2. mùi khói
Khói ngày càng lan rộng, bay lên cao phủ kín cả căn phòng khiến người kẹt lại như muốn ngạt thở.
Mùi khói bay sộc vào mũi khiến Nunew thấy vô cùng khó thở, cả người quờ quạng dưới đất ho sặc sụa, nước mắt cứ thế chảy ra vì bị khói làm cho cay xè cả mắt.
Cậu cảm thấy mình như sắp chết đến nơi...
........
Nunew vẫn nhớ in cái ngày hôm ấy, cái ngày mà cậu nghĩ mình sẽ được đoàn tụ với ba mẹ.
Cậu không biết liệu mình có được lên thiên đàng không sau từng ấy việc xấu mình đã làm, nhưng cậu chắc chắn rằng, mình có lẽ đã hiểu được cảm giác khi phải xuống địa ngục, cái nóng đến bỏng rát của ngọn lửa phừng phừng ấy như thiêu đốt cậu. Y như cái cách mà người ta miêu tả ngọn lửa dưới hỏa ngục vậy.
Thiêu đốt tất cả, và cũng suýt nữa đưa cậu ra đi mãi mãi...
Từng mảnh kí ức hiện lên trong giấc mơ như cuốn phim tua chậm, nhưng dần dần rời rạc, đứt gãy và đến khi gương mặt ấy chuẩn bị hiện lên, trước mắt cậu chỉ lại bao trùm 1 màu đen kịt đầy u ám.
Trống rỗng, chẳng còn gì nữa cả. Cứ mỗi lần như vậy, Nunew lại ép mình nhớ ra nhưng trả lại cậu chỉ là sự bừng tỉnh khi hai con mắt là không còn nhắm nghiền nữa. Giấc mơ nào cũng sẽ kết thúc khi ta tỉnh dậy.
Thứ cuối cùng còn rõ ràng trong giấc mơ đầy chập chờn ấy của cậu chỉ là màu nâu xám của bộ đồng phục cảnh sát và chiếc bảng tên bên ngực phải khắc ngay ngắn hai chữ:
Pruk Panich.
.......
Mãi đến hôm xuất viện, Nunew mới biết người đàn ông đã đưa cậu vào viện trước đấy lên tên Zee,
Zee Pruklilit.
" Họ gì lạ thế!" Nunew thầm nghĩ. Nhìn thấy chứ Pruk trong tên anh cùng gương mặt có chút quen thuộc ấy hiện lên trong đầu, cậu thấy vừa khó chịu lại bứt rứt vì dường như nhớ ra gì đó nhưng rồi chả thể nghĩ ra là gì. Sự ám ảnh về việc tìm được người cảnh sát có lẽ đã khiến Nunew ngày càng nhạy cảm hơn với hai chữ ấy, Pruk và Panich.
Trùng hợp, cũng có 1 người cậu biết tên Panich, có điều cậu cực kì ghét ông ta.
Cậu chỉ hận không thể giết được ngay người đàn ông độc ác đó. Ngước lên, Nunew như chỉ muốn lấy dao rạch nát màn hình chiếu trước mặt vì hiện giờ, nó đang chiếu bài phỏng vấn của tên cặn bã ấy.
Cái danh thượng nghị sĩ khiến ông ta vừa đáng tin lại vừa đáng ghét trong mắt nhiều người, vì có lẽ ai cũng biết mấy tên tư bản lên làm nghị sĩ như Sakda Panich bỉ ổi đến mức nào. Sự giả tạo của ông ta chỉ khiến người ta muốn nôn ọe.
" Mày sắp bóp nát cái hồ sơ đến nơi rồi đấy! "
Fae vừa làm xong mấy thủ tục cuối cùng, hai tay cầm thuốc và thêm hai chai nước vừa mua ở máy bán nước tự động lại gần. Nunew khẽ giật mình, nắm tay khẽ buông lỏng, ánh mắt trở lại như bình thường, không còn sự căm ghét đến rợn người.
" Uống ít nước đi cho hạ hỏa! "
Nunew nhận lấy chai nước từ tay cô bạn rồi hai người cùng mở ra uống. Fae làm một ngụm nước rồi khẽ liếc nhìn màn hình chiếu trước mặt, miệng khẽ cười:
" May không có con dao nào ở đây,không chắc tao phải thanh toán thêm cả chi phí đền bù cái màn chiếu này. "
" Xong hết rồi à ? "
Nunew chỉ nhẹ mỉm cười ra vẻ đồng tình rồi quay ra hỏi, cùng lúc màn hình đã chiếu sang một quảng cáo khác. Fae khẽ gật đầu, tay giơ lên một túi đủ các thứ thuốc khác nhau;
" Ừ, sức khỏe mày tốt lên rồi nên các thứ cũng đơn giản thôi! Nhưng mà nhiều loại thuốc lắm, xíu về nhà tao sẽ dặn mày từng loại một. "
Nunew định giơ tay ra cầm túi thuốc nhưng bị Fae rút về, cô mở điện thoại lên theo tiếng chuông thông báo rồi quay ra nói tiếp:
" Mẹ tao bảo đưa cậu về nhà gặp bà ấy chút, hay là về nhà tao ăn cơm đi! "
Nunew khẽ lướt nhìn bản thân một lượt. Tuy sau 2 tuần ăn ngủ điều độ thì nhìn đã hồng hào lên nhưng miếng băng trên trán cậu đúng là không giấu được. Tay sờ nhẹ lên phần trán còn sưng to, cậu ái ngại hỏi:
" Mày chắc..."
" Mẹ tao biết rồi, tuy không phải tất cả nhưng mà nói chung biết mày bị thương rồi. "
Fae mắt vẫn không rời màn hình, thản nhiên nói:
" Tao bảo mày vì cứu trai nên ngã cầu thang, đập trán xuống đất..."
"..."
........
" Nunew, ăn nhiều một chút lên con! Ăn nhiều mới sớm khỏe lại được! "
Bác Mi không ngừng gắp nào thịt, nào cá vào đĩa của Nunew khiến cậu không khỏi choáng váng. Đĩa cậu giờ đồ ăn nhiều đến thành chồng, hai người ăn chưa chắc đã hết.
" Mẹ, sao mẹ không gắp cho con ?"
Fae giẫn dỗi chu mỏ, khiến Nuna bên cạnh cũng bật cười. Bác Mi nghe vậy cũng chỉ khẽ liếc cô một cái, liền gắp một gắp rau to đùng vào đĩa cô:
" Đây ăn nhiều rau vào, tốt cho sức khỏe ! "
" Mẹ! Sao mẹ lại phân biệt đối xử như vậy !!!"
Fae nhíu mày chu chéo lên một lần nữa khiến cả ba người còn lại vui vẻ cười rộ cả lên. Khung cảnh ấm áp này bỗng khiến Nunew nhớ đến trước đây, khi gia đình cậu còn đầy đủ bốn người, lúc nào bữa cơm cũng đầm ấm với những món ăn ngon mà mẹ cậu nấu, những câu chuyện đầy ắp tiếng cười mà có lẽ giờ đây cậu chẳng bao giờ có lại được nữa.
Cũng lâu lắm rồi, cậu mới thấy em gái mình vui vẻ đến vậy. Nuna từ khi ba mẹ mất đã luôn chịu rất nhiều thiệt thòi, Nunew luôn biết rõ cậu có cố thể nào cũng chẳng thể cho cô bé một gia đình đầy đủ và ấm áp. Vậy nên khi thấy nụ cười rạng rỡ ấy lại nở trên môi cô một lần nữa, một cảm giác hạnh phúc bỗng len lỏi trong trái tim cậu. Thật không thể tin được, ấy thế mà chỉ vài năm trước đây cậu muốn để con bé lại một mình, một mình cô độc trên cõi đời này...
Ăn xong bữa cơm, Nunew được Bác Mi dẫn ra ngồi một góc phòng khách nói chuyện. Bác là mẹ của Fae, cũng là bạn thân của mẹ cậu, người đã săn sóc và giúp đỡ hai anh em cậu rất nhiều từ khi ba mẹ cậu mất. Bà đã luôn quan sát từng bước trưởng thành của cả hai người, luôn coi anh em Nunew như con ruột của mình.
" Nunew à, Fae có nói với bác con cố cứu một đàn em nên mới ngã cầu thang. Lần sau cẩn thẩn hơn nhé, cơ thể con vốn không được khỏe mà!"
Bác Mi khẽ nhíu mày lo lắng, nhẹ nhàng dặn dò. Nunew cũng chỉ khẽ mỉm cười, hai tay nắm nhẹ tay bà:
" Vâng ạ, bác đừng lo, con dạo này đã khỏe hơn nhiều rồi, sẽ không như hồi trước đâu ạ!"
" Đừng chủ quan về sức khỏe của mình, người con gầy như này,nên ăn nhiều một chút!"
" Dạ vâng ạ, con sẽ nghe lời bác ăn uống đầy đủ."
Dáng vẻ của Nunew hiện giờ ngoan ngoãn như một đứa trẻ con đang nghe mẹ căn dặn. Trong mắt cậu có bao nhiêu sự chân thành và lấp lánh, thật khác dáng vẻ thường ngày. Dường như đối với cậu, từ lâu bác Mi đã trở thành người mẹ thứ hai.
Nghe vậy bà khẽ gật đầu, tay vỗ nhẹ lên tay cậu, hai mắt tràn ngập yêu thương:
" Cũng may bệnh tình đã thuyên giảm rồi, cố gắng giữ gìn sức khỏe! Nếu cảm thấy không ổn cứ đến bảo bác, bác sẽ kê đơn thuốc cho. Với lại cứ chuyên tâm học hành thật tốt để tốt nghiệp, con bé Nuna bác sẽ giúp cháu chăm sóc."
"Con biết rồi ạ! Con cảm ơn bác nhiều ạ! "
Nunew nở nụ cười tươi rồi khẽ vòng tay qua ôm bác Mi. Bà không bất ngờ gì mà cũng chỉ trìu mến xoa đầu cậu rồi ôm cậu vào lòng. Khẽ nhìn lên di ảnh của người bạn quá cố, bà tự nhủ sẽ chăm sóc cho hai đứa trẻ ấy thật tốt, dù cho có chuyện gì xảy ra.
Cả hai anh em Nunew ở lại đến gần khuya mới về. Khi Nuna vẫn còn đang mải xem phim truyền hình với bác Mi, Nunew đã cùng Fae đi ra sân lấy xe trước. Bầu trời Bangkok tháng 4 không mây cũng không sao, nhưng lại quang đãng và tĩnh mịch lạ thường. Gió nhẹ nhàng thổi qua khẽ làm lay động vài sợi tóc của cậu trai trẻ. Ngước lên trời đêm, Nunew nghĩ gì đó một cách đăm chiêu, ánh mắt cậu chẳng còn ngọt ngào như ban nãy.
" Sao mẹ tao bảo gì không?"
Fae đóng cửa xe lại, đi ra đứng cạnh Nunew bên thềm nhà.
" Không, bác ấy chỉ dặn dò tao chút thôi, với lo tao phát bệnh lại."
Nunew không biết lấy đâu ra một hộp thuốc, dường như muốn hút một điếu rồi lại thôi.
" Đừng hút! Mẹ tao phát hiện."
" Tưởng mày cai rồi ? Sao lại hút lại thế?"
Fae có chút bất ngờ liếc nhìn Nunew. Cậu nhàn nhạt cất hộp thuốc đi, khẽ đáp lại:
" Mới hút lại gần đây thôi! Đừng lo, lúc nằm viện tao không hút điếu nào."
" Cai đi nếu mày còn muốn chữa bệnh."
Fae nghiêm nghị đến lạ thường. Cô biết cậu chưa từng khỏi bệnh, bởi hiện giờ cậu chính là bệnh nhân của cô.
" Sắp tới chưa cần kê thuốc đâu, đợt nhập viện tao không uống nên còn nhiều."
Nói rồi Nunew khẽ mỉm cười với cô bạn. Bệnh trầm cảm thực sự khiến người ta rất tùy hứng. Fae gương mặt vẫn chút căng thẳng, chỉ biết thở dài. Cô nhiều lúc không biết làm thế nào với Nunew.
" Chỉ cần mày còn muốn trả thù, đừng hòng khiến bệnh mày nặng thêm. Thôi muộn rồi, tao đưa hai đứa mày về."
" Cảm ơn nhiều nhé bạn hiền! "
Dáng vẻ vui vẻ và hài lòng ấy lại lần nữa xuất hiện, Nunew miệng vẫn mỉm cười tươi, ánh mắt có chút ấm áp. Cậu thật sự rất biết ơn người bạn này. Cậu thật sự luôn cảm kích Fae.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip