Phần 2
05.
Cuộc sống của Hồ Vũ Đồng không bị phá vỡ bởi một ma cà rồng, anh ấy vẫn chuẩn bị cho show diễn lớn của mình vào cuối năm.
Hồ Vũ Đồng tiếp điện thoại của trợ lí, một bên sửa sang lại bản kế hoạch, một bên xác nhận lần cuối với cô.
"Lão Hồ, tôi mua cho anh hoa và cà phê nóng"
"Hồ tổng gần đây ít khi đến studio như vậy hóa ra là bởi vì nạp thiếp."
Điền Hồng Kiệt rất tự giác chỉ vào bản thân, giống như đang xác nhận xem mình có phải là tình nhân bí mật của Hồ Vũ Đồng hay không, trông cậu có chút ngốc nghếch.
Hồ Vũ Đồng không bị câu đùa kia kéo tâm trạng, ngược lại còn nghiêng đầu cong mắt cười nhìn cậu.
Ở một khía cạnh nào đó, Điền Hồng Kiệt là một ma cà rồng rất có ý thức.
Cậu ăn cùng thức ăn với Hồ Vũ Đồng, cậu chỉ uống máu lúc ở một mình vì sợ Hồ Vũ Đồng nhìn thấy sẽ ghê tởm. Cậu liên tục tặng hoa cho Hồ Vũ Đồng cả tuần này, những bông hồng đỏ quyến rũ và xinh đẹp.
Nửa đêm, Hồ Vũ Đồng bị đánh thức bởi một âm thanh yếu ớt, anh đứng dậy và mở cửa, tự hỏi sẽ không phải có kẻ trộm vào nhà chứ?
Dưới ánh đèn màu vàng hắt ra từ tủ lạnh là khuôn mặt sửng sốt và lúng túng của Điền Hồng Kiệt với một lọ mật ong trên tay.
"Cậu làm sao vậy, nửa đêm không ngủ, làm gì như trộm vậy?"
"Lão Hồ, anh có khỏe không"
Điền Hồng Kiệt chào Hồ Vũ Đồng với một nụ cười ngượng nghịu, đóng cửa tủ lạnh lại, Hồ Vũ Đồng bật đèn trong phòng khách lên, khó chịu nheo mắt lại.
06.
"Máu mua lần này ghê quá, tôi muốn kiếm thứ gì đó mà ăn cho tỉnh táo lại."
Hồ Vũ Đồng bất lực liếc nhìn chai mật ong đã cạn một nửa, một chút này của Điền Hồng Kiệt ngọt đến mức anh chỉ nhìn thôi đã thấy có chút ngán.
Anh giả vờ như không biết rằng trong lúc lơ đãng Điền Hồng Kiệt sẽ nhìn chằm chằm vào yết hầu chuyển động trên cổ của mình. Rõ ràng đã hơn 400 tuổi, tại sao đến việc che giấu dục vọng của bản thân cậu cũng không làm được.
Dù vậy, Điền Hồng Kiệt vẫn giữ lời hứa và không có ý định hút máu của anh, thay vào đó, cậu uống những túi máu mua ở chợ đen.
Nếu Điền Hồng Kiệt muốn, cậu có thể xé toạc cổ họng anh bất cứ lúc nào và uống máu một cách ngon lành. Anh đã nhìn thấy sức mạnh của một ma cà rồng vào ngày đầu tiên nhìn thấy Điền Hồng Kiệt.
Việc cậu bổ nhào lên anh hoàn toàn có thể so sánh với việc bị nghiền ép bởi một chiếc xe tải.
Rõ ràng cực kì mạnh mẽ tại sao lại ngốc nghếch như vậy?
Hồ Vũ Đồng không nghĩ anh là người có lòng thương người nhưng cuối cùng anh lại thỏa hiệp trước ánh mắt đáng thương của Điền Hồng Kiệt.
"Ngày mai tôi mang một ít bánh ngọt cho cậu, giờ thì đi ngủ sớm đi"
Hồ Vũ Đồng không biết rằng ma cà rồng không cần ngủ, cũng không biết rằng sau khi anh đã đi vào cõi mộng của mình một cách bình yên có một bóng người lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ của anh.
So với việc phát ra âm thanh một cách vụng về như lúc nãy, bước chân nhẹ nhàng của Điền Hồng Kiệt bây giờ sẽ không đánh thức người đang ngủ.
Điền Hồng Kiệt cuối cùng cũng lộ ra ánh mắt si mê của mình khi cậu nhìn người đang ngủ. Nỗi mê luyến quét qua cả người anh, ánh trăng bên ngoài chiếu vào, mạ lên khuôn mặt mơ hồ của Hồ Vũ Đồng một tầng sáng màu bạc.
Điền Hồng Kiệt không kìm được mà duỗi ngón trỏ tới gần làn da mỏng manh và mềm mại trên cổ Hồ Vũ Đồng, dường như chỉ cần một cái vuốt nhẹ, cậu có thể nhìn thấy máu đỏ lộng lẫy đang tuôn ra.
Cậu vẫn không làm điều gì. Những ngón tay lạnh lẽo của cậu lướt qua khuôn miệng và đôi môi ấm áp của Hồ Vũ Đồng, dịu dàng nhấn nhẹ một cái.
"Hồ Vũ Đồng, ngủ ngon"
07.
Từ khi Hồ Vũ Đồng phát hiện ra ma cà rồng nhỏ ở nhà nghiện ngọt, anh luôn mang ít bánh ngọt và bánh quy về nhà, nhìn thấy Điền Hồng Kiệt ăn ngon lành, anh luôn cảm thấy hài lòng vì đã nuôi trẻ thành công.
Chỉ là hôm nay Điền Hồng Kiệt không có hứng thú với chiếc bánh pho mát mà Hồ Vũ Đồng mang về, cái nĩa sắp đâm thủng chiếc bánh nhỏ.
"Sao? Làm ma cà rồng cũng phải lo lắng nhiều thứ sao?" Hồ Vũ Đồng uống một ngụm cà phê đen. Anh còn nhớ mình đã lừa ma cà rồng nhỏ này cà phê của anh rất ngọt, hỏi cậu có muốn thử không? Điền Hồng Kiệt đã uống hết nửa cốc cà phê đen đặc và nói "rất ngọt".
Ma cà rồng này thực sự là một sinh vật đột biến, ngốc nghếch và xinh đẹp.
"Lão Hồ, ngày này nhiều năm trước là ngày tôi trở thành ma cà rồng."
Sau khi thân thiết lâu như vậy, Hồ Vũ Đồng thậm chí còn nghĩ rằng thứ mà anh ta nhặt được là một tiểu tiên thiếu kinh nghiệm chứ không phải là một ma cà rồng với những chiếc răng nanh sắc nhọn.
Điền Hồng Kiệt nhẹ nhàng kể cho anh về việc cậu đã trở thành ma cà rồng như thế nào.
Năm ấy cậu bị bệnh rất nặng, là nhờ bị ma cà rồng hút cạn máu rồi cho uống máu mới cứu được. Ma cà rồng mới sinh sẽ không khống chế được dục vọng của mình nên cậu suýt nữa đã hút sạch máu của người khác.
Hồ Vũ Đồng không biết nên làm thế nào với ma cà rồng nhợt nhạt, yếu ớt này, anh vuốt ve bờ vai đang run rẩy của Điền Hồng Kiệt.
"Lão Hồ, nếu như được chọn thì tôi thà chết còn hơn sống mà phải hút máu."
O8.
Điền Hồng Kiệt cho chiếc bánh đã vỡ vào miệng, nhai một cách máy móc hai lần rồi nuốt vào bụng.
"Ma cà rồng hầu như không thể nếm bất cứ thứ gì ngoại trừ máu và một chút vị ngọt."
Hồ Vũ Đồng rốt cuộc cũng biết tại sao đối phương lại có thể ngốc nghếch uống được nửa li cà phê đen rồi cười khen ngọt. Cậu cơ bản không nếm được mùi vị gì.
Anh trầm mặc nhìn gương mặt xinh đẹp và biểu cảm chua xót của Điền Hồng Kiệt, trong lòng có chút rung động.
Hồ Vũ Đồng nhìn cậu dịu dàng, anh xắn ống tay áo lên làm lộ ra cổ tay của mình.
"Không phải cậu nói máu của tôi có lực hấp dẫn chết người sao, có lẽ sau khi uống một chút cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."
Hồ Vũ Đồng nở một nụ cười đầy mê hoặc, và dưới cái nhìn kinh ngạc của Điền Hồng Kiệt, anh đưa cổ tay của mình về phía trước. Chóp tai Điền Hồng Kiệt run lên, cậu nhìn chằm chằm nguồn máu đang gần trong gang tấc.
Cậu vùng vẫy nhưng không thể cưỡng lại màu đỏ nhạt từ con ngươi trào ra.
"Này, uống một ngụm"
Những chiếc răng nanh sắc nhọn xuyên qua da thịt, chạm tới huyết mạch, Hồ Vũ Đồng liếc mắt nhìn Điền Hồng Kiệt đang nắm cổ tay mình liếm hai lỗ máu.
Điền Hồng Kiệt miễn cưỡng dời miệng đi, và ngước nhìn Hồ Vũ Đồng, người đang choáng váng vì mất máu bằng một ánh mắt lấp lánh.
"Lão Hồ, anh là người đầu tiên tốt với tôi như vậy."
Hồ Vũ Đồng duỗi ngón tay cái ra xoa chiếc răng nanh không thể thu gọn của Điền Hồng Kiệt, và nhân tiện, bôi hạt máu từ khóe miệng lên khuôn miệng hơi hé mở của Điền Hồng Kiệt.
"Tôi không phải người tốt, cậu sau khi hút máu của tôi phải lấy thứ gì đó đổi lại."
Nghe xong, Điền Hồng Kiệt nghiêm túc gật đầu, chuẩn bị giới thiệu những tài sản tích cóp hàng trăm năm qua, chỉ cần Hồ Vũ Đồng có hứng thú với nó, cậu sẵn lòng đưa ra.
"Một nụ hôn thì như thế nào?"
Cậu ấy nghe Hồ Vũ Đồng nói.
09.
Hồ Vũ Đồng đưa thêm một người mẫu mới vào show diễn lớn cuối năm của mình, người này lớn lên xinh đẹp lại còn khá thân thiết với anh.
Trợ lý tận mắt nhìn thấy người mẫu mới này mặc quần áo xong liền lao vào Hồ Vũ Đồng, và Hồ Vũ Đồng, tên sát thủ không tình cảm, chỉ cười nhìn người trước mắt rồi thì thầm với cậu.
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, cái eo già này của anh không chịu được nếu em cứ nhào vào như vậy. "
"Không phải em muốn cho anh xem em mặc thiết kế mới của anh như thế nào sao?"
Hồ Vũ Đồng chạm vào má của Điền Hồng Kiệt, bộ quần áo do chính anh thiết kế. Anh đã nhìn nó nhiều lần, nhưng khi ma cà rồng mặc vào, anh có thể nhìn thêm cả trăm lần mà không chán.
Anh chưa bao giờ phủ nhận rằng ma cà rồng là một loài có vẻ ngoài xinh đẹp và tinh tế, họ hoàn toàn có thể thu hút sự chú ý của mọi người khi bước lên sân khấu.
Hồ Vũ Đồng kéo tay ma cà rồng nhỏ cùng chào cảm ơn, Điền Hồng Kiệt nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh. Anh tâm đắc giải thích nguồn cảm hứng cho bộ quần áo của Điền Hồng Kiệt. Chiếc áo khoác sang trọng gắn lông nhung bắt nguồn từ việc ma cà rồng mở tủ lạnh lấy trộm mật ong vào lúc nửa đêm, rất giống một chú gấu nhỏ.
Nhưng tất nhiên anh không thể nói như vậy, anh chỉ có thể nói rằng quần áo là bản thể của người mẫu.
Những người có mặt xì xào, bàn tán về cậu người mẫu chân dài, khuôn mặt thanh tú trông rất giống nàng tiên cá, trên cổ lại còn đeo thêm một chiếc vòng ngọc trai.
10.
"Họ nói rằng em giống như một nàng tiên cá. Anh nghe nói nàng tiên cá sẽ hát và làm cho các thủy thủ say đắm."
"Anh có thích loại sinh vật xinh đẹp nhưng không có đầu óc đó không? Em có thể bắt một con cho anh." Điền Hồng Kiệt và Hồ Vũ Đồng vắt vẻo trên chiếc ghế sofa đơn trong phòng khách, tay cậu chơi đùa với chiếc vòng choker đầy gai trên cổ Hồ Vũ Đồng.
"Anh không thích, anh thích ma cà rồng háu ăn hơn" Hồ Vũ Đồng hôn lên đỉnh đầu của cậu, Điền Hồng Kiệt được anh dỗ dành liền quay sang làm nũng.
"Lão Hồ, em đói bụng"
Ma cà rồng háu ăn đã học được cách đổi lấy thức ăn, đó là điều mà Hồ Vũ Đồng đã dạy cậu.
Hồ Vũ Đồng hơi nghiêng đầu và để lộ cổ. Chiếc choker màu xanh nhạt chưa được tháo ra. Anh đưa tay kéo nó xuống. Điền Hồng Kiệt trông có vẻ hơi say. Cậu đã muốn làm điều này khi Hồ Vũ Đồng vừa thay quần áo xong.
Dùng máu nhuộm hồng chiếc choker đó.
"Ưm..." Hồ Vũ Đồng rên rỉ, ma cà rồng vẫn đang ăn ngay lập tức dừng lại ngay khi nghe thấy, cậu tội lỗi nhìn anh, sau đó bắt đầu nịnh nọt liếm vết thương chưa lành.
"Không sao đâu, em hút nhanh quá, anh hơi chóng mặt"
Mới vừa rồi còn mỏng manh, xoay người một cái anh liền đem ma cà rồng vừa ăn no đè dưới thân mình. Trong mắt Hồ Vũ Đồng bây giờ đều là ranh mãnh, hoàn toàn tìm không ra nửa tia yếu ớt.
"Em ăn no rồi, giờ có phải đến anh không?"
Không ai biết rằng dưới ống quần cậu còn giấu thêm một chiếc lắc chân cùng bộ với vòng cổ, không chỉ vậy nó còn được đính thêm một chiếc chuông nhỏ treo trên đó.
Điền Hồng Kiệt nâng đôi chân dài của mình lên, tiếng chuông leng keng phát ra âm thanh vui tai, nàng tiên cá đã bắt đầu quyến rũ chàng thủy thủ của mình.
"Mời."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip