Chương 1
Một buổi sáng bình thường ở tháp Quang Minh, Laville dạo quanh một vòng thị trấn, tiểu đội ánh sáng ai cũng được giao cho nhiệm vụ quan trọng hết rồi.
Zata thì nhận lệnh truy bắt những tên tội phạm đào thoát cùng Bright, Rouie thì được Xeniel mang đi hỗ trợ người dân tị nạn. Chỉ có Laville là rảnh rỗi, bởi vì ở không quá chán, mà không ai chịu nói chuyện với cậu, nên Laville đành phải xuống thị trấn tìm niềm vui.
Quan sát một vòng xung quanh, thấy ai ai cũng bận rộn, trong tâm cậu cứ nhộn nhạo, Laville cũng muốn được làm nhiệm vụ, cậu muốn sát cánh cùng những người đồng đội của mình...
Lang thang mãi cho đến khi đứng trước một bãi đất trống. Laville nhìn thấy những đứa nhỏ đang chơi trò bắn súng, nhìn chúng phấn khích, cậu bất giác cười nhẹ.
Laville sống đến bây giờ, chiến đấu hết mình, chính là để bảo vệ những nụ cười này, bảo vệ người dân nơi đây.
Ngẩn ngơ mãi, bên tay áo đột nhiên bị kéo xuống.
"Anh ơi! Chơi chung với tụi em đi!"
"Mấy nhóc chơi trò gì đấy?"
"Tụi em đang thi xem ai là xạ thủ giỏi nhất ạ!!"
Nhìn lũ nhóc loi choi trước mắt này, Laville liền đồng ý tham gia, dù sao cậu cũng đang không có gì để làm: "Thế để anh dạy mấy đứa vài chiêu nhé!"
Nghe Laville nói thế, mắt đứa nào đứa nấy sáng lên, nhanh chóng vây quanh cậu đòi học hỏi.
"Aaa, từ từ, từ từ, từng đứa một thôiii!!"
Sau đó là một màn thể hiện tài năng thiện xạ của mình, cậu thành công làm mấy đứa nhỏ lóe mắt. Chơi cùng tụi nhỏ đến chập tối, bấy giờ những đứa trẻ đều được gia đình đón về rồi, chỉ còn mỗi Laville với một cô bé nhìn rất đáng yêu.
Thấy em chưa có ý muốn về, Laville liền hỏi thăm em: "Bé con, sao em chưa chịu về nữa?"
Cô bé ngước lên nhìn cậu, nói sao nhỉ, lần đầu tiên Laville nhìn thấy một đôi mắt trong veo như thế này, đôi mắt như muốn bắt trọn tâm tư cậu vậy. Chỉ nghe con bé nhẹ giọng nói: "Em không có gia đình ạ, nên cũng không có nhà để về, với em, chỗ nào cũng ngủ được hết á!"
Điều này khiến Laville sửng sốt, con bé như phản chiếu lại cuộc sống của cậu khi còn nhỏ vậy. Laville lặng người một hồi, nhìn em vẫn đang ngâm nga hát, cậu có chút đồng cảm.
"Thế...em có muốn đến Mildar không?"
"Mildar? Đó là nơi nào ạ?"
"Đó là một vùng đất tự do, nơi mà con người đối xử với nhau một cách bình đẳng, là quê hương của anh." Nghe cậu kể về quê hương của mình, cô bé có chút phấn khích: "Thế ở đó có ai giỏi như anh không ạ?!"
Laville hơi khựng lại, những người giỏi như cậu sao? Không biết có phải lần đầu không, được một đứa trẻ khen thế này khiến cậu có chút ấm lòng. Từ khi đầu quân cho tháp Quang Minh, đã lâu rồi cậu không được nghe ai đó khen ngợi.
"Haha, nếu em muốn em cũng có thể trở nên giỏi giống anh đấy!"
Cứ trò chuyện với nhau như thế, cuối cùng cô bé đồng ý cùng Laville đến Mildar. Laville quyết định để em ở nhà mình, dù sao nơi đó cũng để không lâu rồi. Hai anh em cùng nhau dọn dẹp một xíu, lúc này Laville mới nhớ ra là mình chưa hỏi tên con bé.
"À mà, em tên gì ý nhỉ, anh vẫn chưa biết tên em."
"Em không có tên ạ, anh muốn gọi em là gì cũng được!"
Laville ngẫm nghĩ, sau đó nghĩ ra gì đó: "Hay gọi em là Teeri đi, anh thấy cái tên đó rất hợp với em."
Dường như thích thú với cái tên, con bé cứ ngẫm đi ngẫm lại mãi: "Dạ! Em thích lắm!"
Cứ như thế, vô tình Laville có thêm một đứa em, cả hai xem nhau như anh em ruột vậy, cậu hay dùng thời gian rảnh của mình dạy Teeri bắn súng, nhờ người quen dạy con bé học chữ. Cậu dường như đảm nhận vai trò người anh, những nhiệm vụ khi hoàn thành cũng hay gửi một ít tiền thưởng về cho Teeri.
Cảm giác rất mới lạ, vì cả hai đều là trẻ mồ côi, tuy Teeri được cậu cưng chiều hết mực nhưng con bé vẫn luôn cố gắng luyện tập để không phụ lòng cậu. Người dân ở Mildar cũng dần quen với sự có mặt của Teeri, thậm chí là rất yêu thích.
Cứ như thế kéo dài được hai năm, Teeri giờ đây danh tiếng vang vọng khắp Mildar, thậm chí là vang đến tháp Quang Minh. Họ biết đến em là một xạ thủ với tài thiện xạ cực giỏi, trong khi tuổi còn rất trẻ.
Nhanh chóng, tin đồn về một xạ thủ trẻ lan đến tai nữ thần Ilumia, bà lập tức cho người điều tra thân phận của Teeri. Một nhân tài như thế không thể để lọt vào tay của kẻ khác.
Tập luyện ở khu tập bắn, Laville tập trung cao độ nhắm bắn chính xác vào hồng tâm ở cự ly xa. Tuy chỉ là con người bình thường, nhưng tài năng thiện xạ của Laville là không thể chối bỏ.
Đang luyện tập hăng say, Laville được tín đồ của nữ thần triệu tập đến cung điện. Đi phía sau, cậu cố gắng bắt chuyện với người nọ để làm dịu bầu không khí trang nghiêm này, nhưng có vẻ vị tín đồ ấy không thèm quan tâm cậu.
Laville bất lực, chỉ có thể im lặng theo người nọ đến chỗ nữ thần. Đứng trước vị thần ánh sáng cao quý, cậu căng thẳng tột độ.
"Laville!" Chất giọng uy nghiêm khiến cậu giật mình.
"Có thần."
"Ta nghe nói ngươi có một đứa em gái không cùng huyết thống, khả năng thiện xạ của con bé ấy rất tốt, ta muốn ngươi đem con bé đến đây, trở thành bề tôi trung thành của tháp Quang Minh."
Thì ra, danh tiếng của Teeri đã xa xôi đến thế. Con bé đã được nữ thần Ilumia đích thân chỉ điểm, Laville cảm thấy vui mừng khôn xiết, em gái cậu thật sự tuyệt vời.
"Vâng! Thần tuân chỉ!"
Lui ra khỏi thánh điện, Laville nhanh chóng lên đường trở về Mildar, tự mình đem Teeri đến với tháp Quang Minh. Vậy là từ nay hai anh em sẽ không còn sống xa nhau nữa!
Mang theo tâm trạng vui vẻ, cậu gấp gáp về gặp Teeri. Nói với em rằng em giỏi giang thế nào, tài năng đến đâu. Con bé vừa nghe anh trai kể về việc nữ thần chọn em, vừa phải nghe anh khen mình không ngớt khiến tai đỏ cả lên.
"Em biết rồi, em biết rồi! Anh hai đừng khen nữa mà!!" Thực sự là con bé đang ngượng muốn chết, anh hai không những nói nhiều mà còn nói to nữa!!
"Ôi chà! Là thật sao Laville, Teeri con bé được nữ thần triệu tập sao?"
Hẳn là do cái miệng của Laville quá lớn, nên hàng xóm xung quanh nghe được cuộc nói chuyện của hai anh em. Cả hai nhìn những người hàng xóm thân quen đang vui vẻ vì tin tức này. Tối đó, cả thị trấn mở tiệc ăn mừng cho Teeri, đã cùng mọi người gắn bó ở nơi đây một thời không dài cũng chẳng ngắn, nhưng tình cảm của họ đối với Teeri sâu đậm hơn ai hết, họ xem nhau như người thân, nhiều người tiếc nuối khi phải đối mặt với cảm xúc rời xa người họ xem là thân thiết.
"Mọi người đừng buồn nữa, con và anh hai sẽ về thăm mọi người lúc rảnh mà!"
"Con sẽ bảo vệ Teeri thật tốt, mọi người yên tâm đi."
Cảnh tượng chia li này lần đầu Laville được nếm trải, đơn giản vì cậu không còn người thân nữa, Teeri cũng vậy.
Cả hai nhanh chóng lên đường trở về tháp Quang Minh. Trên đường đi Laville phổ biến những luật lệ cho em, Teeri gật gù nghiêm túc lắng nghe. Tâm trạng vừa háo hức vừa sợ hãi, đối mặt với tháp Quang Minh danh bất hư truyền, được gặp nữ thần cao quý tôn nghiêm, bản năng em sinh ra cảm giác lo lắng.
Đối diện với nữ thần Ilumia, em không dám ngẩng mặt nhìn nàng.
"Ngươi..."
...
Bên ngoài, Laville hơi sốt ruột, Teeri đã vào cung điện được một lúc lâu rồi, vẫn chưa thấy con bé trở ra. Cậu lo lắng không biết nữ thần có làm khó dễ con bé hay không.
"Anh hai!!"
Nghe tiếng kêu của em, Laville lập tức đến gần dò hỏi tình hình: "Sao rồi? Mọi chuyện ổn không? Nữ thần có gây khó dễ cho em không?"
Bị hỏi dồn dập như thế, Teeri nhất thời cứng họng, em nhanh chóng an ủi Laville.
"Anh hai yên tâm đi, nữ thần không làm gì em hết, bà ấy hỏi về sở trường của em, rồi còn ban cho em món thần khí này nè! Bà ấy còn nói, sư phụ của em sẽ là đại thiên sứ Lauriel đó anh!"
Lúc này đến phiên Laville bất ngờ, không ngờ người dẫn dắt Teeri lại là Lauriel, cậu không khỏi vui mừng.
"Vậy vai trò nữ thần ban cho em là gì?"
"Là sĩ quan tình báo ạ! Nữ thần bảo em sỡ hữu đôi mắt đọc vị người khác, rất thích hợp với công việc này!"
Vậy là được rồi, con bé được đại thiên sứ Lauriel dẫn dắt, được ban cho thần khí song luân, còn được giao cho trọng trách quan trọng. Như vậy đủ chứng minh khả năng của Teeri hơn rất nhiều người, trong đó có cậu...
Đang nói chuyện, một tín đồ đến cắt ngang hai người.
"Tiểu thư Teeri, chúng tôi đã sắp xếp phòng cho cô rồi, mời cô theo tôi về."
Cả hai nghe vậy cũng không hàm huyên nhiều thêm nữa, Teeri tạm biệt cậu theo sau vị tín đồ. Laville ngơ ngác nhìn theo bóng lưng nhỏ của cô em gái, trong lòng không khỏi hiện lên những suy nghĩ.
Thì ra con bé lớn nhanh như thế, trưởng thành hơn rất nhiều rồi, thậm chí còn rất giỏi nữa. Phận làm anh tuy không máu mủ ruột rà gì, nhưng cậu vẫn cảm thấy tự hào vì em gái mình.
Trở về với trạng thái mệt mỏi, mấy ngày qua Laville đã không thể ngủ được vì bận bịu chuyện của Teeri, hiện tại cơ thể đã hoàn toàn kiệt sức.
Hai người kia đi làm nhiệm vụ, ngày mai hẳn là về rồi. Ngày mai...cậu sẽ tiếp tục được gặp người ấy, đợi họ về, cậu sẽ kể cho họ nghe về đứa em gái giỏi giang của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip