Phần 3

Tối tăm, hôi thối.

Thiếu niên trong bóng tối cử động thân thể, lại chán nản phát hiện mình hóa ra không động được một chút xíu nào. Tựa như chú mèo nhỏ, meo meo ngáp một tiếng, Vương Nhất Bác hàm hồ nheo mắt yêu cầu.

"Ba, tối quá."

Người đàn ông được gọi là 'ba' đứng cách đó không xa, đang loay hoay với một đứa trẻ nữa trong một chiếc lồng kín khác. Ông ta cười xòa một tiếng, giọng điệu không tính là mềm mỏng, lại ẩn ẩn loại đáng sợ nào đó.

Đối với Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác ngoan, chịu một chút, ba sẽ rất nhanh mở đèn cho con."

Vương Nhất Bác chẳng quan tâm ông ta đang làm gì, dù sao thì loại hành động tàn bạo đó cũng sẽ dần dần đến lượt cậu. Chắc là chiều hôm nay liền đến đi?

.

Lúc bắt đầu nhận thức xung quanh, bên cạnh Vương Nhất Bác đã có rất nhiều anh chị em, lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng vui đùa của mọi người xung quanh, không bao giờ cậu có cảm giác buồn chán.

Mà người nuôi dưỡng tất cả những đứa trẻ đó, bao gồm Vương Nhất Bác, là một người đàn ông đã mất vợ. Ông lúc nào cũng nhẫn nại chơi đùa cùng những đứa trẻ trong ngôi nhà lớn của mình, thậm chí là dung túng chúng rất nhiều lần.

Nhưng cho đến khi tám tuổi, Vương Nhất Bác bắt đầu nhận ra sự khác thường trong ngôi nhà to lớn này.

Đó là lần đầu tiên, cậu nhìn thấy ba cầm trên tay một con dao sắc bén vô cùng, cơ hồ phản chiếu được cả nụ cười điên cuồng của ông lúc hạ dao xuống ngực của một đứa trẻ trong số những đứa sống trong ngôi nhà của chính ông.

Vương Nhất Bác biết đứa trẻ kia, tên Cao Lâm, hơn cậu mười tuổi.

Dáng vẻ hoảng sợ, tiếng khóc thét đinh tai giữa đêm vắng càng khiến lòng người thêm lạnh lẽo kinh sợ. Thế mà Vương Nhất Bác đã đứng nhìn rất lâu, lâu đến mức cậu từ trạng thái kinh hãi tột độ, lại dần dà mất đi giác quan cảm thụ, lâu đến mức chỉ có thể ngây người nhìn ba từ xa đi lại ôm lấy mình, giống như chưa có gì xảy ra, thấp giọng dỗ dành.

"Nhất Bác ngoan, có phải muốn đi vệ sinh hay không?"

Về sau, Vương Nhất Bác phát hiện, những đứa trẻ đến năm mười tám tuổi trong ngôi nhà này đều sẽ biến mất một cách kỳ lạ. Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của những đứa nhỏ còn lại, và cả sự dịu dàng vô hạn của ba lúc an ủi chúng. Vương Nhất Bác cảm thấy, miếng thịt đã được nấu chín đang nhai trên miệng cũng có mùi máu tanh.

Cậu đã từng trốn đi, đó là vào hơn hai tuần trước, sau đó thì gặp Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác cho rằng, chỉ cần ở lại chỗ cảnh sát, an toàn của cậu sẽ được bảo đảm. Nhưng cậu lại tính không đúng, ngay khi biết được một trong ba đứa trẻ còn sống trong căn nhà đó bị giết chết rồi moi tim đi, cậu mới biết cho dù có trốn đi bao xa, ba vẫn sẽ tìm được tất cả, từ tốn chậm rãi hạ dao, đem từng trái tim nhỏ bé ra khỏi lồng ngực, thực hiện loại thí nghiệm điên rồ nào đó.

Cậu biết như thế, vì đứa trẻ kia, đã từng bỏ trốn, trước cả cậu.

"Thí nghiệm sắp xong rồi sao?"

Chân tay đều cử động không được, Vương Nhất Bác lại không ngủ lại được nữa, liền muốn nói vài câu với ba.

"Vẫn chưa, còn thiếu một mình con."

"Bên đó là A Minh à? Anh ấy có hét lên không?"

"Thằng bé đã rất hoảng sợ, tiếng hét lại không lớn lắm. Thật là một đứa trẻ ngoan."

"À..."

"Thật tiếc nuối, ta cũng muốn nghe thấy thanh âm của con."

"Đói quá, con hét không nổi đâu."

Vương Nhất Bác nhàn nhạt nhìn đèn trong phòng được bật sáng lên, ba thế nhưng lại không dọn đi cái xác tanh tưởi của A Minh. Không thấy thì thôi, thấy rồi thì cậu lại buồn nôn vô cùng.

Ba mở lồng kín, cầm một xấp tiền không biết giá trị là bao nhiêu đưa qua, dịu dàng xoa đầu cậu.

"Đi ăn chút gì đi, con còn thời gian rất nhiều."

Ra khỏi tầng hầm, Vương Nhất Bác mới biết bây giờ là buổi trưa. Cậu thất tha thất thiểu lượn vài vòng trong siêu thị, tính toán xem nên dùng tiền mua kem ăn một lần cho đã đời, hay mua thứ gì đó mang theo bên người lúc chết đi.

Cậu trốn không thoát, cho nên, tận hứng nửa ngày thôi.

Ba chắc sẽ không biết đâu, nhưng mà cậu thấy trước đó, cảnh sát đã chôn cất rất chua đáo cho một trong những người anh em của cậu mà.

Cuối cùng, cậu quyết định mua hai phần kem, mời Chiến ca một phần vậy.

Ngoại trừ ba và các anh em ra, người còn lại cậu biết cũng chỉ có mình Tiêu Chiến.

"Trời ạ, nóng thế này mà cũng chỉ có mỗi đội trưởng có kem ăn!"

Cộng sự tiểu A nhìn Vương Nhất Bác mang hai phần kem đến, an tĩnh ngồi một góc đợi Tiêu Chiến, gào lên một tiếng.

.

"Mấy ngày nay không thấy cậu."

Tiêu Chiến ngó lơ phần kem vani thơm mát trước mặt, lạnh giọng hỏi thiếu niên đang ăn đến hăng say.

"Ôi, hiếm khi tôi mới mua được đó. Kem ở quán này rất ngon, tôi chỉ mời anh được có một lần thôi nha Chiến ca!"

Vương Nhất Bác nhăn mặt nhào đến, hai móng vuốt gấp gáp mở hộp kem lạnh ra. Dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Chiến, híp mắt xới một muỗng nhét vào miệng anh.

Kem lạnh tan dần trong miệng, cùng với nụ cười của thiếu niên kết hợp lại một chỗ, khiến lòng người ngọt đến đảo điên.

Cho đến khi Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến mới mang hộp kem đã chảy ra nhem nhuốt bỏ vào tủ lạnh, cầm lấy áo khoát đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng cứng rắn của đội trưởng Tiêu khuất dần sau cánh cổng lớn của Cục cảnh sát, tiểu A ngồi cắn móng tay thì thầm.

"Này, chúng ta ăn một miếng trong tình trạng đang tan chảy ra chắc là không bị phát hiện đâu ha?"

"Một miếng thôi."

Thế là hai cộng sự nào đó lại cả gan ăn trộm kem của đội trưởng, còn bật camera tua lại xem 'phim tình cảm' lúc nãy.

"Ơ...?"

.

Vương Nhất Bác quen thuộc đi vào tầng hầm dưới nhà, leo lên một chiếc giường nệm trắng tinh, thoải mái ngoe nguẩy hai chân nhìn ba đang loay hoay chuẩn bị dụng cụ bên kia, cho cậu.

"Nhất Bác về rồi sao?"

"Vâng."

"Con đã ăn no chưa?"

"Chắc là no rồi..."

"Sao lại là 'chắc là'? Con không sợ lát nữa sẽ tiếc nuối sao?"

"Tiền đều mua kem ăn hết rồi, sợ là không trả lại cho ba được."

"Không sao, là ba thiếu nợ con."

Ngữ khí của hai người thực tự nhiên mà cũng nhẹ nhàng, Vương Nhất Bác cảm giác giống như cậu chỉ là lỡ tay tiêu hết tiền tiêu vặt ba cho trong một tuần, những ngày sau sẽ bị đói. Mà may mắn thay, sau hôm nay thì cậu không phải chịu đói nữa đâu nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #zsww