CHƯƠNG 3
05
Mặc dù đều là nghệ thuật, nhưng nhiếp ảnh và piano cách nhau một ngọn núi.
Tên những người trong miệng Lục Quân, tôi luôn không nhớ được.
Anh ấy thích nhạc cổ điển, tôi yêu nhạc pop.
Trước đây gặp được bài hát hay, tôi đều chia sẻ cho anh ấy, nhưng tôi phát hiện, anh ấy không nghe bao giờ.
Bởi vì có một lần, trong siêu thị, BGM vang lên, tôi nói với Lục Quân: "Thật trùng hợp, siêu thị này cũng thích bài hát này."
Lục Quân mờ mịt: "Cái gì?
"Bài hát này nè."
"Anh chưa nghe bao giờ."
Tôi sửng sốt một chút: "Hôm qua em chia sẻ cho anh, anh còn gửi lại em nút like..."
Lục Quân lúc ấy có chút xấu hổ.
Anh nói anh nghe, nhưng quên mất.
Kể từ đó, tôi hiếm khi chia sẻ với anh ấy nữa.
Tôi cố gắng nghe nhạc cổ điển, sau khi đón gió cho Dương Hiểu Vũ, lại càng giận dỗi nhét một đống nhạc đàn dương cầm vào trong list nhạc.
Khi nghe nhạc, tôi nhất thời cao hứng, mở khu bình luận ra.
Vô tình nhìn thấy một ID quen thuộc.
Lục Quân: "Hiểu Vũ khiêu vũ, khúc này cũng không tồi, thích hợp cho thanh mai trúc mã cùng nghe."
Tôi bối rối.
Không cần phải nói cũng biết thanh mai của anh là ai.
Chữ "cũng" có ý nghĩa sâu sắc đến thế nào.
Dương Hiểu Vũ trả lời càng thêm đau lòng.
[Ha ha, cậu nghẹn bao lâu rồi? Vừa vào acc đã cùng nhau nghe, sau khi tôi đi không ai cùng cậu tán gẫu những chuyện này nữa sao? Chậc.]
Hai người bọn họ được khen ngợi nhiệt tình.
Khu bình luận đều ồn ào.
[Như thế này còn không yêu nhau?]
[Gọi là thanh mai trúc mã gì? Quá khách sáo! Gọi là chồng là vợ chứ!]
[Huhu thật hâm mộ, ngọt ngào quá đi!]
Dương Hiểu Vũ trả lời bọn họ: "Ha ha."
Không phủ nhận, lại tràn ngập sự mơ hồ.
Đầu óc tôi choáng váng, ném điện thoại sang một bên, không thở nổi.
Trên đùi tôi có một vết sẹo, mỗi khi tôi bực bội, nó lại đau đớn.
Có lẽ bởi vì, vết sẹo này do Lục Quân ban tặng.
Mùa hè năm lớp 10, lớp bổ túc của chúng tôi từng xảy ra một trận hỏa hoạn lớn.
Lúc tôi tìm được Lục Quân, anh ấy bị đèn rơi xuống đập trúng, hôn mê.
Tôi có thể bỏ anh lại, tự mình chạy trốn trước.
Nhưng lúc ấy cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, liền liều mạng kéo anh ra bên ngoài.
Anh cao hơn tôi nặng hơn tôi, tôi đi rất khó khăn, anh trượt xuống, tôi kéo anh lên, lặp đi lặp lại như thế.
Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của lính cứu hỏa, tôi mới yên tâm ngất đi.
Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, không có gì đáng ngại, duy chỉ có một vết sẹo trên đùi.
Lục Quân cũng khỏe mạnh, nhưng tình trạng tâm lý không tốt lắm, hỏa hoạn để lại cho anh bóng ma rất lớn.
Tôi đi thăm Lục Quân, bị y tá chặn ở cửa.
Y tá nói, anh cần tĩnh dưỡng, chỉ cho phép một bạn học đi vào.
Cách cửa sổ, tôi nhìn thấy Dương Hiểu Vũ ngồi ở giường bệnh của anh.
Sau đó, Lục Quân có một tật xấu, không thể thấy lửa sáng.
Bác sĩ dặn dò chúng tôi, cố gắng không đề cập đến chuyện hỏa hoạn trước mặt anh ấy, sợ rằng anh ấy sẽ bị tổn thương.
Cũng bởi vậy, cho tới bây giờ, tôi cũng chưa từng đề cập tới việc này với Lục Quân, coi như chưa từng xảy ra.
Để che giấu vết thương ở chân, bình thường tôi đều mặc quần dài.
Nhưng mỗi lần thân mật, Lục Quân đều nhìn thấy.
Hắn hỏi tôi vết thương này từ đâu ra.
Tôi đã nói dối, nói là do tai nạn xe cộ để lại.
Anh chưa bao giờ nghi ngờ.
06
Tôi và Lục Quân quen biết nhau mười tám năm.
Dương Hiểu Vũ ít hơn tôi sáu năm.
Anh lại nói, Dương Hiểu Vũ là thanh mai của anh.
Vậy tôi là gì?
Tôi vuốt vết sẹo đau, gửi wechat cho Lục Quân.
[Chúng ta chia tay đi.]
Ảnh chụp màn hình của các bình luận được gửi kèm.
Lục Quân gọi cho tôi rất nhiều cuộc điện thoại, tôi không muốn nhận.
Anh nhắn tin: [Bình luận anh đã xóa, thật ra anh chỉ là chia sẻ ca khúc mà thôi...... haizz, anh thật sự chưa từng làm chuyện không xứng đáng với em, nếu em không thích, sau này anh không liên lạc với cô ấy nữa. Bảo bối anh xin lỗi, đừng phớt lờ anh nữa TVT.]
Tôi không trả lời.
Đêm đó, tôi ở lại studio chụp ảnh.
Ngày hôm sau, Lục Quân chặn tôi ở cửa.
Anh giống như một đêm không ngủ, nhìn qua có chút tiều tụy.
"Nhân Nhân, nói chuyện với anh đi, được không?"
Tôi gật đầu.
Ngồi trên ghế dài hồi lâu, Lục Quân mở miệng: "Anh nợ cô ấy."
"Nợ cái gì?"
"Anh không muốn nói, xin lỗi Nhân Nhân, trong lòng mỗi người đều có chuyện không muốn nói mà."
"Ừ."
"Trước đây anh từng thích cô ấy, đây là sự thật, không thể phủ nhận. Còn bây giờ... anh thừa nhận, khi nhìn thấy cô ấy, trong lòng anh vẫn còn gợn sóng."
Tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng nghe chính miệng anh thừa nhận chuyện này, trái tim tôi vẫn giật lên một chút.
Lục Quân: "Nhưng anh thề, loại cảm giác này so với trước kia, đã nhạt đi rất nhiều rất nhiều, nhạt đến mức có thể bỏ qua không cần để ý đến, chút gợn sóng của anh có lẽ là bởi vì... áy náy thôi."
"Vậy anh có áy náy với em không? "Tôi nhẹ giọng hỏi.
Lục Quân ngẩn ra.
"Anh nói anh chỉ là chia sẻ ca khúc cho cô ấy, nhưng thanh mai trúc mã của anh chẳng lẽ không phải là em sao?"
"Bình luận của cô ấy quá đáng như vậy, anh có phản bác cô ấy không?"
"Tất cả mọi người đang ồn ào hai người, anh có thèm giải thích không?"
"Đừng lấy bạn học cũ làm ngụy trang, em cũng có bạn học cũ, nhưng em không như vậy."
Tôi nói từng câu từng chữ đều thẳng thừng, Lục Quân bị tôi nói đến sốt ruột.
"Anh xin lỗi, là anh không tốt, xem nhẹ cảm xúc của em."
Mỗi lời xin lỗi của Lục Quân đều rất chân thành.
Anh ấy cầu xin tôi cho anh ấy thêm chút thời gian, anh ấy sẽ tách Dương Hiểu Vũ ra khỏi cuộc sống của chúng tôi.
Tôi thừa nhận mình thiếu nghị lực.
Trong 18 năm qua, anh ấy luôn giữ một vị trí quan trọng trong cuộc sống của tôi.
Nếu có thể, tôi không muốn mất anh ấy.
-----
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip