✧Chương 42: Sinh đôi đánh nhau

Mạnh Vũ đã gần một tháng chưa được gặp Lục Viễn, hắn bị cha cấm đoán, cửa lớn cửa nhỏ đều không thể ra, đã quen với lối sống sung sướng khiến hắn nghẹn muốn chết.

Hôm nay vất vả lắm cha hắn mới buông lỏng cửa, hắn mới trốn ra được, lại không nghĩ tới khi đi vào khuôn viên, liền thấy được Lục Viễn và Mạnh Dương đang nằm đè lên nhau mà gặm mút.

Gương mặt Mạnh Vũ một chốc liền đen lại, như là đang bắt gian tại trận, gắt gao trừng mắt với Mạnh Dương, hận không thể xé nát miệng hắn ra.

“Mạnh Dương tôi địt cả nhà anh!”

Mạnh Vũ nhào tới, đá mạnh chân trước vào Mạnh Dương, thân thủ Mạnh Dương vốn nhanh nhẹn, ôm Lục Viễn né tránh.

Mạnh Dương nâng cả người Lục Viễn lên, ngơ ngẩn mà nhìn hắn: “Thầy Lục, thực xin lỗi.”

Trên mặt Lục Viễn đỏ bừng, đứng lùi về sau, cúi đầu lau miệng, một chút cũng không nhìn đến Mạnh Vũ, xoay người muốn rời đi.

“Mẹ nó thầy đứng lại đó cho tôi!”

Mạnh Vũ hùng hổ xông tới, kéo giữ đầu tóc Lục Viễn một cái, lạnh lùng nói: “Thầy con mẹ nó, thầy muốn chạy đi đâu? Lần trước tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Thầy thế mà lại rất tiện nghi nhỉ? Còn cùng anh ta chơi dã chiến thế này, là cố tình muốn tôi tức chết sao?”

Khóe mắt Lục Viễn ướt át, vừa thẹn vừa giận mà trừng Mạnh Vũ, giọng nói run rẩy: “Buông tay, buông tôi ra.”

Lồng ngực Mạnh Vũ trướng đau, dùng sức nói trong khi còn đang thở hổn hển: “Thầy mẹ nó nghe không hiểu tiếng người có phải không? Mới có mấy ngày không bị tôi chơi, thầy liền không nhịn được câu tam đáp tứ, tôi thật hận không thể chơi chết thầy.”

*Câu tam đáp tứ : là câu nói dùng để chỉ những người lố lăng, không đàng hoàng, không đứng đắn(nhất là về mặt nam nữ)

Hô hấp Lục Viễn nặng nề, cắn răng nói: “Cậu nghĩ sai rồi, tôi không có, cậu buông tôi ra trước đã, chuyện của hai người tôi không hề liên quan."

Mạnh Vũ còn chưa kịp nói gì, Mạnh Dương đã gào lên rồi đánh hắn gục xuống, giáng một cú đấm thật mạnh lên má hắn.

Mạnh Dương vô cùng khó thở, khóe mắt giật giật như muốn tóe lửa, “Mạnh Vũ, cậu thật quá đáng! Vừa rồi là tôi cưỡng ép thầy Lục, cậu có gan thì tính sổ với tôi, đừng ở đó phân cao thấp với thầy ấy!”

“Địt mẹ anh Mạnh Dương! Anh là đang tỏ ý ghê tởm tôi phải không? Vậy sao chạm vào ai không chạm, một hai phải đụng đến người của tôi, anh và người đàn bà kia đều như nhau, đều mẹ nó không thể vừa mắt tôi!”

Khóe miệng Mạnh Vũ căng ra, máu tươi chảy dọc theo cằm, bị Mạnh Dương áp chế, không thể đứng dậy được.

Mạnh Dương nổi giận đùng đùng mà trừng Mạnh Vũ: “Cậu bớt nói hươu nói vượn đi, lúc trước ba mẹ ly hôn, mẹ mang tôi sang Anh, những năm qua cậu hận chúng tôi như vậy, tâm lý của cậu quả là không bình thường. Bây giờ cậu bắt bạt Thầy Lục thì gọi là bản lĩnh sao? Tôi nói cho cậu biết Mạnh Vũ, cậu mẹ nó thật sự không phải là đàn ông!”

Mạnh Vũ âm trầm cười lạnh, rống lên những thanh âm run rẩy: “Tôi không phải là đàn ông? Hừ, ha ha ha, Mạnh Dương, anh nói thật nhẹ nhàng, hai mẹ con các người nói đi là đi, ném tôi một mình ở Bắc Kinh, biết tôi trải qua những ngày như thế nào sao? Biết tôi vì chuyện này sống ra sao không? Các người ở Anh thật thoải mái, có bao giờ thật sự nhớ tới tôi không? Bây giờ anh trở lại, anh là người có học, tôi mẹ nó lại là tên súc sinh có mẹ sinh không có mẹ dạy. Toàn bộ người Mạnh gia đều đợi gặp anh, anh lợi hại, anh giỏi, nhưng Lục Viễn là người của tôi, anh động đến thầy ấy, tôi sẽ không để yên cho anh!”

Mạnh Vũ vừa nói như xong, Mạnh Dương cũng sửng sốt: “Ý của cậu là gì? Cậu ở Mạnh gia vì chuyện này mà ra sao?”

Vành mắt Mạnh Vũ phiếm hồng, cắn răng mắng: “Tên ngốc anh quản được tôi chắc!”

Mạnh Vũ nói xong, dựng thẳng đầu gối nhìn chằm chằm trên bụng Mạnh Dương, hai người anh tới tôi đi đều đánh lên, lúc ra tay mặt ai cũng chẳng nể tình.

Lục Viễn lúc này đã bình tĩnh lại, hắn sửa lại quân trang và tóc tai, nhặt lên giáo án rơi trên mặt đất, rồi xoay người rời đi.

Khuôn viên tuy rằng không nhiều người lắm, nhưng chắc chắn có người đứng ở nơi góc tối mà nhìn, không ai dám vây xem trắng trợn, nhưng lại không thiếu người rình coi.

Lục Viễn vốn dĩ cho rằng da mặt bản thân đã đủ dày, nhưng vẫn thấy chuyện vừa xảy ra rất khó coi, muốn nhanh chóng rời khỏi hai tên nhóc phá phách kia.

Thời điểm đi đến cổng trường, Mạnh Vũ đã đuổi theo kịp, mặt có chút xanh, khóe mắt cũng có vài vết bầm, bắt lấy cánh tay Lục Viễn, giận dữ nói, “Thầy mẹ nó muốn chạy trốn đường nào!"

Ánh mắt Lục Viễn trầm tĩnh: “Xe cậu ở đâu?”

Mạnh Vũ gấp gáp: “Cổng trường.”

“Lên xe nói.”

Lục Viễn gạt tay Mạnh Vũ ra, đi thẳng ra cổng trường, Mạnh Vũ liền đi theo sau, hai người cùng ngồi vào hàng ghế sau của xe jeep.

Vừa lên xe, Mạnh Vũ liền gắt gao ấn lưng Lục Viễn lên ghế: “Trí nhớ kém đi rồi phải không? Hả? Quên chuyện lần trước rồi sao? Vậy mà lại dám cùng anh ta hôn môi?”

Lục Viễn thở sâu, nhìn thẳng vào mắt Mạnh Vũ: “Là do tôi bị ngã, Mạnh Dương đè lên tôi, còn chuyện hôn môi, là cậu ta hôn tôi, không phải tôi hôn cậu ta.”

Mạnh Vũ bóp chặt lấy cằm Lục Viễn, cười lạnh: “Ha, mới mấy ngày không gặp, lại dám chọc tức tôi, xem ra là do tôi dạy dỗ thầy chưa đủ. Thầy có tin tôi nói chuyện này cho bà nội thầy, không chừng bà ấy còn cao hứng hơn nữa?”

Lồng ngực Lục Viễn bỗng quặn đau, cố gắng tỏ ra điềm tĩnh: “Mạnh Vũ, vừa rồi tôi đã nói rõ ràng với Mạnh Dương, tôi và các người lên giường, đều do tôi tự nguyện, không ai cưỡng ép tôi. Hai người các cậu có khúc mắc, tôi cũng không muốn liên quan, cậu đừng nghĩ oan cho tôi có được không?"

Mạnh Vũ trừng mắt nhìn Lục Viễn, ngực phập phồng mãnh liệt, không biết hít thở thế nào, lại thở gấp đến lợi hại.

“Mẹ nó thật dơ bẩn, tôi phải tiêu độc cho cái miệng dơ bẩn của thầy.”

Mạnh Vũ thấp giọng nói xong, cúi người hôn lên môi Lục Viễn, trong nháy mắt liền cảm thấy cả người đều nóng lên.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thanks bé @mivian nhiều nè!!!

Chợt nhận ra có mí bạn đáng yêu zl 😍😍 đọc chương nào cmt, thả sao chương đó à!!! Nói zị thui hổng có ý gì đâu nha😎

Nay 1 tuần 3 chương luôn á mn!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip