76-80

76.

Hoàng Cảnh Du bị thương chưa khỏi, vốn dĩ sắc mặt đã xấu, vừa rồi hôn môi, lại bị Hứa Ngụy Châu lơ đãng lỡ lấy mất không ít dương khí nữa.

1600 năm tuy đại đa số thời gian đều là ngủ say, nhưng quỷ khí theo thời gian gia tăng càng mạnh, âm khí quá nặng, nên khi tiếp xúc với dương khí người sống, ngay cả Hứa Ngụy Châu dù đã cố gắng khắc chế cũng không thể kiềm lại được.

Chỉ là......

Hứa Ngụy Châu nhìn Hoàng Cảnh Du bị đẩy ra nhưng vẫn cố sống cố chết chưa chịu buông tay, không khỏi bật cười thành tiếng.

Liếc mắt nhìn cánh tay Hoàng Cảnh Du còn dán trên eo mình, Hứa Ngụy Châu nhướng mày nói: "Còn muốn tiếp tục sao? Nhưng mà...... Theo ta thấy, dù có tiếp tục ngươi cũng phải lực bất tòng tâm nhỉ?"

Hứa Ngụy Châu nói làm Hoàng Cảnh Du thật sự xấu hổ, nhưng đúng thật cậu bị Hứa Ngụy Châu nói trúng tim đen rồi, lúc này đứng thẳng còn phải gắng gượng chứ đừng nói chi tiếp tục.

Choáng váng vì mất máu quá nhiều còn chưa vơi bớt, miệng vết thương còn chưa khép lại được, cậu đã không nhịn được phải chạy đi gặp Hứa Ngụy Châu ngay, giờ lại con bị y hút mất dương khí, vẫn chưa ngã xuống một phần cũng nhờ sức mạnh tinh thần chống đỡ.

Lời Hứa Ngụy Châu nói Hoàng Cảnh Du cũng không biết phải trả lời như thế nào, lại thấy y cười cười rất 'xấu xa', Hoàng Cảnh Du liếm liếm môi, gượng cười: "Cơ hội khó có được......"

Hứa Ngụy Châu biết Hoàng Cảnh Du như vậy cũng là do y, nên ngừng trêu chọc nữa.

Nhớ đến lần trước khi Hứa Ngụy Châu thiếu hụt dương suýt chút trở thành ác quỷ mất lý trí, Hoàng Cảnh Du cho y hút dương khí rồi ngã xuống hôn mê, y lại nhớ đến lời của tên Khúc Chí Văn kia.

Hoàng Cảnh Du bị quỷ khí quấn thân, vốn là tướng trường thọ, nhưng lại  hiện ra tướng chết vì quỷ khí này, quỷ khí của Hứa Ngụy Châu không phải ai cũng chịu nổi, nếu không nhờ khối ngọc bội kia và Ngột Cốt, cũng có khi Hoàng Cảnh Du mất mạng từ lâu......

Chuyện người bị ác quỷ quấn thân một thời gian sau sẽ đột tử không phải Hứa Ngụy Châu không biết, nhưng y lại không cách nào kéo xa khoảng cách với Hoàng Cảnh Du.....

Nói đến cùng muốn chặt đứt mối quan hệ này, rất đơn giản, đó là lấy lại khối ngọc bội kia, Hoàng Cảnh Du sẽ không thể thấy được y nữa, nhưng chỉ là đã từng yêu cầu Hoàng Cảnh Du giúp đỡ điều tra chuyện Đại Tự mà không lấy lại.

Mà hiện giờ.....

Nghĩ đến lúc Hoàng Cảnh Du nói thà rằng chết ở trong ngôi mộ này, vĩnh sinh vĩnh thế bên cạnh y, Hứa Ngụy Châu nghĩ dù có lấy ngọc bội lại e là cũng vô dụng.....

Hoặc là, do tận sâu trong tâm y vẫn là không muốn chấm dứt mối quan hệ này..... Từ khi Khúc Chí Văn nói đầu dây tơ hồng của Hoàng Cảnh Du không phải là y...... Sinh thời Hứa Ngụy Châu không tin số mệnh, nhưng sau khi chết lại có chút tin......

"Ngươi buông ta ra trước đi, chúng ta đến thạch đình ngồi."

"Ừm....." Biết Hứa Ngụy Châu có lý muốn cậu qua đó ngồi nghỉ ngơi một lúc, Hoàng Cảnh Du cũng không từ chối, chỉ là sau khi buông ra, vẫn được kiềm lòng được lén lút nắm lấy tay Hứa Ngụy Châu, cũng may lần này Hứa Ngụy Châu không rút tay về.

Ngồi dưới thạch đình, Hoàng Cảnh Du lấy trong balo chai nước ra uống, thở dốc một lúc, cũng dần ổn định lại. Nhìn sách trên bàn đá, Hoàng Cảnh Du hỏi:

"Sách đọc ổn không? Em sợ chữ nhỏ quá, hay thứ tự đọc không giống như thời của anh......"

Hứa Ngụy Châu vẫn cười theo thói quen, gật gật đầu, "Cũng không tệ lắm, sách sử ngươi mang đến ta đều xem qua rồi, cũng đại khái biết thế gian này phát sinh chuyện gì, mấy quyển tiểu thuyết cũng rất xuất sắc."

Tiểu thuyết? Nhìn nhìn đống sách, Hoàng Cảnh Du mới ngộ ra Hứa Ngụy Châu đang nói tứ đại danh tác, nghĩ những tiểu thuyết này tuy xưa nhưng cũng vẫn sau triều đại của Hứa Ngụy Châu nhiều, Hoàng Cảnh Du giải thích: "Những quyển tiểu thuyết đó là viết sau thời của anh, lưu truyền đến ngày nay, được vinh danh gọi là tứ đại danh tác, còn dựng phim truyền hình."

"Phim..... truyền hình?"

Danh từ lạ lẫm làm Hứa Ngụy Châu bật hỏi thành tiếng, nhưng thấy Hoàng Cảnh Du bên cạnh thấy y không hiểu thì tủm tỉm cười cười, Hứa Ngụy Châu bỗng nhiên tức giận:

"Sao? Ta đã chết hơn một ngàn năm, dĩ nhiên là không biết."

"Không không, em không có ý đó, chỉ là....." Biết Hứa Ngụy Châu hiểu lầm, Hoàng Cảnh Du vội vàng giải thích: "Chỉ là thấy anh làm biểu cảm nghi ngờ em thấy vui mà thôi."

"Vậy thôi sao?"

"Ừm, có thể thấy những biểu cảm khác của anh, em sẽ rất vui, dù là giận dỗi hay nghi hoặc...... thì em đều muốn thấy, vì dù anh có biểu cảm gì, trông vẫn rất xinh đẹp......" Vừa nói, Hoàng Cảnh Du vừa lặng lẽ cầm bàn tay Hứa Ngụy Châu đang đặt trên bàn đá.

Nghe Hoàng Cảnh Du giải thích thế, Hứa Ngụy Châu cong khóe môi cười nói: "Cũng đúng, vẻ ngoài của ta cũng làm rất nhiều tiểu tư quan gia nhớ nhung không muốn lấy chồng....." Nghĩ đến câu nói của bằng hữu thân thiết lúc sinh thời, Hứa Ngụy Châu liếc xéo Hoàng Cảnh Du, "Đương nhiên còn có không ít các công tử."

Nhắc tới công tử, Hoàng Cảnh Du không khỏi tự hỏi có phải triều Đại Tự tương đối thoáng hay không, nên Hứa Ngụy Châu mới không ghét bỏ chuyện hai người đàn ông thân cận, thậm chí còn có thể dễ dàng chấp nhận. Hoàng Cảnh Du cũng nhớ lại chuyện ở cổ mộ Bình Dao, tướng quân cũng có thể được hợp táng với hoàng đế, vậy chắc là chuyện quan hệ này triều đại cũng khá khoan dung. Cậu không nhịn được mở miệng hỏi thử:

"Có phải Đại Tự không để ý lắm đến chuyện hai người nam thân thiết không? Thậm chí là cho phép?"

Không biết vì sao Hoàng Cảnh Du lại đột nhiên hỏi chuyện này, Hứa Ngụy Châu chỉ nheo mắt lắc lắc đầu: "Nhìn như là thế, nhưng thực ra chuyện này cũng không được bàn luận công khai. Dân thường không được dan díu với công tử thiếu gia, cùng tầng lớp quyền quý thì có thể, nhưng thanh danh lại bị không tốt, nhưng mà, muốn qua lại thì cũng không sao, chỉ cần không mang về phủ là được."

Câu trả lời thật sự làm Hoàng Cảnh Du ngẩn ngơ, vậy nếu theo lời Hứa Ngụy Châu nói, không được bàn luận công khai, thì cũng xem như là xã hội khá khó.

"Vậy....vậy vì sao, vì sao vị Ninh tướng quân kia còn có thể hợp táng với Ngũ đệ của anh?"

Hoàng Cảnh Du vừa dứt lời, đồng tử Hứa Ngụy Châu ngay lập tức co rút lại: "Cái gì? Hợp táng?"

Tới đây cả buổi vẫn chưa kịp nói cho Hứa Ngụy Châu nghe chuyện phát sinh trong cổ mộ ở Bình Dao, Hoàng Cảnh Du thấy sắc mặt Hứa Ngụy Châu khẽ biến, mới vội vàng kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Đến khi kể xong, Hoàng Cảnh Du giải thích: "Một mảnh linh hồn kia là của Ninh Khanh, là một tướng quân, dựa theo lời trên vách mộ khắc lại, thì trước khi chết hắn chỉ là quan ngũ phẩm, nhìn thế nào cũng không có tư cách hợp táng với hoàng đế, nhưng quy cách xây mộ thất lại rất giống mộ của Hoàng Hậu. Hơn nữa hắn hẳn là có tình cảm với Hứa Cảnh Nghiên......"

"Ninh Khanh....." Hứa Ngụy Châu biết người này, bởi vì hắn đúng là tiểu nhi tử (con út) của Ninh Thừa tướng, là đệ đệ cùng mẹ với bạn tốt của y, Ninh Vân Trạch. Lúc y vẫn còn là Vương gia, Ninh Khanh này còn xin đại ca cho phép hắn đi học binh pháp.....

Trong nhà một quan văn bao đời lại có một nhi tử chỉ thích võ không thích văn, Hứa Ngụy Châu cẩn thận nhớ lại người này, Ninh Khanh có tài nghệ về binh pháp, nhưng cả dòng họ nhà Ninh Thừa tướng đều theo phe của y, chỉ sợ sau khi y chết, người nhà của Ninh Thừa tướng cũng sẽ bị Hứa Cảnh Nghiên thanh trừng, Ninh Thừa tướng chỉ sợ khó tránh khỏi cái chết....... Nhưng... tại sao Ninh Khanh lại như thế?

Không chết, còn trở thành võ tướng quan bái ngũ phẩm? Nếu năm đó Ninh Khanh phản bội Ninh gia, đi phụng sự cho Hứa Cảnh Nghiên, vậy thì hắn không thể nào chỉ được phong ngũ phẩm, Ngụy Châu nhìn ra được Ninh Khanh có tài năng quân sự, Hứa Cảnh Nghiên tất nhiên cũng thấy được. Nhưng lại không chịu trọng dụng?

Không chịu trọng dụng, lại hợp táng Ninh Khanh như Hoàng Hậu bên cạnh mộ mình?

"Ngươi nói, trên vách khắc về cuộc đời Ninh Khanh, vậy có nói hắn chết như thế nào không?"

"Có, nói là Hung nô phương bắc tấn công biên giới, các tướng quân khác đều không thể đánh lại, cuối cùng là Ninh Khanh đánh lui, nhưng cũng bỏ mạng ở đó, bị kền kền ăn nên không còn nhặt được xác."

Nghe đến đây, khóe môi Hứa Ngụy Châu cong lên, cặp mắt kia càng nồng đậm ý cười. Đúng là có những chuyện đến tận bây giờ y vẫn chưa biết......

Ví dụ như phát hiện ra chuyện có thể cho Hứa Cảnh Nghiên lúc ấy một đòn trí mạng .....

Y cũng giống Hứa Cảnh Nghiên, chỉ là chưa từng nghĩ đến, Hứa Cảnh Nghiên vì cái ngai vàng kia, có thể che giấu không để lộ một nhược điểm nào, giả vờ nghĩa nặng tình sâu với Lâm Thanh, nhưng cả đời lại bí mật yêu Ninh Khanh? Một chữ 'kém cỏi'......

Hứa Ngụy Châu có thể tưởng tượng được biểu cảm của Hứa Cảnh Nghiên khi nghe được tin Ninh Khanh chết, càng có thể tưởng tượng ra bộ dạng hắn giận dữ, cố hết sức cũng chỉ có thể giữ lại một mảnh linh hồn của Ninh Khanh......

"Không còn hài cốt...... Ha ha ha ha ha ha," Nghĩ đến đây, Hứa Ngụy Châu lắc đầu cười to ra tiếng, "Đúng vậy, tên Hứa Cảnh Nghiên kia nhất định đã phát điên, không còn hài cốt thì cho dù có Ngột Cốt cũng không thể hồi sinh."

Những gì còn lại, cũng chỉ là hối hận và khổ đau.....

Hoàng Cảnh Du không biết vì sao Hứa Ngụy Châu cười to, càng không thèm để ý Ninh Khanh và Hứa Cảnh Nghiên có gút mắc thế nào, vừa nghe đến hai chữ 'hồi sinh', cậu như sa mạc khô cạn ngàn năm gặp được mưa, đứng bật dậy nắm chặt lấy tay Hứa Ngụy Châu.

"Anh nói Ngột cốt có thể hồi sinh người chết?! Có thật hay không?!"

Hoàng Cảnh Du cắt ngang dòng suy nghĩ của Hứa Ngụy Châu Khựng lại một chút, Hứa Ngụy Châu biết ngay Hoàng Cảnh Du đang suy nghĩ điều gì, y cười, "Nghe nói là có thể làm người sống lại."

"Vậy có phải là anh....."

"Không thể!" Hoàng Cảnh Du còn chưa nói hết câu, Hứa Ngụy Châu đã ngắt lời, "Ta đã chết nhiều năm, thi thể đã hóa thành bụi đất từ lâu, ngươi không nhìn bên trong thạch quan à? Có thể sống lại cũng chỉ là người vẫn còn thi thể thôi, ta đã không thể được nữa từ lâu, huống chi, ta đoán cái trận pháp này làm ta không thể đầu thai chuyển thế thì cũng sẽ có thể làm ta không thể sống lại."

Lời Hứa Ngụy Châu làm Hoàng Cảnh Du đang kích động chợt như bị dội một gáo nước lạnh.

Ngã ngồi trên ghế, Hoàng Cảnh Du nhìn Hứa Ngụy Châu, nhấp nhấp môi, lại không biết nói gì, "Sẽ không..... Sẽ không, anh cũng chỉ là nghe nói, nhỡ đâu, nhỡ đâu......"

"Ngươi có thể đi hỏi Khúc Chí Văn, hắn hẳn rất rõ ràng." Đối với chuyện sinh tử, Hứa Ngụy Châu đã không còn để tâm nữa, chỉ là không biết vì sao nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Hoàng Cảnh Du, Hứa Ngụy Châu lại cảm thấy trái tim nhè nhẹ đau.

"Dù sống hay chết, ít nhất, so với Hứa Cảnh Nghiên ta còn có thể......"

Hứa Ngụy Châu càng nói càng nhỏ dần, Hoàng Cảnh Du không nghe rõ kia nửa câu sau, giương hốc mắt hoe đỏ hỏi lại, "Còn có thể gì?"

Lắc lắc đầu, Hứa Ngụy Châu giấu đi cảm xúc trong đáy mắt, cười nói: "Cũng không còn sớm nữa, ta nghĩ đã đến lúc ngươi nên quay về. Vừa lúc đi hỏi Khúc Chí Văn lời ta nói có phải là thật hay không."

Hạ lệnh tiễn khách xong, nhưng nhác thấy Hoàng Cảnh Du vẫn có vẻ chưa muốn rời đi, Hứa Ngụy Châu nhướng mày, "Đương nhiên, ngươi có thể tiện hỏi hắn luôn, đầu bên kia dây tơ hồng của ngươi là ai."

Quả nhiên vừa nói xong, sắc mặt Hoàng Cảnh Du chợt thay đổi...

77.

Thật ra nếu Hứa Ngụy Châu không nói, Hoàng Cảnh Du cũng biết mình nên về sớm, bị thương chưa lành, vẫn phải nghỉ ngơi cho khỏe lại, sau này 'xử lý' những chuyện như vậy mới không đến nỗi bị lực bất tòng tâm.

Hơn nữa đúng là cậu có rất nhiều chuyện muốn hỏi rõ Khúc Chí Văn, ví dụ như chuyện Ngột cốt, hoặc chuyện dây tơ hồng Hứa Ngụy Châu nhắc đến kia.......

Trước kia là do Hứa Ngụy Châu không muốn nhiều lời, nhưng giờ một khi đã biết Ngột Cốt có thể hồi sinh người chết, vậy cậu phải biết cho rõ ràng.

Nhưng mà Hoàng Cảnh Du còn chưa kịp tìm Khúc Chí Văn, mới vừa trở lại ký túc xá trường, đã trông thấy Trương Tuấn chờ bên dưới lầu, bên cạnh còn có Ngô Hải.

"Ơn giời cậu đây rồi!"

Trương Tuấn nhanh chóng đi đến bên cạnh Hoàng Cảnh Du, quét mắt ngó từ đầu đến chân, nhíu mày nói: "Giày toàn bùn đất..... Lại thế nữa, cậu lại chạy tới Đại mộ kia chứ gì? Di động y như mua cho đẹp, chẳng bao giờ gọi được, hết muốn sống nữa rồi à!"

Hoàng Cảnh Du ngây người trong Đại Mộ cả đêm, lúc về trời cũng sáng, nhìn hai người bạn thế này cậu nghĩ chắc đêm qua đã tới tìm cậu.

Cũng không phủ nhận, Hoàng Cảnh Du hỏi: "Sao thế, trông cậu khá sốt sắng, đã xảy ra chuyện gì à?"

"Còn hỏi xảy ra chuyện gì? Bà mẹ, Hoàng Cảnh Du, cậu với Ngô Hải đi, nói quốc khánh xong thì về, ngờ đâu lại mất tăm mất tích mấy hôm liền, cả điện thoại cũng không gọi được! Lại còn dám hỏi chuyện gì?! Ông đây suýt vỡ tim mà chết đó!"

Hoàng Cảnh Du bật cười, gác tay lên vai Trương Tuấn, "Xin lỗi, tôi với Ngô Hải cũng không nghĩ tới."

Tính tình Ngô Hải hơi khó gần, nhưng mà sau chuyến đi lần này, cậu ta và Hoàng Cảnh Du cũng thành anh em cùng khổ, cũng cười nói theo: "Đúng vậy, thật là muốn suýt chết luôn mà......"

Thấy hai người này đi một chuyến thì thân nhau hơn, Trương Tuấn hứ một cái, "GIờ hai cậu lơ tôi luôn, biết thế tôi đi cùng luôn cho rồi......"

Nhưng mà vừa nói đến đây, thấy không ít người từ ký túc xá ra 'lơ đãng' đánh giá cả ba, Trương Tuấn thu lại nửa cậu còn lại vào mồm, đổi câu lớn tiếng nói:

"Cậu đi nghỉ trước đi, tôi thấy cậu không khỏe lắm đâu. Ngủ dậy rồi chúng ta hẹn gặp, có chút chuyện tôi phải nói với cậu."

Thức cả một đêm Hoàng Cảnh Du mỏi mệt thật sự, cậu và Ngô Hải biến mất lâu như vậy, lúc về lại đi cùng cảnh sát, nghĩ Trương Tuấn cũng bị vướng không ít chuyện đau đầu, Hoàng Cảnh Du nói:

"Tôi cũng không mệt lắm, hay là......"

"Thôi đừng Hoàng hotboy à, mặt của cậu còn trắng hơn mặt bạn gái tôi lúc dặm phấn đó, đi nghỉ nhanh đi, lát nữa mình gặp nhau sau."

"Trương Tuấn nói đúng đó, sức khỏe quan trọng hơn, không có sức khỏe không giải quyết được gì."

Thấy hai người bạn đều nói như vậy, Hoàng Cảnh Du gật gật đầu, "Vậy được rồi, lát nữa tôi gọi lại hai cậu sau."

"Ý, từ từ." Trương Tuấn đưa hộp cơm sáng cho Hoàng Cảnh Du, "Cậu ăn cái này rồi ngủ, lát tôi với Ngô Hải ra mua lại sau."

"Cảm ơn nha." Cười cười nhận hộp đồ ăn, Hoàng Cảnh Du nói.

Phất phất tay, Trương Tuấn nhếch miệng cười: "Ơn gì, toàn làm ra vẻ! Đi về ngủ mau lên, tôi với Ngô Hải ra canteen ăn đây."

Trương Tuấn nói như vậy, Hoàng Cảnh Du cũng vui vẻ, tạm biệt rồi lên lại phòng ký túc xá.

Lúc trở lại ký túc xá, cậu không nghĩ rằng bạn cùng phòng đã dọn ra lại quay về, cũng hơn nửa năm rồi còn gì.

Vốn cũng không thân lắm với người này, nên Hoàng Cảnh Du cũng không biết nói gì, chỉ cười nói câu "Đã trở lại rồi à." Thấy cậu ta cũng không có ý muốn nói chuyện, Hoàng Cảnh Du cũng lười nói tiếp, ngồi ăn cơm sáng, tắm rửa một chút rồi bò lên giường ngủ.

Có lẽ vì quá mệt nên thính giác cũng suy giảm, trong phòng còn một người nhưng Hoàng Cảnh Du vẫn cảm giác như chẳng có ai, an an tĩnh tĩnh, Hoàng Cảnh Du rất nhanh thiếp đi.

Ngủ một giấc không mơ.

Lúc tỉnh dậy trời đã về chiều, vẫn là nhờ chuông báo thức điện thoại gọi dậy. Bạn cùng phòng nửa năm qua mới thấy vài lần đã không còn trong ký túc xá. Nhìn màn hình di động, thấy đã năm giờ chiều, Hoàng Cảnh Du bật cười khổ, giờ giấc sinh hoạt của cậu đúng là bị đảo lộn tùng phèo.

Xoay người ra khỏi giường, Hoàng Cảnh Du gọi điện thoại cho Trương Tuấn. Cậu ngủ đến đau đầu, phải đưa tay xoa huyệt Thái Dương. Đi đến bàn học ngồi xuống, Hoàng Cảnh Du lôi ra sổ tay ghi chép mọi ngày chuẩn bị viết tiếp, nhưng lúc vươn tay, bàn tay lại hạ xuống trong khoảng không.

Bàn làm việc và kệ sách vẫn chỉnh tề không có gì khác biệt, nhưng chỉ có Hoàng Cảnh Du biết, vị trí cậu để sổ tay bị sai. Hoàng Cảnh Du để sách vở rất ngăn nắp và cố định, để dễ dàng tìm kiếm, còn sổ tay ghi chép thường xuyên sử dụng, nên Hoàng Cảnh Du đặt ở nơi vừa tầm tay với, chứ chưa từng để dựa vô trong như thế này.

Có chìa khóa phòng này thì ngoài Hoàng Cảnh Du cũng chỉ có người bạn cùng phòng lúc nãy...

Hoàng Cảnh Du vội vàng thò tay xem túi đựng ngọc bội và ngột cốt, cũng may khối ngọc bội và hạt ngột cốt bé bằng đậu nành vẫn còn nguyên. Hoàng Cảnh Du thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Điện thoại trong tay cũng vừa lúc kết nối, ống nghe vang ra giọng Trương Tuấn, Hoàng Cảnh Du nghĩ nghĩ rồi nói: "Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện đi, tôi nghĩ vài ngày nữa tôi dọn ra ngoài...... Cậu xem giúp tôi có chỗ nào tốt không, hai ngày nữa tôi dọn đi."

Ba người hẹn nhau ở một quán cà phê cách trường học rất xa. Mới vừa thấy mặt,Trương Tuấn đã hỏi ngay: "Sao lại đột nhiên muốn thuê nhà? Phòng ký túc xá cậu cũng chỉ có một mình, khác gì ở nhà riêng đâu, muốn mang bạn gái về cũng đâu có việc gì?"

Ngô Hải vừa nghe xong không khỏi quay sang Hoàng Cảnh Du nhìn một cái, chuyện Hoàng Cảnh Du muốn thuê nhà cậu ta cũng mới biết lúc này.

Vì...... Bạn gái......?

Cho nên Ngô Hải càng khó hỏi Hoàng Cảnh Du: "Cậu có bạn gái khi nào...... Không phải cậu......." Thích cái người trong mộ kia sao....

Ngô Hải không nói hết câu, nhưng Hoàng Cảnh Du đương nhiên hiểu ý, vẫy vẫy tay, "Không phải, mấy cậu nghĩ đi đâu vậy," Nói đến đây, Hoàng Cảnh Du nghiêm túc lại, "Tôi vừa phát hiện, sổ tay ghi chép về đại mộ thôn Ninh Hóa của tôi bị ai đó lật qua."

"Ý cậu là, bạn cùng phòng của cậu? Cậu ta dọn đi rồi mà?"

Hoàng Cảnh Du nhìn Ngô Hải gật gật đầu, "Đúng là đã dọn đi, nhưng không biết vì sao hôm nay lại quay về, tôi ngủ một giấc thì phát hiện đồ mình bị lục lọi."

Nghe thế, Trương Tuấn và Ngô Hải đều lo lắng, đối với người làm học thuật, loại hành vi này thật sự nghiêm trọng.

"Ghi chép của cậu có thông tin gì quan trọng không?"

"Cũng không có gì, thật ra nhìn lén cũng không sao, mấy thứ ghi trong đó cũng chưa kết luận gì, chỉ là tôi lo lắng chuyện khác."

"Chuyện gì?" Trương Tuấn và Ngô Hải cùng đồng thanh.

"Chắc hai cậu không biết bạn cùng phòng của tôi, hai cậu biết cậu ta thân với ai không?"

Nghe đến đây, Trương Tuấn cũng đoán được một ít, người gần nhất bọn cậu hoài nghi là Đường Gia Minh, Hoàng Cảnh Du cảm thấy lo lắng thi chắc chắn người đó có quan hệ với Đường Gia Minh rồi.

"Ý cậu là......Đã cùng Hoàng Cảnh Du  trải qua sự uy hiếp của bọn nhà họ Đường kia, Ngô Hải càng nghĩ nhanh hơn Trương Tuấn.

"Đúng vậy, chính là người các cậu đang nghĩ đến.Trước đây thì tôi không cảm thấy gì, nhưng bây giờ thì lại khác, cậu ta rất thân với Đường Gia Minh, có khi là Đường Gia Minh nhờ cậu ta đến tìm thứ gì......"

Đột nhiên nghĩ đến viên Ngột Cốt, Hoàng Cảnh Du cả kinh, nếu nói Đường Gia Minh có quan hệ đến chuyện này, vậy thì mục tiêu của anh ta không phải là ghi chép kia, mà là hạt Ngột Cốt lấy được từ mộ!

"Trương Tuấn, bên này có xảy ra gì không? Lý......"

Hoàng Cảnh Du nói còn chưa dứt lời, cửa quán đột nhiên bị đẩy ra, Khúc Chí Văn đứng trước cửa nhìn Hoàng Cảnh Du cười nói: "Ba người các anh vẫn phải chú ý một chút, tuy người thường không nghe được các anh nói gì ở đây, nhưng...... người biết đạo pháp thì không như thế."

Dứt lời, Khúc Chí Văn bước ra sau lưng Hoàng Cảnh Du, thò tay túm ra một con trùng nhỏ bám trên cổ áo cậu, bóp nát, một tia sáng lóe lên qua kẽ tay, sau đó biến mất.

"Để thứ này nghe được thì không hay đâu......."

Hoàng Cảnh Du và Ngô Hải đã trải qua những chuyện còn kinh thiên động địa hơn, nên cũng không kinh ngạc. Nhưng Trương Tuấn thì khác, lần đầu tiên cậu ta thấy những cảnh như thế này, hít hà liên tục: "Hả cái hồi nãy là gì vậy! Tại sao bóp nát nó sáng lên?"

"À, trò vặt của các thuật sĩ dùng để nghe ngóng tin tức thôi...... Nhưng mà nếu tôi không xuất hiện, ba anh cứ nói tiếp như thế thì bọn chúng cũng sẽ nghe được hết."

Sự xuất hiện của Khúc Chí Văn làm Hoàng Cảnh Du nhíu mày. Cậu không ngốc, dĩ nhiên không nghĩ đây là gặp mặt tình cờ. Khúc Chí Văn có lẽ đã ở trong quán cà phê từ lâu rồi, không xuất hiện ngay lúc đầu lại chọn lúc này, có lẽ để chứng minh cho ba người cậu thấy, muốn đấu với Đường Gia Minh thì phải dựa vào cậu ta......

Nhưng mà, Hoàng Cảnh Du cũng đúng là đang muốn Khúc Chí Văn hỗ trợ, đương nhiên, cậu cũng không nghĩ cậu ta sẽ hỗ trợ không công.....

"Ý cậu là muốn giúp bọn tôi à?" Hoàng Cảnh Du đứng lên, mặt đối mặt với Khúc Chí Văn: "Cậu biết hiện giờ tôi đang muốn gì sao? Cậu có thể giúp được?"

Hoàng Cảnh Du móc mỉa trong lời nói, nhưng Khúc Chí Văn cũng không thèm quan tâm, chỉ cười nói: "Cái anh muốn tôi không đủ sức làm, nhưng mà, ít nhất có thể giúp anh không bị đột tử thời gian tới."

Đột tử là một từ thực sự khó nghe, làm Trương Tuấn Ngô Hải ngồi kế bên cũng không nhịn được:

"Mẹ nó cậu có ý gì."

"Nói cái thứ chó má gì vậy!"

Khúc Chí Văn bị mắng cũng không thèm để ý, chỉ cười tiếp tục nói: "Nói đến đây, tôi nghĩ Hoàng Cảnh Du anh cũng hiểu ý tôi rồi chứ."

Hoàng Cảnh Du lạnh lùng nhìn Khúc Chí Văn, một hồi lâu mới nói: Cậu muốn cái gì?"

"Đào Ngột Cốt."

Nghe xong ba chữ không có gì bất ngờ này, Hoàng Cảnh Du cười cười: "Cũng vừa lúc, tôi có một số việc muốn nhờ cậu......"

./.
78.

"Tôi có một số việc muốn hỏi cậu." Nói đến đây, Hoàng Cảnh Du hai người bạn, lựa lời: "Nhưng mà...... Hiện tại chúng ta vẫn chưa biết rõ sự tình...... Tỷ như chuyện Lý Quốc Hiền và Đường Gia Minh ......"

Trương Tuấn và Ngô Hải không cảm thấy Hoàng Cảnh Du nói gì không đúng cả, nhưng Khúc Chí Văn thì lại khác, cậu ta rõ ràng hơn hai người này chuyện bức thiết nhất Hoàng Cảnh Du muốn biết là gì. Trong mắt Hoàng Cảnh Du chuyện gấp gáp nhất sao có thể là chuyện Lý Quốc Hiền và Đường Gia Minh được!

Có lẽ cậu ta hỏi để Trương Tuấn và Ngô Hải nghe, còn thứ Hoàng Cảnh Du thật sự muốn biết e là đang muốn giấu hai người này......

Khúc Chí Văn nhướng mày cười cười nhìn Hoàng Cảnh Du, gật gật đầu, "Tốt thôi."

Dứt lời, Khúc Chí Văn chậm rãi tới gần Hoàng Cảnh Du, nhỏ giọng vừa đủ để cho hai người nghe nói bên tai cậu: "Bớt một người biết thì bớt được một phần cạnh tranh." Chuyện Ngột Cốt này có chắc người khác nghe xong sẽ không nảy sinh thèm muốn? Bất tử, hồi sinh, những chuyện nghịch thiên ai cũng sẽ đều muốn có được....

Lời Khúc Chí Văn làm Hoàng Cảnh Du phải nhíu mày, cậu đúng thật là không muốn Ngô Hải và Trương Tuấn tham gia, nhưng lý do không phải như Khúc Chí Văn nghĩ.

Trái với việc khai quật lăng mộ, đối với những người say mê khảo cổ như bọn họ, tiến vào lăng mộ dù có nguy hiểm, nhưng cũng đáng giá, tựa như Giang Ba, Trương Khải Thạc đã bị tai nạn mất, nhưng Trương Tuấn và Ngô Hải vẫn lựa chọn ở lại thôn Ninh Hóa. Đối với triều đại Đại Tự đã mất tích và nguyên nhân biến mất của nó, Trương Tuấn Ngô Hải nhìn như bình tĩnh, nhưng thực ra vẫn đang áp chế sự sôi trào trong máu, đó là khát vọng tìm ra chân tướng lịch sử...... khát vọng này thậm chí còn lớn hơn cả Hoàng Cảnh Du

Hoàng Cảnh Du có thể nhờ ca hai cùng đi khám phá lăng mộ, nhưng cậu không thể kéo hai người bạn tốt này vào nguy hiểm vì chuyện của Hứa Ngụy Châu, Hứa Ngụy Châu là chấp nhất của riêng mình Hoàng Cảnh Du cậu, đây là việc tư, hơn nữa lại là việc tư có thể bỏ mạng, lôi người khác vào thì có tốt đẹp gì?

Huống chi...... cậu..... Trái tim cậu cứ có một cảm xúc quỷ dị quấy phá, có thể nói thế gian này cậu đối với Hứa Ngụy Châu cũng đặc biệt một chút đi...... Mà Hứa Ngụy Châu đối với Hoàng Cảnh Du lại càng đặc biệt hơn, đặc biệt đến nỗi, cậu không muốn nói với người khác, sâu xa hơn, cậu thậm chí còn không muốn có ai biết đến y, nhìn thấy y......

Đó là một ý muốn độc chiếm đến đáng sợ.

Nhưng mà dĩ nhiên Hoàng Cảnh Du cũng sẽ không đính chính lại với Khúc Chí Văn, chỉ cần giống như mục đích mong muốn là được.

Chờ khi tất cả đã ổn định chỗ ngồi lại, Hoàng Cảnh Du mới quay sang Trương Tuấn nói: "Cậu ở lại Tây An trong khoảng thời gian này, có chuyện gì xảy ra không?"

Nhìn nhìn Khúc Chí Văn ngồi im bên cạnh, Trương Tuấn u buồn nói: "Có thì có đó, Nhưng mà...... Cho thằng nhóc này biết có sao không?"

Trương Tuấn không rõ lắm về Khúc Chí Văn, nhưng Hoàng Cảnh Du và Ngô Hải lại là biết năng lực cậu ta không bình thường. Ngô Hải gật đầu với Trương Tuấn: "Nói đi, không sao đâu, có một số việc cậu ta còn rõ hơn chúng ta đó. Ngày hôm qua tôi có kể với cậu, người đã cứu tôi và Hoàng Cảnh Du ra khỏi mộ chính là cậu ta, hình như cậu ta là một thiên sư?"

Nói đoạn, Ngô Hải đánh mắt sang Khúc Chí Văn, thấy Khúc Chí Văn gật đầu, Ngô Hải mới tiếp tục nói: "Tôi với Hoàng Cảnh Du ở Bình Dao gặp phải một thôn toàn dân trộm mộ, là Phát Khâu Phái, bọn chúng có nhắc đến Lý Quốc Hiền, tuy chuyện chúng nói cũng không thể hoàn toàn tin tưởng."

"Chuyện gì?" Trương Tuấn nghe đến đây cũng nhớ đến chuyện Lý Quốc Hiền ở tiệc khánh công, thấp thỏm hỏi, "Chẳng lẽ giống như Hoàng Cảnh Du nói thật?"

Hoàng Cảnh Du gật gật đầu, nhíu mày nói: "Ông ta để sinh viên đi thăm dò lăng mộ trước cho mình, chuyện này trước đó cũng đã xảy ra, cũng đã chết vài người, nhưng tin tức bị đè xuống nên chúng ta không biết gì cả."

Trước kia, đúng là chẳng biết vì sao, chuyện chết người sao có thể đè ép tin tức như chưa có gì được, nhưng giờ Hoàng Cảnh Du đã có thể hiểu được đôi chút.

Nếu một người bình thường như cậu còn vì tình cờ mà biết được Ngột Cốt, như vậy chắc chắn còn có rất nhiều người biết đến chuyện này. Bất tử ai không muốn, đặc biệt là những người có địa vị cao, ai không muốn sống càng lâu càng tốt?

Hứa Ngụy Châu hiểu rất rõ, ai có thể bảo đảm thời đại này những người đó không biết?

Mấy cái mạng người thì có xá gì......

Hoàng Cảnh Du chợt thấy lạnh cả sống lưng, nếu suy đoán này thành sự thật, thì cậu đúng là thân không có gì phòng bị lại bước vào một bãi bùn lún ngàn mét sâu......

"Không chỉ là trước đây, thậm chí bây giờ vụ án của Giang Ba, Lâm Hoành Tinh,Trương Khải Thạc về sau có vẻ cũng không còn ai muốn điều tra nữa trừ Khương Bình."

"Lý Quốc Hiền có tiếng trong giới khảo cổ, nhưng dù có tiếng mấy cũng không có khả năng che giấu chuyện chết người, đây là án mạng, ai dám bao che cho ông ta?" Ngô Hải nghe Trương Tuấn nói xong, cậu ta nói tiếp: "Tôi cảm thấy ông thầy này không đơn giản, có lẽ sau lưng ông ta....."

Nói đến đây, Ngô Hải im bặt. Nhưng trong bụng ai cũng biết rõ, án mạng phát sinh liên tục, Lý Quốc Hiền thân là người phụ trách chình, nhưng lại chẳng bị ảnh hưởng một chút nào, nhìn kiểu gì cũng không được bình thường......

Không khí chợt chùng xuống, không ai nói nữa, Hoàng Cảnh Du im lặng một lúc, rồi thở dài: "Nói đến cùng thì cả ba người họ bị quỷ quái hại, làm sao tìm ra hung thủ đây? Đâu phải ai cũng tin vào quỷ thần?"

Lời Hoàng Cảnh Du nói cũng là suy nghĩ trong lòng hai người còn lại, biết rõ bạn bè mình bị người khác gài bẫy mà chết đi, nhưng xuống tay giết người lại là ma quỷ...... Đây là lý do kẻ giật dây đến giờ vẫn còn nhởn nhơ thong thả không sợ hãi gì.

"Thôi, đừng nghĩ nữa. Điều tra vụ án không phải chuyện của chúng ta. Chúng ta là điều tra lịch sử, người cũng đã mất rồi, thứ duy nhất chúng ta có thể giúp họ, chính là vạch trần sự thật đại mộ và triều đại này, sau đó viết thành sách, và đốt một bản xuống cho họ.  Thế gian này có quỷ quái, vậy chắc họ cũng sẽ đọc được thôi."

"Cũng phải, những việc này chúng ta lo lắng cũng vô ích, điều quan trọng là phải chú ý đừng cho Lý Quốc Hiền động tay động chân với chúng ta, tôi chưa muốn chết đâu."

Nghe Ngô Hải và Trương Tuấn nói, Hoàng Cảnh Du cũng nhịn không được cười, gỡ mắt kính xoa xoa sống mũi hơi nhức mỏi, "Đương nhiên không chỉ là Lý Quốc Hiền, còn có Đường Gia Minh......"

"Đường Gia Minh? Tại sao anh ta lại cùng một bọn với 'giảng viên giỏi' kia rồi?"

"Không, cái này tôi không chắc." Hoàng Cảnh Du lắc lắc đầu, "Tôi chỉ biết, Đường Gia Minh có thể thấy được quỷ quái nhưng vờ như không thấy. Lúc từ Sơn Tây trở về, tôi ngẫm lại một số chuyện, thấy không đúng. Giống như mọi kế hoạch của tôi và Ngô Hải đều bị ai đó biết được vậy, cho nên mới bị rơi vào bẫy của đám trộm mộ kia."

Hoàng Cảnh Du vừa nói xong, Trương Tuấn đã xám mặt:

"....... Cậu nói làm tôi nhớ đến một chuyện. Hai cậu đi được vài ngày thì tôi đến phòng nghiên cứu không thấy Đường Gia Minh nữa, hỏi thăm thì nghe nói anh ta về nhà thăm mẹ......"

"Về nhà? Nhà mẹ Đường Gia Minh ở đâu?"

"Sơn Tây......"

Ngắn ngủn hai chữ, làm Hoàng Cảnh Du nháy mắt như tê dại, chung quanh chìm vào im lặng tịch mịch, giống như vừa rơi xuống vực thẳm.

"Quá trùng hợp, Sơn Tây...... Họ Đường........ Tôi nhớ bọn trộm mộ cũng là họ Đường." Ngô Hải vẫn treo nụ cười trên gương mặt, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.

Trương Tuấn sao không hiểu ý cho được? Nhưng mà nếu chuyện này là thật, vậy Đường Gia Minh là dân trộm mộ à? Sao có thể! Nhưng thấy hai người bạn không giống như đang giỡn, Trương Tuấn cũng biết sự nghiêm trọng của tình hình này.

"Có rất nhiều bọn trộm mộ của Phát Khâu Phái giả thành người bình thường, lần đầu tiên tôi nghe nói còn có thể ngụy trang thành nhà khảo cổ học......" Trình độ học thuật của Đường Gia Minh, Hoàng Cảnh Du biết, nhưng giờ phát hiện anh ta là dân trộm mộ, thật sự rất khó chấp nhận.

"Vậy, nếu không phải trùng hợp, nếu Đường Gia Minh là thành viên của bọn trộm mộ đó, thì có lẽ tôi và Ngô Hải đã bị theo dõi từ lâu, chỉ là chúng ta không biết thôi," Nói tới đây, Hoàng Cảnh Du hừ cười một tiếng, "Những tên đó một hai ép chúng ta vào mộ, có lẽ cũng biết tôi có khả năng tránh né những bẫy rập đó...... Nói như vậy, Đường Gia Minh từ lúc bắt đầu đã nhắm vào chúng ta......"

Trước nay chỉ toàn quanh quẩn trong giới học thuật, mỗi ngày ngoài khảo khổ thì cũng chỉ có..khảo cổ, cuộc sống đơn giản chỉ có nghiên cứu những thứ khai quật được từ những lăng mộ, có bao giờ gặp phải những mưu mô như thế này đâu?

Giống Hoàng Cảnh Du, Ngô Hải và Trương Tuấn cũng là lần đầu tiên rơi vào tình cảnh thế này. Giống như những quân cờ trên tay người khác, ngày nào mình bị hại chết cũng không biết, còn hồn nhiên bay nhảy, cảm giác này thật sự quá khó chịu.

"Cũng may phát hiện ra lúc này vẫn còn chưa quá muộn." Ngô Hải thở dài một hơi.

"Chưa muộn?!" Trương Tuấn đột nhiên nóng nảy, đứng phắt lên, đi qua đi lại.

"Nhưng mà suy cho cùng thì bọn chúng muốn làm cái gì? Tôi thật sự không thể hiểu nổi! Thôi được rồi, cứ cho là bây giờ đã biết Lý Quốc Hiền và Đường Gia Minh có vấn đề đi, nhưng mà chưa biết chừng vẫn còn ai đó có vấn đề bên cạnh chúng ta?! Bọn chúng làm như vậy để làm gì, chết bao nhiêu người cũng không quan tâm!" Nói đến đây, Trương Tuấn quay đầu nhìn Hoàng Cảnh Du, "Trong mộ đó có cái gì mà bọn họ phải điên cuồng như thế!"

Câu cuối này là Trương Tuấn hỏi riêng Hoàng Cảnh Du.

Nếu nói điên cuồng, chỉ sợ cái người có ba ngày mà hết hai ngày cắm đầu chạy đến đại mộ thôn Ninh Hóa là Hoàng Cảnh Du cậu càng điên cuồng hơn. Nhưng mà, Hoàng Cảnh Du lại không biết nên nói như thế nào. Cậu đến vì Hứa Ngụy Châu, cũng là vì triều đại biến mất trong lịch sử kia, nhưng chỉ là có những chuyện không tiện nói.....

"Trong mộ có một bảo bối rất quý, tôi nghĩ bọn chúng muốn no. Nhưng tôi không quan tâm đến bảo bối đó. Tôi đến lăng mộ là có hai lý do. Một là muốn rõ ràng đoạn lịch sử bí ẩn, hai là vì một người trong mộ."

"Người trong mộ? Trong mộ có người ở sao?" Nhưng mà vừa dứt lời, Trương Tuấn ngộ ra ngay, Hoàng Cảnh Du nói 'người' là 'người' gì, Hoàng Cảnh Du có thể thấy quỷ hồn, trong mộ kia thì chỉ có quỷ quái....

"Ôi mẹ nó...... chẳng lẽ cậu thích quỷ hồn nào trong đó à?"

Thấy phản ứng của Trương Tuấn hệt như Ngô Hải lúc biết việc này, Hoàng Cảnh Du lắc đầu cười khổ nói: "Không kiềm lòng được."

Khúc Chí Văn vẫn luôn im lặng nghe không nói gì, lúc này chợt mở miệng: "Hai anh cũng không cần hỏi lại, việc này nghe theo Hoàng Cảnh Du tốt hơn cho hai anh. Biết càng nhiều, dây vào càng nhiều càng sẽ bị liên lụy, tình hình hiện giờ, đã dính vào là không thể bứt ra..."

"Này! Cậu câm miệng được không!" Trương Tuấn cũng không phải không hiểu, những việc phức tạp, chính mình không thể giải quyết thì đúng là phải tránh thật xa, càng xa càng tốt. Tuy Hoàng Cảnh Du không nói là lo lắng cho bạn bè. Nhưng mà, không biết vì sao, nhìn Hoàng Cảnh Du như thế này, Trương Tuấn luôn có một loại linh cảm xấu chẳng biết bắt nguồn từ đâu.

Gãi gãi mái tóc cụt lủn, Trương Tuấn suy nghĩ cả buổi mới thốt ra một câu,

"Thôi được rồi, Hoàng Cảnh Du, tôi nghe cậu đó, cậu không nói, tôi cũng không hỏi, bảo bối kia là cái gì tôi cũng không biết, nhưng mà bí mật lịch sử của đại mộ thôn Ninh Hóa cậu không được độc chiếm đó!"

Hoàng Cảnh Du phì cười, "Đương nhiên rồi, nghiên cứu đồ sứ tôi đâu thể bằng cậu đâu, sau này còn nhiều chuyện phải nhờ cậu nữa. À đúng rồi, trước khi tôi với Ngô Hải đi Bình Dao có đưa cho cậu đống mảnh vỡ đồ sứ ấy, có phát hiện ra gì không?"

"À! Cậu không nói tôi cũng quên béng mất, thật đúng là có ghi chép lại một số chuyện."

"Là gì vậy?"

"Cũng không phải là thông tin gì quan trọng, chỉ là ghi chép một chuyện tình yêu, chắc là của hoàng đế ở Đại mộ thôn Ninh Hóa."

"....... Cái gì?" Hoàng Cảnh Du đột nhiên cảm thấy hình như lỗ tai mình bị vấn đề.

"Tôi nói là ghi chép lại chuyện tình yêu của Hoàng đế." Trương Tuấn khó hiểu lập lại.

79.

Trương Tuấn không biết chuyện Hoàng Cảnh Du, nhưng Khúc Chí Văn và Ngô Hải lại rõ ràng. Khúc Chí Văn thì không cần phải bàn, Ngô Hải thì lúc ở Bình Dao cũng lờ mờ đoán được, nghe Trương Tuấn nói như thế, phản ứng đầu tiên là quay sang nhìn Hoàng Cảnh Du.

Đột nhiên bị nhiều ánh mắt ẩn ý đổ dồn về phía mình, Hoàng Cảnh Du không được tự nhiên ho nhẹ vài tiếng, bưng ly cà phê trên bàn uống một hớp:

"Khụ khụ, trước mắt thì những việc này cũng không quan trọng."

"Đúng là vậy." Trương Tuấn gật gật đầu, "Nhưng mà tôi thấy trên mảnh gốm có ghi hoàng đế này rất đẹp trai, số đào hoa, sinh hoạt cá nhân cũng rất phóng túng."

"...... À...... Thật vậy sao?"

"Đương nhiên!!"

Hoàng Cảnh Du không muốn nói tiếp đề tài này. Nhìn đồng hồ, cậu nói: "Giờ cũng trễ rồi, chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm đi, lát nữa tôi còn phải về sớm. Ngày mai tôi phải đến bệnh viện kiểm tra miệng vết thương, nếu ổn có thể cắt chỉ."

"Cũng được." Ngô Hải là người đầu tiên đứng lên, "Gần đây có quán cơm ăn cũng ổn, đồ ăn thanh đạm ngon miệng, mình qua đó ăn đi."

Trương Tuấn phải đi đón bạn gái nên từ chối: "Các cậu đi đi, tôi quải quay về đón bạn gái rồi."

Hoàng Cảnh Du gật đầu, nhìn Khúc Chí Văn, "Lát nữa đi ăn cơm chiều với chúng tôi nhé."

"Ừm."

Tiệm cơm là dạng quán ăn gia đình, chủ quán cũng rất hiền lành tử tế, nghe Hoàng Cảnh Du bị thương thì đề cử ngay mấy món thanh đạm bổ dưỡng, vừa ngon mà giá cả vừa phải. Ba thanh niên mỗi người cũng ăn vài bát cơm.

"À đúng rồi, tôi nhớ hình như trước đây cậu có thuê nhà ở ngoài phải không?" Hoàng Cảnh Du thanh toán tiền xong mới sực nhớ đến chuyện thuê nhà, xoay người hỏi Ngô Hải.

Ngô Hải đang thu dọn balô, khựng lại một chút mới đáp: "Đúng rồi...... Trước kia có thuê nhà, nhưng mà sau khi Hiểu Mai đi tôi không thuê nữa, giờ đang ở ký túc xá. Cậu tính thuê nhà ở ngoài thật à? Thuê ở ghép hay thuê cả phòng?"

Hoàng Cảnh Du gật gật đầu, "Thuê cả phòng, cách trường học xa một chút cũng được, dạng một phòng một sảnh í."

"À.... Vậy thì chỗ trước tôi thuê cũng không tệ lắm, chủ nhà có vài phòng dạng thế này, giá cũng thích hợp, một tháng 1200, hay mai tôi hỏi thử cho cậu luôn nhé?"

"Ừm, sạch sẽ là được, nếu còn phòng cậu báo tôi nhé, tôi qua thẳng đó xem phòng rồi làm hợp đồng thuê luôn."

"OK." Nhìn Khúc Chí Văn vẫn nán lại chưa về, có vẻ đang chờ Hoàng Cảnh Du, Ngô Hải nhỏ giọng nói: "Giờ cậu về lại trường à?

Nghĩ một lúc, Hoàng Cảnh Du nhìn Ngô Hải nói: "Tạm thời chưa quay về, tôi...... Có một số việc muốn hỏi Khúc Chí Văn một chút."

Nghe Hoàng Cảnh Du nói, Ngô Hải nhíu mày, "Cậu cứ như thế liệu có ổn không đây? Nói thật.......Tôi không cảm thấy lựa chọn này là chính xác lắm đâu."

Hoàng Cảnh Du chỉ cúi đầu cười cười không đáp, Ngô Hải cũng không biết nên nói gì thêm, chỉ thở dài một hơi,

"Có gì cần tôi giúp thì cứ nói."

"Được, cảm ơn cậu."

Nhìn Ngô Hải ra về, Hoàng Cảnh Du đi theo Khúc Chí Văn ra khỏi quán theo một hướng khác.

Muốn nói chuyện quan trọng, dĩ nhiên là phải tìm nơi vắng người, càng phải tránh luôn cái người đã thả sâu nghe lén lên người Hoàng Cảnh Du. Kỳ hoàng chi thuật lẩn tránh như thế nào Hoàng Cảnh Du không biết, nhưng Khúc Chí Văn là chuyên gia trong lĩnh vực này, tuy rằng Hoàng Cảnh Du không thích cậu ta lắm, nhưng lúc này cũng không thể không nghe theo, đành tự giác im lặng đi theo Khúc Chí Văn.

Thấy Hoàng Cảnh Du không hỏi gì mà vẫn im lặng đi theo mình, Khúc Chí Văn cũng hơi ngạc nhiên. Từ lần đầu tiên gặp Khúc Chí Văn, Hoàng Cảnh Du đã luôn có vẻ phòng bị nghi ngờ rồi, bây giờ lại chẳng hỏi gì mà đi theo cậu ta, kể cũng hơi lạ!

Đến khi về đến chỗ Khúc Chí Văn đang ở ở Tây An, cậu ta mới quay lại hỏi Hoàng Cảnh Du.

"Anh cứ đi theo tôi như thế không sợ tôi hại anh à?"

Hoàng Cảnh Du liếc mắt nhìn Khúc Chí Văn gầy yếu, "Cậu sốt sắng tìm tôi như thế thì tôi đoán đang cần tôi hỗ trợ chuyện gì, và cả nếu muốn hại tôi thì sao phải chờ đến tận bây giờ?"

"Tại sao lại không, trước đây trên người anh không có Ngột Cốt, nhưng bây giờ thì có."

"Ha ha, cậu nghĩ tôi ngốc à? Nếu một viên nhỏ đó có thể sử dụng đủ, thì Lý Quốc Hiền cũng sẽ không tiếp tục tìm Ngột Cốt cho đến tận bây giờ. Chẳng phải quỷ hồn trong cổ mộ Bình Dao cũng nói Lý Quốc Hiền cũng có một viên đó sao?"

Khúc Chí Văn không ngờ Hoàng Cảnh Du lại suy luận minh bạch như thế, khá sửng sốt, cậu ta nói: "Tôi thấy anh cũng đâu có ngốc đâu, thế sao cứ phải chấp nhất với Hứa Ngụy Châu như vậy? Hai người các anh thật sự không có duyên phận."

Khúc Chí Văn nhắc làm Hoàng Cảnh Du nhớ tới lời Hứa Ngụy Châu, nhíu mày nói: "Cậu đã từng nói với Hứa Ngụy Châu tôi với Ngụy Châu không có tơ hồng à? Cậu có thể nhìn thấy dây tơ hồng?"

"Hứa Ngụy Châu nói cho anh à?" Khúc Chí Văn đưa một ly nước dùng một lần cho Hoàng Cảnh Du, khóe mắt lại đánh sang ngón út Hoàng Cảnh Du. Sợi tơ hồng vẫn giống như lần trước, phần giữa rất dày và sáng, nhưng đầu bên kia tối tăm không nhìn thấy rõ, không biết nối với ai ở bên kia.

"Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên (Nếu có duyên thì ngàn dặm cũng có một sợi dây cột lại), Tôi có thể nhìn thấy dây tơ hồng, ngón út của anh có, nhưng không nhìn thấy bên kia đầu dây là ai thôi."

"Hừm, không nhìn thấy, vậy mà cậu đã kết luận tôi và Hứa Ngụy Châu không duyên không phận?" Hoàng Cảnh Du buồn bực đẩy ly nước Khúc Chí Văn vừa đưa qua.

Đúng là vô căn cứ.

"Tôi không nhìn thấy đầu bên kia tơ hồng là ai, nhưng Hứa Ngụy Châu đã qua đời từ lâu, dây tơ hồng sẽ biến mất ngay sau khi chết, anh có dây tơ hồng nhưng Hứa Ngụy Châu thì không, vậy anh nghĩ xem đầu bên kia dây của anh là thế nào?"

Hoàng Cảnh Du thật sự không nghĩ đến, cậu ngây người một lúc lâu.

"Vậy...... Nói như vậy, tôi và Hứa Ngụy Châu không thể ở bên nhau à? Ngụy Châu không có tơ hồng, mà tơ hồng của tôi lại nối với người khác, tôi và Hứa Ngụy Châu không duyên không phận?"

"Phải."

Nghe đến đây, Hoàng Cảnh Du phải lắc đầu cười lạnh nói: "Chỉ một sợi tơ hồng là có thể quyết định nhân duyên? Nếu không có duyên, sao tôi còn có thể gặp được Hứa Ngụy Châu, có thể yêu lấy anh ấy?! Nếu không phải duyên phận thì là gì?"

"Có duyên nhưng chắc chắn sẽ ly tán. Anh với người đó thật sự không thể cùng với nhau, sau này anh sẽ gặp được nửa kia đích thực của mình, Hứa Ngụy Châu đến cuối cùng cũng chỉ là một người qua đường."

Hoàng Cảnh Du lạnh lùng nhìn Khúc Chí Văn, hừ cười một tiếng, "Không thể được đâu, dù chuyện cậu nói có là sự thật tôi cũng sẽ không để nó xảy ra."

"Chỉ sợ, Hứa Ngụy Châu không nghĩ như vậy......."

"Ý cậu là gì?"

"Không có gì,chuyện của hai người tôi cũng không có hứng thú, hôm nay tìm anh là muốn làm một giao dịch với anh." Khúc Chí Văn nói đoạn, ngồi xuống ghế sô pha, "Anh cũng biết mang theo hạt Ngột Cốt đó bên người nguy hiểm như thế nào mà, người thường không biết cách giữ chúng. Anh và Ngô Hải đều giống nhau, không có khả năng bảo vệ được nó. Đồ vật đó để bên người hai anh cũng như đang tự giết mình, chi bằng đưa nó cho tôi."

Đã sớm biết Khúc Chí Văn cũng muốn có Ngột Cốt, nhưng không ngờ cậu ta lại thẳng thắn như thế.

"Nếu tôi nhớ không lầm, hồn phách của Ninh Khanh bảo là không thể lấy Ngột Cốt đi, nếu không chúng tôi sẽ chết.. Cậu cho rằng tôi sẽ đưa nó cho cậu à?"

"Đương nhiên không phải chỉ đưa cho tôi suông. Trong mộ kia đi ra sẽ chết, là do bị ảnh hưởng bởi trận pháp, để Ngột Cốt bên người có thể ngăn chặn ảnh hưởng, nhưng cũng không thể áp chế hoàn toàn trận pháp đó. Tôi có thể giải trận pháp kia, giải quyết dứt điểm vấn đề này. Chỉ cần đưa Ngột Cốt lại cho tôi, tôi sẽ giải trận cho anh và Ngô Hải."

Bị theo dõi, bị người xem trộm ghi chép, có lẽ cũng chỉ mới là bắt đầu, chỉ cần mang theo Ngột Cốt này, càng về sau sẽ càng có những chuyện nghiêm trọng hơn phát sinh. Bản thân Hoàng Cảnh Du thì không sao cả, nhưng Ngô Hải lại khác, nếu có người phát hiện Ngô Hải có Ngột Cốt rồi trộm mất, vậy Ngô Hải sẽ......

Mang theo thứ này giống như là mang theo một quả bom. Lúc nó phát nổ, cậu và Ngô Hải sẽ chết.

"Cậu có thể giải trận pháp sao?"

"Dĩ nhiên. Nhưng tôi vẫn còn cần anh giúp thêm một chuyện nữa."

Hoàng Cảnh Du không hỏi là chuyện gì, cũng không nói đồng ý hay không, lặng im một lát, Hoàng Cảnh Du mới chậm rãi nói: "Tôi muốn biết, Ngột Cốt đến tận cùng có lợi ích như thế nào?"

"Cụ thể là lợi ích gì tôi sợ cũng không ai biết chắc chắn, nhưng trong sách cổ ghi chép, Ngột Cốt có thể hóa cốt người thường thành cốt tiên, cũng vì tính chất có thể thay đổi xương cốt, ít nhất có thể làm người thường sống đến mấy trăm năm, người có đạo hạnh vận khí tốt có thể mọc cánh thành tiên."

"Đó là người sống, còn người chết thì sao? Vô dụng à?"

Khúc Chí Văn nhìn Hoàng Cảnh Du,

"Người chết có thể sống lại......."

Vừa dứt lời, Hoàng Cảnh Du đã vươn tay túm cổ áo Khúc Chí Văn, "Cậu nói thật sao?!"

"Đương nhiên là thật, nhưng tiền đề là người này phải vừa chết, xác chết chưa phân hủy, hoàn hảo không bị tổn hao gì." Bị người khác xách cổ áo cũng không phải là cảm giác gì tốt đẹp, Khúc Chí Văn nhíu mày giật tay Hoàng Cảnh Du ra, "Tôi biết anh đang nghĩ gì, nhưng mà tình trạng thi thể của Hứa Ngụy Châu ra sao chắc anh rõ hơn tôi, có sử dụng Ngột Cốt cũng vô dụng."

"Ngột Cốt có tác dụng như vậy, tại sao lại còn cần thể xác?!"

"Ngột Cốt chỉ là xương của Đào Ngột thôi, chỉ có thể xem như một đồ vật, có thể giúp người cải thiện cơ thể, nhưng không thể tạo dựng định hình lại cơ thể, Tạo dựng một cơ thể khác là trái với ý trời, cho dù là thần tiên cũng không làm được! Nhưng mà đã hơn ngàn năm rồi, mọi điều về Ngột Cốt cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Nếu anh không tin, thì cũng có thể thử xem, trong mộ Hứa Ngụy Châu có Ngột Cốt đó.

Nhưng mà tôi nghĩ cũng chẳng tác dụng đâu...... Nếu nó công hiệu, Hứa Ngụy Châu hiện giờ sao có thể vẫn chỉ là một linh hồn. Anh phải biết rằng, Hứa Ngụy Châu là hoàng đế, nhũng cận thần quan lại phía sau còn sợ anh ta chết hơn cả anh đó.... "


80.

Khúc Chí Văn dù nói như thế, nhưng Hoàng Cảnh Du vẫn không tin hẳn.

Cho dù lời Khúc Chí Văn nói có lý, nhưng cậu vẫn phải cân nhắc. Trong mộ của Hứa Ngụy Châu đúng là có Ngột Cốt, cậu cũng biết Lý Quốc Hiền có Ngột Cốt, nhưng ông ta vẫn đang tìm kiếm xương cốt này như cũ, nên có lẽ là thiếu điều kiện gì đó mới không thể sử dụng viên Ngột Cốt này. Mà điều kiện đó Khúc Chí Văn làm thiên sư chắc chắn biết, nhưng không hề hé răng.

Đã hiểu rõ trong lòng, Hoàng Cảnh Du cũng không hỏi nhiều nữa. Đối với cậu mạng sống có nguy hiểm hay không không là vấn đề, hạt Ngột Cốt của cậu không thể đưa cho Khúc Chí Văn, dù không giải trận pháp cũng không sao cả. Thật ra có khi mang theo thứ này, Đường Gia Minh sẽ chủ động tới tìm cậu. Không có được thông tin hữu dụng nào từ Khúc Chí Văn thì xem xem Đường Gia Minh có biết chút gì không.

Nhưng mà những kẻ đó vì có Ngột Cốt mà làm gì cậu, cậu không sợ, nhưng lại không thể để mặc Ngô Hải......

"Nếu cậu thật sự có thể phá được bùa phép kia, vậy cậu giúp Ngô Hải phá trước đi....... Ngột Cốt của cậu ấy sẽ là của cậu."

"Ngô Hải?" Khúc Chí Văn cười cười, lấy ra một hạt Ngột Cốt nho nhỏ trong túi áo: "Thuật pháp Ngô Hải tôi đã giải hôm qua rồi, Ngột Cốt này cũng là của Ngô Hải. Bằng không thì sao anh ta còn có thể đến đây hôm nay được nữa?"

Khúc Chí Văn nói quá lấp lửng, Hoàng Cảnh Du phải vội vàng hỏi lại: "Ý cậu là gì? Hôm qua đã xảy ra chuyện gì, sao không nghe Ngô Hải nhắc đến."

"Anh ta hôn mê, sao mà biết đã xảy ra chuyện gì?"

"Ý của cậu là cậu ấy bị tấn công để trộm Ngột Cốt à?"

"Đúng vậy." Khúc Chí Văn gật gật đầu "Có lẽ anh không biết, từ Bình Dao trở về, dọc theo đường đi luôn có người theo dõi hai anh. Anh thì còn đỡ, vừa về là đã chui ngay vào Đại Mộ, những tên đó không dám béng mảng lại gần. Nhưng Ngô Hải thì không, vừa về nhà, đã bị chụp thuốc mê, nếu hôm qua tôi không chạy đến kịp thời, giải trận pháp trên người Ngô Hải, thì hôm nay anh chỉ gặp được bộ xương khô của anh ta thôi."

"Ha, thế sao cậu không nói luôn là tôi còn sống đến giờ cũng là do cậu giúp?" Hoàng Cảnh Du cười nhạo.

"Không đến lượt tôi, anh có người mạnh hơn bảo vệ, tôi không cần phải tốn thời gian giúp đỡ anh. Có phải trước đây Hứa Ngụy Châu có cho anh bảo bối gì đúng không? Đến giờ tôi vẫn không thể thấy rõ nó là gì, nhưng vật này không những có thể chắn ác quỷ, còn có thể nhận ra và ngăn cản cả những người có ác ý với anh, giống như có ý thức. Tôi đoán thứ Hứa Ngụy Châu đưa cho là thứ gần gũi với anh ta, năm này qua tháng nọ lây nhiễm hồn phách nên đã có thể kết nối với linh hồn của Hứa Ngụy Châu ở một mức độ nhất định. Cho dù là tôi muốn chạm vào bảo bối đó cũng không được, có khi còn bị quỷ khí của thứ đó giết chết."

Chuyện như thế Hoàng Cảnh Du chưa bao giờ nghĩ tới. Theo lời Khúc Chí Văn thì Hứa Ngụy Châu đang bảo vệ cậu, nhưng quỷ khí cậu ta nói Hoàng Cảnh Du thực sự không có cảm giác.

"Cậu nói trên vật đó có quỷ khí?"

"Không chỉ có, mà còn rất nhiều. Người thường đụng vào là đi đời ngay, ngay cả hồn thể Hứa Ngụy Châu cũng thế, người thường chạm vào chắc chắn đột tử......"

Hoàng Cảnh Du nghi ngờ nhìn Khúc Chí Văn, nếu ngọc bội thật sự đáng sợ như Khúc Chí Văn nói vậy sao cậu còn lành lặn đúng ở đây? Liếc thấy Khúc Chí Văn đang tràn đầy ý cười trên mặt, Hoàng Cảnh Du biết ngay cậu ta còn gì muốn nói tiếp.

"Cũng đã nói tới đây rồi, cậu không định giải thích giải thích với tôi tại sao tôi còn sống đến bây giờ sao?"

"Đương nhiên đây cũng là chỗ tôi không hiểu được, quỷ khí của thứ đó quá lớn, lại không giết chết anh, đúng là chẳng thể tưởng tượng nổi, cả việc...... Vì sao anh có thể chạm vào Hứa Ngụy Châu mà không chết, thì....... có lẽ cũng chỉ có thể hỏi thẳng Hứa Ngụy Châu thôi. Nhưng mà, tôi có một chuyện muốn hỏi anh, từ lúc chạm vào Hứa Ngụy Châu đến nay, có lần nào anh cảm thấy suýt chết chưa?"

Khúc Chí Văn hỏi làm đồng tử Hoàng Cảnh Du thắt chặt lại. Cẩn thận nhớ lại, thì lần thứ hai gặp được Hứa Ngụy Châu, suýt chút nữa cậu đã bị giết chết. Lần đó Hoàng Cảnh Du ngất đi, lúc tỉnh lại thì cơ thể không nhúc nhích được, nghỉ một lúc lâu mới đỡ được một chút...... Còn khoảng thời gian cậu ngất xỉu đó đã xảy ra cái gì, cậu không hề biết một chút gì cả......

"Anh không nói tôi cũng đoán được một chút. Hứa Ngụy Châu chưa bao giờ là người lương thiện, thủ đoạn của anh ta cũng chưa bao giờ là nhẹ nhàng."

Hứa Ngụy Châu là người như thế nào sao Hoàng Cảnh Du không biết, nhưng dù là Khúc Chí Văn đang nói sự thật, Hoàng Cảnh Du cũng không thích nghe người khác nói Hứa Ngụy Châu như vậy.

"Tôi thấy cậu cũng thủ đoạn chẳng kém mà." Hoàng Cảnh Du ngừng một chút, nói tiếp: "Bảo vệ Ngô Hải nghe thì có vẻ tốt đẹp đấy, nhưng thật chất cậu chỉ là muốn có Ngột Cốt thôi."

"Đương nhiên, tôi không làm không công."

Hoàng Cảnh Du nhìn chằm chằm Khúc Chí Văn thật lâu, rồi cũng cười theo, giả vờ lơ đãng nói: "Thế à? Nhưng mà tôi thấy hình như cậu làm không công cho Khương Bình hơi bị nhiều nhỉ."

Vừa dứt lời, Khúc Chí Văn chợt sững người, một chốc sau mới bình thường trở lại, cười cười, "Có lẽ cậu hiểu lầm rồi, tôi giúp Khương Bình có thu phí, chỉ là giá hơi thấp thôi."

"Ồ, thế à? Vậy mà cậu cũng nhiệt tình ghê nhỉ, thế chắc chi phí anh ta trả chắc là còn quý hơn cả Ngột Cốt luôn ha."

"......" Nụ cười trên gương mặt Khúc Chí Văn không duy trì được nữa, cậu ta nhìn thẳng vào Hoàng Cảnh Du một lúc rồi nói: "Đúng là tôi có cảm tình với Khương Bình. Làm thiên sư tôi gặp rất nhiều trường hợp nhân tâm con người dơ bẩn đến không thể tưởng tượng. Tôi đã từng gặp linh hồn bị chính mẹ đẻ giết hại, cũng từng gặp qua những kẻ làm cảnh sát giống Khương Bình nhưng lại dơ bẩn thủ đoạn, nói thật, người như Khương Bình thật sự rất ít......"

Khúc Chí Văn nói tới đây khựng lại một lát, nhìn Hoàng Cảnh Du: "Cái vũng lầy này sâu thế nào anh không đoán được đâu. Còn Khương Bình, có đôi khi tôi thật sự muốn xem anh ấy có thể đào chuyện này ra sâu thế nào, tôi tìm Ngột Cốt, cũng thuận tay giúp."

Hoàng Cảnh Du cuối cùng cũng biết lý do vì sao mình lại cảm thấy ghét Khúc Chí Văn rồi, lần đầu tiên gặp mặt đã nói cậu sắp chết, lần thứ hai gặp phải, cậu ta không chỉ có thể nhìn được Hứa Ngụy Châu, mà Hứa Ngụy Châu còn nói dường như có quen biết với cậu ta. Còn bây giờ cậu ta lại che giấu toan tính trong lòng. Không dễ dàng nhìn thấu, cũng không cho người khác nhìn thấu, người như vậy Hoàng Cảnh Du chẳng thể nào có hảo cảm được.

Nhưng mà chuyện tình cảm của Khúc Chí Văn đối với Khương Bình là chuyện riêng của cậu ta, cũng không liên quan đến Hoàng Cảnh Du. Không muốn dây vào rối rắm thêm, Hoàng Cảnh Du nghĩ một lúc, nói: "Cậu muốn hạt Ngột Cốt của tôi, cũng được thôi, chỉ cần......"

Còn chưa nói xong, Hoàng Cảnh Du đã bị tiếng chuông điện thoại ngắt lời. Cậu vội vàng lấy di động trong túi áo ra, lại là một số điện thoại lạ.

Vốn định ngắt điện thoại, lại bị Khúc Chí Văn ngăn lại.

"Này này này, đừng tắt, có khi là chuyện tốt đó."

Không biết ý Khúc Chí Văn là gì, Hoàng Cảnh Du nhíu nhíu mày, nhưng mà vẫn bấm nhận cuộc gọi.

"Alo, cho hỏi ai vậy?"

Không chú ý Hoàng Cảnh Du nói cái gì, Khúc Chí Văn chỉ chăm chú nhìn vào ngón út cậu. Sợi dây tơ hồng thắt trên đó vốn đang trầm xuống như mặt hồ tĩnh lặng, lại bất ngờ rung lên liên tục vì cuộc điện thoại này, thật sự rất bắt mắt.

Nhưng chắc là..... Hứa Ngụy Châu chắc sẽ thấy gai mắt hơn là bắt mắt ....

Nghĩ như thế, Khúc Chí Văn càng hứng thú với cuộc điện thoại này hơn.

Điện thoại vừa thông, Hoàng Cảnh Du đã nghe thấy tiếng con gái thút thít, ban đêm mà nghe thấy cũng hơi sợ, nhưng mà Hoàng Cảnh Du chưa kịp nghĩ gì, cô gái bên kia đã òa khóc nức nở:

"Hoàng....Hoàng Cảnh Du, làm sao bây giờ, có người cạy cửa nhà thôi...... Tôi....tôi sợ quá....."

"..... Cậu là...... Hạ Đồng?" Giọng nói mềm mại này khá quen tai, Hoàng Cảnh Du suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ đến cô gái Hạ Đồng dễ đỏ mặt lần trước Trương Tuấn giới thiệu.

"Đúng rồi đúng rồi, là tôi đây, Hoàng Cảnh Du, tôi sợ quá, lúc nãy tôi gọi cảnh sát rồi nhưng vẫn chưa ai tới, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ......"

"Cậu bình tĩnh, đừng hoảng." Hoàng Cảnh Du đau đầu nghĩ nghĩ, "Trong nhà không ai sao? Hàng xóm đâu? Nếu đập cửa nhà cậu phải có ai nghe thấy chứ."

"Nhà tôi là nhà biệt lập, không ai nghe thấy, tôi cũng không dám gọi. Tôi sợ tên biến thái nghe được....hắn..... hắn theo tôi vài ngày rồi......"

Vang lên chung với câu nói này là những tiếng rầm rầm, rõ ràng có người vừa đá cửa muốn đột nhập vào,

"A! Tôi sợ quá....."

Hạ Đồng thấp giọng khóc thút thít bên kia đầu dây làm Hoàng Cảnh Du thở dài, nhìn nhìn đồng hồ, gần 11 giờ, "Cậu đừng sợ, nhà cậu ở đâu tôi sẽ qua ngay."

Nghe Hạ Đồng nói địa chỉ xong, Hoàng Cảnh Du tính toán thời gian gọi taxi qua đó cũng chỉ khoảng 10 phút, tuy cậu với Hạ Đồng chẳng phải thân thiết, nhưng tình huống khẩn cấp như thế này không thể chần chừ, nhỡ đâu phát sinh chuyện gì nguy hiểm thì sao. Nghĩ vậy Hoàng Cảnh Du vội vàng tạm biệt Khúc Chí Văn, xách ba lô chạy ra ngoài.

Khúc Chí Văn đứng bên cửa sổ nhìn Hoàng Cảnh Du chạy đến ven đường gọi xe, khóe miệng cong lên.

"Để xem vận mệnh sẽ ngả về bên nào đây."

Mà trong Đại mộ thôn Ninh Hóa, Hứa Ngụy Châu cầm cây trâm ngọc đen tuyền Hoàng Cảnh Du tặng, khóe môi không kiềm được cong lên thành nụ cười.

Hoàng Cảnh Du chắc là sắp đến đây rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: