Không còn đợi người (4,full)
16
“Đừng nói nữa.”
Sống lưng Nghiêm Thụy càng khụy xuống.
Sâu trong cổ họng phát ra âm thanh đầy đau đớn, mơ hồ như vỡ nát.
"Anh biết mình sai chưa?"
Nghiêm Thụy ôm quyển nhật ký, "Là tôi hèn hạ, tôi luôn cảm thấy dù có thế nào đi chăng nữa, Dao Dao vẫn sẽ luôn ở đó đợi tôi."
Ờ phải, đó cũng là lý do hết lần này đến lần khác hắn bỏ mặc tôi vì Quý Yên.
Đám cưới của chúng tôi cũng có thể được miêu tả y như vậy.
Nghiêm Thụy nằm trên mặt đất, hai tay che mắt, ngay cả quai hàm cũng lộ rõ vẻ phờ phạc.
Với dáng vẻ này của hắn chắc cũng chẳng thiết chăm sóc tôi, nên tôi tự chống nạng vào nhà bếp nấu ăn.
Sau khi ăn no, tôi ra ghế sofa ngủ.
Lúc tôi tỉnh dậy, Nghiêm Thụy đang bận rộn trong bếp, chuẩn bị xong xuôi bữa tối, hắn gọi tôi vào.
Sau đó, hắn đến nhà Vu Khê để lấy thuốc cho tôi.
Tôi bước vào phòng phụ, lấy ga trải giường từ trong tủ ra, tiện thể cầm thêm một chiếc chăn mỏng nữa.
Chỉ làm bấy nhiêu việc mà tôi đã đổ mồ hôi rồi.
Vết thương quá nặng.
Tôi nằm xuống nghỉ ngơi.
Khung cảnh quen thuộc giúp tôi yên lòng, tôi nhắm mắt lại và ngủ sớm.
Đến nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng động lạ.
Trong bếp có đặt chiếc tủ rượu, lúc này, một bóng lưng dài đang dựa trên đó.
Người đàn ông nâng bình rượu rồi ngửa đầu uống.
Dưới ánh trăng, bóng người trông cô đơn quá đỗi.
Tôi lặng lẽ quan sát một lát rồi thờ ơ nằm xuống và tiếp tục ngủ.
Ai ngờ lại mất ngủ, tôi không tài nào ngủ nổi.
Hơn năm giờ, tôi rời giường đi rót nước uống, vừa cầm ly nước đi ra thì đụng phải Quý Yên.
Quý Yên nhìn thấy tôi mà như nhìn thấy ruồi muỗi.
"Sao cô lại ở đây?"
17
Đây vốn là nhà tôi.
Ngôi nhà này, tiền cọc ban đầu tôi và Nghiêm Thụy mỗi người một nửa, tiền thế chấp do hắn trả, nhưng trang hoàng và nội thất đều do một tay tôi làm. Ngay cả dòng chữ hỷ dán trong hôn lễ của tôi vẫn còn nguyên vẹn.
Rõ ràng là nhà của tôi, vậy mà Quý Yên lại công khai xông vào!
Lại còn hỏi tôi tại sao lại ở đây?
Mắt tôi rơi vào chiếc chìa khóa trong tay cô ta.
Đó là chiếc chìa khóa gốc!
Cô ta có cả chìa khóa phòng cưới của tôi và Nghiêm Thụy?
Chìa khóa này chỉ có ba chiếc, tôi và Nghiêm Thụy mỗi người giữ một, chiếc còn lại tôi đặt trong ngăn kéo cửa ra vào để dự phòng.
Vì cớ gì mà nó nằm trong tay Quý Yên?
"Sao cô lại có chìa khóa nhà tôi?"
Dưới lửa giận, tôi buột miệng hỏi mà không hề suy nghĩ.
Lại quên mất thân phận hiện tại của mình là Vu Khê.
Quý Yên nghe thấy thì cười chế giễu tôi: "Nhà cô á?"
Phải, đây là nhà tôi, tôi nói trong lòng.
“Đây là chìa khóa A Thụy đưa cho tôi”, cô ta quơ quơ chiếc chìa khóa trên tay, “Sớm muộn thì nơi đây cũng là nhà tôi thôi, chứ không phải nhà cô đâu.”
Cô ta đi vòng qua tôi, bước thẳng vào phòng ngủ của tôi và Nghiêm Thụy.
Nghiêm Thụy không có bên trong, đêm qua hắn uống say mèm, cứ gọi Dao Dao cả đêm, giờ vẫn đang nằm thiếp đi trên mặt đất.
Khắp phòng đều là mùi rượu.
Quý Yên ngồi xổm bên cạnh hắn, dùng sức kéo hắn lên sofa, "Lại uống say, người ch.ết rồi mà ngày nào cũng nhớ, không phiền hả."
Dáng người Nghiêm Thụy cao to, Quý Yên vất vả lắm mới đưa được hắn lên sofa.
Cô ta lau mồ hôi, lại thấy bức ảnh chụp chung của tôi và Nghiêm Thụy trên bàn trà, cô ta đưa tay ném nó vào sọt rác.
Dường như vẫn chưa hả giận, cô ta lại đi về phía phòng ngủ chính.
Tôi nhìn ra ý định của cô ta bèn tiến lại ngăn cản, "Cô muốn làm gì?"
Quý Yên tức giận nhìn chằm chằm tấm ảnh cưới trên đầu giường, "Người ch.ết rồi còn treo ảnh, thật xui xẻo."
Cô ta dỡ bức ảnh cưới xuống rồi đi ra ngoài, hóa ra muốn xuống lầu vứt nó đi.
"Quý Yên, cô thật không biết xấu hổ." Tôi hét lớn với cô ta, giọng khàn khàn khó nghe vô cùng.
Nghe thấy tiếng động, Nghiêm Thụy mở mắt, mới đầu ánh mắt hắn có chút bối rối, thế rồi chậm rãi tập trung nhìn tôi và Quý Yên.
Quý Yên thấy hắn tỉnh lại, tay buông lỏng, toạch, khung ảnh rơi xuống đất.
m thanh của tiếng vỡ tan vang vọng trong buổi sáng sớm.
Thấy khung ảnh vỡ nát, Nghiêm Thụy bước vội tới.
Mảnh thủy tinh vỡ văng vãi khắp mặt đất.
Bức ảnh bên trong cũng bị bóp méo.
Nghiêm Thụy quỳ xuống sàn nhà, luống cuống sửa sang lại đống vụn vỡ.
Ngón tay bị cứa, m.áu đỏ tươi nhỏ xuống chiếc váy cưới trắng như tuyết, hồng đến chói cả mắt.
Quý Yên đưa tay kéo hắn: “A Thụy, anh đừng như vậy được không, chị cũng đi rồi, anh cũng chẳng thể nào ôm ảnh chị mà ngủ hằng đêm được, phải chấp nhận sự thật thôi anh.”
Hai mắt Nghiêm Thụy đỏ ngầu, cáu bẳn ngẩng đầu nhìn Quý Yên: “Cô cút đi.”
Quý Yên sững người, dường như tưởng rằng mình đang nghe lầm.
Trước giờ Nghiêm Thụy luôn đối xử dịu dàng với cô ta, ngay cả việc lớn tiếng cũng chưa từng.
“A Thụy, anh từng nói vốn dĩ cưới Dao Dao vì không có cách nào cự tuyệt cô ấy, nếu anh gặp được tôi trước thì sẽ đến với tôi mà.”
“Giờ cô ta đã ch.ết rồi, là ông trời đang giúp chúng ta, ông trời muốn thành toàn cho chúng ta.”
18
Tôi thực sự muốn đánh nhau với Quý Yên.
"Bốp.” Nghĩ là làm, còn chưa kịp nghĩ gì tôi đã nặng nề cho Quý Yên một bạt tai.
Đánh xong tôi lại nhìn về phía Nghiêm Thụy.
Hắn thực sự đã nói những lời đó ư?
Cũng đúng thôi, nếu hắn không có ý nghĩ gì với Quý Yên thì chẳng đời nào bỏ đám cưới mà đi tìm cô ta.
Là tôi ngu!
Tôi thực sự quá ngu.
Rõ ràng biết bao lần hẹn hò nhưng vì Quý Yên mà bỏ tôi lại, vậy mà tôi vẫn dại dột kết hôn với hắn.
Tình cảm hơn mười năm giống như một trò đùa.
Tim tôi đau như bị d.ao đâ.m.
19
Sau khi ăn tát, Quý Yên tức giận nhảy dựng lên: "Vu Khê, sao cô dám đánh tôi?"
Cô ta muốn đánh trả, nhưng cổ tay đã bị Nghiêm Thụy bóp chặt.
Nghiêm Thụy nghiêm mặt, vươn tay về phía cô ta: "Trả chìa khóa."
Quý Yên, "Tại sao?"
Nghiêm Thụy cụp mắt.
"Tôi tin sai người rồi."
"Rõ ràng người bị cả nhà cô lập là Dao Dao, không phải cô."
"Vì cô, tôi đã làm nhiều chuyện tổn thương cô ấy, bây giờ, xin cô hãy biến khỏi thế giới của tôi ngay."
Quý Yên sao có thể chấp nhận.
Cô ta vẫn muốn cứu vãn, bước tới định kéo tay hắn nịnh nọt, lại bị hắn hất ra.
Cú hất này mạnh đến nỗi làm Quý Yên loạng choạng, phải chống vào tường để không bị ngã.
Cô ta cúi đầu đứng đó một lúc, cuối cùng dường như cũng chịu từ bỏ, ném chiếc chìa khóa xuống đất rồi ngạo nghễ bỏ đi.
Nghiêm Thụy lau khô ảnh cưới, tìm người đến làm lại khung ảnh.
Sau khi cố định, treo nó trở lại trên tủ đầu giường.
Rồi vẫn luôn ngồi bên giường thẫn thờ nhìn bức ảnh cưới.
Tôi lặng lẽ xem từ đầu đến cuối.
"Quý Yên nói đúng, Dao Dao đã ch.ết, anh đau lòng cho ai xem đây?"
Tôi phát hiện sau khi không còn yêu một người, mình rất biết cách chĩa da.o nhọn về phía hắn.
Nhưng mà trò hay còn ở phía sau.
20
Tôi vốn chính là Quý Dao.
Lúc chữa trị vết thương trên mặt, tôi tự nhiên muốn chỉnh ra lại khuôn mặt của mình.
Khi băng gạc được gỡ ra lần đầu tiên, Nghiêm Thụy đã rất sốc khi nhìn thấy bộ dạng này của tôi.
Tôi dùng giọng điệu của Vu Khê giải thích: “Dù sao cũng bị hủy dung hoàn toàn rồi, vậy thì chỉnh cho giống Dao Dao luôn đi.”
Tổn thương ở dây thanh quản của tôi đã dần khôi phục, nhưng giọng nói không còn như trước nữa, khàn và trầm, khác rất nhiều so với sự trong trẻo trước đây.
Tôi dùng khuôn mặt cực giống Quý Dao, sống trong nhà Nghiêm Thụy.
Để nhắc hắn nhớ mình đã tổn thương Quý Dao như thế nào.
Làm cho hắn dù muốn quên tôi, cũng không thể quên được.
Chỉ có thể ngày ngày sống trong đau đớn.
Lúc đầu Quý Yên không cam tâm, có đi tìm hắn mấy lần, nhưng thấy hắn nhớ Quý Dao nên không đuổi tôi đi, hơn nữa còn đòi lại căn nhà kia của cô ta, nên cũng không còn tới nữa.
Căn nhà kia, cô ta kiên quyết không đưa lại cho Nghiêm Thụy.
Nghiêm Thụy gọi cho ba tôi, nhưng ông ta không bắt máy.
Nếu mọi việc cứ thế này mãi, căn nhà kia nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ về tay tôi.
Nhưng những thứ thuộc về tôi, sao tôi có thể chắp tay nhường người?
Tôi cũng không thể chịu đựng được việc, Quý Yên dựa vào căn nhà đó để nâng cao giá trị con người của mình, đi tìm một người đàn ông chất lượng cao.
21
Vào ngày này, tôi hẹn gặp dì Triệu.
Dì Triệu trông thấy bộ dạng này của tôi, cứ như nhìn thấy quỷ.
Tôi cười với dì ấy, mặt không đổi sắc nói dối: "Dì Triệu, cháu là Vu Khê."
Dì Triệu vẫn còn kinh ngạc: "Con bây giờ rất giống Dao Dao."
"Cháu cảm thấy Dao Dao ch.ết oan uổng quá, nên hôm nay mời dì tới đây, là muốn nhờ dì giúp cháu một chuyện."
Sau khi nghe xong thỉnh cầu của tôi, dì Triệu đồng ý ngay lập tức.
Ngày hôm sau, ba tôi và mẹ Quý Yên nghe được tin từ dì Triệu, cũng không màng đến tình hình dịch bệnh căng thẳng, vội vã trở về.
Dì Triệu nói một cách đầy tự tin, còn đưa ra một số giấy tờ.
Ba tôi và mẹ Quý Yên đều tin.
Nhờ có dì Triệu quạt gió thêm củi, mẹ con Quý Yên đã đặt một nhà hàng để ăn mừng.
Còn tôi chờ đúng giờ thì đưa Nghiêm Thụy đến đó.
Nhà hàng là do dì Triệu chọn, yên tĩnh rộng rãi, giữa các bàn đều có tấm bình phong ngăn cách.
Dì Triệu và mẹ Quý Yên đến trước.
Mẹ Quý Yên chưa bao giờ ân cần với dì Triệu như vậy.
"Chuyện lần này cũng nhờ có dì, nếu không chúng tôi cũng không biết Quý Dao còn có một tài sản thừa kế lớn đến thế."
Tôi và Nghiêm Thụy ngồi bàn bên cạnh, nghe thấy cái tên Quý Dao, chúng tôi đều im lặng.
Dì Triệu cười nhạt: "Ừ, người cũng mất rồi, số tiền này nếu bị công ty bảo hiểm nuốt thì cũng thật đáng tiếc, mấy chục triệu đấy."
Mẹ Quý Yên vui vẻ cười nói: “Đúng vậy, nhất định phải để cha Dao Dao kế thừa.”
Họ đang trò chuyện, tôi như có cảm giác mà nhìn về phía một hướng.
Nghiêm Thụy nhìn sang đó theo ánh mắt của tôi.
Vẻ mặt hắn khó coi đi trông thấy.
Quý Yên lôi kéo một người đàn ông đi tới với khuôn mặt tươi tắn: "Mẹ, anh ấy là Triệu Tiềm, bạn trai của con."
Triệu Tiềm là một cậu ấm, và cũng là bạn học của Nghiêm Thụy.
Lúc trước rất coi thường Quý Yên.
Nhưng sau khi nghe nói Quý Yên có thể thừa kế số tiền hàng chục triệu và còn đang đứng tên một căn nhà trị giá hơn 10 triệu nhân dân tệ, thái độ của anh ta thay đổi ngay lập tức.
Họ chuyện trò vui vẻ, mà điều Quý Yên nói đến nhiều nhất là giá trị con người của cô ta.
"Cha yêu em nhất, tài sản trong gia đình cũng sẽ là của em tất."
Giọng điệu kiêu ngạo, giống một tiểu thư nhà giàu.
Nghiêm Thụy nghe, gân trên trán như có mạch đập.
Thừa dịp Quý Yên đi dặm lại lớp trang điểm, hắn đi theo.
Tôi cũng nhân cơ hội đi xem một vở kịch.
22
Quý Yên giật mình khi nhìn thấy Nghiêm Thụy trong gương.
"Anh cũng tới đây ăn cơm sao?"
Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô ta quay đầu nhìn Nghiêm Thụy.
Nghiêm Thụy nhìn cô ta chăm chú: “Tất cả tiền bạc cô có, và cả nhà ở đều là của Dao Dao, sao lại nói là của cô?”
Quý Dao có tính chiếm hữu cao, không thể chịu đựng được việc đồ đạc của mình bị cho là của người khác.
Huống chi cô ta cũng không còn ôm hy vọng gì với Nghiêm Thụy.
Dứt khoát lật mặt, "Quý Dao đã ch.ết, cô ta họ Quý, tôi cũng họ Quý, tôi có quyền thừa kế."
Nghiêm Thụy bị cô ta chọc cười: “Cô quên cô họ Đường rồi à?”
Quý Yên thản nhiên hừ một tiếng, "Tôi đổi họ Quý rồi."
Cô ta nuốt m.á.u Quý Dao, mà không chút áy náy hay bất an gì!
"Quý Yên, nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn đóng kịch trước mặt tôi đúng không, cô giả bộ đáng thương, nói xấu Quý Dao? Đều là giả hết phải không?"
Quý Yên không phủ nhận.
Diễn viên trong vai mối tình đầu ngây thơ có khuôn mặt vô tôi.
Nghiêm Thụy nắm chặt tay, giống như một trò đùa.
Quý Yên nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ này của hắn, vòng qua hắn vội vàng chạy đi.
Tôi từ chỗ tối đi ra, chạm mặt cô ta.
Cô ta nhìn thấy mặt tôi, sợ tới mức hét lên một tiếng.
23
"Không làm chuyện trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, Quý Yên, sao cô sợ dữ vậy?"
Tôi cố tình làm ra vẻ hung ác để dọa cô ta.
Quý Yên sợ tới mức loạng choạng bỏ chạy, không ngừng mắng tôi bệnh tâm thần.
Sau khi cô ta đi xa, xung quanh yên tĩnh trở lại.
Tôi bước đến chỗ Nghiêm Thuỵ, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của hắn.
Không chút mềm lòng, lấy đoạn video đã lưu trước trong điện thoại ra cho hắn xem.
Video là hình ảnh Vu Khê đang an ủi tôi sau khi khách khứa đi hết trong ngày cưới đó.
Sau đó người quản lý khách sạn đến, hắn ta nói rằng mặc dù tiệc rượu chưa được hoàn thành nhưng tiền phải thanh toán đầy đủ.
Tâm trạng của tôi đang rất tồi tệ, không có tâm tư để nói lý lẽ với hắn ta, nên trực tiếp đồng ý trả tiền.
Sau khi lấy được tiền, người quản lý đắc ý hút một điếu thuốc, đầu mẩu thuốc lá bị hắn ném bừa bãi đã bắt lửa đến chai cồn đặt cạnh tường, gây ra hỏa hoạn.
Thời điểm xảy ra cháy, người quản lý không làm biện pháp xử lý hay báo cháy gì mà chỉ lo bỏ chạy thoát thân.
Cảnh bi thảm sau đó tôi không quay màn hình lại, vì sợ Nghiêm Thụy nhìn ra người ch.ết là Vu Khê chứ không phải tôi.
"Thấy rõ không?"
“Nếu đám cưới được tổ chức bình thường thì quản lý đã không đến hiện trường đòi tiền và vụ cháy đã không xảy ra”.
Nghiêm Thụy run rẩy khắp người.
Tôi nghiến răng, "Là anh hại ch.ết Dao Dao."
Sắc mặt Nghiêm Thụy tái nhợt, nhưng trong lòng tôi chỉ cảm thấy vui sướng đến tột cùng.
"Hơn nữa, đêm đó Quý Yên vốn không bị biến thái theo dõi, cô ta chỉ là vẫn luôn muốn có được anh, không muốn anh và Dao Dao kết hôn."
"Mà anh vì một lời nói dối của cô ta, đã chọn rời khỏi đám cưới."
"Nghiêm Thụy, người anh yêu là Quý Yên đúng không? Nếu không nhiều năm như vậy, sao anh lại chọn tin lời cô ta hơn Quý Dao?"
“Nếu anh còn đang dao động không rõ, tại sao lại muốn đăng ký kết hôn với Quý Dao?”
"Nghiêm Thụy, sao người ch.ết không phải là anh?"
"Anh và Quý Yên đều nên đi ch.ết đi."
24
Nghiêm Thụy chạy ra ngoài.
Một lúc sau, dì Triệu tìm được tôi: "Nghiêm Thụy vừa lôi Quý Yên đi rồi.”
Tôi bình tĩnh nghĩ, nhất định sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra.
Tôi là cố tình kích thích Nghiêm Thụy.
Tôi muốn nhìn thấy đôi nam nữ khốn nạn này trở nên bất hạnh, nhưng tôi không thể ngăn mình thôi run.
Tôi trở lại nhà họ Khê.
Ngủ không được, ăn không ngon, vẫn luôn chờ đợi một cái gì đó.
Cuối cùng ba ngày sau, dì Triệu gọi cho tôi, nói tìm được Nghiêm Thụy và Quý Yên rồi.
Nghiêm Thụy chở Quý Yên, không biết vì lý do gì mà xe lao qua cầu rơi xuống sông.
Th.i thể của Quý Yên đã được vớt lên, còn Nghiêm Thụy sống ch.ết không rõ.
Ba tôi và mẹ Quý Yên chắc đau buồn lắm rồi, vội vàng lo hậu sự cho cô ta.
Dì Triệu nhân cơ hội làm nên chuyện lớn, tố cáo ba tôi giả mạo di chúc, dưới sự giúp đỡ của dì, tôi lấy lại được căn nhà mà mẹ để lại.
Tôi tự hỏi làm thế nào dì Triệu nhìn ra được thân phận của tôi.
Dì Triệu chỉ vào tai tôi, hóa ra dưới tai tôi có một nốt ruồi nhỏ, khi tôi lấy thân phận Vu Khê gọi dì ấy ra ngoài, dì ấy nhìn thoáng qua đã nhận ra tôi.
Bởi vì là tôi, nên mới toàn tâm toàn ý giúp đỡ.
25
Trước mộ tôi.
"Vu Khê, tôi báo thù cho cậu rồi."
Lẽ ra phải cười thật tươi, nhưng rồi tôi lại bật khóc.
Hai ta hẳn phải sống thật tốt.
Tôi ngồi trước mộ Vu Khê nói rất nhiều điều, nói sau khi tôi chữa khỏi bệnh hoàn toàn sẽ đến gặp cha mẹ cô ấy giải thích rõ ràng, kiếp này báo hiếu thay cô ấy.
Lúc quay người rời đi, thế nhưng lại đụng phải một người đàn ông mặc đồ đen.
Người đàn ông đeo kính râm và khẩu trang đen, che gần như toàn bộ khuôn mặt.
Nhưng tôi nhận ra hắn ngay lập tức!
Nghiêm Thụy.
Hắn đứng sau lưng tôi bao lâu rồi?
Nghe được bao nhiêu?
Hắn cố gắng muốn nắm được tay tôi, giọng run run: "Dao Dao."
Tay hắn quơ quào trong không trung.
Tôi kinh ngạc đứng sang một bên.
Hắn không bắt được tôi, đưa tay tháo kính râm xuống, đôi mắt đã mất đi hình dáng ban đầu, nhìn xung quanh không có tiêu điểm.
Lòng tôi đang hỗn loạn rất nhanh bình tĩnh lại, "Đúng vậy, người ch.ết là Vu Khê, là anh hại ch.ết cô ấy, anh làm chuyện thiếu đạo đức nên ông trời cũng không muốn thu nhận anh, anh phải sống để chuộc tội cả đời."
Lúc rời đi, hắn hướng về phía tôi gọi Dao Dao.
Tôi không quay đầu lại.
Trong lòng hắn Vu Khê như em gái ruột, hắn sống còn khó chịu hơn là ch.ết.
(HẾT)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip