风.
6.
Zhongli vốn là một kẻ lí trí.
Mười năm nay, không khi nào hắn để cho bản năng dẫn dắt. Cho dù từng mạch máu trong cơ thể hắn đều đang kêu gào, muốn được chạm vào, được vuốt ve, được giữ Xiao lại giấu đi làm của riêng.
Nhưng hắn biết điều đó là không thể. Một ngày không xa, Xiao rồi cũng sẽ trưởng thành. Khi ấy nhìn ra thế gian cao rộng, đôi mắt nó sẽ bắt gặp thêm rất nhiều vì tinh tú khác, rất nhiều cảnh đẹp khác, và một ai đó khác.
Xiao là một đứa trẻ khuyết thiếu về mặt cảm xúc, đó là suy luận hắn đúc kết ra trong mười năm nuôi nấng dạy bảo nó. Vậy nên cũng có thể, đi hết cả đời người vô thường dài dằng dặc, nó vĩnh viễn không cảm nhận được ái tình nghĩa là gì.
Bởi thế, nên hiện tại và tương lai, bất kể nó muốn làm cái gì, Zhongli cũng sẽ dùng cả phần đời còn lại đáp ứng.
Hoa nằm trong tay vẫn là hoa của đất.
Người giữ trong lòng long trời lở đất vẫn còn thương.
7.
Trời đã vào cuối đông, mặt trời lấp ló sau những rặng mây, ban phát vài tia ấm áp vụn vặt xuống nhân gian. Xiao có chút tiếc nuối sự mềm mại của áo lông, nhưng chẳng mấy chốc đã bị vườn Tuyết mai chớm nở hớp hồn, hai mắt sáng rỡ tựa trăng đầy tháng.
Vì biết nó ham vui, ngài đặc biệt trồng rất nhiều hoa trong gia viên. Mùa xuân hoa Đào nở, hạ về ngắm Mẫu đơn, sang thu có Cúc vàng, đông lại mùa Tuyết mai. Tất thảy đều là dành cho nó, bởi vì nó mà trồng nên. Chút tâm tư nho nhỏ này đóng chiếm lấy tâm trí Xiao, bừng lên như đốm lửa rực rỡ.
Ngoạ phòng(*) của Zhongli tương đối rộng, ngoài nến sáp ra thì còn trưng bày rất nhiều sách giấy. Nó bê một bình hoa nhỏ cắm đầy những cành Tuyết mai trắng xứ tinh khiết, vừa đẩy cửa ra đã thấy ngài đang cặm cụi hoạ một bức tranh lớn. Xiao chưa kịp ghé đầu lại nhìn cho rõ, ngài đã như thể làm chuyện xấu bị bắt gặp, một tiếng "roạt" cuộn bức tranh lại giấu đi, miệng nở nụ cười méo xẹo.
Nó khó chịu nhướng mày, vẽ cái gì mà lén lén lút lút, lại còn phải vội vàng giấu đi? Mang tâm trạng có chút hậm hực, Xiao ôm bình hoa tới đặt trên kệ tủ, lực tay tăng thêm mấy phần, một tiếng "cạch" rõ to vang lên thanh thúy.
Zhongli cả quá trình chỉ dám lén lút nhìn, mãi mới nhận ra những nụ Tuyết mai nhỏ nhắn đã vương cả ra áo, tóc nó.
"Đã nở rồi à?", ngài dọn đám giấy chi chít chữ sang một bên, chống cằm hỏi. Xiao lười mở miệng, chăm chú ngắm nhìn bình hoa, phân vân không biết nên xoay góc nào mới đẹp. Không nhận được hồi âm, ngài cũng chẳng có vẻ gì là tức giận, chỉ âm thầm bất lực trong lòng, mèo nhỏ hình như bị mình chiều đến hư rồi.
"Xiao."
Nó nương theo tiếng gọi, tròn mắt nhìn, vẫn không có ý định mở miệng.
"Cười một cái."
Một bụng ôm đầy hậm hực chưa vơi được hơn chút nào, lại nhìn Zhongli đang treo lên tâm trạng rất vui vẻ ngắm hoa, nó thấy ngực mình khẽ phập phồng, cuối cùng nặn ra một nụ cười gượng méo xẹo chẳng khác gì ngài khi nãy.
Zhongli bị chọc cười thành tiếng. Đại não nó như muốn bùng nổ.
"Ngài cười cái gì chứ?", Xiao hùng hùng hổ hổ giậm chân bước đến bên cạnh bàn, không báo trước đổ ập vào người Zhongli. Dường như bị hành động của nó làm cho bất ngờ, ngài vội vàng đưa một tay ra đỡ lấy người nó, tay kia nhẹ nhàng ôm lấy gáy Xiao.
"Cẩn thận.", nó nghe thanh âm trầm ổn mang theo sự nuông chiều không thể che giấu rơi trên đỉnh đầu mình, nghe thấy cả tiếng tim đập dồn dập như tự tố cáo suy nghĩ ngày càng không an phận trong lồng ngực nhỏ bé.
Xiao tham lam hít lấy mùi trà nhàn nhạt vương vãi trên áo ngài, chỉ hận không thể chôn mặt ở đây cho đến hết đời. Ngài không nặng không nhẹ phủi đi những cánh hoa dính trên tóc nó, còn thuận tay xoa nhẹ mái đầu xanh tràm tròn vo.
"Ngài xấu tính quá nhé."
Zhongli không trả lời nó, nó cũng chẳng nhỏ dạ so đo, coi như để ngài trả đũa một lần khi nãy. Xiao định bụng ngồi thẳng lên, lại bị ngài ấn đầu kéo trở về. Trước khi lần nữa úp mặt vào trường bào nâu sẫm, nó như có như không cảm nhận được một đôi môi ấm áp sượt qua vành tai mình, đậu phớt lên sau gáy. Chỉ trong một khắc ngắn ngủi, Xiao cảm giác như cả người nó bị hun đến nóng cháy, vệt đỏ lan ra từ má đến tận mang tai.
Người này quả thực xấu tính không ai bằng.
8.
Như thường lệ, vào những ngày cuối năm, Zhongli sẽ đặc biệt đến thăm võ đường nằm tít tắp trên núi của một người bạn cũ. Lưu Vân vốn là bạn học của hắn từ thời niên thiếu, tính cách nàng thẳng thắn, tuy có chút độc miệng nhưng lại rất sâu sắc và tinh ý. Sau tuổi trưởng thành, vốn tưởng nàng sẽ tiếp tục gánh vác gia nghiệp, trở thành thống lĩnh quân doanh. Thế mà đại tiểu thư nhà này lại lựa chọn từ bỏ quyền thừa kế, chạy lên ngọn núi cao vạn trượng mở một võ đường, an lạc hưởng thụ tiên cảnh.
Hắn vừa với đặt chân tới cổng lớn đã trông thấy Lưu Vân đang vừa mở miệng mắng người, vừa nhàn nhã cắn hạt dưa. Không biết tên nhóc nào nghịch dại đem cá dùng để chuẩn bị bữa tối trong bếp thả ra hồ sen, làm cả đám đệ tử phải lặn ngụp trong làn nước lạnh nhất quyết bắt về.
"Ếi, Zhongli.", nàng rất nhanh đã nhận ra bóng người vừa bước vào cổng, bèn nhổ ra vỏ hạt dưa ngậm trong miệng, vẫy vẫy tay ý bảo hắn vào trong.
"Bầu không khí ở đây vẫn không thay đổi chút nào nhỉ?", hắn đưa mắt quan sát xung quanh, nhận ra chậu Phong lan khi trước được đặt ở sảnh lớn nay đã đổi thành hoa Thuỷ tiên. Xem ra tâm trạng Lưu Vân khi này rất không tệ.
"Ầy, thực ra ta cũng lười bố trí lại, hiện thế nào thì cứ tiếp tục thế ấy đi.", nàng phất tay, lười nhác cho bình phẩm, "Xiao đâu?"
Bắt đầu từ cuối đông của mười năm về trước, dịp nào hắn tới đây cũng sẽ dẫn theo Xiao. Nhóc con vốn ham chơi, những hoạt động thuộc thể loại du sơn ngoạn thủy đều rất thích thú.
"Mới quen được vài người bạn ngoại quốc, hôm nay tới hoàng thành chơi rồi."
Nói đến đây, trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác mâu thuẫn rất khó tả. Một mặt muốn nó cam đảm thoát khỏi vỏ bọc, hào hứng nhìn ngắm nhân gian, một mặt lại day dứt ích kỷ, không cam tâm nhìn ai khác bước chân vào lãnh địa giữa hai người họ.
"Vậy sao.", Lưu Vân rất nhanh nhìn ra chút lưỡng lự trong lời nói của Zhongli, giọng nghiêm nghị đi trông thấy, "Chuyện giữa ngươi và đứa trẻ kia định tính thế nào?"
"Còn tính thế nào.", mới nói được nửa chừng, hắn nhận thấy có điều gì đó rất không đúng.
"Cô nhìn ra?"
Hắn nhướng mày, thanh âm trầm thấp vương chút run rẩy khó nắm bắt.
Nàng thở ra một hơi đầy ngao ngán.
"Ngươi có thể giấu hết những lời muốn nói ở trong lòng, nhưng chẳng thế nào ngăn được cảm xúc trào ra nơi đáy mắt."
Một khoảng lặng diễn ra giữa hai người, Zhongli cứ đi được vài bước lại chợt ngừng, cứ như có gì muốn nói rồi lại thôi. Lưu Vân nhìn mãi cũng chán, dứt khoát kéo hắn vào thư phòng chốt cửa lại.
"Nam tử hán đại trượng phu, sợ cái gì? Trả lời xem nào, định tính sao đây?"
Hắn thoáng ngập ngừng, mãi mới thở dài, cất giọng nói.
"Xiao là do ta nuôi lớn."
"Ừm, thì sao?", nàng xoa xoa cằm, tỏ vẻ rất suy tư, rất rối rắm.
"Thế này là trái với luân thường đạo lý.", Zhongli kiên nhẫn giảng giải.
"Luân thường đạo lý cái gì? Ngươi cũng đâu có phải là cha nhóc ấy."
Lưu Vân kiềm chế ham muốn đánh người.
"Nhưng rất có thể Xiao sẽ chỉ xem ta là bậc phụ mẫu."
A, cái này đúng, không cãi được.
Nàng khó chịu vò búi tóc, cuối cùng không nhịn được vốc một nắm hạt dẻ đã được bóc sẵn trên bàn bỏ vào miệng, dùng hết sức bình sinh mà nhai.
"Vậy ngươi định cứ thế này? Lấy thân phận trưởng bối dõi theo Xiao đến hết đời? Bị ngốc à?", cơn giận như bùng phát, hiện tại không phân trên dưới cao thấp, người đáng mắng thì phải bị mắng.
Zhongli cũng không để tâm, khoanh hai tay trước ngực, miệng kéo lên một nụ cười méo xệch.
"Vậy cô nói ta phải làm sao?"
Nàng một bên khó nhọc nhai nuốt nắm hạt dẻ, một bên thầm mắng chửi tên này ngàn vạn lần trong lòng, cuối cùng chỉ đành thở ra một hơi.
"Thôi bỏ đi bỏ đi, đã đến chơi rồi thì tới phòng bày trí cổ vật xem một chút, ta mới kiếm được vài món nhìn rất hay."
Nói đoạn, Lưu Vân nhảy khỏi thư phòng, đem hắn đến trước một căn phòng lớn nhìn qua rất cũ kỹ nhưng không kém phần trang trọng. Nữ nhân này từ nhỏ đã có sở thích sưu tầm cổ vật, cái gì tìm được đều ném hết vào trong căn phòng rộng gần ba mươi thước(*) này.
Nàng không chút lưu tình ném Zhongli vào bên trong, còn mình thì tức tốc chạy bay biến. Nhìn bóng lưng vô tư kia, hắn liền có chút không tự chủ mà nhớ đến nhóc con.
Zhongli lẳng lặng đưa mắt ngắm nhìn khắp hàng cổ vật. Đôi con ngươi vàng sẫm dừng lại ở chiếc trâm cài tóc bạc, được tỉ mẩn khắc nên hình đoá Thanh tâm trắng đang đương nở. Hắn không kìm lòng mà chợt nghĩ, thứ này cài tên mái tóc xanh đen dài mượt của Xiao chắc chắn sẽ rất đẹp. Zhongli vươn tay cầm chiếc trâm lại nhìn ngắm, phát hiện trên thân trâm còn khắc một dòng chữ uốn lượn bay bổng, vừa nhìn đã biết là của Lưu Vân.
Chỉ một dòng chữ, lại khiến hắn ngẩn người hồi lâu. Mãi sau mới chậm rãi lắc đầu, cười khổ.
"Nhìn vật nhớ người phải chăng là bệnh?
Bệnh tình, bệnh ái, bệnh tương tư."
Ngoạ phòng(*): phòng ngủ.
Ba mươi thước(*): khoảng gần mười mét.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip