Ep 11
Có lẽ khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Trình Tiêu là khoảng thời gian này. Trong suốt những ngày khi cậu về nước, cậu không nhớ gì cho nên cậu với Trình Tiêu vẫn thân thiết đến bất bình thường giống như hồi cấp hai, phải bất bình thường nhưng Vương Nhất Bác lại không nghĩ nhiều đến thế duy chỉ có Trình Tiêu là tự nghĩ, tự vun đắp, tự mình đơn phương. Nhưng đối với cô, khoảng thời gian này đã mãn nguyện lắm rồi. Dù cho tương lai có xảy ra chuyện gì đi nữa.
"A Tiêu à, vậy cuối tuần này bọn mình gặp nhau ở Tiêu gia nha"
"Được"
Chữ "được" này của Trình Tiêu mang đầy nỗi bất an. Ngày mà cô không ngờ tới cũng sắp đến gần rồi, đúng lại chạy trời không khỏi. Cô phải làm thế nào đây, lỡ hai người họ gặp lại nhau rồi lại một lần nữa, không, không thể được không thể như thế được.
Tại Vương gia, Bạch Lộc háo hức cho tiệc ở Tiêu gia lần này mà quên mất thằng em của mình sắp phải đổi mặt, gặp lại ai kia. Vương Tử Yên bất lực nhìn bà chị mình phấn khởi như bắt được vàng mà thầm nghĩ, không lẽ lần này định đi kiếm anh rể cho cô thật đấy chứ.
"Chị nói hai đứa nghe"
"Lần này chị sẽ kiếm một ông anh rể siêu cấp đẹp trai cho hai đứa"
Hai anh em nhà họ nhìn nhau như có chung một ý nghĩ biết thế nào Bạch Lộc cũng nói câu này. Dù sao bà chị đây của họ cũng ế suốt hai mươi mấy năm nay rồi, lần này kiên quyết như vậy không biết là phúc hay họa nữa. Có khi nào ế quá rồi dẫn đến nông nỗi rồi chơi 419 không.
"Chị định chơi tình một đêm à"_Vương Nhất Bác cũng không giấu nữa mà hỏi thẳng luôn
"Tùy thôi"_Bạch Lộc cho miếng táo lên miệng cắn một cái rồi trả lời cậu
"Ừm, để xem sau này cái tự nhiên không có anh rể mà có cháu lúc nào không hay"_Vương Nhất Bác ngã người ra ghế sofa nhìn Bạch Lộc.
Vương Tử Yên ngồi ở phía đối diện trong đầu bỗng nhảy ra 7749 kịch bản ngôn tềnh máu chó. Cái gì mà tình một đêm, sau đó nữ chính bỏ sang nước ngoài sinh con, vài năm sau trở lại trong một cuộc gặp gỡ nào đó do con tác giả nó sắp đặt cái hai người lại gặp nhau rồi xảy ra nhiều thử thách, khó khăn thì hai người trở về bên nhau cùng nhau thành lập một mái ấm hạnh phúc. Vương Tử Yên nghĩ vậy rồi quay sang nhìn bà chị mình, đúng là giống nữ chính ngôn tình thật. Nhà có gia thế, tiểu thư hào môn, đổ trường University of Oxford*, đã thế ngũ quan hài hòa, thân hình chuẩn người mẫu luôn, y chang nữ chính hào môn một khuôn đúc ra.
Và ngày hôm ấy cuối cùng cũng đã đến, tại Tiêu gia, người ra người vào tấp nập, náo nhiệt vô cùng, mọi người cười nói vui vẻ duy chỉ có Trình Tiêu là tâm tình không được tốt. Cô sợ Vương Nhất Bác sẽ gặp lại Tiêu Chiến, cô sợ một lần nữa anh sẽ cướp mất cậu đi và cô sợ Vương Nhất Bác sẽ một lần nữa bỏ lại cô với mối tình đơn phương suốt mười mấy năm đấy.
"A Tiêu, làm gì mà thẫn người ra thế"_Cậu từ sau đi lại vỗ vai cô một cái khiến Trình Tiêu thoát khỏi mới suy nghĩ tiêu cực kia.
"Không có gì, chỉ suy nghĩ vu vơ thôi"
"Đi thôi"_Vương Nhất Bác đưa tay ra, ngụ ý là Trình Tiêu nắm lấy tay mình. Do đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác chủ động với cô như vậy khiến cô có chút ngớ người, có chút không nỡ.
"Đi"_Trình Tiêu cũng không ngần ngại mà đáp lại dù sao ở bên cạnh cậu được thêm ngày nào thì tốt ngày đấy.
Vương Nhất Bác nắm lấy tay Trình Tiêu chen vào đám người đông đúc đó. Nhưng cứ tưởng không khí màu hường này sẽ duy trì trong thời gian dài thì Vương Nhất Bác vô tình bị một người đụng phải.
"Tôi xin lỗi"_Người kia quay lại xin lỗi cậu, giọng nói này khiến Vương Nhất Bác có cảm giác rất quen thuộc, dường như đã nghe ở đâu đó rồi.
Lúc này, Tiêu Chiến mới để ý đến người mình vừa mới đụng phải, vừa mới nhìn người kia thôi thì Tiêu Chiến như chôn chân tại chỗ vậy. Đây thật sự là Vương Nhất Bác sao, bên cạnh còn có cả Trình Tiêu vì thế mọi nghi ngờ của anh đều tan biến hết thẩy. Khi Vương Nhất Bác vừa nhìn vào mắt người đàn ông kia thì một cảm giác quen thuộc truyền đến, bên trong đầu cậu bỗng hiện lên một số hình ảnh mờ ảo, bỗng đầu cậu truyền đến một cơ đau nhức dữ dội. Vương Nhất Bác do cơn đau truyền đến quá đột ngột, quá dữ dội nên cậu ngã xuống đất mà ngất đi. Lúc bất giờ, đại não của Tiêu Chiến không suy nghĩ được gì nữa mà liền cúi xuống bế cậu đi trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác của mọi người.
Tại bệnh viện trung ương Vĩnh Hòa, Vương Nhất Bác được đưa vào phòng cấp cứu được các bác sĩ kiểm tra, bên ngoài Tiêu Chiến cứ đi đi lại lại tâm tình vừa vui lại vừa buồn, vui là Vương Nhất Bác của anh vẫn còn sống còn buồn là rốt cuộc suốt thời gian qua đã xảy ra chuyện gì, tại sao cậu vừa gặp lại anh đã ngất xỉu.
Vào lúc đó, Vương Tử Yên nghe tin cậu vào viện mà không nghĩ gì nhiều bỏ luôn cả dự án quan trọng mà chạy đến bệnh viện, vừa vào đến thì đã thấy Tiêu Chiến đứng trước cửa phòng cấp cứu. Cô bây giờ đang rất lo lắng cho anh hai mình lại còn gặp thêm Tiêu Chiến nên không nghĩ ngợi gì nhiều mà trực tiếp đi lại nắm lấy cổ áo anh.
"Rốt cuộc anh đã làm gì anh hai tôi vậy"
"Tôi không có làm gì em ấy cả"
"Vừa gặp tôi, em ấy liền ngất đi"
"Tôi nói cho anh biết"
"Lần này anh mà dám làm gì anh ấy"
"Vương Tử Yên tôi nhất định sẽ không tha cho anh"
Nói rồi Vương Tử Yên bỏ tay khỏi cổ áo anh mà đi lại ghế ngoan ngoãn ngồi chờ kết quả.
Một lúc sau, cửa phòng cấp cứu mở ra. Tiêu Nghiên từ trong bước ra chưa kịp định hình thì liền bị Vương Tử Yên đi tới hỏi hết cái này đến cái kia.
"Tiểu Vương à, em bình tĩnh lại một chút"
"Cho chị thở cái đã"
Tiêu Nghiên tháo khẩu trang ra, thở phào một hơi
"Nghiên tỷ à, chị mau nói đi mà"
Tiêu Nghiên giương đôi mắt bất lực nhìn Tử Yên, có phải con bé này lo lắng quá rồi không, nhưng dù sao cũng không trách được, vì Vương Tử Yên thương anh hai mình nhiều như thế mà, lo lắng như vậy cũng là chuyện bình thường thôi. Tiêu Nghiên giương tay xoa đầu cô rồi nói
"Nhất Bác em ấy không sao"
"Chỉ là lúc trước gặp tai nạn mất một phần kí ức nên khi gặp lại một sự việc gì đó dẫn đến đau đầu nên ngất đi thôi"
"Không ảnh hưởng gì đến sức khỏe"
Lúc này, cơ mặt Vương Tử Yên mới giãn ra, cô nhẹ nhõm thở phào một cái. Cũng may là anh hai cô không sao, chứ nếu có chuyện gì thì Tiêu thị thành rắn mất đầu mất. Đến lúc đó không những Tiêu thị mất chủ như rắn mất đầu mà Tiêu gia tuyệt hậu luôn.
"Em ấy được chuyển vào phòng hồi sức rồi, em có thể qua đó xem tình hình em ấy thế nào"
"Chị đi làm thủ tục nhập viện cho"
"Phiền chị rồi"
"Không sao"
Tiêu Nghiên lúc này mới nhìn thấy Tiêu Chiến ở đằng sau thì liền hiểu lý do vì sao Vương Nhất Bác lại đau đầu rồi. Thì ra là gặp vị này, Tiêu Nghiên càng nghĩ càng thấy thương cậu, tại sao không ở bên Hàn luôn cho rồi, về làm gì không biết nữa à.
* University of Oxford là trường đại học thuộc top đầu ở Anh Quốc và cả thế giới. Oxford là viện đại học lâu đời nhất trong thế giới nói tiếng Anh và là viện đại học lâu đời thứ hai đang còn hoạt động trên thế giới.Có ít nhất 30 nhà lãnh đạo trên thế giới đã thụ hưởng nền giáo dục tại Oxford, Nhà dân chủ Miến Điện và là khôi nguyên Giải Nobel, Aung San Suu Kyi, từng học ở St. Hugh's College. Ngoài Aung San Suu Kyi, còn có 47 người đoạt Giải Nobel từng học hoặc giảng dạy tại Oxford. Khoảng 40 người đoạt huy chương Olympic có mối quan hệ học thuật với Oxford,Oxford cũng là nơi xuất thân của ít nhất 12 vị thánh, và 20 Tổng Giám mục Canterbury, và cả nhà soạn nhạc nổi tiếng William Walton
Tiêu Nghiên ở đây là nhân vật của Dương Mịch đóng ở trong phim "Cảm Ơn, Bác Sĩ" họ Tiêu này không liên quan gì đ đến Tiêu Chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip