03
Quách Hạo Đông cảm thấy hôm nay phòng tập có gì đó không ổn.
Cụ thể là gì thì anh cũng không rõ, nhưng... Quách Hạo Đông liếc mắt nhìn xung quanh, nhóc robot dưới mắt vẫn còn quầng thâm dày đặc, cảm giác như cả chục năm chưa được tắt máy, Quách Hạo Đông không biết có nên đổ thêm chút dầu động cơ cho nó không, thôi được rồi, ai cũng biết anh chỉ giỡn thôi mà; mái tóc của Vương Sâm Húc không được chăm sóc đúng cách, vài sợi rối quện vào nhau, anh cũng không dùng dầu gội giữ màu nên tóc ngả màu vàng rơm, càng gãi lại càng rối bù lên; Vạn Thuận Trị ngáp liên tục, oắt con rúc vào ghế xem lại các trận đấu, càng gần đến Champions, cậu càng xem các video của nAts thường xuyên hơn, như thể đang lấy thêm sức mạnh từ chúng, mặc dù phiên bản đã thay đổi, nAts lần này lại không đến; Trương Chiêu vẫn đang tập chế độ sinh tử đội mà không nói lời nào, không sử dụng bất cứ khẩu súng nào khác, anh chỉ dùng khẩu sheriff, một phát súng tiêu diệt hiện lên ở góc trên bên phải như một tia chớp trên màn hình, Quách Hạo Đông đoán trong đầu khi nào mình sẽ xuất hiện màn hình đỏ, chuyện này cũng không phải không có tiền lệ; Trịnh Vĩnh Khang...
Đợi đã. Trịnh Vĩnh Khang đâu rồi?!
Nhìn vào chiếc ghế trống, máy tính vẫn bật, nhưng người đáng lẽ ra phải ngồi trước máy tính chăm chỉ luyện tập lại không thấy đâu. Cuối cùng anh cũng phát hiện ra điều không ổn, người thường đến đầu tiên và luyện tập chăm chỉ nhất hiện không có trong phòng tập, bầu không khí ồn ào thường ngày trở nên im lặng gần như lạnh lẽo khi không có chất xúc tác, cảm giác như nhiệt độ cũng giảm đi một chút. Anh mở wechat lên gửi tin nhắn cho Trịnh Vĩnh Khang nhưng sau 5 phút vẫn không nhận được phản hồi, với tư cách trợ lý huấn luyện viên, anh cảm thấy mình phải đảm nhận một số trách nhiệm chăm sóc cho đội. Vậy nên anh hắng giọng hỏi bạn cùng phòng của Trịnh Vĩnh Khang: "Đồ lùn, Trịnh Vĩnh Khang đâu rồi?" Giọng nói mạnh mẽ của anh vang khắp phòng.
"Con mẹ..." Vạn Thuận Trị từ trên ghế nhảy dựng lên, cậu còn chưa kịp nói lời nào thì đã bị Trương Chiêu vừa kết thúc trận đấu và xếp thứ nhất cắt ngang, mặt anh vô cảm, giọng điệu bình bình, như thể đang kể về một thói quen đơn giản hàng ngày: "Em ấy đi đến bệnh viện rồi."
"Ồ..." Quách Hạo Đông gật đầu, lúc anh đang định quay lại ghế của mình, não anh mới kịp xử lí những thông tin phức tạp, bây giờ anh mới nhận ra là ai nói và đã nói những gì, "Đợi đã...mày vừa nói gì?"
Đến cả Tạ Mạnh Huân cũng liếc mắt nhìn, cậu đang chạy quanh map luyện kĩ năng của mình, tới lúc quay đầu lại thì flash của Kay/o đã mất, mặt cậu thẫn thờ.
"Nó bị làm sao à?" Vương Sâm Húc hỏi, trông có vẻ rất hứng thú. Hôm nay không có lịch tập, Vương Hạo Triết có lẽ vẫn chưa dậy nên vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh, anh đang cảm thấy buồn chán vô cùng, cả sáng giờ chỉ cầm Sova nghịch bắn máy bay ở phòng luyện tập. Bây giờ anh đã tìm thấy được niềm vui mới nên ngay lập tức dừng lại việc vô vị mình đang làm.
Dẫu cả đống ánh mắt đổ dồn đến nhưng vẻ mặt Trương Chiêu cũng chẳng thay đổi mấy: "Chắc không khỏe, có lẽ là phát sốt."
Thực ra, anh cũng không rõ tình hình Trịnh Vĩnh Khang hiện tại thế nào, anh đang chơi chế độ sinh tử đội với trái tim treo lơ lửng nên căng thẳng vô cùng, bốn người mở cửa bước vào anh đều liếc nhìn cả bốn, nhưng vẫn chưa thấy người anh đang chờ xuất hiện. Hôm nay Trịnh Vĩnh Khang dậy sớm hơn anh, khi anh tỉnh dậy, bên cạnh đã không thấy bóng dáng ai, trong phòng chỉ còn tiếng máy lạnh vù vù, nếu không phải chiếc gối bên cạnh hơi lõm xuống, có lẽ Trương Chiêu thật sự cho rằng chuyện đêm qua là do anh nằm mơ. Tin nhắn Wechat anh gửi đi khi vừa mở mắt tới khi anh đứng đánh răng vẫn chưa nhận được phản hồi, Trương Chiêu lau đi vết nước ở trên ống quần và cầm điện thoại vừa bật sáng lên. Trịnh Vĩnh Khang trả lời rất ngắn gọn, như thể đang rất vội: "Đến bệnh viện rồi."
"Ừ." Trương Chiêu trả lời em. Anh vẫn muốn nói gì đó nhưng đầu óc vừa tỉnh dậy vẫn còn trống rỗng, anh nhìn gương một lúc, mái tóc tối qua chưa kịp sấy khô nên hơi xoăn, đỉnh đầu dựng đứng lên như ăng-ten, cuối cùng anh chỉ nhắn thêm: "Về sớm nhé."
"Tối qua anh có giật chăn của nó không?" Vạn Thuận Trị vừa ngồi xuống lại thấy có gì đấy sai sai, tối hôm qua hai người họ rời đi trước, còn cậu về muộn, Trương Chiêu còn không tắt máy, cậu đi ngang qua thấy thì tắt hộ. Cậu lấy điện thoại ra thì mới biết nửa tiếng trước Trương Chiêu đã gửi tin nhắn cho cậu, anh nói rằng Trịnh Vĩnh Khang không khỏe nên đi ngủ trước, lát nữa mày về thì ngủ tạm ở chỗ tao đi, đừng làm ồn đánh thức em ấy dậy.
"Ờ." Vạn Thuận Trị cũng không nghĩ gì nhiều, lúc gõ cửa, Tạ Mạnh Huân vừa tắm xong, thấy Vạn Thuận Trị bước vào thì cũng không nói gì, chỉ đưa cho cậu một cái khăn mới rồi lặng lẽ nằm xuống.
"Không hề." Trương Chiêu sờ sờ chóp mũi, "Chỉ là tối qua thấy không khỏe nên sáng sớm hôm nay đi khám thôi, không biết bây giờ thế nào rồi, để tao nhắn tin hỏi."
"Hôm qua chúng mày đổi phòng à?" Vương Sâm Húc nằm trơ trọi trên ghế gaming, anh lướt lướt mấy cái trên màn hình điện thoại, bỗng nhiên anh chợt giật mình, đầu óc giật giật, anh vội gửi tin nhắn: "Mày ở cùng với Lưu Vũ Tường (BLG Knight) à?"
Vương Hạo Triết gửi lại ba dấu chấm hỏi kèm chữ 'cút'.
Vài giây sau, đối phương nhắn thêm: "Lưu Vũ Tường là omega, đồ ngu."
Ồ. Quên mất. AO thọ thọ bất thân.
"Ừ." Có vài điểm bất ổn nhưng Trương Chiêu cũng không giải thích gì nhiều.
"Chiều nay có buổi tập mà?" Vạn Thuận Trị lại hỏi, đó là hoạt động thường ngày trước mỗi trận đấu của EDG, Cơ Tinh (Aaron) dẫn đầu một nhóm nhân viên quản lý đến nói chuyện, có vài lời thôi mà nói đến hàng giờ đồng hồ, mấy người họ cứ phải véo nhau để không ngủ gục ra đó, "Nó xin nghỉ à?"
"Không bi..."
Anh còn chưa nói xong, cửa phòng tập bị đẩy ra, nhân vật chính bước vào, trên tay em cầm túi nilon màu đen. Mọi người đều quay đầu lại nhìn em, lần đầu tiên Trịnh Vĩnh Khang đón nhận ánh mặt của cả 5 người, em dừng bước cúi đầu kiểm tra một lượt, thấy không có gì bất ổn liền ngẩng đầu thắc mắc: "Sao mấy người cứ nhìn em vậy?" Thời tiết nóng bức, em vừa từ bên ngoài về, hai má tròn ủm và làn da lộ ra ngoài hây hây đỏ hồng.
"Em làm gì sai à?" Trịnh Vĩnh Khang bước đến chỗ ngồi của mình, em xoay ghế lại và đặt túi xuống, cởi áo khoác treo lên lưng ghế, cố thử suy đoán: "Em làm trì hoãn việc tập luyện à?" Không phải chứ, em xin phép đi ra ngoài rồi mà, Đường Thời Tuấn (Muggle) cũng nói hôm nay không có lịch, với lại, đội tuyển quái nào lại giữa trưa lôi nhau ra luyện tập hả?
"Em vẫn ổn chứ?" Trương Chiêu lên tiếng trước, những người khác theo sau, mọi người đều đang chú ý đến em, trong phòng tập có 6 người mà ồn ào như có 500 người vậy, làm người ta tự hỏi liệu cả đội có thực sự nghe rõ giọng nói của nhau trong trận đấu hay không.
"Em không sao, hơi sốt chút thôi." Trịnh Vĩnh Khang đeo tai nghe lên, đột nhiên em nhớ ra điều gì đó, "Mọi người chưa đi ăn à? Trên đường về em nghe bảo buổi huấn luyện hôm nay sẽ sớm hơn dự kiến đấy."
"Cái gì?" Không ai có thể chấp nhận tin tức này, tất cả mở điện thoại lên với một hi vọng mãnh liệt, "Có thấy thông báo đâu."
"Chắc chưa gửi..." Trịnh Vĩnh Khang cũng lướt xem thử, và một tin nhắn mới lập tức xuất hiện. Thọ Văn Quân đang triệu tập cả đội Valorant lại, "Gửi rồi đó."
Tiếng than khóc tràn ngập phòng. Theo sau đó là tiếng tai nghe va vào bàn, tiếng bánh xe ghế trượt về phía sau, tiếng vải sột soạt cọ vào nhau khi đứng dậy. Vạn Thuận Trị nhanh nhẹn quay người ra cửa, cậu là người đầu tiên rời khỏi phòng tập.
Trịnh Vĩnh Khang mỉm cười quay lại, đám đông tản đi, tiếng mọi người xa dần, em lại đeo tai nghe vào rồi mở tài khoản lên và thản nhiên bắt đầu ván đấu.
Chơi xong em chợt thấy khát, cầm cốc lên thì thấy không còn nước. Em sờ miếng dán ức chế sau gáy để chắc chắn rằng nó còn nguyên vẹn và vẫn đang che kín tuyến thể của mình rồi mới đứng dậy đi tìm nước uống.
Vừa quay người lại, khóe mắt đã thấy bóng dáng một người ngồi bên, Trịnh Vĩnh Khang giật mình, sau khi nhìn rõ là ai, cơ thể em vô thức thả lỏng: "Sao anh không đi ăn đi?"
"Sáng anh ăn rồi, giờ không đói." Trương Chiêu đặt điện thoại lên bàn, anh suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy, lần đầu anh dùng miếng dán ức chế, vì pheromone mà anh luôn thoải mái buông thả bị chặn lại khiến anh có vẻ hơi khó chịu. Trịnh Vĩnh Khang mất tự nhiên ngả người về phía sau, một mối liên hệ nào đó khiến em theo bản năng sợ hãi người này.
Trương Chiêu chống lưng ghế xoay người, mũi anh khịt khịt, anh cúi đầu xuống ngửi mùi trên vai và cổ em, mùi pháo hoa đã bị mùi thuốc khử trùng của bệnh viện che lấp, hành động này khiến Trịnh Vĩnh Khang bất giác có chút lo lắng, không khí gần như tĩnh lặng, sắc mặt Trịnh Vĩnh Khang không được tốt, màu đỏ nhạt dần, một màu trắng xanh nhợt nhặt xuất hiện, Trương Chiêu đứng dậy và tránh xa ra: "...Bác sĩ bảo sao?"
"Sát như thế không nóng à?" Luồng khí lạnh từ máy điều hòa lại lưu chuyển giữa hai người, đôi vai và cái cổ căng thẳng của Trịnh Vĩnh Khang thả lỏng ra, em lùi lại như đang đùa, rồi đáp: "Chỉ là bị kích thích nên phát tình thôi."
"Không bị bệnh gì là tốt rồi." Trương Chiêu gật đầu, anh liếc nhìn túi nilon màu đen bên cạnh em, "Em mua cái gì đấy?"
Trịnh Vĩnh Khang nhìn theo ánh mắt anh, em thản nhiên đáp: "Em mua một ít thuốc ức chế và miếng dán ức chế." Em vừa nói vừa gãi sau gáy như thể lo lắng sẽ làm tróc miếng dán ức chế rồi lại đặt tay xuống. Không còn lí do gì để tiếp tục trò chuyện, nói được vài câu, Trịnh Vĩnh Khang lại quên mất mình muốn làm gì nên đã bắt đầu một ván game mới.
Trương Chiêu không còn gì để nói, nhưng trong tiềm thức anh không muốn rời đi. Anh do dự tại chỗ, vắt óc suy nghĩ thêm vài từ, đôi mắt dần trở nên trống rỗng. Trịnh Vĩnh Khang cử động cổ tay, tầm nhìn của anh đột nhiên xuất hiện một dao động lớn, Trương Chiêu choàng tỉnh, anh nhướng mi, đang định rút lui, đột nhiên anh lại chăm chú quan sát động tác của em, càng nhìn càng thấy không ổn. Tuyến thể của omega đã bị bao phủ hoàn toàn, đáng lẽ có sự trấn áp đó thì sẽ yên ổn, nhưng trong lúc bàng hoàng, anh cảm thấy có một mảnh gì đó bị cuốn trôi. Một ý nghĩ nào đó đột nhiên bùng nổ trong đầu anh.
"Đừng gãi nữa." Trương Chiêu nắm lấy cổ tay em, "...Em dị ứng rồi."
Uống thuốc xong ngồi xuống mép giường, đầu óc Trịnh Vĩnh Khang vẫn là một mảng trống rỗng. Em nhớ lại về mấy ngày qua, càng nghĩ càng thấy kì quái, thân phận omega bị phát hiện thì thôi đi, bị đồng đội cắn một phát cũng thôi đi, sao lại còn dị ứng với miếng dán ức chế đặc biệt do bệnh viện chỉ định vì pheromone của đồng đội kích ứng với kháng sinh nữa chứ, liệu ai có thể có một cuộc sống tuyệt vời hơn em nữa?
Trương Chiêu từ phòng tắm đi ra, anh rũ nước trên tay đi, đôi tay anh rung rung, mu bàn tay đỏ bừng. Anh liếc nhìn Trịnh Vĩnh Khang, vết mẩn đỏ trên cái cổ trắng trắng mềm mềm đang dần mờ đi nhờ tác dụng của thuốc, trên tuyến thể của omega còn có một vết răng nông, em vẫn đang trong kì phát tình nên sẽ tiết ra chút pheromone, mùi pháo hoa và dạ quỳnh, dẫu là hai mùi hương khác biệt nhưng lại hài hòa vô cùng.
Trương Chiêu không nhận ra lông mày mình đang nhướng lên, khóe môi cũng nhếch lên, ngọn lửa hừng hực trong lòng dường như bị dập tắt, anh ho khan để thu hút sự chú ý của người kia. Anh lấy một hộp miếng dán ức chế trên bàn đầu giường ném cho Trịnh Vĩnh Khang: "Dùng cái này đi, cái này không bị dị ứng đâu."
Trịnh Vĩnh Khang giơ tay lên đỡ lấy, tiện liếc nhìn bảng giá.
...500 một miếng. Được đó. Đúng là người giàu.
"Nhưng miếng dán ức chế này hơi nhỏ." Tuyến thể của alpha thoái hóa nghiêm trọng, nó sẽ hơi thu nhỏ lại, không tròn trịa như của omega nên miếng dán ức chế cũng được làm bé lại, "Em dán nhiều miếng lên cũng được."
Trịnh Vĩnh Khang cắn môi dưới, em cảm thấy có chút hụt hẫng. Liều lượng thuốc ức chế do bệnh viện kê đơn bị hạn chế nghiêm ngặt, em chỉ lấy 3 viên, định dùng chúng cùng với miếng dán ức chế, vừa nãy Trương Chiêu để kiểm tra xem đã chích một chút vào mu bàn tay, chỗ đó lập tức sưng lên, vết đỏ và ngứa có xu hướng lan rộng ra cánh tay, rõ ràng anh dị ứng rất nặng. Trịnh Vĩnh Khang sợ hãi đến mức gần như không cầm nổi cốc, nhưng Trương Chiêu vẫn bình tĩnh uống thuốc và an ủi em.
Trịnh Vĩnh Khang không biết vừa rồi Trương Chiêu đã sợ hãi đến mức nào, thậm chí tai anh còn ù đi, đôi mắt trắng bệch như cái TV mất sóng. Chỉ cần nghĩ đến hậu quả khi tiêm cả ống thuốc đó vào cơ thể của Trịnh Vĩnh Khang là anh cảm thấy buồn nôn. May thay, bụng anh trống rỗng, chỉ cảm thấy ngột ngạt như có dị vật đang dâng lên, tất cả những điều ấy ẩn giấu dưới vẻ ngoài điềm tĩnh. Anh trốn vào phòng tắm lấy lí do là đi tắm nhưng thực ra anh đang bám vào bồn rửa và im lặng nôn mửa.
"Dùng thuốc ức chế omega thông thường không được à?" Trương Chiêu đã xem qua một số video khoa học phổ biến, thuốc kháng sinh được cho là một loại chất ức chế đặc hiệu, trực tiếp ngăn chặn việc tuyến thể tiết ra pheromone, nó không tốt cho sức khỏe và chỉ nên dùng trong trường hợp khẩn cấp. Hơn nữa, loại thuốc đặc trị mới nhất vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm lâm sàng và độ ổn định không cao. Trên thực tế, anh biết giải pháp tối ưu là gì, chỉ cần đánh dấu tạm thời, chắc chắn hiệu quả hơn mấy loại thuốc này, nhưng anh không dám đề xuất với Trịnh Vĩnh Khang với tư cách là một alpha.
Trịnh Vĩnh Khang mệt mỏi, lúc ở viện, bác sĩ cũng đã khuyên em, thậm chí còn tiêm cho em một mũi – nhưng hiệu quả không ổn. Vị đắng trong miệng vẫn đọng lại trên lưỡi, răng em đau như sưng viêm và toàn thân không chút sức lực. Có lẽ là do em đã dùng thuốc ức chế để cầm cự trong các lần phát tình trước kia nên lần này em phải hứng chịu những kích thích không rõ từ bên ngoài. Lần này kì phát tình vô cùng dữ dội, cơ thể luôn trong tình trạng sốt nhẹ như một lời cảnh báo của hệ miễn dịch.
Hơn nữa, sống tập thể nên em không có điều kiện để bổ sung chất ức chế thường xuyên. "Em cũng không biết." Phải đến ba miếng dán ức chế mới che kín được tuyến thể của Trịnh Vĩnh Khang, trong lòng em gào thét vì tốn hẳn 1500, Trương Chiêu quỳ xuống và tiến đến phía sau em, khi em ngả người về phía sau, hơi thở nóng bỏng của anh phả vào gáy em.
Em hơi run lên, tóc em dựng đứng, em cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "...Làm gì vậy?"
Hai tay Trương Chiêu đặt trên chân này, tư thế này như đang ôm em trong vòng tay, từ cổ áo rộng thùng thình nhìn xuống, anh có thể nhìn thấy tấm lưng của Trịnh Vĩnh Khang, trông hơi căng do tập luyện.
"Vẫn còn thời gian...hay là kiểm tra một chút chỗ này đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip