Sự Bất Tử (End)

Thanh niên trẻ với mái tóc màu xanh quái lạ đứng dưới giàn nho, bên cạnh hắn ta là một người đàn ông tuổi tầm trung niên, vẻ ngoài đẹp đẽ trông gọn gàng lịch sự, mái tóc vàng hoe dài chấm vai được vén ra sau tai, trên môi ngậm điếu thuốc vừa mới châm, người đó ngồi trên ghế dựa cúi đầu đọc sách, chân đắp một cái khăn mỏng có thêu hoa lửa, thấp thoáng còn thấy được chân trái đang phải bó bột.

"Mi vừa đủ thông minh, cũng rất khéo làm ra mấy cái chuyện ngu ngốc. Giữa mùa thu mưa như xối, leo núi kiếm cái khỉ gì trên đó ? Kiếm chỗ đẹp để an táng bản thân hửm ?"

Sanji nghe vậy thì sặc cả nước miếng, cũng hai mươi năm trôi qua rồi, sao con người này...à không...con ma cà rồng này không bớt khó ưa được chút nào vậy nhỉ ? Nhưng dẫu sao người ta cũng nói đúng, Sanji đành nhận sai

"Đâu có...tôi..."

"Mi khỏi nói, càng nói ta càng không ưa."

Sanji im bặt. Zoro cắt những chùm nho xuống đặt vào rổ, đem đến bên vòi nước rửa sạch rồi lại mang về bên cạnh Sanji. Sanji bóc một quả cho vào miệng, chua chua ngọt ngọt, mọng nước vô cùng. Anh híp mắt cười với Zoro

"Ngon quá, vẫn như ngày đầu."

Nói xong lại nhìn người đàn ông của mình xắn tay áo lộ ra bắp tay săn chắc ngồi xổm xới đất trồng cây nho non

"Đẹp trai quá, vẫn như ngày đầu..."

Động tác của Zoro hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng hồi phục.

Xong việc, hắn đến bên cạnh anh, vân vê lọn tóc dài

"Tóc chấm vai rồi, cắt ngắn nhé ?"

Sanji lắc đầu

"Không muốn. Để tóc dài hình như càng đẹp trai, càng mê người á."

Nói xong đôi mắt xanh biển lại nhìn chằm chằm vào Zoro khiến hắn không khỏi hơi xao động. Hắn đứng dậy hừ mũi

"Nhìn lôi thôi muốn chết, mê chỗ nào..."

Dẫu vậy nhưng mỗi sáng đầu tóc này chỉ có hắn tỉ mỉ chải chuốt cho mượt mà, từng ngón tay thon dài trắng lạnh mân mê mấy lọn tóc như thưởng thức báu vật.

-.-

Đời người nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, vừa đủ để ta làm mọi thứ.

Mái tóc vàng hoe năm nào cũng phải chịu sự giày vò của thời gian mà dần nhạt nhoà, làn da trắng mịn cũng trở nên nhăn nheo, đôi mắt lấp lánh giờ đây đã đục dần.

Zoro nằm trên ghế dựa ôm lấy Sanji trong lòng, để đầu anh dựa vào vai hắn, hơi thở nặng nề phả lên cần cổ khiến lòng hắn trùng xuống.

Hắn biết khoảnh khắc này rồi sẽ tới.

Với con người, sinh vật yếu đuối, một đời chỉ như một cái chớp mắt.

Sanji đưa bàn tay nhăn nheo sờ lên gương mặt trẻ trung của người yêu, giọng nói già nua khàn đặc

"Đẹp...đẹp trai quá...thật không nỡ bỏ anh lại mà...nghĩ tới cảnh sẽ có một thiếu niên tươi non mơn mởn quấn lấy anh nũng nịu...em dưới địa phủ cũng ghen muốn lộn ruột...Đầu tảo...chưa bao giờ em chán ghét sự yếu đuối của bản thân như lúc này...giá mà em có thể một lần nữa quay về ngày đầu tiên..."

Zoro siết chặt vòng tay như muốn khảm anh vào linh hồn mình, hắn nhắm mắt lại che đi cảm xúc rối loạn đọng ở đáy mắt. Sanji ho khù khụ từng cơn, hơi thở cũng yếu dần. Không còn sức để nói, chỉ có thể nỉ non bên tai hắn

"Zoro...em già rồi...môi cũng nhăn...nhăn nhúm...anh chê em không ?"

"...Không chê."

"...vậy...hôn em một cái...có được không?"

'Chụt'

Buổi chiều hoàng hôn rực rỡ ánh vàng, giàn nho xanh cũng bị nhuộm một màu vàng óng, trên ghế dựa, một người ôm lấy một người, một người rời khỏi thế gian, một người linh hồn bị khoét rỗng.

-.-

Zoro đứng bên cửa sổ, dùng bình tưới nước lên mấy chậu hoa tàn, đôi mắt hững hờ

"Mày xoắn, hoa em trồng thật yếu đuối, thấm thoắt mới mấy năm đã lụi tàn không thể sống được nữa."

Zoro đứng bên bếp, bật bếp lửa, trên đó đặt một cái nồi, hắn đứng nhìn hồi lâu, tới khi gần như cái nồi bị đốt cháy mới chịu tắt bếp, rời khỏi nơi đó, hắn bất lực ôm mặt

"Tôi thèm món súp củ quả của em. Nhưng bật bếp rồi không biết nấu..."

Zoro trở về từ thị trấn, trên vai vẫn còn vương mùi nhang khói, bước vào cửa cất nón và áo khoác, trở về phòng ngã lên chiếc giường lạnh lẽo, ôm lấy gối đầu chỉ còn vương xíu mùi hương hoa cỏ, hắn nỉ non

"Thằng nhóc con được em truyền thừa công thức bánh ngọt bí truyền mất rồi. Nó đã lớn nhưng hành động không cẩn trọng dẫn đến mất mạng, nhưng nó chưa lập gia đình, cái công thức đó thất truyền rồi...tôi biết đi đâu ăn bánh vị Sanji đây ?"

Mùa đông lạnh giá, chiếc ghế dựa được mang vào nhà đặt bên cạnh bếp sưởi. Zoro dùng cái chăn mỏng có hình hoa lửa hơi sờn màu quấn lấy mình như đang tự ủ ấm, nhưng không hiểu sau cơ thể hắn vẫn run bần bật.

Một giọt nước trượt dài trên gò má góc cạnh, lướt xuống cằm rồi rơi tự do, cuối cùng đập vào bắp đùi hắn nở to như pháo hoa. Zoro trong đêm đông giá rét ngồi cạnh bếp sưởi, nâng tay hít hà mùi hương trên cái khăn của Sanji, chớp mắt như vậy, bỏ anh đi năm năm rồi.

"Vinsmoke Sanji...haha...em giỏi thật. Tôi đã nói không thể, nhưng em cứng đầu...con người là sinh vật ích kỷ. Em ích kỷ, tôi và em khác biệt, em vẫn cố chấp ở cạnh tôi. Một đời của em trôi qua, em được thoả mãn, em yêu tôi trọn một đời, có được tôi đến giây phút cuối cùng rồi em ra đi nhẹ nhàng thanh thản...Em bỏ lại tôi với thứ tình yêu chết tiệt này, em bước vào đời tôi đánh dấu khắp nơi rồi bỏ lại mình tôi tự giày vò với những thứ gọi là kỷ niệm...Em...Tôi sắp căm hận sự bất tử của mình mất rồi...nhờ em hết."

-.-

Đông qua xuân đến, mùa hạ nóng bức cũng dần lui bước cho trời thu lên ngôi. Người đàn ông sống cô độc ở thị trấn nọ cũng mấy trăm năm, thị trấn trở thành phố thị. Người đến kẻ đi không biết bao nhiêu lượt, những gương mặt xa lạ dần thân quen rồi lại xa lạ.

Người ở thành phố truyền tai nhau một câu chuyện cảm động, gã bất tử với cái đầu xanh lá trong căn nhà gỗ nằm giữa thành phố, trước nhà có giàn nho xanh mọng nước, hắn đang chờ đợi tình yêu của mình. Theo lời các cụ, cũng đã chờ mấy trăm năm rồi.

Hôm nay trước căn nhà gỗ có một thanh niên đạp xe đạp tới giao báo. Cậu ta đẩy cửa bước vào định nhét báo vào hòm thư ở trong sân thì bất ngờ trông thấy dưới giàn nho có một người đàn ông đang nằm ngủ. Hắn ta có mái tóc màu xanh độc lạ, mắt trái có sẹo, nghe tiếng động hắn mở mắt ra nhìn cậu trai trẻ. Cậu trai vội tháo mũ, mái tóc vàng hoe, đôi mắt xanh biển long lanh, cậu cúi người lịch sự giới thiệu

"Chào anh, tôi là nhân viên giao báo mới nhận việc hôm nay. Tên tôi là Sanji."

Tia nắng ấm áp xuyên qua từng kẽ lá chiếu lên gương mặt điển trai, người đàn ông trong mắt đong đầy yêu thương nhớ nhung

"Cuối cùng em cũng tới, tôi chờ em quá lâu..."

Đậu: Há Há một phút ngẫu hứng. Nhưng mà tui muốn viết nó bi đát hơn nữa ấy, tui cảm thấy chưa đủ day dứt 😭 chịu thôi trình của tui chỉ tới đây à mấy bà ơiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip