"7"

Từ lần gặp nhau kỳ quặc kia, mỗi chiều thứ Bảy Châu Kha Vũ đều đến quán café đó nghe đàn. Có khi là tôi đàn, cũng có khi là người khác đàn, bất kể là ai đàn anh đều đến nghe. Thời gian đầu tôi cũng hay đi đàn chiều thứ Bảy, tôi cho rằng anh đến vì muốn nghe tôi đàn.

Một thời gian sau đó, sếp tổng cao cao tại thượng quẳng xuống cho đám nhân viên nhỏ bé làm công ăn lương như chúng tôi một số sản phẩm yêu cầu triển khai kế hoạch quảng cáo. Ngày nghỉ của tôi cứ thế mà cuốn theo chiều gió, đi mãi chẳng biết ngày nào trở về. Đáng ra tôi sẽ được nghỉ chiều thứ Bảy, nhưng lúc này lại vùi đầu vào màn hình laptop chi chít các bảng số liệu và biểu đồ khảo sát thi nhau nhảy múa. Chị đồng nghiệp cùng chung số phận vỗ vai tôi đầy cảm thông, cố lên, tương lai thăng quan tiến chức còn rộng mở.

Tôi mờ mịt gục mặt xuống bàn chợp mắt sau mấy đêm thức trắng, một thoáng mộng mơ tôi thấy lại hình ảnh Châu Kha Vũ dưới ánh đèn đường vào lần đầu cùng tôi nói chuyện.

Sau khi chấm dứt quãng thời gian lay lắt cùng bảng kế hoạch đã được đề xuất lên cấp trên, tôi bắt đầu trở về với chuỗi ngày thứ Bảy ôm đàn ở quán café. Tôi nghe chị chủ quán nói, Châu Kha Vũ biết tôi sẽ không đến, nhưng anh vẫn đều đặn ghé quán mỗi chiều thứ Bảy. Vậy ra chẳng phải đến để "nghe tôi đàn", chỉ là đến để "nghe đàn" thôi, tôi nghĩ thừa ra một chữ, thừa ra chính mình.

Tôi trở lại quán café rồi, nhưng Châu Kha Vũ hình như lại không đến thường xuyên nữa, vài tuần mới đến một lần. Tuy có hơi nuối tiếc trong lòng, tôi cũng gạt sang một bên, anh đến để nghe đàn, ai đàn cũng vậy. Tôi đến để đàn, ai nghe cũng vậy mà.

Dù đã tự xoa dịu mình, tôi vẫn không dằn lại được tí chút cảm giác mất mát đang nhen nhóm trỗi dậy. Khi ngọn mầm mang tên hụt hẫng kia vừa kịp trồi khỏi mặt đất, tôi hốt hoảng phát hiện bản thân đối với Châu Kha Vũ dường như có hơi mong chờ quá độ. Ai đời lại đi mong chờ được gặp mặt anh trai của người yêu cũ bao giờ nhỉ.

Phát hiện ra rồi thì thôi, đành tiếp tục mong chờ vậy. Tôi đâu thể cấm chính bản thân mình mong chờ một ai đó được.

Tuy không đến đều đặn, Châu Kha Vũ vẫn đến cố định chiều thứ Bảy. Có tuần đến có tuần không, nhưng lần nào đến cũng đãi các anh em chơi nhạc ở quán một chầu kem hoặc nếu rảnh hơn là một chầu đồ nướng. Có lần tay trống của quán trêu anh, có phải muốn bái sư học nghệ không, mấy chầu ăn có thể xem là học phí. Châu Kha Vũ xua xua tay chỉ vào tệp giấy dày cộp nằm trên bàn, anh đến để nghe đàn, cũng là để làm việc.

Một lần tò mò, tôi lấy một tờ giấy nháp của anh đọc thử, mấy chữ trên giấy như có ma thuật, đánh vào não tôi một cái đau điếng. Đúng là giấy nháp của người học cao, mấy kí hiệu và phép toán anh viết trên giấy có một số tôi đã học qua, chỉ là ghép lại thì tôi đọc không hiểu gì cả. Kiến thức về toán của tôi giống như ngoại ngữ vậy, học từ vựng rất giỏi, nhưng bảo ghép thành câu thì sai ngữ pháp. Lý thuyết công thức nắm rất rõ, nhưng bảo áp dụng vào làm bài vẫn sẽ làm sai.

Một lần tò mò khác là vào lúc tôi đang đọc nhạc phổ của mình, lại giả vờ đi lấy nước để xem anh đang làm gì. Ba bốn hình vẽ trên mặt giấy trắng, nét mực đỏ mực xanh chèn nhau, lọt vào mắt tôi trở thành một mớ hỗn độn. Kí hiệu vectơ đã từng quen thuộc với tôi năm lớp Mười, dần mờ nhạt và giờ thì đã là người dưng nước lã. Tôi đỡ trán thở dài một hơi mệt mỏi, Châu Kha Vũ có thể lăn lộn với đám bài toán đấy suốt một thời gian dài không biết chán, còn tôi nhìn thấy chúng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Anh hát chính của band thường bảo tôi nên đi học hỏi Châu Kha Vũ một chút kiến thức toán nâng cao, sau này về dạy con cũng được. Tôi cười hề hề trả lời anh.

- Thôi anh, vậy cồng kềnh quá. Em thà cưới anh ấy về nhà để anh ấy dạy con thay em còn hơn.

Chị chủ quán giơ tay đánh tôi một cái nhẹ.

- Hai đứa chúng mày cưới nhau về dạy con ai, đẻ đường nào.

Châu Kha Vũ nghe được cười khéo, cũng không thèm phản bác. Câu chuyện cứ thế mà đi xa dần, tôi cũng lười đính chính.

Hiểu lầm cũng chẳng có gì to tát, không biết Châu Kha Vũ có giống tôi không. Nhưng tôi không cảm thấy cưới anh ấy là một vấn đề khó hiểu hay ghê sợ. Châu Kha Vũ trong mắt tôi lúc bấy giờ rất tốt đẹp, rất hoàn hảo. Người như vậy cưới được thì cưới vội chứ có gì để nấn ná.

Hôm ấy lúc ra về, tôi cùng anh đi bộ một quãng đường dài, thong thả ngắm từng cột đèn đường nối nhau sáng lên. Anh nhớ ra ban nãy ở quán quên mua một cốc cà phê chuẩn bị cho đêm nay quyết chiến với vài chuyên đề đang nghiên cứu dở dang. Anh ghé vào một tiệm trên đường mua cà phê, tôi lại được hưởng ké một ly đồ uống.

Châu Kha Vũ thật bình tĩnh, tôi lại nhìn ra trong lòng anh đang loạn thành một mớ bòng bong. Đi qua mấy con đường đèn quán liền nhau, lúc dừng lại đợi đèn đỏ ở một ngã tư, anh mơ hồ hỏi tôi, không cảm thấy như vậy rất kì cục à, chúng tôi là hai người đàn ông.

Tôi cho rằng câu hỏi đó không phải dùng để bày tỏ sự khó chịu của anh khi đề cập đến vấn đề hai người đàn ông yêu nhau. Nhưng khi nghe anh hỏi, trong lòng tôi như xuất hiện thêm một con sâu, vặn vẹo bò một đường xiên xẹo khiến tôi ngứa ngáy. Con sâu này, không ăn lá, cũng không kinh dị đến mức ăn tim gan phèo phổi của tôi rồi biến tôi thành quái vật. Nó chỉ đơn giản là nằm đấy, thỉnh thoảng ngọ nguậy, và lúc tôi gặp Châu Kha Vũ, nó sẽ bò vài vòng tròn chọc cho tôi nhộn nhạo lên. Con sâu này, lúc phát hiện ra cái trò khốn nạn đấy có thể khiến hệ thống ngôn ngữ của tôi tắt nguồn ngay khi gặp Châu Kha Vũ, nó đã cười thẳng vào mặt tôi như một cách chế giễu. Như rằng, xem thằng nào đó đang chuẩn bị crush anh trai người yêu cũ này.

Có mấy lần sau khi dọn dẹp nhạc cụ, Châu Kha Vũ nói với tôi, anh thích nghe tôi đàn. Lúc ấy chúng tôi đã quen biết nói chuyện được hơn một năm. Tôi nheo mắt nghi ngờ nhìn anh, chả tin được. Anh còn nói, anh nói rất thích nhìn tôi chơi đàn, khi đó tôi sẽ tỏa ra hào quang của một vị hoàng tử.

Tôi thích nhìn Châu Kha Vũ mỗi lần anh nghiêm túc làm việc gì đó, anh sẽ vô thức bĩu môi, điều này bản thân anh cũng không phát hiện ra. Đôi mày chau lại, vẫn rất đẹp trai, quả thực khi một người đàn ông làm việc tập trung sẽ rất có sức hút. Tôi vốn nghĩ rằng sức hút này chỉ có tác dụng với chị em phụ nữ, không ngờ có ngày chính mình bị hút vào cảm giác si mê kì quặc này.

Tôi càng thích nhìn Châu Kha Vũ học pha cà phê với chị chủ quán. Động tác tay lóng nga lóng ngóng, lại cẩn trọng hết mức để không làm hỏng quầy pha chế của chị. Mỗi lần đều pha ra một hương vị khác nhau, lần nào cũng khó uống, anh nhíu mày, nhăn mặt lại lúc nếm thử. Một vài lần đầu, tôi ngồi ở bên cười ngả cười nghiêng. Mấy lần sau đó tôi thấy tội nghiệp anh nhiều hơn, đành trổ tài ra tay pha cho anh một ly, chị chủ quán khen tay nghề tôi trông có vẻ nhuần nhuyễn. Nhân lúc chị chủ quán đi vào trong, Châu Kha Vũ nói nhỏ bên tai khen tôi pha rất ngon, sau này muốn uống cà phê tôi pha. Tôi dương dương tự đắc vỗ ngực, đương nhiên rồi, Trương Gia Nguyên pha mà, anh thích thì tôi chiều ý anh. Châu Kha Vũ cười vui vẻ, tôi không cảm thấy muốn cười lắm, nhưng khóe môi không nghe lời vẫn kéo lên, cùng anh cười một lúc lâu.

Thời gian tôi biết Châu Kha Vũ không hẳn là lâu, cũng không tính là quá ngắn, gần hai năm. Bấy nhiêu đủ để tôi nắm được một vài sở thích và thói quen nho nhỏ của anh, cũng đủ để anh biết tôi thích trà sữa khoai môn và kem macca.

Cháu gái tôi lại không hài lòng về việc tôi hiểu về sở thích của Châu Kha Vũ, vì tôi không rõ con bé thích những gì. Tôi thoái thác, lấy lý do cách biệt tuổi tác quá nhiều, hơn nữa tôi cũng không phải người đích thân sinh nó ra. Thời điểm đó nó đã là cô thiếu nữ mười lăm tuổi, gương mặt bầu bĩnh lúc bé bấy giờ đã bắt đầu lộ ra đường nét rõ ràng. Nó mặc cái váy hoa trắng trông xinh đáo để, đã biết làm điệu mà phối vào sợi dây chuyền tôi tặng hôm sinh nhật. Con bé ngồi xuống ghế, tay làm động tác chống cằm chớp chớp mắt nhìn tôi.

- Cậu kiếm cớ thì có, chỉ cần tâm để ở chỗ người ta thì bao nhiêu sở thích mà không biết, khó mấy cũng biết. Lại còn cách biệt tuổi tác, cậu quan tâm người ta hơn con rõ ràng.

Nói rồi ngúng nguẩy nhảy chân sáo đi ra ngoài, từng bước một nhảy xuống bậc tam cấp. Bóng lưng nó mất hút sau khi rẽ trái khỏi cổng, nó khá cao, tôi còn thấy búi tóc lấp ló qua bờ tường thấp chủm ở nhà mẹ. Cũng quên nói, tôi dọn ra ngoài ở được vài năm rồi.

Tôi bắt chước lại tư thế ngồi của nó ban nãy, cũng chống cằm giả vờ suy tư, nhìn theo bước chân con bé. Nó lớn lắm rồi, không còn là đứa con nít bốn tuổi ngày trước nữa, nhưng nó vẫn như lúc còn nhỏ, không có hứng thú với kẹo.

Nó vẫn như lúc còn nhỏ, dễ dàng khiến tôi nhận ra vấn đề chỉ với vài câu.

Dù nói tôi quan tâm Châu Kha Vũ hơn nó cũng không phải là đúng, nó là cháu gái tôi, đâu thể so thế được.

Nhưng lời nó nói cũng không phải sai hoàn toàn.

Buổi tối hôm Châu Kha Vũ hỏi tôi câu hỏi kia, tôi nhìn thấy rõ bàn tay cầm cặp công văn của anh hơi siết lại, không biết anh đang có cảm giác gì, Châu Kha Vũ không bao giờ để tôi đoán ra cảm xúc và suy nghĩ của anh. Tôi nhún vai, uống một ngụm trà sữa khoai môn anh mua cho tôi, trà sữa của quán này không ngon, chẳng có vị gì cả. Tôi khẽ lắc đầu.

Lúc đấy có hai điều tôi không biết, thứ nhất là không biết mình đang lắc đầu cho điều gì, cho câu hỏi của anh, hay lắc đầu không hài lòng về vị của ly trà sữa. Thứ hai, ly trà sữa khoai môn kia đúng là anh mua cho tôi, còn ly cà phê của anh là hàng tặng kèm. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip