Pt. 2
Tiểu đội Ánh Sáng, cái tên đội nghe oai không thể tả, là biệt đội gồm ba thành viên ưu tú chuyên thi hành các nhiệm vụ tối quan trọng cho Tháp Quang Minh. Một tiểu đội như thế chắc kỹ năng team-work hẳn phải mượt mà lắm. Đại biểu là nhiệm vụ hiện tại của họ, mỗi người một việc phối hợp hết sức ăn ý. Cụ thể là một người ngồi nhà viết báo cáo, một người chui hốc cây suýt mắc kẹt, còn một người đang tận hưởng cảm giác mãn nhãn cực lạc khi được xả hết băng đạn này tới băng đạn khác. Công nhận đội này mạnh, nhưng mà là mạnh ai nấy làm.
Laville cảm thấy nếu ai đó cho cậu thêm hai mươi phút nữa ở đây thì có lẽ cậu không nhớ đường về căn cứ luôn mất. Ai sống mà chưa từng thử cầm hai tay hai khẩu súng dạng tiểu liên, rồi ghì ngón trỏ lên cò súng để mặc cho đạn cứ chạy liên tục vào đám mục tiêu cự li gần thì cậu khuyên nên thử một lần. Vì không làm đúng là phí đời! Hiện tại tâm trạng Laville đang vui vẻ đến mức nụ cười của cậu sắp bật lên thành tiếng rồi đây. Cái đám Tháp Quang Minh chết tiệt chẳng bao giờ cho phép binh lính nào phung phí đạn dược, nhưng Laville mặc kệ. Đã đầu quân vào đây ở vị trí này rồi biết còn sống được mấy năm nữa mà phải tiếc! Niềm vui thích đổ đầy lồng ngực của Laville khiến cậu còn chẳng để ý rằng trời đã nhá nhem tối. Đã lâu rồi, lâu lắm rồi Laville không cảm thấy tự do đến như vậy. Cậu suýt quên mất cảm giác có trong tay một cây súng tốt là thế nào. Có lẽ hàng tá nhiệm vụ khiến cậu quên cả việc mình từng có một thời đam mê xạ kích. Thật tình, nếu không phải vì người nào đó, cậu cũng cóc thèm cái Tháp Quang Minh vừa tù túng lại lắm lễ nghi này.
Laville thở dồn khi cậu giơ súng bắn chết con quái đá cuối cùng. Khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười khi cậu nghe âm thanh kêu lạo xạo của mấy viên đá từng là xác thịt của bọn quái vật. Đằng sau cậu có tiếng của Zata chui lên từ hốc cây sâu hút và bé tí. Laville cười càng tươi hơn.
"Zata! Anh không biết anh mới bỏ lỡ những gì đâu!"
Zata không đáp lời. Cậu thấy lạ, bèn bước nhanh về phía anh. Hai cánh tay anh thõng xuống, tay phải cầm chặt vật kim loại tròn chỉ to hơn cái đĩa ăn một chút. Laville nhận ra nó là cái gương thần, khi ấy cậu bất chợt mới nhớ về nhiệm vụ quan trọng. Cậu đón lấy cái gương từ tay anh. Anh thì vẫn im bặt chẳng nói câu nào.
"Zata?" Cậu gọi tên anh, rồi đưa mắt thăm dò xem cơ thể anh liệu có chỗ nào không ổn. Khi thấy rõ ràng là không bị thương gì mới thôi nén tiếng thở phào.
"Tôi không sao. Cái đường hầm khốn kiếp này làm mất thời giờ quá. Đã hết ngày luôn rồi."
Zata chỉ nói vậy rồi bỏ đi trước. Laville đành lẽo đẽo đi theo. Cậu biết anh không giận vì mình vui chơi tận hưởng quá độ. Cậu rất muốn hỏi Zata liệu có chuyện gì xảy ra dưới hầm chứa hay không nhưng vì anh đã nói "Tôi không sao" rồi nên cá chắc nếu có chuyện thật thì anh cũng chả thèm kể đâu. Laville chỉ đành nhún vai mặc kệ, dù sao cậu vẫn có niềm tin rằng nếu xảy ra chuyện gì nghiêm trọng thể nào Zata cũng sẽ tin tưởng mà chia sẻ với cậu thôi.
Cả hai theo nhau đi bộ về phía bìa rừng, cuối cùng cũng tìm thấy một con suối nhỏ. Chỉ cần có nước sạch là có thể cắm trại tại đây rồi. Zata trút hành lý thành một đống rồi bắt đầu nhóm lửa. Chẳng bao lâu sau, một bếp lửa bập bùng được dựng lên bằng cành cây và lá khô. Anh lấy từ trong hành lý ra vài khẩu phần ăn được chuẩn bị sẵn cho lính đi làm nhiệm vụ, một chút bánh mì, mật ong và súp đóng lon. Zata mở lon súp và đặt nó sát vào bếp lửa cháy, rồi lấy mật ong quết vào bánh mì, từ từ tận hưởng bữa ăn đầu tiên trong ngày. Chất glucozơ làm dịu nhẹ đi cơn mệt mỏi trong cơ thể anh ngày hôm đó. Laville cũng ngồi xuống bên cạnh anh, bắt đầu ăn nhấm nháp lon súp còn nóng bỏng.
"Cậu ban nãy định nói cái gì thế?"
Zata bất ngờ hỏi chuyện khiến cậu chẳng phản ứng kịp, đành ú ớ với cái miệng dồn ứ bánh mì mật. Trông hành động lúc Laville cố gắng nuốt trôi một miệng đầy thức ăn khiến anh phải thở hắt ra để giấu tiếng cười.
"Ban nãy là lúc nào cơ?"
"Cái lúc tôi lôi được tấm gương lên ấy."
Laville "à" một tiếng rồi bắt đầu huyên thuyên về mấy cái bia đá tập bắn có hai tay hai chân mà cậu ta hạ gục hồi chiều. Cậu nói cả về chính sách tiết kiệm đạn dược vừa hà tiện vừa quái đản của Tháp Quang Minh, về cái cảm giác khoan khoái lâu rồi mới có lại khi cầm súng và gạ gẫm anh thử một lần cho biết. Tất nhiên là Zata từ chối ý tốt nho nhỏ này của cậu. Anh ngồi yên lặng bên đống lửa, tựa gối, chống cằm nghe cậu thao thao bất tuyệt về cuộc sống tự do, bụi bặm, phong trần, lãng tử (không biết có thật không) của cậu trước khi bị một ông già tên Gildur tóm cổ vào chịu kiếp nô dịch cho Tháp Quang Minh. Trong đầu Zata bỗng day dứt một câu hỏi anh vẫn luôn thắc mắc từ lâu.
"Laville, có điều tôi không hiểu. Sao cậu vẫn ở lại Tháp Quang Minh?"
"Ý Zata là sao? Tất nhiên tôi bắt buộc phải ở lại để làm công chuộc nợ cho cái ông già đó rồi." Laville nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu. Nhưng anh biết thừa cậu chỉ đang giả vờ ngô nghê mà thôi.
"Cậu đừng diễn cứ như không hiểu ý tôi. Cả tôi và cậu đều muốn được sống tự do không bị kìm kẹp. Laville, tôi hỏi cậu ở lại Tháp Quang Minh là vì cái gì?"
"Chuyện đó Zata cũng biết mà." Cậu cười mỉm.
Laville ở lại Tháp Quang Minh vì cậu ấy yêu Zata. Điều này cậu đoán anh đã biết từ lâu. Thậm chí cậu còn dám đoán Zata cũng có loại tình cảm tương tự với cậu qua những cái ôm và những lần níu vai. Có lẽ bởi vậy mà giờ đây khi nghe được lý do cậu ở lại, sắc mặt anh lộ rõ vẻ tự trách. Laville không quan tâm đến biểu cảm của anh, dẫu có sao thì cậu vẫn cứ muốn ở gần Zata. Còn Zata thì chẳng bắt cậu cút đi đâu được, họ chung một đội cơ mà.
Nói chuyện anh một lúc làm Laville thấy nhẹ nhõm hẳn. Mới nãy thôi tên dạ ưng kia vẫn còn cạy răng không hé nửa lời khiến cậu chả thư giãn nổi chút xíu nào. Cậu thả người nằm sõng trên thảm cỏ, mắt nhìn lên bầu trời đen điểm xuyết những đốm sáng trắng. Các ngôi sao kết lại thành những chòm tinh tú mà cậu nhìn mãi, nhìn mãi không tìm nổi đâu mới là chòm Orion.
Thôi dẹp con mẹ đi. Laville rủa thầm. Rồi cũng tự bật cười với suy nghĩ của mình.
Lạ thật đấy. Hình như ngày hôm nay chuyện gì cũng làm cậu cười được.
"Cứ như được trở lại hồi còn trẻ ấy..." Laville lẩm bẩm.
Zata quay lại nhìn cậu, lần trong đôi mắt cậu tìm đến bầu trời đầy sao. Một hồi lâu sau anh mới nói.
"...Cậu vẫn còn trẻ mà."
Và anh nằm xuống bên cạnh cậu.
"Laville..." Anh gọi.
"Ừm."
"Hết tháng này em nghỉ ở đây đi."
"..."
Cậu im lặng thay cho lời từ chối. Laville chưa đoán nổi ý anh là gì. Tự dưng bảo cậu đừng ở Tháp Quang Minh nữa có phải là muốn ân đoạn nghĩa tuyệt chối bỏ tình cảm của cậu không? Cậu chả buồn hỏi lại, còn cảm thấy hơi tức mình vì anh nói thế. Laville muốn rời Tháp không? Có. Cậu chưa bị điên để mà vương vấn cái chỗ này. Điều cậu vương vấn nhất là anh, từ đó đến tận bây giờ vẫn luôn là anh. Đến Siddhartha còn vương vấn Yasodhara trước khi ngài xuất gia thì Laville thấy việc mình không thoát khỏi anh cũng là lẽ thường. Zata là chấp niệm cuối cùng của Laville ở Tháp Quang Minh. Cậu không muốn chọn một con đường không có anh.
"Nhưng đâu phải là có tự do rồi em không được gặp tôi nữa, đúng không?" Anh thuyết phục. "Đâu phải em chỉ được chọn một trong hai đâu. Laville, em không cần thiết phải đánh đổi tự do của em mới có tôi."
"..."
"Nghe này, sau khi em rời Tháp tôi vẫn sẽ ở bên em. Tôi hứa với em đấy."
"Sao tự dưng lại nói chuyện này..."
Laville không nhìn vào mắt anh nhưng nghe giọng điệu cậu có gì đó hờn dỗi. Có lẽ cậu không thích bị anh "lên lớp", hoặc có lẽ cậu giận vì anh muốn đẩy mình đi. Zata nhất thời không đoán được.
"Khi nãy không phải Laville nói em suýt quên mất cả sở thích của em mấy năm về trước sao? Nếu không có hôm nay tôi nghĩ em sẽ còn quên nhiều điều hơn nữa về bản thân em trước kia. Tháp Quang Minh không hợp với Laville đâu. Em còn trẻ, đừng chôn thân mình ở đây nữa. Và cũng đừng cố làm điều ấy vì tôi."
"Biết thế ban nãy tôi chẳng kể cho anh." Laville trở mình, quay lưng với Zata. Cậu nghe thấy tiếng thở hắt ra như tiếng anh cười.
"Nếu em đã thấy yêu cảm giác là chính mình rồi thì dứt khoát thoát ra khỏi đây đi. Tất nhiên tôi chỉ khuyên em, nhưng em hãy suy nghĩ thật kỹ."
Cậu chẳng đáp lời anh nữa, nhưng trong lòng lại lung lay đôi phần.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip