Chap 2: Ánh Mắt Chờ Đợi Của Thế Giới
Sự xuất hiện của Han Min Jeong - Venus cô gái duy nhất tại đấu trường LCK nhanh chóng trở thành tâm điểm. Trận đấu ra mắt của cô không chỉ gây chấn động tại LCK mà còn lan xa đến cả LPL nơi các tuyển thủ hàng đầu cũng tò mò muốn biết về khả năng của cô.
Mỗi bước đi của Venus đều thu hút ánh nhìn, mỗi động tác đều khiến người xem kinh ngạc trước kỹ năng của cô.
Dù Venus mới chỉ ra mắt nhưng những câu chuyện xoay quanh cô đã sớm trở thành chủ đề nóng bỏng được các tuyển thủ bàn tán và đoán mò. Nhưng cũng vì quá ít thông tin nên sự tò mò ấy càng trở nên mãnh liệt hơn.
Trận đấu của Venus được phát trực tiếp trên màn hình lớn. Các tuyển thủ của T1 như Gumayusi, Keria, Oner ngồi quây quần chăm chú theo dõi từng động tác của cô trên bản đồ.
"Mày nghĩ sao về em ấy?" - Oner hỏi Gumayusi, mắt vẫn dán vào màn hình.
"Thật sự không tệ. Từ di chuyển đến kiểm soát đều rất tốt" Gumayusi đáp giọng đầy tôn trọng. "Nhưng cũng hơi khó tin khi một cô gái lại có thể đạt được đến trình độ này."
Keria nhìn Gumayusi nhướn mày tỏ vẻ không hài lòng: "Này, đừng coi thường người ta chỉ vì là con gái. Em ấy luyện tập chăm chỉ điều đó quá rõ ràng. Có thể còn hơn chúng ta đấy."
Oner bật cười ánh mắt dõi theo từng pha xử lý của Venus. Anh gật đầu: "Em ấy có phong cách rất riêng."
Zeka, Doran, Viper và Delight ngồi cùng nhau gương mặt ai nấy đều thoáng hiện lên sự bối rối. Cả nhóm bị các tuyển thủ khác dồn dập hỏi về Venus nhưng họ chẳng biết gì ngoài tin đồn từ truyền thông.
"Thật đấy, mọi người hỏi em suốt từ hôm qua tới giờ" Zeka thở dài vuốt mặt như để trấn tĩnh. "Em ấy là một bí ẩn, kể cả với tụi mình."
Delight bật cười nửa như giận dỗi: "Ai mà ngờ HLE lại nghiêm cấm không cho tụi này tiếp xúc với cô ấy. Cứ như cô ấy là báu vật quốc gia vậy."
Doran gật đầu, đồng tình: "Ba năm, mọi người nghĩ sao? Em ấy chỉ tập luyện một mình hoặc với các thực tập sinh. Không giao lưu, không chia sẻ kinh nghiệm. Giờ xuất hiện như thế, mọi người sốc cũng phải thôi."
Viper nhấp ngụm cà phê, giọng anh trầm tư: "Có thể HLE muốn em ấy tập trung hoàn toàn vào kỹ năng. Nhưng giờ thì cũng đâu giấu được nữa, phải không?"
Peanut và Venus ngồi đối diện nhau trong căn phòng yên tĩnh. Peanut không nói gì chỉ nhìn cô em gái đang đeo tai nghe vẻ mặt chăm chú và căng thẳng. Venus, dù không nhìn anh nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt anh trai dõi theo mình.
"Anh lo lắng cho em sao?" Venus lên tiếng mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại.
Peanut khẽ cười nhẹ nhàng đáp: "Anh tin em sẽ làm tốt. Nhưng mọi người ngoài kia đều đang đặt hy vọng rất cao vào em. Điều đó có làm em áp lực không?"
Venus lặng yên một lúc rồi gật đầu: "Có một chút. Nhưng em đã chờ đợi ngày này ba năm rồi. Em không thể lùi bước cũng không muốn thất bại."
Peanut khẽ thở dài vỗ vai cô động viên: "Đừng gồng mình quá. Hãy nhớ em không cần chứng minh điều gì với ai. Chỉ cần làm tốt nhất khả năng của mình."
Venus nhìn anh nụ cười hiếm hoi thoáng hiện lên trên gương mặt. Sự hiện diện của Peanut khiến cô cảm thấy an tâm. Không ai biết về mối quan hệ ruột thịt giữa hai người nhưng với Venus, Peanut là người duy nhất cô có thể dựa vào trong thế giới lạnh lùng này.
Các tuyển thủ LCK và thậm chí là LPL đều chăm chú ngồi xem trận đấu của Venus sự tò mò dồn cả vào màn hình lớn. Khắp khán đài đều bàn tán về cô và khi Venus xuất hiện cả không gian như lắng đọng.
Trong phòng tập luyện T1, Faker ngồi cùng các đồng đội của mình chăm chú quan sát từng cử động của Venus. Anh khẽ gật đầu, ánh mắt thâm trầm: "Cô ấy có tiềm năng thực sự. Phong cách này rất quen thuộc, có vẻ được huấn luyện nghiêm khắc."
Bên cạnh anh, Keria cười nhẹ: "Có thể đó là lý do HLE giữ cô ấy như một bí mật suốt ba năm qua."
Gumayusi nhướn mày, thắc mắc: "Nhưng tại sao lại không cho cô ấy giao lưu với người khác chứ?"
Venus xuất hiện trong vai trò đường trên đối đầu với một trong những tuyển thủ mạnh nhất LCK Challenge. Cô không hề nao núng, từng thao tác của cô mượt mà và chuẩn xác, từng bước đi của cô đều có chủ đích rõ ràng.
Trong phòng bình luận các bình luận viên không ngừng tán dương: "Venus thật sự không làm chúng ta thất vọng! Kỹ năng cá nhân của cô ấy rất tốt, khả năng kiểm soát tầm nhìn cũng ấn tượng."
"Đây đúng là cách đánh tuyệt vời! Mọi người có thấy cách cô ấy chọn vị trí và phản ứng với tình huống không? Thật đáng kinh ngạc!"
Ở hàng ghế khán giả, khán giả đều gật gù, trầm trồ trước kỹ năng của Venus. Cô đã thực sự chứng tỏ mình không chỉ là một hiện tượng truyền thông mà là một tuyển thủ tài năng thực thụ.
Venus bước vào vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Các đồng đội của cô ùa tới chúc mừng nhưng cô chỉ cười nhẹ đáp lại họ bằng vài câu ngắn ngủi.
Peanut nhắn tin cho cô: "Em đã làm tốt, Venus."
Venus nhanh chóng rep lại: "Cảm ơn anh. Nhưng em vẫn còn nhiều điều phải học."
Peanut khẽ mỉm cười: "Chúng ta sẽ cùng nhau tiến lên. Đừng lo, anh luôn ở đây, dù có chuyện gì xảy ra."
Phóng viên ùn ùn kéo đến đặt câu hỏi cho Venus nhưng cô giữ thái độ bình thản trả lời một cách ngắn gọn, đúng mực. Cô không muốn cuộc sống riêng tư của mình bị đào xới đặc biệt là mối quan hệ ruột thịt với Peanut. Đó là bí mật mà cô và anh trai đều thầm hứa sẽ giữ kín.
"Venus seonsu, cảm nghĩ của bạn thế nào khi trở thành tuyển thủ nữ duy nhất của LCK?" - Một phóng viên đặt câu hỏi.
Venus mỉm cười, đáp nhẹ nhàng: "Tôi chỉ là một tuyển thủ như bao người khác và tôi ở đây để thi đấu, không phải để trở thành tâm điểm."
"Cô đã có màn ra mắt rất ấn tượng. Có thể nói gì về quá trình luyện tập của mình không?" Một phóng viên khác hỏi.
"Tôi chỉ làm những gì cần làm để trở nên giỏi hơn. Ba năm qua là hành trình đầy thách thức nhưng tôi tin rằng mình đã sẵn sàng." Venus đáp giọng nói kiên quyết nhưng vẫn mang chút gì đó lạnh lùng.
Peanut xem trận đấu lặng lẽ quan sát em gái mình. Anh biết cô đã phải cố gắng rất nhiều để có được ngày hôm nay. Và dù không thể công khai hỗ trợ cô như một người anh, anh vẫn âm thầm dõi theo và ủng hộ cô, từng bước một.
Trở về từ buổi họp báo Venus lặng lẽ ngồi trong phòng mình nhìn ra khung cảnh thành phố về đêm. Trong lòng cô là một sự trống trải khó tả dù vừa trải qua trận đấu ra mắt thành công. Đằng sau những ánh hào quang trên sàn đấu Venus vẫn là Han Min Jeong – cô gái đơn độc giữa hàng ngàn sự tò mò và kỳ vọng của người khác.
Cô ngả lưng xuống giường ánh mắt mơ màng, cảm nhận từng nhịp thở đều đặn trong không gian tĩnh lặng. Trong khoảnh khắc, những ký ức của ba năm trước – những ngày tháng luyện tập miệt mài mà không ai biết tới hiện lên trong tâm trí cô.
Ba năm trước, khi cô vừa gia nhập đội trẻ HLE, Han Min Jeong đã phải rời xa bạn bè và gia đình để chuyên tâm vào luyện tập.
Lúc ấy, cô chỉ là một cô gái 17 tuổi còn nhiều bỡ ngỡ nhưng đã mang trong mình ước mơ và khát vọng cháy bỏng.
Những ngày luyện tập khắc nghiệt khiến Min Jeong dần trở nên lặng lẽ hơn. Cô không kết bạn, không giao lưu với các tuyển thủ khác ngoài Peanut – anh trai của cô – đã lặng lẽ sắp xếp tất cả để em gái mình không bị phân tâm bởi sự hào nhoáng của giới thể thao điện tử.
Anh trai cô tuy có vẻ ngoài lạnh lùng và nghiêm túc nhưng luôn âm thầm chăm sóc em gái. Peanut hiểu rằng để Min Jeong có thể vươn lên cô cần phải tự dựa vào chính mình phải trải qua mọi thử thách và trưởng thành từ đó. Nhưng đôi khi anh vẫn âm thầm gửi những tin nhắn động viên em gái vào những đêm khuya thanh vắng.
Venus ngồi dậy, nhìn ra ánh đèn xa xăm của thành phố. Cô biết rằng mình còn rất nhiều điều phải làm và nhiều đỉnh cao cần phải chinh phục. Cuộc hành trình chỉ vừa bắt đầu và bên cạnh cô vẫn còn một người anh trai luôn sẵn sàng bảo vệ cô trong im lặng.
Cô bật điện thoại nhắn cho Peanut: “Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên em, dù em không nói ra. Em sẽ không làm anh thất vọng.”
Bên kia, Peanut nhanh chóng đáp lại: “Anh luôn tin em, Min Jeong. Hãy nhớ em không cần phải gồng gánh tất cả một mình. Khi mệt mỏi anh sẽ luôn ở đây.”
Venus thức dậy, cảm nhận một cảm giác mới mẻ trong lòng. Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua khung cửa sổ chiếu sáng khuôn mặt kiên định của cô. Từ ngày hôm nay cô sẽ không còn là cô gái âm thầm luyện tập trong góc tối nữa. Giờ đây cô đã đứng dưới ánh đèn sân khấu sẵn sàng cho mọi thử thách và sự ngưỡng mộ từ khán giả.
*Note:
Truyện không có thật!
Hoan hỉ hoan hỉ cho mình nếu có chỗ viết không đúng, viết sai.
Chúc các bạn có 1 buổi đọc vui vẻ🙆🙆🙆
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip