#5
Tiểu Lam dập đầu liên tục, miệng không ngừng cầu xin tha mạng.
"Ông Chủ tha mạng...cậu chủ...cậu nói giúp dùm tôi một tiếng đi...tôi còn bame ở nhà...tôi không thể chết được..."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, cậu không rõ tư vị trong mắt hắn là gì. Nhưng sau đó nhanh chóng thay đổi quyết định của mình, cậu không nói gì mà cầm ly sữa của Tiểu Lam pha lên uống một hơi hết sạch. Lúc này Tiểu Lam như trút đi được gánh nặng ngã phịch xuống.
"Cảm ơn cậu chủ..."
Hành động của cậu làm Tiêu Chiến không mấy ngạc nhiên lắm, bởi hắn biết cậu nhất định sẽ uống ly sữa đó một cách cam tâm tình nguyện.
"Tiểu Bác chịu uống sữa cũng tức là tôi không cần phế bỏ cô. Tha cho cô lần này, nếu còn lần sau không những cô mà cả Bame cô đều chôn theo cô biết không?"
Tiểu Lam nhất thời hoảng loạn, Bame là điểm yếu của cô. Cả hai đều đã có tuổi, bây giờ chỉ nhờ vào đồng lương tích góp của cô để sống qua ngày, nếu cô làm sai không những cô phải chịu hành hạ mà cả Bame cô cũng vậy. Cô không cho phép chuyện này xảy ra.
"Ông Chủ...tôi nhất định sẽ làm tốt trách nhiệm của mình...mong ông chủ đừng làm hại Bame tôi..."
Hắn đưa điếu thuốc lên miệng hút một hơi, rồi nói.
"Phải xem biểu hiện của cô! Còn bây giờ thì cút khỏi đây đi!"
Mệnh lệnh lập tức được phát ra, có mười cái lá gan cũng không dám làm trái.
Tiểu Lam đứng dậy cúi đầu, cầm ly sữa đã trống rỗng trên bàn mang theo ra ngoài. Cả ba người kia cũng không dám nán lại. Giây phút này căn phòng trở nên tĩnh lặng như lúc ban đầu.
"Từ đây về sau mỗi lần em chống đối tôi, đồ ăn đem đến không ăn thì em hoàn toàn không bị gì, ngược lại những người làm ra những món ăn đó sẽ chịu trách nhiệm"
Tiêu Chiến nhướng mày, đưa điếu thuốc lên rút một hơi sau đó dập tắt.
Gương mặt cậu không chút gợn sóng, nhưng trong lòng lại thầm suy ngẫm ra tính cách của con người trước mặt này.
Hắn là đang muốn chiếm hữu cậu...muốn độc chiếm cậu, vì cậu là người mà hắn để mắt đến. Cậu không nghĩ đến bây giờ cho dù cậu có chạy đến đâu đi chăng nữa thì Tiêu Chiến vẫn sẽ tìm được cậu và mang cậu quay về cho bằng được.
Con người này cậu vẫn chưa thể hiểu rõ, hoàn toàn đánh giá thấp hắn.
"Anh tại sao lại làm vậy? Tôi với anh là hai thế giới khác biệt, tôi không thể ở bên cạnh anh"
Tiêu Chiến cười nhạt.
Chính hắn cũng không biết vì sao hắn lại làm vậy. Hắn là kiểu người suy xét kỹ lưỡng trước khi làm, hoàn toàn không có chuyện ngang ngược bắt người.
Đối với Vương Nhất Bác hắn càng khó giải thích. Hoàn toàn không có lý do gì để bắt cậu, chỉ đơn giản một từ thích loé lên trong đầu hắn, mà hắn lại dùng thủ đoạn đê hèn này để bắt cậu.
"Tại sao tôi làm vậy tôi cũng không rõ, chỉ đơn giản là tôi thích em, muốn em ở bên cạnh tôi. Còn việc em nói tôi và em là hai thế giới khác biệt là chỉ tại em chưa hiểu rõ con người tôi, còn có...em không thể ở bên cạnh tôi cái đó cứ để thời gian trả lời. Có thể hay không có thể không dựa vào em mà quyết định được, người quyết định em ở đây hay không ở đây là tôi."
"Anh hà cớ gì phải chọn tôi, trong khi ngoài kia biết bao nhiêu người mà anh lại không chọn."
"Không phải tôi đã chọn rồi đó sao, em nằm trong một số đó."
"Anh..."
Con người này cũng thật kì lạ, lúc nói chuyện thì không cho người khác con đường lui, mà lúc hành động cũng không cho người ta cơ hội phản kháng và giải thích rõ ràng, người như hắn làm sao có thể sống được đến giờ này hay vậy?
"Tôi cho người đặt quần áo của em trong tủ, tối rồi chỉ nên lau người không nên tắm. Nhớ nếu tôi phát hiện em làm trái ý, nhất định tôi sẽ không tha cho em."
Tiêu Chiến không qua ngủ cùng em, dù trong lòng rất muốn. Nhưng hắn sợ em bày xích hắn, sợ hắn, nên hắn để em ngủ một mình vài hôm, sau khi em quen dần thì hắn sẽ vào ngủ cùng em.
Vương Nhất Bác không ngủ được, theo như lời hắn cậu vào phòng tắm lau người bằng nước ấm. Cậu biết, hắn nói như vậy có nghĩa là hắn nắm được mọi hành tung của cậu, nếu cậu chống đối hắn thì cậu sợ trước lúc Cố Ngụy đến thì cậu sẽ bị hắn bức đến chết mất.
Lau người xong cậu leo lên giường ngồi bó gối lại.
Không biết Cố Ngụy có lo lắng cho cậu không, cũng không biết bao giờ anh sẽ đến cứu cậu. Nghĩ đến Cố Ngụy làm cậu khó chịu muốn khóc, rõ ràng cậu và Cố Ngụy đang rất hạnh phúc, chỉ đơn giản là một cuộc gặp gỡ với Tiêu Chiến mà lại lôi kéo ra nhiều chuyện như vậy.
Nào là cậu bị bắt, rồi bị giam lỏng, anh ở ngoài kia chắc đang vật vả tìm cậu lắm.
Làm sao bây giờ? Hiện giờ điện thoại cậu cũng bị lấy, trên người không có thứ gì có thể liên lạc được. Người của Tiêu Chiến thì làm sao có thể giúp cậu được. Cho dù có người muốn giúp cậu họ cũng không dám giúp.
Vương Nhất Bác một đêm thức trắng, đến khi đôi mắt không mở được nữa đành thiếp đi một chút.
__________
Sáng Tiêu Chiến không đi làm mà ngồi thưởng thức bữa sáng. Hiện giờ trong nhà có thêm người, cậu lại không quen đi đứng, giao tiếp với mọi người trong nhà nên hôm nay hắn quyết định không đến công ty mà ở nhà với cậu.
Nói là bắt cóc cậu, nhưng thật ra Tiêu Chiến đang giam lỏng cậu, nội trong phạm vi biệt thự này cậu muốn đi đâu làm gì cũng được. Tất nhiên người của hắn sẽ theo dõi 24/24 mọi cử chỉ hành động của cậu.
Ngoài ra cậu không được bước nửa bước ra khỏi cổng biệt thự. Người canh gác xung quanh biệt thự không phải ít, hắn nghĩ cậu sẽ không dám rời khỏi đây đâu.
Tiêu Chiến ăn được phân nửa bữa sáng thì kêu người lên gọi cậu dậy ăn sáng.
Tốc độ vệ sinh cá nhân buổi sáng của Nhất Bác không nhanh không chậm, nói chung là vừa đủ không tốn nhiều thời gian.
Lúc sau cậu cùng người hầu đi xuống, nhìn thấy hắn đang hướng mắt nhìn mình chằm chằm cậu muốn ngay lập tức quay trở về phòng. Nhưng đã xuống rồi thì không thể quay đầu được nữa.
Tiêu Chiến nhìn cậu nở nụ cười ôn hoà. Hành động này đã khiến đám thuộc hạ hoảng hốt một phen, bọn họ sợ là mình nhìn lầm, nhưng thật sự là không phải.
"Lại đây! Cùng tôi ăn sáng, cả ngày hôm qua em chỉ uống một ly sữa, nếu không ăn sẽ không ổn cho dạ dày em đâu."
Vương Nhất Bác quan ngại, đôi chân nhất thời khựng lại, động tác bước tới cũng dừng hẳn.
"Tôi...muốn trở về nhà."
Vương Nhất Bác không đáp lại lời nói của Tiêu Chiến mà triệt để mạnh dạng đưa ra đề nghị. Bây giờ ăn uống gì đó cậu không màn đến, chỉ cần được về nhà bắt cậu làm gì cậu cũng làm.
Chân mày hắn đanh lại, hơi thở trở nên hỗn tạp. Người này là chê ôn nhu không thích hợp được hắn thể hiện ra hay sao?
Mỗi một lần cậu nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu của Tiêu Chiến thì trong lòng lại vấy lên tia hy vọng. Cậu hy vọng đối với gương mặt nhu tình đó của hắn, thì cho dù đề nghị gì hắn cũng đồng ý.
Lần này ấy vậy mà cậu lại sai. Gương mặt hắn trở nên lạnh lùng. Khi con người ta đạt tới một giới hạn nào đó của bản thân thì sẽ bùng phát ra một loại khí tức cực kì mạnh mẽ, áp chế đối phương.
Vương Nhất Bác mở miệng nói chuyện với hắn, một câu về nhà, hai câu cũng về nhà, là đang muốn thách thức sức chịu đựng của hắn sao?
"Muốn về với thằng đó lắm sao?"
Vương Nhất Bác hai tay nắm chặt, cố gắng lấy can đảm.
"Tôi không muốn ở đây...đặc biệt là với anh..."
Tiêu Chiến buông đũa xuống, đứng dậy lại gần cậu. "Ở với tôi thì sao? Mà không ở với tôi thì sao? Nói cho em biết, bây giờ em đang nằm trong tay tôi. Muốn tôi thả em ra trừ khi thằng đó vác cái thân xác được tới đây. Nếu không em cũng đừng hòng rời khỏi đây."
Một cơn đau nhất thời ập đến. Tiêu Chiến đang bóp mạnh cằm cậu không có dấu hiệu muốn buông.
_______
À thì vt hổm rài tui bị bí ă mấy ní. Cx ráng vặn óc đc nhiu đây, vốn văn tui chỉ đc đc thui chứ không tốt lắm. Có chỗ nào ko vừa ý mí cô nhắc nhở nhẹ tui nhe 💚🥰
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip