18
Cảm giác mất trọng lượng cũng không kéo dài, mấy giây sau liền đụng phải mặt đất.
Nơi Vương Nhất Bác rơi xuống có tảng đá nhô lên, vừa vặn va đập vào eo, cảm giác ê ẩm thấu xương khiến cậu đau đớn kêu lên một tiếng, nhất thời không thể động đậy.
Triệu Nhượng ở bên cạnh cũng không khá là bao, đầu không biết đánh bộp vào nơi nào, Vương Nhất Bác nghe còn thấy đau hộ.
"Cậu không sao chứ?"
"Bị đập vào não chước...hơi đau một chút."
Người thiết kế trò chơi này dường như quyết tâm muốn để cho bọn họ phải lần mò tìm đường trong bóng đêm, cơ bản ánh đèn bên ngoài đã ngầm không chịu được, chỗ hai người rơi xuống càng là giơ tay nhìn không ra năm ngón.
Dưới này còn có một thứ mùi hôi thối ẩm mốc nào đó khiến cho người ta ngột ngạt.
Vương Nhất Bác nín thở, án lấy cái eo đau mà đứng lên tìm đèn pin, phỏng chừng sau lưng đã bầm tím, chỉ cần dùng sức một chút liền thấy đau, mồ hôi lạnh trên người túa ra như tắm.
Triệu Nhượng nghe thấy tiếng rít khẽ của người bên cạnh, bèn lo lắng hỏi: "Nhất Bác ca, anh không sao chứ?"
Triệu Nhượng vừa nói vừa định mở đèn pin lên kiểm tra tình huống, chỉ là cái tay giơ được một nửa đã bị Vương Nhất Bác ấn ngược trở về, buộc cậu ta phải tắt đèn pin đi.
"Cậu nghe thử xem." Vương Nhất Bác kéo Triệu Nhượng lùi sát vào vách đá, giọng nói trở nên ngưng trọng.
Triệu Nhượng bị doạ rùng mình, đến thở cũng không dám thở, nghe vậy chỉ biết dóng tai lên nghe ngóng động tĩnh bốn phía, chỉ trong nháy mắt đã cảm thấy tê cả da đầu.
Lại là tiếng hít thở quen thuộc.
"Có quái vật..."
Lúc này tiếng động rất gần, phảng phất con quái vật kia chỉ cách bọn họ không đầy mười mét, đến từng hơi thở đều có thể nghe được rõ ràng.
Sắc mặt hai người càng ngày càng khó coi, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng, nhất thời cơ thể cũng quên luôn cả cảm giác đau đớn.
Vừa rơi xuống hố lại còn tự dâng mình vào hang ổ của quái vật, đúng là phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí.
Vương Nhất Bác nhịn đau, lặng lẽ sờ tay lên vách động ẩm ướt, khoảng cách tính từ miệng hố đến nơi này ước chừng ba mét, trừ khi có người quẳng dây xuống cứu, bằng không tự mình leo lên là chuyện bất khả thi.
Đạo lý "trời không tuyệt đường người" lại một lần nữa bị đánh bại bởi hiện thực, trạng huống này chính là muốn dồn bọn họ vào chỗ chết.
Địa động sâu không thể vượt, trong động còn có một con quái vật đang nhìn bọn họ chằm chằm.
Lửa giận vô hình dần dần nhen nhóm trong lòng, Vương Nhất Bác vô thức siết chặt nắm tay. Nếu như kẻ thiết kế ra trò chơi điên loạn này đứng ngay trước mặt, xem như là sau đó phải ngồi tù, cậu khẳng định cũng sẽ lập tức bay tới giết chết hắn!
Trò chơi này thật sự quá ác liệt.
Không có mục đích, không vì lợi ích, không tiếc nhân mạng, thuần túy chính là muốn nhìn một đám người thừa sống thiếu chết để hoàn thành một thứ gọi là "trò chơi". Nếu không phải tự mình trải nghiệm, Vương Nhất Bác không thể tin được xã hội văn minh hiện đại còn tồn tại địa phương nào âm u hẻo lánh như thế.
"Nhất Bác ca, chúng ta nhất định sẽ nghĩ được biện pháp để thoát ra ngoài." Ước chừng là phát giác tâm tình của cậu không đúng, Triệu Nhượng đánh bạo thấp giọng an ủi.
"Nói không chừng đám quái vật kia cũng không có lực công kích gì, hơn nữa giác quan của chúng còn không nhạy bén. Nếu hai người chúng ta chia ra hai hướng để tấn công, có lẽ nó cũng không đánh lại được. Hoặc nếu đây là gấu, em với anh có thể giả chết..."
Lời này nói ra, kỳ thực đến bản thân Triệu Nhượng cũng không có lòng tin, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Chỉ bằng cỗ sức lực có thể nhẹ nhàng cắn nát xương người kia, đây khẳng định là thứ mà không phải người bình thường có thể đối phó. Với hình thể cao hơn hai mét, một khi chính diện đối đầu, khó đảm bảo bọn họ sẽ không bị nó đập một phát tắt thở.
Chỉ là hiện thực bày ngay trước mặt, dẫu cho có hơi xa vời, bọn họ bắt buộc vẫn phải ôm một tia hy vọng.
"Không sợ?" Vương Nhất Bác hỏi.
"Sợ, nhưng mà em muốn sống." Triệu Nhượng phiền muộn nói, "Cũng không biết chúng ta ở dưới này đã bao lâu, mọi người có đi tìm em hay không."
"Mới mười mấy giờ mà thôi."
"Nhưng em sợ gia đình sẽ lo lắng, mẹ em bệnh tim..." Thanh âm cho dù đã ép xuống cực nhỏ cũng khó giấu nỗi nghẹn ngào.
Vương Nhất Bác yên lặng nửa ngày, bỗng nhiên mở miệng nói: "Đi thôi, chúng ta nghĩ cách. Từ nay về sau không được phép khóc."
"Em..." Triệu Nhượng nhịn một hơi, nói giọng khàn khàn, "Em biết rồi."
Trong không gian ẩm thấp hôi thối, hai người không còn lên tiếng nữa, chỉ chú tâm phán đoán xem tiếng hít thở kia truyền đến từ phương hướng nào. Trước mắt muốn leo ra bằng miệng hố là không có khả năng, chỉ có thể quan sát một chút xem xung quanh có thứ gì dùng làm vật kê tạm, mượn thế trèo lên.
Huyệt động này có vẻ lớn hơn bọn họ tưởng rất nhiều.
Vương Nhất Bác chụp tay trước đèn pin, sợ ánh sáng quá mạnh sẽ kích thích thị giác của con quái vật. Trong nháy mắt chùm đèn quét qua phía bên kia, cậu nhìn thấy một cái cửa động bốn phương thông suốt, bất quá kích thước tương đối hẹp, mỗi lần chỉ có một người có thể đi vào.
Bài toán khó chính là, lối tắt duy nhất dẫn đến cửa động đã bị con quái vật khổng lồ chắn ngay chính giữa.
Kia là thứ gì, Vương Nhất Bác cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy qua.
Thân thể nó cực kỳ vạm vỡ, xung quanh phủ đầy lông, từ xa nhìn lại trông giống một con tinh tinh biến dị, mặt to như bồn, ngũ quan lõm ngược, bàn chân gần bằng chiều dài bắp chân của người trưởng thành!
Trong đầu Vương Nhất Bác đột nhiên thoáng xuất hiện một vật thể chưa được các nhà khoa học chứng thực là có tồn tại hay không, lại vô số lần gây nên tranh cãi ở các quốc gia. Cao hơn hai mét, đứng thẳng hành tẩu, lông tóc đỏ thẫm, những đặc điểm này gần như đều trùng khớp với lời đồn về quái vật Bigfoot.
"Chúng ta cần phải đi sang bên kia xem xét một chút, tôi hoài nghi cửa đào thoát ở ải này có khi sẽ không nằm trên mặt đất, diện tích huyệt động này to đến đáng ngờ." Sau khi tắt đèn pin, Vương Nhất Bác nhỏ giọng giải thích.
Triệu Nhượng nuốt một ngụm nước bọt, "Vậy chúng ta phải đi ngang qua nó sao?"
"Phải. Mắt với tai nó không nhạy cho lắm, không biết khứu giác thế nào." Vương Nhất Bác yên lặng thở hắt ra, trong mũi đều là mùi hôi thối.
Cậu nghĩ, cái mũi của thứ đồ chơi này có lẽ cũng không tốt đến đâu, nếu không làm sao có thể sống sót trong hoàn cảnh như thế.
"Thừa dịp nó đang ngủ, chúng ta di chuyển cẩn thận một chút, nó mà tỉnh thì không còn đường để trốn đâu."
Triệu Nhượng sầu lo gật đầu, mặc dù cậu ta không muốn đến gần con quái vật kia chút nào, nhưng đây là lối ra duy nhất, không còn cách nào khác.
"Đừng lãng phí thời gian, lát nữa tôi giấu đèn pin vào tay áo để soi đường, phòng ngừa đá phải nó."
Phần lớn ánh sáng bị lớp vải chất liệu cao bồi che đi, miễn cưỡng có thể nhìn thấy mặt đất, hai người đứng dậy, thận trọng tiến dần về hướng con quái vật. Nó đang nằm chắn ngang giữa đường, bàn chân to quá khổ chống trên vách đá, cho nên nhất định phải vượt qua chỗ này mới có thể đến được cửa động phía bên kia.
Cả hai ngừng thở, trong huyệt động kín không kẽ hở chỉ còn lại tiếng hô hấp dị thường vang đội của loài dã nhân.
Càng đến gần, Vương Nhất Bác và Triệu Nhượng càng không dám vội vàng hấp tấp.
Đèn pin hoàn toàn không đủ để chiếu sáng ngũ quan của quái vật kia, không cách nào biết được nó có mở mắt hay không. Hai người vô thức khom eo, cái trán đã chảy ra tầng tầng mồ hôi.
Mắt thấy quái vật càng lúc càng gần...
"Chạy!" Vương Nhất Bác đột nhiên hô lên.
Động tĩnh rốt cục cũng làm nó thức giấc, vừa phát hiện điều này, Vương Nhất Bác vội vàng la lên thất thanh, cũng không còn hơi sức bận tâm xem mình có lớn tiếng quá hay không.
"Nhảy về phía trước!"
Vừa dứt lời, quái vật khổng lồ kia đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Vương Nhất Bác dứt khoát đẩy mạnh một phát, cả người Triệu Nhượng lập tức bổ nhào qua, cậu ta co chân phóng tới theo bản năng, vừa vặn lọt giữa khe hở của con quái vật đang từ từ ngồi dậy.
Chỉ là, thời gian lưu lại cho Vương Nhất Bác triệt để bằng không.
Sau khi đứng thẳng, dã nhân kia to lớn dị thường, độ cao có chừng hai mét rưỡi. Chỉ trong nháy mắt, cửa hang đã bị thân thể khoẻ mạnh của nó bịt kín, chỉ để lộ ra một khoảng nhỏ hẹp vô cùng.
Thanh âm hoảng sợ của Triệu Nhượng từ bên kia run rẩy truyền đến: "Nhất Bác ca!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip