Cuộc sống sau khi xuyên sách

(Tên từng chap do Khỉ tự đặt)

Link edit: https://www.facebook.com/photo/?fbid=122096317250016691&set=a.122096311334016691

Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết thanh mai trúc mã ngọt ngào, nam chính chiều chuộng nữ chính, đáng tiếc tôi lại là nữ phụ độc ác.

Nhưng tôi không độc ác được, tôi nên làm gì đây?

1.


Chu Tự Bạch là một cậu bé lễ phép và dịu dàng từ khi còn nhỏ.

Lúc mẹ nguyên chủ gả cho cha hắn, hắn không nói một lời, vô cùng kính trọng mẹ nguyên chủ. Theo như nguyên tác, hắn luôn là người đứng ra bênh vực nguyên chủ khi nguyên chủ bị bắt nạt.

Từ đó có thể thấy nam chính là người có tính cách tốt.

Nguyên chủ cũng vì lòng tốt của hắn mà dần dần sa ngã. Sau khi nam chính thổ lộ tình cảm với nữ chính, nguyên chủ lại tiếp tục cản trở, lợi dụng mối quan hệ không phải ruột thịt giữa mình và nam chính để ngăn cách hai người.

Cuối cùng, sau khi nguyên chủ chuốc thuốc mê nam chính, định gạo nấu thành cơm. Nam chính không chịu nổi, đuổi nguyên chủ ra nước ngoài. Sau khi thoát khỏi sự theo dõi của nam chính đối với mình, nguyên chủ bí mật về nước, trên đường đến sân bay gặp phải một vụ đấu súng, không may bị bắn chết.

Đến đây là kết thúc cuộc đời của một nữ phụ.

2.

Vừa mới xuyên sách, đầu có chút choáng váng.

"Trăn Trăn, đây là chú Chu, bây giờ con nên gọi chú là bố."

Cảm thấy tay mình bị véo, tôi định thần lại và nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt mình. Ông mặc một bộ vest, đường nét sâu và rất đẹp trai.

Ông đưa tay sờ đầu tôi: "Không sao, không cần gọi là bố, con cứ gọi là chú cũng được."

"Vậy thì nghe theo chú đi" Mẹ tôi vỗ vào lưng tôi.

"Đến đây nào, Tiểu Tự." Chú Chu vẫy tay sang một bên, đứng ở đó là một cậu bé đứng im như tượng điêu khắc. "Đây là Trăn Trăn, em nhỏ tuổi hơn con, từ nay về sau, con sẽ là anh trai, con phải chăm sóc em gái nhé."

Tôi nhìn cậu bé bên cạnh chú Chu, ước chừng năm sáu tuổi, mặc một bộ âu phục màu đen, cổ áo thắt một chiếc nơ màu hồng, dáng người thanh tú.

Thấy tôi chăm chú nhìn, chú Chu mỉm cười đưa cho tôi một chiếc hộp: "Đây là quà chú chuẩn bị cho con. Con và anh lên tầng mở quà rồi chơi đồ chơi đi".

Tôi liếc nhìn mẹ Diệp, bà gật đầu, tôi liền đi theo sau Chu Tự Bạch.

3.

Chơi với trẻ nhỏ không thích chút nào.

Khi Chu Tự Bạch cho tôi xem Ultraman và Superman của anh ấy lần thứ năm, tôi thấy chán nản.

Ai có thể nghĩ rằng khi lớn lên, nam chính với sự dịu dàng và trưởng thành lại là một cậu bé thích Ultraman khi còn nhỏ.

"Trăn Trăn, em không thích Ultraman à? Ở đây anh có một chiếc xe đua cải tiến, em muốn chơi không? Chúng ta cùng nhau chơi nhé!"

Nhìn chiếc xe đua bị nhét vào tay tôi, còn Chu Tự Bạch đang ôm chiếc xe đua khác với cái nhìn mong chờ, tôi đã thỏa hiệp. Haiz! Ai bảo nhóc này đáng yêu quá!

...

"Trăn Trăn, em chậm quá, em nên chạy như thế này!"

"Chu Tự Bạch, ngươi xấu! Ngươi không được đụng xe của ta!"

"Trăn Trăn, em phải gọi anh là anh, không thể gọi bằng tên. Hơn nữa, đua xe là phải như vậy!"

...

3.

Có tiếng gõ cửa, "Tiểu Tự, Trăn Trăn. Đến giờ ăn rồi."

Nghe giọng nói của mẹ Diệp, tôi dừng tay với tâm trạng không hài lòng.

"Trăn Trăn, chúng ta nên vui vẻ!"

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì kích động của Chu Tự Bạch, lại nghĩ đến bản thân vừa rồi chuyên tâm vào trò chơi, tôi không khỏi che mặt, vô cùng phiền muộn gật đầu.

"Đi, chúng ta đi ăn."

Nắm tay Chu Tự Bạch, chúng tôi cùng nhau đi xuống lầu.

4.

Để tránh kết cục nguyên chủ bị bắn chết, tôi mới quyết định tránh xa nam nữ chính, chăm chỉ học tập.

Tuy nhiên, làm vậy khiến nam chính thấy thật đáng thương.

"Trăn Trăn, em có ghét anh không?"

Nhìn Chu Tự Bạch ủ rũ với đôi mắt đỏ hoe, tôi tự trách mình trong lòng: Sao mình có thể làm điều này với một đứa trẻ? Mình đúng là người xấu!

Tôi vội vàng nói: "Em không ghét anh, em đang làm bài tập. Sắp khai giảng rồi, bài tập còn chưa xong."

Để thuyết phục Chu Tự Bạch, tôi cho anh ấy xem cuốn bài tập vẫn còn trống trên bàn.

"Trăn Trăn, bài tập của anh đã làm xong rồi, em cố gắng làm! Làm xong anh sẽ chơi với em!"

Nhìn Chu Tự Bạch chạy ra khỏi cửa, tâm trạng buồn bã của anh ấy biến thành cảm thông khi anh ấy nhìn thấy bài tập của tôi. Tôi có chút chán nản.

Tuy nhiên, tôi đã là một thiếu nữ 20 tuổi, chỉ cần tôi không yêu nam chính, và gửi lời chúc phúc khi nam chính và nữ chính quen nhau. Tôi sẽ tự nhiên tránh được cái kết của câu truyện này.

Vì vậy, kế hoạch tránh xa nam chính và nữ chính của tôi đương nhiên không còn giá trị.

5.

Ở cổng trường, mẹ Diệp hối thúc tôi nhanh chóng ăn hết ổ bánh mì trên tay và theo Chu Tự Bạch đến lớp.

Chú Chu sắp xếp tôi vào học cùng lớp với Chu Tự Bạch, để tôi đi học dễ dàng hơn.

Tôi bóp chiếc bánh mì thành một miếng nhỏ và nhét vội vào miệng, cố gắng cắt ngang lời hướng dẫn huyên thuyên của mẹ Diệp.

"Từ từ thôi, con bị nghẹn thì phải làm sao?" Mẹ Diệp trừng mắt nhìn tôi một cái, đẩy lưng tôi, "Được rồi, con cùng anh đi học đi!"

Tôi đi theo Chu Tự Bạch vào cổng trường và đi về phía lớp học.

Nhìn Chu Tự Bạch bước đi vui vẻ, tôi hơi khó hiểu: Đây có phải là nam chính không? Chẳng lẽ trường học rất thú vị!

Tôi bị Chu Tự Bạch kéo đến lớp Một (1) rất nhanh.

Chu Tự Bạch bước vào phòng học, đem cặp sách của tôi đặt ở bên cạnh: "Em gái, em sẽ ngồi ở đây." Sau đó, anh ấy lấy trong cặp sách ra một bình sữa đưa cho tôi, "Em gái, em uống đi."

Nhìn nam chính tất bật ngược xuôi. Đầu tiên anh ấy lau bàn ghế cho cả hai chúng tôi, sau đó giúp tôi thu dọn ngăn bàn. Tôi không cần phải tự mình làm, tôi rất cảm động, anh ấy thật tuyệt vời!

"Này, Chu Tự Bạch, cậu đã làm xong bài tập chưa? Cho tớ chép với!" Tôi quay lại nhìn người ngồi sau Chu Tự Bạch đang chọc vào người anh ấy.

"Nghỉ lâu vậy, còn chưa làm xong?" Chu Tự Bạch hỏi, nhưng vẫn là lấy bài tập ra đưa cho bạn cừu nhỏ.

Cừu nhỏ giang rộng hai tay, một người ngồi chiếm chỗ hai người, lấy ra một hàng bút chì vót nhọn đặt lên bàn. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Chu Tự Bạch, đắc ý cười nói: "Xem đi, tớ đã chuẩn bị sẵn sàng, phải chắc chắn viết xong trước khi "phù thủy" đến."

Tôi nhìn cừu nhỏ đang làm bài chăm chỉ, rồi nhìn Chu Tự Bạch, anh ngồi phá đám cừu nhỏ làm bài. Anh nói cừu nhỏ mắc lỗi ở chỗ này, thiếu sót ở chỗ kia, bạn cừu nhỏ tức giận đến mức lông tóc dựng đứng, "A a! Im đi Chu Tự Bạch, thật không thể chịu nổi cậu mà!"

Trong đầu lóe lên một tia phát hiện, tôi đẩy Chu Tự Bạch: "Anh, em muốn vứt rác."

Quả nhiên, cừu nhỏ kinh ngạc nhìn tôi, không thể tin kêu lên: "Chu Tự Bạch, chúng ta là anh em tốt! Sao không thấy cậu kể khi nào thì có thêm em gái?"

Nghe thấy cừu nhỏ hỏi, Chu Tự Bạch cố nén vui mừng, giả vờ bình tĩnh: "Tớ chưa nói cho cậu à? Có lẽ là tớ quên mất!"

Tôi nhìn Chu Tự Bạch vứt rác, quả nhiên, đứa trẻ này chỉ muốn khoe khoang về em gái mình.

Ngay sau đó, chuông vào lớp vang lên với tiếng khóc thầm của Kiều Bách. Kiều Bách là bạn cừu con lông xoăn nhỏ đó, nó vẫn chưa làm xong bài tập về nhà.

Nhìn cô giáo đứng trước bục giảng, cô đang nói về kỷ luật của trường và bài tập về nhà.

"Em gái... Em gái..."

Nhận thấy có cây bút chọc vào lưng mình, tôi quay lại nhìn Kiều Bách. Anh ấy nháy mắt và ra hiệu cho tôi nhìn xuống gầm bàn, đó là bài tập về nhà của Chu Tự Bạch.

Tôi nhận lấy và cất nó vào ngăn bàn của mình. Sau khi giáo viên rời đi, tôi đưa nó cho Chu Tự Bạch.

6.

Tiết học cuối cùng vào buổi chiều.

"Tiểu Hổ học viết bút lông, ngày đầu tiên viết được 6 chữ, sau đó mỗi ngày so với ngày hôm trước lại viết thêm 3 chữ, bốn ngày tổng cộng viết được bao nhiêu chữ?"

Ngày đầu tiên ( ), ngày thứ hai ( ), ngày thứ ba ( ), và ngày thứ tư ( ).

Nhìn chằm chằm vào bài toán trước mặt, tôi lần lượt điền các số 6, 9, 12, 15. Tôi liếc sang nhìn phần bài tập của nam chính, ừm, anh ấy cũng làm xong rồi.

Tôi đang thấy buồn chán, đúng lúc đó, giọng nói quen thuộc lại vang lên.

"Em gái... Em gái..." Là Kiều Bách gọi, tôi quay đầu nhìn anh ấy, anh ấy ra hiệu cho tôi nhìn xuống một tờ giấy nhỏ dưới gầm bàn.

Tôi mở nó ra và xem: Em gái, ⊙⊙ xem đáp án của anh trai em rồi viết lại cho anh.

Tôi:......

Tôi trực tiếp chép lại câu trả lời của mình cho anh ấy cho nhanh, còn chưa kịp đưa ra thì đã nghe thấy tiếng "thì thầm", quay đầu lại là anh ấy.

Kiều Bách chỉ vào Chu Tự Bạch một cách cường điệu nhiều lần, ám chỉ chỉ cần đáp án của Chu Tự Bạch.

Ah! Bạn có biết là bạn đã từ chối một người lớn thông minh, ngu ngốc!

Thấy tiếng thì thầm của anh ta càng lúc càng lớn, tôi không còn cách nào khác đành phải xem qua đáp án của nam chính, viết thật nhanh rồi ném cho anh ta.

Chẳng mấy chốc, tiếng chuông ra khỏi lớp vang lên.

Kiều Bách cầm cặp sách chạy trước ra cửa, đứng chờ Chu Tự Bạch thu dọn đồ đạc của mình.

Kiều Bách là hàng xóm của chúng tôi nhưng anh ấy quá lười dậy sớm vào buổi sáng. Vì vậy, sáng tôi luôn đi với nam chính, và ba chúng tôi về nhà cùng nhau vào buổi chiều.

Trên đường về nhà, nam chính dẫn tôi đi, Kiều Ba thỉnh thoảng chạy trước chạy sau, thỉnh thoảng lại khiêu khích nam chính, thỉnh thoảng lại dùng những lời lẽ đáng ghét trêu chọc tôi.

Chúng tôi lớn lên cùng nhau như vậy, chẳng mấy chốc đã bước vào trường trung học cơ sở.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip