3

Châu Kha Vũ hôn tôi. Ngay lập tức tôi vòng tay qua cổ anh. Nụ hôn rất nồng. Chúng tôi vẫn thường hôn nhau, có lẽ đó là cách dày vò tôi mà anh cho là hiệu quả nhất. Anh uống rượu, hôn tôi và sau đó nói với tôi rằng "You are not her". Em không phải cô ấy. Tôi biết, tôi không phải Gia Viện của anh. Tôi chỉ là có chút giống chị ấy, là em trai cùng cha khác mẹ. Tôi không phải người mà anh yêu, tôi chỉ là một người bình thường đơn phương anh. Với Châu Kha Vũ, tôi không là gì cả.

Sau nụ hôn dài, Châu Kha Vũ gục đầu vào hõm cổ tôi. Tôi nghe thấy từng hơi thở nặng nề của anh. Anh nói "You are not her". Giọng anh rất trầm, âm thanh ấy nhỏ đến mức tôi có thể coi là ảo giác. Và tôi đã bật cười. Bật cười như điên. Châu Kha Vũ ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi cũng nhìn lại anh. Chăm chú. Tôi khẽ nâng tay vuốt ve gương mặt anh, vừa cười vừa nói: "Châu Kha Vũ, em thật sự không phải Gia Viện. Em là Gia Nguyên. Nhưng mà...chị ấy chết rồi, có phải anh cũng muốn em chết theo không?"

Đây là lần đầu tiên tôi đáp lại câu nói ấy. Có lẽ cũng là lần cuối cùng. Đôi mắt anh dường như xuất hiện một lớp sương mù. Tôi chẳng bao giờ, vốn dĩ chẳng bao giờ có thể nhìn thấu được. Đến giờ phút này tôi cũng không cần suy đoán nữa, vì đã không còn quan trọng rồi.

"Anh, ly hôn đi!"

Câu nói vang lên nhẹ hẫng nhưng đầy ám ảnh. Châu Kha Vũ chau mày: "Em vừa nói gì?"

Tôi đứng đó nhìn lại anh rất lâu: "Châu Kha Vũ, chúng ta ly hôn."



Trước đây tôi có một cô bạn rất giỏi văn. Trong những tiết học nhàm chán cô ấy thường ngồi viết linh tinh. Có lần cô ấy viết tặng tôi một đoạn văn như trong ngôn tình và nói rằng: "Gia Nguyên, cậu lúc nào cũng trông rực rỡ toả sáng, nhưng tớ có cảm giác cậu giống như vực thẳm, sâu hút."

Lúc đó tôi đã bật cười. Tôi không phải người giỏi văn chương hay có thú vui tao nhã như đọc truyện xem sách, nhưng tôi vẫn rất tán thưởng tài năng của cô ấy. Tôi nghĩ cách so sánh của cô ấy thật hay, dù tôi cũng không hiểu lắm. Đoạn văn cô ấy viết tặng tôi như thế này:

"Khi nhìn anh ấy đứng dưới ngọn đèn đường, tôi bỗng cảm thấy đau lòng. Trên con dốc dài u tối, ánh đèn đường yếu ớt chiếu sáng một khoảng sân nhỏ. Anh đứng đó, ánh đèn chiếu lên gương mặt nhìn nghiêng trầm lặng của anh, đẹp mà là lại khiến tôi muốn khóc. Tôi có cảm tưởng như anh đã đứng đó rất lâu và sẽ vẫn luôn ở đó. Cùng với thứ ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường. Anh đang chờ cô ấy. Trước đây tôi từng có một suy nghĩ, nếu như anh thích tôi, tôi sẽ là ánh dương rực rỡ chiếu sáng mọi u tối trong cuộc đời anh. Nhưng suy nghĩ đó bây giờ khiến tôi giống như một đứa ngốc vậy. Dù tôi có mang hết ánh sáng đến cho anh, anh cũng chẳng muốn nhận lấy. Chỉ vì, anh luôn chờ cô ấy."

Tôi không nhớ rõ cảm giác của mình lúc đó, chỉ là tôi đã vô tình ghi nhớ nó rất sâu. Nó khiến tôi nghĩ đến những khoảnh khắc Châu Kha Vũ đứng chờ Trương Gia Viện. Nhưng tôi không có thứ gì muốn cho anh, anh cũng không thiếu cái gì. Gia Viện từng nói với tôi: "Em không cần cái gì cũng chia sẻ cho chị nữa. Tất cả vốn dĩ đều là của em. Chị chỉ có Châu Kha Vũ thôi, như vậy cũng được mà." Tôi cười không trả lời. Tôi đã nghĩ rằng, so với chị tôi thật sự có rất nhiều thứ, nhưng tôi chưa từng cố gắng giành lấy bất cứ thứ gì, cả ba tôi hay cả Châu Kha Vũ. Từng có phút giây tôi ngỡ tất cả của tôi ấy, đều không đáng quý bằng tình yêu của anh mà chị có.


Tôi gửi đơn ly hôn đến công ty Châu Kha Vũ, nhưng nghe nói anh đi công tác vẫn chưa kí nhận. Nam Phong hỏi tôi: "Sao em không trực tiếp đến gặp anh ta?"

Tôi cười: "Em chính là không muốn đấy."

Nam Phong nhìn tôi. Tôi lại cười. Thật ra là do tôi sợ, tôi sợ nếu gặp Châu Kha Vũ rồi biết đâu tôi sẽ đổi ý, hoặc không tôi sợ thấy anh kí nhận không chút do dự. Có lẽ đây là điều mà từ lâu anh muốn. Nếu như Gia Viện còn sống, chắc chị vui lắm. Đáng tiếc kết quả này không mang đến thắng lợi cho ai cả. Nhưng mà tôi nghĩ, nếu chị vẫn còn sống thật, biết đâu sẽ có lý do để tôi kéo dài cuộc hôn nhân này lâu hơn nữa. Tôi chẳng muốn tranh với chị, nhưng tôi cũng không dễ gì mà cam tâm buông bỏ. Bởi vì suốt thời gian qua đã từng có nhiều khoảnh khắc tôi cho rằng thật ra chúng tôi có yêu nhau. Hoặc là chỉ có mình tôi cảm tưởng như thế, còn Châu Kha Vũ lại dùng dáng vẻ dịu dàng vốn có của mình để diễn theo ý tôi. Nhưng tôi biết ngay từ đầu tôi đã thua, chỉ vì, anh luôn yêu chị ấy. Anh rất yêu chị ấy.


Hai tuần sau, mẹ Châu Kha Vũ gọi điện thoại cho tôi. Tôi biết khi đưa ra quyết định ly hôn, tôi nhất định phải đối mặt với mẹ anh, còn cả mẹ tôi và mẹ chị. Mẹ Châu Kha Vũ đối với tôi cũng rất tốt. Trước đây khi anh và chị tìm mọi cách để phá vỡ cuộc hôn nhân này, bà vẫn một mực kiên quyết với quyết định của mình. Bà nói: "Nếu không là Gia Nguyên thì cũng là một người khác, con dâu của ta chắc chắn không phải Trương Gia Viện." Có thể bà không thật lòng nhưng tôi vẫn thấy hơi thích câu nói này của bà. Bởi vì lúc đó Gia Viện đã chọc tới giới hạn của tôi. Xem xem tôi có phải là một đứa em trai quá tồi tệ hay không. Mà nếu đổi lại tôi không phải con trai của mẹ tôi, và chị là con của một phu nhân cao quý nào đó, chắc chắn người không thể trở thành con dâu của bà chính là tôi. Hoá ra thân phận của một người còn có thể quyết định cuộc đời của người đó.

Khi gặp mẹ Châu Kha Vũ, bà vẫn như thông thường mỉm cười với tôi. Dù tôi và Châu Kha Vũ có bận rộn như thế nào, cứ đến cuối tháng cũng sẽ dành một ngày để về nhà anh ăn cơm. Tôi đoán mẹ anh sẽ trách mắng gì đó nên có chút căng thẳng. Dù sao bà cũng là một người phụ nữ quá mức sắc sảo. Nhưng nhìn thấy nụ cười của bà, tôi không sợ hãi cũng không vui vẻ gì, chỉ thấy buồn cười. Tôi quên mất. Bà vốn dĩ không quan tâm đến cuộc hôn nhân này. À không phải, bà rất quan tâm đến nó, chỉ là bà không quan tâm đến người con dâu là tôi. Tôi mỉm cười đáp trả, nụ cười rất lễ độ. Nhưng tôi không muốn nghe những gì bà nói sau đó, bởi vì tôi đã biết mục đích bà gọi tôi đến không phải để hàn gắn tình hình, mà là bà muốn giữ vững lợi ích của bà và của con trai bà trong trận chiến kinh doanh.

Bà nói: "Gia Nguyên à, Kha Vũ có được ngày hôm nay một phần cũng nhờ con, dù hai đứa có thế nào, ta vẫn xem con là người nhà, con vẫn luôn chiếm một vị trí quan trọng trong gia đình này."

Bà nghiêng đầu nhìn tôi như muốn xem tôi có hiểu ý bà không. Bà không nói thẳng, nhưng nếu như tôi giả vờ không hiểu chắc chắn sẽ bị xem là một đứa ngốc. Tôi duy trì nụ cười nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của bà: "Con rất cảm kích vì mẹ đã xem trọng con. Về chuyện công ty...Mẹ yên tâm, những gì vốn đã ổn định, sẽ không có thay đổi lớn gì đâu."

Cuộc hôn nhân này tan vỡ có vẻ không dẫn đến một thay đổi nào thật, Châu Kha Vũ cũng sẽ không vì nó mà yêu tôi. Nghe giống như kỳ tích vậy. Mẹ anh nhìn tôi trầm lặng, hồi lâu mới nở nụ cười thường thấy: "Cảm ơn con, con thật tốt".

Những câu trước bà nói với tôi tôi chẳng mấy để tâm, nhưng tôi lưu lại câu nói này. Mẹ chồng tôi thản nhiên nói với tôi, người sắp ly hôn với con trai bà: "Con thật tốt". Có phải có chút... buồn cười hay không?

Lúc này, điện thoại tôi rung lên. Tôi xin phép ra ngoài nghe máy. Trên màn hình xuất hiên bức hình Châu Kha Vũ đang ngủ. Trước đây tôi đã lén chụp nó, bởi vì khi đó anh giống như một đứa trẻ ngoan, rất đáng yêu. Tôi nhớ lúc anh nhìn thấy bức hình này, anh cứ nhìn tôi không nói gì. Mấy bữa sau tôi mới biết, anh lén chụp lại tôi một bức. Nhưng bức của tôi không được đẹp cho lắm, tôi ầm ĩ với anh cả ngày. Anh kiên quyết không đổi hình liên lạc, còn vô sỉ nói: "Quân tử có thù tất báo" Tôi tức muốn ói máu, rõ ràng tôi chụp anh đẹp như vậy kia mà.

"Em đang ở nhà anh?"

Tôi ậm ừ: "Đúng nha, nhưng cũng đến lúc về rồi".

Anh hơi im lặng rồi nói: "Ở yên đấy đợi anh".

Sau đó liền ngắt máy.

Tôi không định ở lại dùng bữa. Mấy khái niệm buổi cơm thân mật cuối cùng gì gì đó khiến tôi cảm thấy vô vị. Mẹ Châu Kha Vũ cũng không giữ nữa, tiễn tôi ra ngoài. Bà đột nhiên nắm lấy tay tôi:

"Gia Nguyên, trước đây ta thật sự mong hai con hạnh phúc. Ta biết con thích nó, nhưng dường như, con lại không muốn cố gắng giành lấy tình yêu của nó. Ta rất hiếu kì, Gia Viện mất cũng đã lâu rồi, tại sao con vẫn không thể?"

Tôi để mặc bà nắm tay bước đi, cụp mắt không trả lời. Bà nhìn tôi khẽ thở dài, không hỏi thêm nữa. Lúc ra đến cổng, tôi xoay người đứng đối diện với bà, mỉm cười: "Mẹ, mẹ nói con thích anh ấy, con thật sự rất thích. Nhưng mẹ sai rồi, không phải con không muốn cố gắng giành lấy tình cảm của anh ấy, mà là vì con biết dù có cố gắng cũng không mang đến kết quả gì. Dù là còn chị hay không, anh ấy vẫn sẽ không thích con."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip