3. Phần 2

[9]

Chóng mặt kinh khủng, khi tôi chuẩn bị uống đến ly thứ ba, nhưng lại bị Lâm Tử Khiêm cản lại.

Anh ấy nắm cổ tay tôi, lòng bàn tay ấm áp. Tôi sững sờ trong giây lát, tầm mắt di chuyển theo đầu ngón tay, rồi dừng trên gương mặt anh.

Lâm Tử Khiêm hơi nhíu mày, "Đừng uống nữa, uống nhiều rồi".

Tôi bình tĩnh nhìn anh ấy hai giây.

"Không đâu".

Nói xong, tôi đột nhiên cười cười, sau đó cầm lấy ly rượu uống một ngụm lớn, "Chừng này là gì chứ".

Tôi cầm ly rượu rồi uống cạn. Nhưng hiện lên trong đầu lại là gương mặt Lâm Tử Khiêm sau khi anh ấy uống say cách đây mấy năm, ánh mắt mơ màng nói ra cái tên Thành Uyên.

Đúng là rượu không say mà do người tự say.

Ngồi cạnh Lâm Tử Khiêm, tôi say rất nhanh.

Không biết đã uống hết bao nhiêu ly rượu, lại cầm chai lên rót tiếp, anh ấy cuối cùng cũng không thể ngồi yên.

Anh cướp lấy chai rượu, đặt nó sang một bên. Có lẽ là động tác hơn lớn chút, trong tiếng nhạc ồn ào trong quán bar này, tôi có thể nghe thấy rõ tiếng vang khó chịu.

Tôi ngước lên nhìn Lâm Tử Khiêm.

Anh ấy không cau mày, nhưng ánh mắt của anh lại cực kỳ phức tạp, phức tạp đến mức... khiến tôi không thể nhìn thấu.

"Thành Tuyên, em thích cậu ta như vậy sao?".

[10]

Tôi ngây ra, đầu óc hoạt động chậm chạp do cồn tác động, một lúc lâu vẫn không phản ứng lại, "Anh nói em thích ai cơ?".

"Hứa Hạo".

Đột nhiên nghe Lâm Tử Khiêm nhắc đến cái tên Hứa Hạo, tôi cảm thấy có chút kỳ lạ.

Sau khi cố gắng nghĩ lại, hình như anh ấy đã hiểu lầm gì đó. Có lẽ anhnghĩ tôi uống rượu đến không màng đến tính mạng như vậy là vì chia tay với Hứa Hạo.

Tôi rất muốn giải thích, nhưng khi mở miệng lại chẳng nói ra được một câu.

Nói gì, tôi nên nói gì đây?

Nói sự thật bản thân không thể yêu anh ấy hay sao, hay phát hiện ra mình vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ được nên mới mượn rượu giải sầu?

Sao tôi có thể nói như vậy được.

Miệng tôi mấp máy một lúc, lát sau nhàn nhạt đáp: "Không sao đâu".

Lâm Tử Khiêm nhìn tôi thật sâu, "Không sao thì đừng uống nữa".

Nói xong, anh ấy rót chút rượu cuối cùng trong chai vào ly, ngửa đầu uống cạn rồi đặt chai rỗng trước mặt tôi.

"Hết rồi".

Tôi nhìn chằm chằm chai rượu cạn đáy trong hai giây, đang định mở miệng nói chuyện thì bỗng cảm thấy phần bụng như đang tràn dâng một đợt sóng dữ dội, cảm giác buồn nôn bất ngờ ập tới.

Tôi kìm nén ý định nôn ra, lập tức đứng dậy, "Em đi WC một chút".

Anh nhìn theo tôi với vẻ lo lắng, giọng nói có phần dịu lại, "Anh đi với em".

Nói xong Lâm Tử Khiêm chuẩn bị đứng dậy.

"Không cần đâu!".

Tôi cao giọng nói: "WC ở ngay bên cạnh, anh ở đây chờ em đi!".

Thật ra chỗ ngồi của chúng tôi hơi lệch, WC nằm ở góc bên phải.

Nhìn thấy thái độ kiên quyết của tôi, Lâm Tử Khiêm đành từ bỏ ý nghĩ, dựa vào bàn nhìn theo tôi rời đi.

Thực ra, tôi không để anh ấy đi cùng, là vì không muốn anh nhìn thấy bộ dạng xấu xí của tôi sau khi nôn.

Ngay khi bước vào buồng vệ sinh, tôi lập tức nôn thốc nôn tháo. Nôn xong, bụng cũng đỡ hơn một chút, tôi bước ra ngoài.

Đứng trước gương nhà vệ sinh rửa mặt, súc miệng, cũng không quên tô lại son trước khi ra ngoài. Tôi không muốn anh Tử Khiêm nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của tôi.

Vừa bước ra khỏi hành lang WC, từ xa tôi đã nhìn thấy dường như có một người đang đứng trước bàn chỗ Lâm Tử Khiêm đang ngồi.

Một người phụ nữ. Một người phụ nữ, tóc dài, thân hình nóng bỏng, trang phục vô cùng mát mẻ.

Ngay lập tức tôi trở nên cảnh giác, nhanh chóng bước tới.

Quả nhiên, vừa bước đến gần hơn, tôi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Lâm Tử Khiêm.

Nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn luôn có thái độ như vậy đối với những người phụ nữ chủ động bắt chuyện với anh, sắc mặt luôn lạnh lùng từ chối, từ trước tới nay không có ngoại lệ.

Khi tôi bước tới, người phụ nữ tình cờ thay đổi tư thế, cô ta cúi người xuống, chống hai tay lên bàn, nửa người cúi xuống, cong cao cặp mông căng tròn.

Thật là.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi nhanh chóng bước đến, chen ngang người phụ nữ tóc dài. Vốn muốn nắm lấy cánh tay của Lâm Tử Khiêm, nhưng đầu vẫn có chút choáng váng, không biết dưới chân giẫm lên cái gì, chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi ở trong vòng tay anh ấy.

Thắt lưng nóng lên, thời khắc tôi ngã vào vòng tay anh, Lâm Tử Khiêm ôm lấy eo tôi, lòng bàn tay anh ấy đông cứng lại, nhưng ngay lập tức thả lỏng.

Tôi hơi ngại ngùng, hơn hết là xấu hổ.

Bạn bè tốt, quen biết nhau nhiều năm như vậy cũng chưa từng có bất kỳ hành động thân mật nào, hôm nay dựa vào men rượu mà tôi đã trực tiếp ngồi lên đùi anh rồi.

Nhưng không có cách nào, cô gái tóc dài ở bên cạnh cứ nhìn chằm chằm, tôi chỉ có thể cắn răng nói.

"Thật ngại quá chị gái, bạn trai em đang đợi em".

[11]

Gương mặt của chị gái tóc dài kia bỗng chuyển sang đen như nhọ nồi.

Nhất là sau khi thấy tôi ngồi trên đùi Lâm Tử Khiêm, gương mặt được trang điểm đậm kia, ánh mắt lộ ra vẻ không vui.

Tôi không quan tâm đến điều đó, thay vào đó, tôi tiếp tục dựa vào lòng anh ấy, nhìn cô ta bằng ánh mắt khiêu khích.

Tôi không biết tại sao bản thân lại làm vậy, có lẽ là do tác động của chất cồn, lúc này tôi chỉ muốn tập trung tinh thần giúp anh  đuổi người phụ nữ có pháo đài phòng thủ lớn này đi thôi.

Chị gái tóc dài tức giận lườm tôi một cái, sau không thèm đếm xỉa tới tôi, quay sang nhìn Lâm Tử Khiêm, "Anh đẹp trai, đây là ai vậy?".

Vừa nói người phụ nữ đó vừa chỉ tay về phía tôi. Dưới ánh đèn của quán bar, bộ móng tay sơn đỏ của cô ta làm tôi cảm giác có chút quỷ dị.

Anh ấy im lặng hai giây, sau đó tay phải của anh đặt lên eo tôi, "Bạn gái tôi, cô không nhìn thấy sao?".

Chà, Lâm Tử Khiêm vốn rất giỏi trong việc từ chối phụ nữ mà.

Chính anh ấy đích thân xác nhận, người phụ nữ tóc dài không thể không tin, lẩm bẩm một câu rồi cầm ly rượu quay người rời đi.

Thật trùng hợp, lúc cô ta quay người, bản nhạc cũng đúng lúc kết thúc, trả lại không gian yên tĩnh trong vài giây.

Tôi thoáng nghe thấy cô ta lẩm bẩm một mình, "Đẹp trai đấy, vậy mà lại thích trẻ vị thành niên".

Tôi: ???

Cô mới là trẻ vị thành niên, cả nhà cô đều là trẻ vị thành niên!

m nhạc lại vang lên, tôi thu hồi ánh mắt khỏi người phụ nữ tóc dài có pháo đài phòng ngự lớn kia, lúc này mới chợt nhớ ra mình vẫn đang ngồi trên đùi anh.

Giật mình, tôi nhanh chóng nhảy xuống.

Suýt chút nữa là quên mất, Lâm Tử Khiêm là người mắc bệnh sạch sẽ, trước nay đều không thích tiếp xúc gần với người khác, ngoại trừ... anh tôi.

[12]

Nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi tiếp xúc thân mật với Lâm Tử Khiêm, tôi không khỏi đỏ mặt.

Có lẽ đây là lần duy nhất trong đời tôi có cơ hội được gần anh ấy đến vậy.

Tôi ngẩng đầu, cẩn trọng nhìn anh, phát hiện ra sắc mặt của Lâm Tử Khiêm không được tốt lắm.

Anh ấy ngồi trên ghế, vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy, tay phải cầm ly rượu, đầu ngón tay xoa nhẹ lên thân ly, giữa lông mày hơi nhíu lại.

Tim tôi thắt lại, vội vàng len tiếng xin lỗi.

"Xin lỗi, anh Tử Khiêm, vừa rồi em chưa hỏi ý kiến của anh mà đã...".

Lỡ như anh có ấn tượng tốt với người phụ nữ tóc dài với pháo đài phòng ngự lớn vừa rồi thì sao?

Đột ngột bị tôi làm gián đoạn, trong lòng chắc sẽ không vui.

"Không sao".

Đầu ngón tay Lâm Tử Khiêm siết chặt ly rượu, trầm giọng nói.

Vẻ mặt anh ấy thản nhiên, "Cảm ơn em đã giải vây giúp anh".

Thấy anh nói vậy, lo lắng trong lòng tôi như đã được gỡ xuống, tôi xua tay, "Không có gì đâu ạ".

Bầu không khí hơi ngại ngùng.

Nhưng may mắn thay, sau vài phút, anh tôi đã chạy đến.

Còn dẫn theo chị dâu tôi tới cùng. Hay thật, kiểu tóc hai người giống nhau, anh tôi thì vuốt ngược, tóc mái chị dâu tôi cũng bị thổi loạn hết cả lên.

Vừa sửa lại tóc, chị dâu vừa phàn nàn, "Anh trai em không biết mượn xe thể thao ở đâu, nằng nặc đòi chở chị đi hóng gió, kết quả thành ra như thế này".

Anh tôi chắc là hóng gió khát nước, cầm ly rượu của tôi uống một hơi hết sạch.

Tôi thật sự cạn lời, giúp chị dâu sửa lại tóc, "Đường chỗ chúng ta giới hạn tốc độ là 60, anh trai em lại có thể làm tóc chị rối thành thế này".

Chị dâu không trả lời mà đưa mắt nhìn về phía Lâm Tử Khiêm, cười nói: "Tử Khiêm, em không bắt nạt em chị lúc bọn chị không ở đây đấy chứ?".

Lâm Tử Khiêm có chút ngạc nhiên, sau đó lắc đầu, "Không ạ".

Chị dâu rõ ràng chỉ đang nói đùa, nhưng anh ấy lại có vẻ không được thoải mái, vừa nói xong liền nhấp một ngụm rượu.

Không rõ lý do vì sao, sau khi chị dâu đến, sắc mặt của anh có vẻ không thoải mái lắm.

Bốn con người, chỉ có ba người chúng tôi vẫn đang trò chuyện, nhưng Lâm Tử Khiêm hôm nay rất ít nói, thay vào đó bắt đầu uống hết ly này đến ly khác.

Tôi ở bên cạnh lặng lẽ nhìn, trong lòng vừa xót xa vừa đau khổ.

Tôi là người duy nhất trên đời yêu người không nên yêu, người mà tôi luôn cất giấu hình bóng của người ấy trong lòng, cũng vì không thể yêu mà đau thấu tận tâm can.

Tôi đau khổ vì anh ấy, nên cũng theo anh uống cạn từng ly từng ly một.

Sau đó--

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Lâm Tử Khiêm sau đó, dù sao thì tôi cũng mất trí rồi.

[13]

Trong mơ hồ, dường như có ai đó dìu tôi dậy rồi đỡ tôi ra ngoài.

Tôi mở mắt ra nhìn, trong lòng thất vọng, người đó là anh tôi.

Không phải là Lâm Tử Khiêm thì cũng không nói gì, anh tôi một bên dìu tôi ra ngoài, một bên còn lầm bầm, "Thành Tuyên, em còn nặng hơn cả con heo nái ở già nhà bà chúng ta".

"Bình thường bảo ăn ít thôi lại không nghe, nặng chết đi được".

Người này ồn ào quá, hòa lẫn với tiếng nhạc ầm ĩ khiến đầu tôi đau nhức, lại hé mắt ra nhìn, một cái tát vừa vặn an tọa lên mặt anh tôi.

"Xấu chết đi được, em muốn anh Tử Khiêm".

"...".

Vài giây sau, tiếng hét của anh tôi vang lên bên tai, "Mày nói ai xấu đấy?".

Tôi nhìn chăm chú vào khuôn mặt xấu xí của anh tôi hai giây, sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Mơ hồ tỉnh dậy, không biết là thực hay mơ, nhưng dường như tôi thấy Lâm Tử Khiêm đang bế tôi đi trên vệ đường.

Anh ấy bế tôi vào lòng theo kiểu công chúa, xung quanh là ánh đèn đường lấp lánh, xe cộ chạy tấp nập.

Đây chắc chắn là đang mơ, chắc chắn là mơ rồi.

Chất cồn còn sót lại làm tê liệt đầu óc, tôi gần như không còn khả năng suy nghĩ, cứ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm anh.

Lâm Tử Khiêm có lẽ là chàng trai đẹp nhất mà tôi từng thấy, dù hơn hai mươi tuổi, nhưng vẫn toát lên vẻ thiếu niên, chiếc áo sơ mi trắng trên người điểm tô thêm vẻ tinh anh của anh ấy.

Từ góc độ của tôi vừa vặn có thể nhìn thấy khuôn cằm với độ cong hoàn mĩ, sống mũi cao vút, lại nhìn lên, vừa hay bắt gặp một đôi mắt trong veo.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, đôi mắt ấy đột nhiên nhìn xuống, bất ngờ va chạm với ánh mắt của tôi.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi còn nghĩ bản thân đang nằm mơ, vì vậy tôi không suy nghĩ nhiều, hai tay liền ôm lấy cổ anh, áp hai cánh môi xuống.

Cho dù là nằm mơ nhưng có thể được hôn Lâm Tử Khiêm, cũng không hối tiếc.

Ấm ấm mềm mềm, làm lòng tôi tan chảy.

Tôi ôm lấy cổ anh ấy, thản nhiên hôn lên môi anh, cảm nhận cơ thể ngày càng căng cứng của Lâm Tử Khiêm, sau đó...

Tôi lại ngủ mất rồi.

[14]

Lúc tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên giường, bộ đồ ngủ trên người không phải bộ đồ mà tôi quen thuộc.

Trong đầu tôi lúc này chỉ là một khoảng trắng xoá.

Tôi đột ngột ngồi dậy, nhìn kỹ xung quanh một vòng, sau mới thở dài nhẹ nhõm.

Đây là phòng ngủ dành cho khách của nhà anh trai tôi. Có vẻ như tối qua say rượu nên anh trai đành phải đưa tôi về nhà anh ấy.

Ngồi bên giường ngẩn ngơ một lúc, tôi bất chợt nhớ lại giấc mơ tối hôm qua. Càng nghĩ lại lòng càng chua xót.

Trong đời này, có lẽ tôi chỉ có thể hôn Lâm Tử Khiêm trong mơ mà thôi.

Thở dài một hơi, tôi rời khỏi giường, sau khi gấp chăn gọn gàng, đi vào nhà vệ sinh với cái đầu như ổ gà.

Tuy nhiên, khi vừa ra khỏi cửa phòng, tôi vô tình phát hiện một người đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách.

Lâm Tử Khiêm.

Anh ấy ngồi trước sô pha, trên người vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng tối hôm qua, cổ tay áo xắn nhẹ, cổ áo cài khuy thứ hai. Ánh nắng ban mai ấm áp, cảm giác như thời khắc khi đó tĩnh lặng lại.

Tôi ngây người nhìn, sau đó thấy anh ngẩng đầu nhìn lên. Bốn mắt nhìn nhau, tôi nhận thấy ánh mắt Lâm Tử Khiêm dừng lại trên tóc tôi trong vài giây.

Cuối cùng tôi cũng nhận thức muộn màng phản ứng lại, ngay cả chào hỏi cũng không kịp chào, tôi vội vàng lao vào phòng WC bên cạnh.

Tôi khóa cửa lại, nhìn vào gương, nhưng tim tôi lập tức như rơi xuống đáy vực.

Tiêu thật rồi.

Đứa con gái xấu xí trong gương kia là thế?

Đầu tóc bù xù như ổ gà, quầng thâm mắt, hai mắt đỏ rực, mặt còn hơi sưng phù sau trận say.

Thật xấu chết đi được.

Tôi chán nản nghĩ, sau lần này, sợ bản thân lại càng không xứng với anh ấy nữa rồi.

Cùng say như nhau, sao ngày hôm sau người ta thức dậy vẫn là thiếu niên đẹp trai ngời ngời? Còn tôi thì như con cá mè hoa thiếu nước vậy?

Tất nhiên, thật ra cũng không khoa trương đến thế.

Chỉ là so với ánh mắt kinh ngạc của anh vừa nãy, tôi nhìn bản thân trong gương thế nào cũng không vừa mắt.

Có tiếng nấu ăn truyền ra từ trong bếp, tôi nhanh chóng mở cửa sổ kính thủy tinh mờ giữa bếp và phòng tắm, thò đầu ra thì thấy chị dâu đang chiên trứng trong bếp.

"Chị dâu!".

Tôi thì thầm, "Em có thể dùng đồ trang điểm của chị được không?".

Tôi vô thức nhìn vào phòng khách, sau đó hạ giọng, "Dáng vẻ này của em làm sao có thể gặp người khác".

Chị dâu vui vẻ đồng ý, nhưng...

Cách chị ấy khoanh tay cười nhìn tôi, thực sự khiến tôi cảm thấy có chút chột dạ.

Lo lắng chị ấy nhìn ra điều gì, tôi nhanh chóng bổ sung thêm, "Dù sao thì... anh Tử Khiêm là bạn của anh trai em. Dáng vẻ hiện tại của em, dọa anh ấy thì không nên".

Chị dâu chưa kịp trả lời thì có tiếng bước chân truyền tới, ngay lập tức, bóng dáng của Lâm Tử Khiêm xuất hiện ở cửa phòng bếp.

"Chị dâu, có cần em giúp gì không?".

Nói xong, anh ấy đã đứng ở cửa bếp, tôi thì đang thò đầu ra từ cửa sổ nhà vệ sinh, dù không báo trước nhưng trùng hợp ánh mắt của cả hai vô tình chạm nhau.

[15]

Thật sự rất ngại ngùng.

Lâm Tử Khiêm và tôi nhìn nhau qua hành lang dài nhà bếp, tôi lại trong bộ dạng ma chê quỷ hờn thế này.

Gần như ngay lập tức, tôi rụt đầu, đóng sập cửa sổ lại. Rửa mặt đánh răng, thật may nhà anh tôi có rất nhiều bàn chải đánh răng loại dùng một lần, trang điểm nhẹ, soi gương lại một lần.

Ừm, trông ổn hơn nhiều rồi.

Quầng thâm mắt đã được che đi, nước da nhợt nhạt đã được phủ phấn hồng trông có chút hồng hào, nhìn cũng tạm ổn.

Đứng ở cửa hít sâu một hơi, tôi mở cửa đi ra ngoài, nhìn thoáng qua liền thấy anh ấy tựa vào cửa sổ phòng khách.

Anh đứng trước cửa sổ, dáng người cao cao, ngón tay kẹp điếu thuốc vẫn còn đang cháy dở.

Do dự một chút, tôi mới bước tới, "Anh Tử Khiêm...".

Lâm Tử Khiêm quay người lại, ngay lúc nhìn thấy tôi, anh ấy nhanh chóng dí điếu thuốc vào trong chiếc gạt tàn ở bên cạnh.

Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn anh, Lâm Tử Khiêm thấp giọng giải thích, "Anh thấy em sáng nay ho nhẹ".

Bản thân tôi còn không chú ý.

Thật tinh tế.

Đáng tiếc, sự cẩn trọng này không thuộc về tôi.

Tôi chua xót nghĩ, rồi dè dặt hỏi: "Tối hôm qua em uống đến mất trí, em không... không nói gì chứ?".

Giấc mơ đêm qua, càng nghĩ càng nhận ra có điều gì đó không ổn, thật sự quá chân thật.

Tôi không tin tưởng vào tửu lượng của mình, lỡ như, hôm qua lúc say tôi thực sự đã nói điều gì không nên nói thì sao.

Quả nhiên, có gì đó không ổn.

Khi tôi nhắc đến chuyện tối qua, sắc mặt của anh ấy ngay lập tức có chút thay đổi nhỏ.

Anh nhìn tôi, sau đó hàng lông mày cau nhẹ, khóe miệng khẽ mím chặt, đầu ngón tay nắm chặt gạt tàn.

Đấy là gì ý vậy?

Lòng tôi vẫn còn đang ngập tràn nhưng hoài nghi thì vừa đúng lúc chị dâu mang bữa sáng đặt trên bàn ăn phía sau chúng tôi, mỉm cười nói: "Tối hôm qua em cũng chẳng làm gì cả, chỉ hôn Tử Khiêm một cái thôi".

[16]

Tôi chết lặng.

Hôn... Lâm Tử Khiêm một cái?

Vậy nên, không phải là giấc mơ mà thật sự đã xảy ra rồi?

Tôi vô thức ngẩng đầu nhìn anh ấy, nhưng lại thấy anh hơi cau mày, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ góc độ của tôi bây giờ chỉ có thể nhìn thấy gò má của Lâm Tử Khiêm.

Nhìn dáng vẻ đó, có vẻ như là thật rồi.

Chị dâu nhìn tôi cười cười, xoay người trở lại phòng bếp, nhân tiện đóng luôn cửa phòng bếp lại.

Tôi thầm load dữ liệu một lúc, lo lắng nên vội vàng giải thích, "Anh Tử Khiêm, anh đừng hiểu lầm, tối hôm qua em uống quá nhiều, có thể...".

Ngập ngừng một chút, tôi nói tiếp, "Có thể coi là người khác".

Lâm Tử Khiêm chỉ đáp lại vỏn vẹn một từ, "Ừ".

"Không sao".

Sau hai lời giải thích ngắn gọn, bầu không khí hoàn toàn tĩnh lặng.

Cho tới khi chị dâu mang đĩa thức ăn sáng khác đi ra, chúng tôi vẫn không nói thêm lời nào nữa.

Bữa sáng này bầu không khí yên tĩnh hiếm thấy. Ngay cả anh tôi, một người có khiếu hề hước từ trong máu cũng không cứu vớt được bầu không khí khi đó.

Sau khi ăn sáng xong, Lâm Tử Khiêm vào phòng bếp rửa chén trước, sau đó nói có việc liền vội vàng từ biệt rồi rời đi.

Tôi cũng không thể ngồi được nữa, nhanh chóng tìm lý do rời đi sau anh ấy.

Hôm nay là cuối tuần, tôi bắt taxi về nhà, trên đường lặng lẽ nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, tinh thần mông lung.

Dù biết kiếp này tôi không duyên không phận với Lâm Tử Khiêm, nhưng đêm qua có thể lén hôn anh ấy trong lúc say rượu, cũng xem như là không còn gì hối hận.

Nhưng khi ngoảnh đầu lại, vẫn có chút nghẹn ngào.

Chỉ là tự an ủi bản thân, làm sao có thể?

Không thể ở bên người mình thích nhiều năm, sao lại không hối tiếc?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #zhihu