Ep.1
Hạ
Rầm...Rầm
Vào ngày hạ, nhưng hôm đó trời lại âm u và đầy tiếng sấm xé tan lòng trời. Ngay lúc đó cũng là lúc, một thiên thần vừa được chào đời.
" Oe oe oe...oe oe oe " - Tiếng khóc vang vỏng lên trong một căn phòng nhỏ, người phụ nữ mệt mỏi nhìn đứa bé tròn quay khấu khỉnh đang cố hết sức mình khóc to lên. Bà mỉm cười trong hạnh phúc dang rộng vòng tay chào đó đứa bé, đứa bé của Chúa ban tặng cho bà. Người đàn ông bên ngoài hiên cửa nhìn trời mưa sấm chớp nghe thấy tiếng khóc trẻ nhỏ liền lập tức vui mừng chạy vào
" Em à.." trước mắt ông ấy, là người vợ đang ôm đứa con mình cười hạnh phúc nhưng trên mặt cô ấy là chẳng vui một chút nào, nó xanh xao mệt mỏi làm sao
" Anh, con mình.. Là một cậu bé "
" Cái gì? "
Câu nói của ông như một dấu chấm hỏi lớn cho người vợ. Ông ta bày vẻ mặt hơi thất vọng nhìn đứa bé trên tay người vợ, nhìn vợ mình có vẻ hạnh phúc nên ông cũng đành nén lại cảm xúc bây giờ mà đi lại bồng bế đứa con. Thằng bé thật khấu khỉnh, người vợ nắm tay chồng mình mà nói thều thào
" Thằng bé giống anh quá anh nhỉ "
" Ừm..giống lắm, con trai của chúng ta. Ngoan lắm "
Có vẻ như sắc mặt của người chồng đã đỡ hơn so với lúc nãy. Người vợ nhìn con mình rồi nhìn ra khung cửa sổ
" Em xin lỗi, anh không hài lòng vì thằng bé là con trai phải không? "
" Không..không anh không nghĩ thế đâu em à. Con trai hay con gái gì cũng được hết- " ông ấy hốt hoảng nói với người vợ, bà nhìn ông ta với ánh mắt cảm thông. Đưa tay để được ôm đứa trẻ này, bà kêu
" Mưa to lắm, thằng bé mới sinh còn yếu ớt, em cho nó bú sữa. Anh đợi khi nào mưa tạnh thì về với nhà của anh ấy đi "
Nghe đến đây có vẻ người chồng hơi chết đứng với câu nói của người vợ. Phải, hôn nhân của họ chỉ là hợp đồng, người mà ông ta yêu không phải là bà mà là một người đàn ông khác.. Ông chỉ ở bên bà để hoàn thành trách nhiệm của một người chồng, người cha.. Nhưng mà-
" Em à, thật ra anh- "
" Thôi đừng nói gì thêm nữa, em hiểu mà. Anh cứ đi đi, đến một nơi thật là xa với người đó, em còn sức còn nuôi con được..mẹ con em sẽ ổn cả thôi mà "
Ông ta rưng rưng nước mắt ôm chặt người vợ và đứa con. Hôn lên trán của mỗi người như một lời cảm ơn cũng như là lời xin lỗi, ông nhìn đứa trẻ đang ngoan ngoãn bú sữa mẹ. Khóe môi ông ta tạo nên đường cong nhẹ
" Takemichi, tên của thằng bé sẽ là Takemichi.. Còn họ. Anh không xứng đáng để thằng bé mang họ mình, hãy lấy họ của em. Ít nhất, thằng bé có thể hiểu được tình yêu của em dành cho nó lớn cỡ nào "
Ông ta thương bà, thương con nhưng tình thương đó không xuất phát từ yêu. Mà là mang ơn, tội lỗi. Ông ta đã phạm tội tày trời thì một tay ông ta phải chịu trách nhiệm, người tình năm xưa của ông ta vẫn một mực đứng đó chờ. Người phụ nữ phía sau lưng ông ấy chỉ là người được chịu trách nhiệm chứ tình cảm của ông dành cho bà dường như bằng không.
Đêm đó, có lẽ là một đêm không mấy hoàn hảo của bà ấy.
5 năm sau
Sau khi chuyện đó xảy ra. Mẹ của cậu đã mang cậu đến một nơi xa rời Nhật Bản cụ thể đó là sang Canada, mẹ cậu làm đủ mọi việc từ làm nail, nhân viên phụ vụ hay là lao công cho trường học. Công việc gì mẹ cậu cũng làm, bà cho cậu học trường tư đến lúc sinh nhật năm tuổi của cậu
" Happy Birthday to you, Happy Birthday to youu ~ "- tay mang chiếc bánh nhỏ ra, cậu bé với mái tóc đen xoăn đang hí hửng mong chờ sinh nhật lần thứ năm của mình.
Bùm
Tiếng pháo hoa bùng lên, khăn bịt mắt được lộ ra. Cậu bé ấy vui mừng nhìn chiếc bánh kem với cây nến hình số 5 trước mắt, cậu nhìn mẹ và nói
" Mommy mommy this is my Birthday, i wanna cake and playing with my friends hehe "- cậu đang mong muốn mẹ hãy cho cậu ăn bánh mà được đi chơi với bạn bè, nhưng mẹ cậu không không nói gì chỉ xoa đầu cậu rồi nói
" Mommy sorry, mommy can't.."
" Sorry for what? You used to say you're sorry, but you're sorry for what? Im feel tired mommy.. I want to go home "- cậu buồn bã gỡ cái nón sinh nhật xuống, tay lau đi nước mắt, đứng dậy cầm cái bánh kem đang trên tay bà. Cậu hất văng nó xuống đất, chiếc bánh kem thậm chí còn không bị dính kem lên mặt sàn. Phải, nó bị hư.. Bị thiêu nhưng bà lại không bỏ mà lại tận dụng nhiều lần trong 2 năm trở lại đây. Bà không cho cậu ra khỏi nhà trừ khi đi học, ừ thậm chí đây cũng không phải là nhà của cậu mà là một cái kho nhỏ xíu. Cậu muốn về Nhật Bản, cậu muốn về chứ không muốn ở nơi này nữa. Nhưng cậu vẫn chưa nói rành tiếng Nhật, mẹ không dạy cậu nói- đa phần cậu tự học chứ không được dạy, cậu nhìn mẹ đang lủi thủi dọn đống bánh đó mà tim cậu như sôi sục
" Get out away, mommy ! "- cậu đẩy nhẹ bà ra, lấy mấy miếng lá không rồi dọn đống bánh đó song cậu mang ra thùng rác rồi bỏ phắt đi. Cậu nhìn mẹ mình rồi nói, nhưng lần này bằng tiếng Nhật
[ xin lỗi vì phải chen ngang, tiếng nhật trong truyện hình thức nhưng để mn hiểu thì là tiếng việt nha ^^ ]
" Mẹ..đi về Nhật, về quê "- cậu bặp bẹ nói được vài câu khiến mẹ cậu cũng phải bất ngờ. Khóe mắt bà đỏ lên nhìn đứa con của mình
" Takemichi con à. Mẹ con mình về quê, lần này về quê nhé "
" Vâng mẹ ! "- đôi má ửng hồng của cậu bé Takemichi hiện rõ trước mắt bà, cậu dùng tôi tay nhỏ xíu của mình lau chùi đi những giọt nước trên khóe mắt bà, rồi cậu lấy ra cho mình cái balo nhỏ. Đồ của cậu không nhiều, đa phần chỉ là đồ củ hoặc đồ giảm giá mà thôi. Mẹ của cậu cũng xắp xếp đồ đạc rồi chuẩn bị dần dần để trở về Nhật Bản, vậy là hành trình của cuộc đời Takemichi Hanagaki sẽ bắt đầu từ đây rồi.
" Mẹ..mẹ, dạy tiếng Nhật..cho con nha "
" Ùm, mẹ sẽ dạy "
Cậu nhìn mẹ mình với tâm tư đầy hạnh phúc, Takemichi đã ấp ủ điều này bấy lâu. Sống ở nơi phương tây này cậu chẳng được sự hạnh phúc gì, cậu chỉ muốn được về Nhật Bản làm một công việc gì đó có thể giúp mẹ đỡ đi phần nào kinh phí nuôi nấng mình. Tự thân cậu cũng nhận ra bản thân không có ba ở cạnh nhưng mà cho dù thế cậu cũng không dám suy sụp hay tự ti. Vì chẳng có ai soi mói cậu cả, nói trắng ra là cậu luôn tự giam mình trong cái kho bé tí ấy thì lấy đâu ra người soi mói cậu.
Mùa hạ-
Mùa hạ lần này mang cho Takemichi một cái nắng dịu dàng khiến tâm hồn thơ ngây ấy bay bổng trên mây. Ngắm nhìn tầng lớp mây trên bầu trời, đôi mắt đứa trẻ ấy xanh biết trong trẻo làm sao. Cậu ngồi nhìn qua khung cửa sổ tay lay lay mẹ mình. Nhưng mẹ cậu lại hất tay cậu ra rồi gằng giọng khó chịu
" Yên đi Take kun, con phiền quá đấy. Để mẹ ngủ "- mẹ cậu quay đầu sang chỗ khác mà chợp mắt. Takemichi ngây ngô không hiểu mẹ nói gì, nhưng nhìn mẹ không quan tâm nên chắc là mẹ đang cần yên tĩnh nên cậu cũng không quấy mẹ nữa
Lảo đảo đôi mắt như nào cậu lại nhìn trúng một chú chim nhỏ bé đang cố sải cánh qua các tầng mây dày đặc. Tự đặt câu hỏi, chú chim ấy không biết mệt sao?
Nhìn nó hăng say sải đôi cánh của mình, cậu không ngừng suy ngẫm. Liệu nếu chú chim đó bỏ cuộc thì chú chim ấy sẽ rơi xuống hay là không được nhìn thấy một thế giới tuyệt vời ẩn sau những làng mây phủ kín ấy. Takemichi chồm dậy nhưng vô tình đụng trúng người đàn ông ngồi kế bên cậu, cậu quay sang nhìn ông ta mặt cặm cụi xin lỗi
" Sorry, are you..okay ? "
" That's ok, don't worrie "
Cậu gật đầu rồi quay về vị trí của mình, người đàn ông đó móc từ trong túi áo ra một máy phun sương mini. Bật lên nó tạo ra màng sương nhẹ mát lạnh, Takemichi tò mò nhìn ông ta đang tận hưởng. Thắc mắc máy bay có máy lạnh nhưng tại sao ông ta lại dùng nó, cậu hít hít mùi hương của nó thì chẳng có mùi gì cả, như nước lã ấy. Nên thôi, Takemichi nghĩ đó chỉ là làm mắt mặt nên đành yên vị mò móc con xe đồ chơi của mình .
Dần dần, lim dim cậu nhắm nghiền đôi mắt lại rồi từ từ chìm sâu vào giấc ngủ. Cậu đang mơ về thứ gì? Takemichi?
" chuyến bay... "
Tiếng loa phát thanh từ trong máy bay báo rằng máy bay sắp hạ cánh đến Tokyo. Nhật Bản, cậu đã đến nơi chôn rau cắt rốn của mình. Cậu vẫn còn mơ màng chưa tỉnh giấc nữa thì cảm giác có ai đó đã bế mình lên người, chắc là mẹ nên Takemichi cứ nhắm mắt mà ngủ..nhưng mà người đó có thật sự là mẹ của cậu ?
Trong khi mọi người dần lấy hành lí xuống thì có một người phụ nữ đang loay hoay đi tìm thứ gì đó
" Takemichi, Takemichi con ơi. Takemichi con đang ở đâu trả lời mẹ một tiếng đi con "- bà vừa mới tỉnh giấc thì quay sang hàng ghế kế bên thì chẳng thấy cậu đâu mất rồi. Hốt hoảng bà chạy sang hỏi nhân viên thì họ cũng lắc đầu không biết cậu ở đâu, bà như suy sụp ngồi bệt xuống đất.. Mặt mày bà thất thần
" Takemichi.. Con đâu rồi ? "
________________________________________
Lạch..cạch..
" Này, anh định mang thằng bé này về nhà của mình à. Không sợ bị phát hiện sao ? "- tiếng xe hơi đang lăn bánh và còn kèm theo đó là tiếng hai người đàn ông đang trò truyện
" Kệ đi. Cứ lo hiện tại trước đã, thằng bé nó đang ngủ- nó còn nhỏ nên từ từ sẽ chấp nhận chúng ta thôi. Em đừng lo"- Bàn tay to lớn của người đàn ông đó vuốt ve mái tóc của cậu, nó dịu dàng như mẹ cậu làm với cậu vậy..nhưng mùi hương này không phải là mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip