Phần 02

"Trong thành phố có quy định cấm đốt pháo hoa, cậu nên từ bỏ ý định đó đi."

Cậu ấy chỉ khẽ cười rồi tiếp tục theo phía sau tôi.

Tôi không để ý đến cậu ta, cứ như thế bước xuống cầu thang của công ty.

Quả nhiên, tôi nhìn thấy Giang Diệp Húc đang dựa người vào cột điện ở ngã tư phía bên kia đường, một tay đút túi quần, đang chăm chú nhìn về phía này. Thấy tôi đi ra, hắn vội vàng tiến tới muốn lôi kéo, lại bị tôi dứt khoát né ra xa.

Tay hắn lúng túng dừng ở trên không trung rồi lại nhanh chóng hạ xuống, hắn nhìn thấy Chu Dương ở phía sau tôi, liền khịt mũi nói: "Em chính là bởi vì tên này mà muốn ly hôn với anh?"

Tôi chán ghét nhìn hắn chế nhạo: "Anh cho rằng tất cả mọi người đều giống anh à?"

Hắn có chút xấu hổ, sau đó lại lên tiếng châm chọc: "Người khác tôi không biết như nào, nhưng Chu Manh cô trước kia là bộ dạng gì tôi còn không biết hay sao?"

Chu Dương phía sau làm bộ muốn tiến lên, liền bị tôi liếc mắt một cái, đành phải ở yên một chỗ xem diễn.

"Không cần biết tôi như thế nào, tất cả đều không liên quan đến anh." Tôi nhếch môi cười, "Dù sao nếu anh cứ dây dưa với tôi không dứt, sớm muộn gì công ty cũng biết anh là loại người gì."

Bằng chứng ngoại tình của anh ta đủ cho tôi viết một bài luận văn thật dài.

Tôi nói xong liền quay đầu, nhẹ nhàng nâng cằm Chu Dương, "Đi thôi, tiểu bạch kiểm."

Cậu ta lập tức bật cười, "Được, bảo bối." Chu Dương đi tới ôm eo tôi, cười tủm tỉm nói: "Hôm nay đi khách sạn nào đây?"

Tôi nổi hết da gà, không nói một lời liếc nhìn Chu Dương một cái.

Bộ dạng kiêu ngạo này ngay cả Giang Diệp Húc cũng không chịu nổi, hắn ta đen mặt, nghẹn hồi lâu sau mới phun ra một câu: "Em cho rằng mẹ em sẽ đồng ý sao?"

Tôi đang định bỏ đi, nghe hắn nói như thế lập tức quay đầu cười, "Là tôi cùng anh ly hôn, không phải tôi cùng mẹ ly hôn, cùng mẹ lên giường, nói cái rắm."

Kỳ thực, nói những lời này tôi có hơi chột dạ, trở ngại lớn nhất để ly hôn với anh ta là mẹ tôi. Vì vậy khi Giang Diệp Húc hỏi câu đó, trong mắt anh ta tràn đầy vẻ tự tin.

Nhưng tôi không thể mất thể diện trước mặt hắn được, vì thế lại bổ sung thêm:

"Nếu anh coi trọng ý kiến của mẹ tôi như vậy, anh có thể tìm đến bà ấy để kết hôn sau khi cùng tôi hoàn tất thủ tục ly hôn."

Tối đó tôi kéo Chu Dương đi uống rượu.

Đêm khuya tại quán thịt nướng, chúng tôi ngồi úp mặt vào đống xiên que đã được xử lí sạch sẽ và vỏ lon bia đầy ắp trên bàn.

"Tới luôn nào chị ơi, em chúc mừng chị đã thoát khỏi bể khổ hôn nhân và lấy lại được tự do!" Hiển nhiên là Chu Dương đã uống say, bắt đầu nói lớn. Nhìn bộ dạng hưng phấn đó không biết còn tưởng rằng cậu ta có chuyện đặc biệt vui vẻ.

Tôi chống tay hai bên má, không để ý đến cậu ta, chỉ cảm thấy ánh mắt hiếu kì của những người xung quanh thật khó chịu.

Thật ra tôi không mời cậu ta đến. Sau khi cùng Giang Diệp Húc tách ra, Chu Dương đã quay trở về công ty tiếp tục làm việc. Kết quả là nửa đêm cậu ta trực tiếp gọi tới: " Chị ơi, tối nay có hoạt động chúc mừng gì không? "

Khi đó tôi đang ngồi ở trước quầy nướng thịt, tay cầm một xiên rau hẹ nướng, nghe vậy liền nói: "Không có hoạt động gì, tôi đang ở nhà suy ngẫm về nhân sinh."

Đúng lúc này, ông chủ bưng lên một đĩa thịt nướng mới ra lò, "Tới rồi! Đây là mười xiên thịt nướng cô gọi! Cứ thong thả ăn nhé!"

Phát âm đạt mức tiêu chuẩn, đặc biệt là giọng lớn chết đi được.

Chu Dương ở bên kia tức giận hỏi: "Chị à, ăn cơm một mình là không tốt đâu. Tốt xấu gì thì hôm nay em cũng ra sức phối hợp giúp chị đóng kịch mà!"

Tôi chẹp miệng, "Tôi kêu cậu đi, cậu liền đi, thà rằng không diễn còn hơn."

"Em mặc kệ, chị phải mời em ăn cơm."

Tôi liếc nhìn xiên thịt nướng mỡ hành, liếm liếm môi, "Khi nào tôi thanh toán hóa đơn cậu hẵng lại đây."

Năm phút sau, Chu Dương mặc một chiếc áo thun màu đen cùng quần bò xanh đậm xuất hiện trước mặt tôi, cậu ta rất ngạc nhiên, "Hóa ra nơi này lại gần nhà em đến vậy."

Tôi nghẹn họng, "Vừa khéo thôi."

Cậu ta kéo ghế ngồi xuống, nhướn mày, "Không đúng. Chị định dọn nhà đến khu này sao?"

Tôi cầm một xiên thịt nướng chặn họng cậu ta, "Ăn đồ của cậu đi, nói nhiều thế làm gì."

Chết tiệt, sao có thể trùng hợp như vậy được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip