu nói làm tim Hoàng Cảnh Du nảy mạnh lên một nhịp.
Lịch sử đứt đoạn ở đây sao?
(Đại khái là thời Nam bắc triều, Phía Nam triều thì nhà Trần hất cẳng nhà Tề (Lương). Còn bên Bắc triều chia làm nhiều nước, sau khi quánh nhau ì xèo thì Bắc Chu thắng Bắc Ngụy, thành sếp sòng, sau đó nhà Tùy lao lên xử hai thằng trùm cuối hai đầu nam bắc là Trần và Bắc Chu thống nhất đất nước. Còn ý của pi sà là Đại Tự xử cmn nhà Tề phía nam với Bắc Ngụy phía bắc từ trước rồi, sao đẻ ra hai trùm cuối Trần và Bắc Chu được.
Hít sâu một hơi, Hoàng Cảnh Du đứng thẳng dậy, đối diện Hứa Ngụy Châu: "Tôi......"
"Ầm ―― ầm!"
Nhưng Hoàng Cảnh Du còn chưa kịp nói, cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh, khiến cả khu mộ rung chuyển theo, Hoàng Cảnh Du bị chấn động bất ngờ suýt nữa té xuống, nhưng Hứa Ngụy Châu đứng bên cạnh nhanh tay đỡ được.
Y kéo Hoàng Cảnh Du về phía mình, cũng may chấn động chỉ khoảng vài giây. Hứa Ngụy Châu nhìn về hướng phát ra vụ nổ, cũng không phát hiện thấy gì bất thường.
Động tác của Hứa Ngụy Châu làm khoảng cách giữa cả hai ngắn lại, chỉ cách khoảng 10cm. Nhìn sườn mặt góc cạnh của y, Hoàng Cảnh Du lại chợt nhớ đến lúc cậu vô tình chạm môi vào gò má người này...
Lạnh băng, nhưng cũng thật mềm mại......
Đôi mắt cậu lướt theo gò má Hứa Ngụy Châu, nhìn đến mái tóc dài đen bóng, chân mày nghiêng xéo anh tuấn, ánh mắt đen láy sắc bén nấp sau đôi hàng mi dài, môi mỏng khẽ nhấp, gương mặt góc cạnh rõ ràng...
Như thở dài, Hoàng Cảnh Du nhẹ giọng rầm rì bên tai y:
"Anh...... Thật sự anh đã từng tồn tại trên thế gian này sao...... Hứa Ngụy Châu......"
Khương Bình và cậu thanh niên tên Khúc Chí Văn hắn mời đến còn chưa đến gần đã nghe tiếng nổ rất lớn.
"Đây là chỗ nào nổ mạnh sao?"
Khương Bình không rõ ràng lắm, nhưng Khúc Chí Văn thành viên của gia tộc nhiều thế hệ bắt quỷ sao lại không biết, vụ nổ nghe thì có vẻ bình thường. Nhưng vụ nổ bình thường thì để giết người, còn vụ nổ có chứa bùa, thì để giết quỷ...
Bom diệt quỷ...... Ha! Có hẳn cả người thật sự hiểu biết mò đến... Vấn đề ở khu mộ này lớn đến mức nào đây.
./.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip