mèo-fiction
leejeong, leejeong, leejeong.
chuyện của tụi lắm lông.
m ộ t .
Cậu chủ lớn của tôi mới xách thêm một thằng nhóc nữa về.
Cu cậu là giống mèo ta không chối đi đâu được, với cái áo màu vàng nham nhở khoác trên người cùng vài đường sọc trắng ở chỏm đầu và đôi mắt nâu bé tí díu cả lại bởi lâu ngày không chịu rửa mặt khiến cho cậu ta giống như một tên ngốc. Cái mũi hồng nhạt kia cứ phập phồng, chốc chốc lại nhỏ ra vài giọt cho thấy cậu nhóc ốm không nhẹ đâu. Nhưng tôi chẳng thèm quan tâm, tôi chúa ghét bọn mèo ta cộc cằn khô khan ấy. Huống hồ cái thằng nhóc bé cỏn con ở trước mặt tôi lại còn là một tay mèo hoang miệng còn hôi sữa, (càng là cái bọn tôi ghét đến không muốn đụng mặt).
Nhưng cậu chủ lớn có vẻ quý thằng nhóc.
Ấy là tôi đoán thế, vì cậu cứ ôm lấy nó vào trong lòng rồi vuốt ve lên mớ lông lởm chởm dính đầy bùn cát một cách âu yếm, miệng cậu chưa bao giờ ngừng khúc khích cười. Thoáng chốc tôi thấy mình có chút ghen tỵ với cu cậu.
Lòng tự trọng của một chàng mèo tây không cho phép tôi cúi đầu trước một thằng nhóc kém cỏi như thế! Tôi rủ rỉ trong cổ họng, mon men đi tới sát cậu chủ lớn rồi mài bộ lông đen tuyền vào chiếc áo đã dính mùi của một con mèo khác. Nhưng cách đó có vẻ hiệu quả, sự xuất hiện của tôi khiến thằng nhóc mèo ta không còn được đối xử như một ông hoàng con nữa. Nó nhìn tôi, hai mắt nó chớp chớp, sụt sịt:
– Me–o.
Ôi chú bé mèo con mang chất giọng của một tên vịt già. Tôi biết tỏng nó bị cảm, nhưng như đã nói đấy, tôi quan tâm đến cái tiểu tiết ấy làm gì trong khi thằng nhóc chính là một cái gai đáng gờm trong mắt tôi. Tôi lườm, trở nên chua ngoa như mụ mèo bụng phệ bên xóm:
– Chú em không me–o thì anh cũng không tưởng mày chẳng biết kêu đâu. Giọng chú mày khó nghe chết đi được ấy!
Tôi kéo dài, nhại lại cái giọng khàn đặc đứt quãng của nó ban nãy, tỏ vẻ kênh kiệu lắm. Thằng nhóc im bặt, hai mắt bỗng lấp lánh, nó rúc đầu vào lớp áo của cậu chủ lớn và lí nhí như bị ai đó bắt nạt:
– V–ân–g.
Lần này là tiếng cậu chủ lớn:
– Kìa Pha–ke, sao lại nạt em!
Cái—
Hay thật! Thằng ranh con cáo già!
Tôi bảo mà, tôi chẳng ưa cái bọn mèo ta tẹo nào!
Tôi ấm ức kéo lê cái thân về ghế sô–pha, nơi cậu chủ nhỏ đang ngồi rung chân xem bộ phim hoạt hình tập mới nhất mà cậu thích. Tôi nhảy phốc lên, chui tọt vào lòng cậu rên ư ử như kêu than, tiện thể chôm một miếng bắp rang trếu tráo nhai trong miệng. So với cậu chủ lớn thì tôi mến cậu chủ nhỏ hơn nhiều, cậu chủ nhỏ có một cặp mắt tròn xoe rất đáng yêu, và tính cậu cũng đáng yêu như thế. Chẳng hạn như lúc này:
– Ơ kìa, sao bạn lại mắng Faker, nó tủi thân. – Cậu chủ nhỏ đang bênh tôi đấy, thấy chưa?
– Với cả em bảo là Faker cơ mà, bạn cứ Pha–ke Pha–ke nghe ngốc chết ý.
Cậu chủ lớn cười khì, đặt con mèo bé tẹo kia xuống nệm rồi tiến lại chỗ tôi (đúng hơn thì là chỗ của cậu chủ nhỏ) rồi đưa tay giữ lấy hai bên má của cậu, nhẹ nhàng:
– Vâng, mình biết rồi, mình xin lỗi em bé được chưa ạ.
Ơ kìa? Này này, người cần được xin lỗi là tôi kia mà? À, lại còn đấu miệng mèo trước mặt tôi cơ đấy! Hay thật!
– Mé–o!
Thằng ranh con kêu to, cái mặt nó toe toét hơn bao giờ hết, như thể nó đang cười vào mặt tôi và hống hách rằng: Cái đồ đã là mèo mà còn phải ăn cơm của chó.
Một chữ thôi. Cay!
h a i .
Ngay hôm đó, cậu chủ lớn đưa ra cho thằng nhóc cáo già một cái tên không thể kênh kiệu hơn: Chovy.
Mọi người trong nhà (trừ tôi) đều hào hứng với cái tên ấy. Cậu chủ nhỏ thì bế xốc thằng bé lên rồi hôn liên tiếp vào trán nó, chẳng những kêu tên nó không chán miệng mà còn xuýt xoa:
– Chovy ơi Chovy à. Tên bé đáng yêu như bé vậy đó.
Còn cậu chủ lớn thì mải mê tách nó ra khỏi cậu chủ nhỏ, vừa tiện thể lấy lí do mình xoá dấu hôn để đấu mỏ mèo với cậu chủ nhỏ lần thứ bao nhiêu đấy trong ngày. Sau đó còn rất tốt bụng đưa nó đến trước mặt tôi, dí cái áo nham nhở vàng hoe của nó cọ vào chiếc áo đen láy sang trọng của tôi (ôi cứu):
– Đây là Chovy nhé, là em trai của nhóc nhé, nhé, nhé.
Thằng ranh con láo toét tít cả mắt, chắc là vừa vui sướng bởi trên người đã không còn bết dính toàn vết bùn bẩn như trước, vừa cười thầm trong bụng bởi cái gầm gừ cau có của tôi. Cậu chủ lớn thả nó xuống nằm ngay bên cạnh tôi, để mặc cho chúng tôi tự tung tự tác. Thằng Chovy nhỏ cái giọng khàn đặc, cọ trán vào đầu tôi:
– Anh Pha–ke ơ–i.
Cái thằng trời đánh này.
– Anh Pha–ke?
– Cái gì? Làm sao? Lắm mồm không? Anh mày cào đấy.
Thằng nhóc lại giở võ sụt sùi. Nó thôi không cọ nữa, chúi cái đầu bé tẹo nhìn xuống đất, chân cào nhẹ lên nệm. Ừ thì, chính vì nó nhìn có một mẩu nên trông cứ đáng thương thế nào! Dù có ghét bọn mèo hoang và mèo ta thật, nhưng coi nó như thế này vẫn làm tôi cảm thấy mình là một thằng mèo (đàn ông) tồi. Tôi chẹp miệng, giơ bàn chân tròn vo chạm vào chân nó, đầu cụng vào đầu nó một cái.
– Chú mày cũng lắm trò quá đấy.
Chovy ngẩng mặt, chơm chớp. Thế rồi nó phút chốc tươi tỉnh hẳn lên, chẳng biết là ăn nhầm cái gì, kêu loạn xạ đè hẳn lên người tôi vờn bộ lông đẹp đẽ này cho tới khi rối tung rối mù.
– Pha–ke. Pha–ke. Pha–ke.
Cứu. Tôi sắp cào Lee Sanghyeok vì cái tên này rồi đấy.
.𖥔 ݁ ˖ ✦ ‧₊˚ ⋅
Thằng Chovy nhẹ như mây. Tôi không chắc, nhưng khi nó trèo lên người tôi thì chẳng thấy khó chịu chút nào, cứ như có một đám mây bồng bềnh lơ lửng ở trên bụng. Chắc là do thằng bé trước đây ăn uống không điều độ – vì nó là mèo hoang mà – nên nó cứ gầy tọp.
– Jihoon–ie ơi ời ơi.
Tiếng của cậu chủ lớn gọi người yêu đấy, sởn cả lông mèo. Thế mà cậu chủ nhỏ vẫn cười toe ơi lại một tiếng thật dài, rồi lon ton chạy ra phòng bếp theo tiếng gọi con tim. Tôi tặc lưỡi, lắc đầu thở dài (theo cách của mèo). Thật không hiểu loài người mà.
– Thế nên Pha-ke mới c–chỉ được làm mèo đ–đấy.
– Mày về nhà được năm tiếng là mày đủ lông đủ cánh rồi chứ gì cái thằng con nít kia!
Tôi quắc mắt mèo, quay vút sang phía tiếng kêu bên cạnh mình. Thằng Chovy lại chúi cái đầu xuống, lí nhí:
– Dạ (k)hông c–có.
– Thôi thôi thôi. Tí anh bảo cậu cho uống thuốc, nghe mày nói mà anh mày cảm thấy cái tiếng kêu hoàng gia như bị đày xuống làm chăn vịt. Ngứa cả tai mèo.
Tôi nói một hơi dài. Nghe thì hơi tổn thương cu cậu tí đấy, tôi thấy thằng Chovy đưa tay cào mớ lông trên cổ, mặt như nắm cơm thiu. Nhưng ai thèm quan tâm bọn mèo ta đáng ghét ấy, thề!
– Meo?
Cậu chủ nhỏ kêu, không phải chúng tôi. Nhưng phải công nhận rằng giọng cậu hay thật, nghe êm ru, giống giọng nàng mèo Mơ cuối xóm nhưng trầm hơn một chút. Tôi nghe thuộc lòng cái âm điệu này rồi, nên chỉ mới một tiếng tôi đã hí hửng chạy ra phía cậu, còn thằng Chovy thì lớ ngớ chạy theo.
Như mọi khi, cậu chủ nhỏ Jihoon đổ vào tô của tôi một vốc lương thực đầy. Thức ăn vẫn thơm ngon như thế, chỉ khác ở chỗ là hôm nay, bên cạnh tôi còn có sự xuất hiện của một cái tô khác mà nhắm mắt cũng biết là của thằng ranh con Chovy láo toét. Hai mắt nâu của nó sáng rực, lấp lánh như mấy vì sao in trên bìa sách, cái miệng nhỏ tí xíu he hé mở và cái lưỡi hồng nhạt quẹt qua mép. Thằng nhóc như bị bỏ đói hơn một năm trời, rúc đầu vào mớ lương thực có hình con cá nhai rồn rột. Nó vừa nhai, vừa kêu lên vài tiếng đầy khoái chí. Chưa bao giờ kể từ khi nó đặt chân vào căn nhà này tôi thấy nó trông có vẻ hạnh phúc đến thế.
Thằng Chovy chén sạch tô kẹo cá chỉ trong vài phút, bóng loáng. Nó quay sang phía tôi, nhìn tô thức ăn còn nguyên vẹn không hề giảm đi một miếng nào, cái mũi hồng lại khẽ phập phồng. Không biết nghĩ cái gì, tôi hắng giọng:
– Còn đói thì ăn đi, anh mày thích ăn loại khác.
Thằng nhóc ngơ ngác mất mấy giây, rồi như vớ được châu báu cọ vào người tôi khoái chí, cái miệng trông thì bé mà ăn một vốc to không ngờ. Tôi nằm xuống, đặt cằm lên chân nhìn cu cậu ăn. Trước khi tôi ngáp một cái thật dài rồi lim dim ngủ mất, tiếng thằng Chovy vẫn kịp lọt qua tai:
– Pha–ke tốt quá đi à.
.𖥔 ݁ ˖ ✦ ‧₊˚ ⋅
Từ trước tới giờ, bọn mèo ta chưa từng nói với tôi câu nào như thế.
Ngay cả nàng mèo Anh tên Mơ cuối xóm cũng không hề, nàng chỉ đủng đỉnh mỗi khi tôi đến tán tỉnh nàng rồi khoe bộ lông được chải chuốt suốt ngày. Nàng chưa từng nói với tôi: ồ, anh thật tốt; dù cho tôi suýt chút rơi từ trên cao xuống vì với chân lấy cho nàng món đồ chơi mắc kẹt trên cành cây, hay là về vết sẹo ở chân sau vì cứu nàng khỏi cái xe đi vội.
Chovy là đứa đầu tiên nói điều đó. Và là đứa duy nhất tôi chưa từng nghĩ đến sẽ nói ra điều đó. Tiếng kêu của thằng nhóc tỉnh bơ, như một điều hiển nhiên chẳng có việc gì phải bàn cãi. Điều ấy khiến cho tôi nhắm mắt trăn trở. Nếu thằng nhóc biết được tôi ghét bạn bè nó đến nhường nào, chắc hẳn nó sẽ không nói câu ấy nữa đâu nhỉ?
– Pha–ke có ă–ăn không?
Tôi mở mắt, nhìn tô thức ăn còn hơn phân nửa. Tôi không đáp, lười biết đứng dậy bỏ vào miệng vài miếng rồi lại nằm bò ra sàn. Chovy không động đến mớ kẹo cá nữa, bắt chước hành động của tôi mềm oặt nằm trên nệm.
– Mày còn chưa uống thuốc đấy.
– Thuốc c–có đắng không Pha–ke?
– Thuốc không đắng thì mày cần uống làm gì, thuốc cho mèo đắng hơn thuốc cho người gấp mười lần cơ nhé!
Tôi bịa ra đấy, để doạ nó thôi. Thế mà cu cậu tưởng thật, cả người run lên lẩy bẩy. Nó lắp bắp – dù cũng chẳng khác tẹo nào so với tiếng nó kêu bình thường:
– Có đắng giống b–bả mèo không hở Pha–ke ơi?
– Không, bả mèo thì ngọt, bao giờ có tiền anh mua nhét vào cái mỏ mèo của mày liền.
Thằng Chovy lại run hơn lúc trước. Nếu như nó mà là con người thì chắc bây giờ đang mếu máo giống như cậu chủ lớn lúc bị đuổi ra khỏi phòng ngủ vậy. Còn tôi, chắc tôi sẽ bụm miệng cười khúc khích giống như cậu chủ nhỏ.
Chỉ là tôi không ngờ thằng Chovy lại nhát gan như thế, đến lúc cậu chủ nhỏ bế nó lên đút thuốc cho hẳn hoi nó lại run bần bật nhè ra liên tục. Cậu chủ nhỏ không dỗ được nó, bèn đặt viên thuốc cảm bên cạnh tô đồ ăn, xoa đầu nó rồi ngồi lên ghế suy tư. Tôi thấy rõ là cậu chủ nhỏ buồn, có lẽ cậu lo cho thằng Chovy ốm yếu không chống nổi. Tôi thì lại không thích nhìn cậu chủ nhỏ ủ rũ như thế, cậu cứ cười lên thì mới là yêu nhất!
Tôi đẩy người thằng Chovy, liếc nó:
– Tưởng thật đấy à?
Im re luôn.
– Anh mày ghẹo tí thôi, bốc phét tí thôi.
Nó chớp mắt.
– Thôi ra đây ông đút thuốc cho nhanh lên, cậu chủ nhỏ mà buồn anh giã mày đầu tiên đấy nhé.
Tôi doạ, nó tươm tướp nghe ngay. Nó cuộn chân vào trước ngực, đầu rụt rè ngẩng lên nhìn viên thuốc. Tôi ước thằng nhóc không quá yếu để tôi có thể nhét luôn viên thuốc vào miệng nó, nhưng sợ như vậy sẽ làm Chovy sốc thuốc mà ngất thì cậu chủ nhỏ lại rầu cả ngày trời mất. Vậy nên tôi cắn răng kèn kẹt nhìn nó đưa đẩy với viên thuốc, gần mười phút mới nuốt được vào bụng.
Cậu chủ nhỏ loẹt xoẹt đôi dép bông, cười tươi rói xoa đầu tôi, và cả thằng Chovy nữa. Tay cậu chủ nhỏ âm ấm, lại mềm, tôi không chịu thiệt dụi thêm vài cái cho chắc miếng. Còn thằng Chovy, nó nhìn tôi kêu meo một cái rồi đưa chân chạm lên chân tôi như tôi đã làm với nó ban nãy. Nó kêu tiếp ba tiếng nữa, với loài người thì đó là ba tiếng kêu; nhưng đối với loài mèo,
ấy là lời cảm ơn.
– Đừng có lấy lòng anh mày. – Tôi rủ rỉ.
Thằng nhóc híp mắt, bắt chước tôi dụi một cái vào tay cậu chủ nhỏ, meo vài tiếng mềm như bông gòn.
b a .
Bọn trong xóm tôi đều biết tôi có một thằng em trai mới. Bắt nguồn từ việc thằng mèo Trăng trong con hẻm số ba lẻn sang nhà tôi chơi, đúng lúc tôi đang xách cổ thằng Chovy ra ngoài vườn phơi nắng. Thằng Trăng như lần đầu thấy được sự hiện diện của một con mèo ta bên cạnh tôi, nó meo lên một cái cao ngút trời rồi tung tẩy khắp cái phố Mùa Xuân để khoe về chiến tích ấy.
Người đầu tiên nó khoe là thằng Vịt cuối hẻm ba, đúng nghĩa với cái tên của nó, chẳng mấy chốc chuyện nhà tôi vừa rước về một cậu mèo lông vàng bé tẹo như được phát trên đài phát thanh qua cái mỏ mèo lai vịt lan ra nhanh chóng. Nguyên một đám mèo rủ nhau lấp ló ngoài cổng nhà, đến nỗi cậu chủ lớn mới ngáp ngủ bước ra ngoài đã giật mình thon thót chạy tít vào trong phòng.
Thôi nào cậu lớn à, loài mèo chưa có xâm chiếm Trái Đất nhanh như vậy đâu.
– Ù uôi. Xinh thế.
Thằng Trăng thò cái đầu qua song sắt, nói to. Lúc này, dường như có một loại cảm giác vô hình khiến tôi biến thành một anh trai chuẩn mực, che chở thằng em trước cái nhìn phát ra ánh điện của cậu chàng lông đen vàng đặc biệt kia.
– Em tui là đực.
– Thì tui có nói với ông em ấy là cái à?
– Nhưng ai lại khen con trai là ủ uôi xinh thế bao giờ! – Tôi phản bác.
– Ông chẳng khen cậu chủ nhỏ của ông cười lên xinh ới là xinh đấy à, hoạnh hoẹ, tránh ra tui ngắm em ấy coi!
Tụi mèo lại xúm vào một chỗ, đứa nào cũng chui rúc qua những khe cổng ngắm thằng mèo mới về phố. Hẳn rồi, ngẫm kĩ thì, Chovy là chú mèo ta duy nhất ở cái phố này. Nhưng đột nhiên thằng em bé hằng ngày chỉ ru rú trong nhà, một mình tôi xem, một mình tôi hay, bây giờ lại trở thành tâm điểm của đám mèo trong phố. Tôi không quen, cũng không thích cho lắm.
Mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó nếu như cậu chủ nhỏ không nở nụ cười tươi rói như mọi khi, mở cổng mời khách vào sân chơi. Tôi trầm tư suy ngẫm, có nên nuốt thằng Chovy vào bụng luôn bây giờ không nhỉ?
Ồ không nào, Pha–ke, mày sẽ bị đau bụng mất thôi.
Tụi mèo phố hứng khởi tuồn vào vườn nhà chúng tôi, phấn khích xem xét từng cọng lông một của chú mèo ta còn bé tẹo. Chắc thằng Chovy là đứa bé nhất ở trong đây, người nó chỉ bằng cổ tay của cậu chủ lớn, cái đầu tròn vo như trái cam. Nhưng việc đó càng khiến cho tụi phố Mùa Xuân thích thú với nó hơn, chúng dùng đầu cọ vào mớ lông mềm trên người thằng bé để làm quen, dùng đôi chân ngắn cũn cỡn chạm vào chiếc áo màu vàng hoe của thằng Chovy như ngỏ ý muốn kết thân. Nếu là những con mèo khác thì cũng được thôi, tôi chẳng việc gì phải quan tâm.
Nhưng, nhấn mạnh lại nhé, thằng Chovy, là em trai bé của tôi. Của tôi. Của tôi. Nhấn lại ba lần như lời cậu chủ lớn nói đấy.
Vậy nên, tôi cảm thấy con mèo này sắp cào cho bọn mèo trong xóm vài nhát mất thôi.
– Xuỳ xuỳ, mấy ông đi về đi, tui không có tiếp mấy người nha.
Mụ mèo bụng phệ chanh chua đáp lời:
– Có ai cần ông tiếp đâu, tụi tui tới xem bé nó.
– Nhưng thằng bé là của tui! Ai cho mấy người xem mà xem!
Meo.
Hình như có gì đấy không đúng.
Được rồi, loài mèo đôi lúc cũng biết nói thiếu từ chứ.
Nói thật lòng thì trong phố Mùa Xuân, bằng một lý do thần kì nào đấy, tôi là con mèo có uy nhất. Chắc là bởi bộ lông đen ngòm mạnh mẽ này, hoặc là bởi cái giọng lúc nào cũng như sẵn sàng nhảy bổ vào cấu xé nhau một trận ra trò. Thế nên sau câu nói (thiếu từ) bật ra từ bản năng ban nãy có mấy đứa ngã lật ngửa ra sân, có đứa còn dựng lông tơ chạy biến về nhà – là mụ bụng phệ chứ ai. Chúng nó tản nhau ra thưa thớt dần, có đứa nghe tiếng chủ gọi hớt hải chạy về, có đứa trưng bộ mặt nuối tiếc lò dò từng bước ra về.
Thằng Chovy tròn xoe mắt nhìn tôi, mấy nhúm lông lơ thơ của nó bay bay trước gió trưa, xơ xác vì tụi mèo phố thi nhau dụi đầu.
– P–Pha–ke ơi?
– Gì?
– Pha–ke không thích các bạn chơi với Chovy hả?
– Tui thèm mà quan tâm.
Nói chứ anh mày thèm đấy.
Thằng Chovy im bặt, tôi thấy nó cúi đầu xuống như mọi khi, rồi nó thủ thỉ:
– Pha–ke đểu.
b ố n .
Sau đó thì thằng ranh con láo toét kia giận tôi cả tuần liền, tôi còn chẳng biết vì sao nó giận. Tôi nghĩ đến hàng trăm lý do, nhường cho nó cả cốc sữa tươi một tháng được uống một lần, thế mà nó vẫn như cô thiếu nữ giận hờn vu vơ cái gì đấy. Tất nhiên là thằng nhóc không giống cô nàng Mơ đỏng đảnh, nó không nũng nịu như thế. Nhưng thay vào đó, thằng Chovy không dựa dẫm vào tôi như trước nữa.
Nó sẽ tự báo hiệu cho cậu chủ lớn khi nó đói, hoặc nó sẽ tự tìm về chỗ nào đó ấm áp để nằm chứ không còn một bước hai bước lẽo đẽo theo tôi như ngày trước. Nói chung là, thằng Chovy lạ ghê lắm!
– Mày vẫn còn giận anh đấy à?
– Em thèm quan tâm vào.
Giỏi!
Học nhanh lắm, đúng là ranh con láo toét!
Tôi hừ một tiếng, nhảy phốc lên kệ tủ mặc cho thằng bé nhấm nháp món kẹo cá ở bên dưới. Tôi cuộn tròn người, ấm ức, chán nản, dồn hết vào giấc ngủ một mạch đến chiều muộn. Tới lúc tỉnh dậy thì trời đã nhá nhem tối. Giọng cậu chủ nhỏ cao vút, vội vàng cất lên:
– Sanghyeok ơi, bạn ơi, hình như con Chovy lại ốm rồi này!
Khoan. Từ từ.
– Ngoéo!
Ngu ngốc thừa nhận rằng cái tiếng mèo không ra mèo, heo không ra heo ấy phát ra từ cái miệng của tôi. Nó xuất phát từ cú lộn có một–không–hai mà điểm xuất phát và đích đến là từ đỉnh kệ sách cho tới nền nhà, vài vòng cơ bản đủ làm loài mèo tây choáng váng. Nhưng đó chỉ là phần nhỏ thôi, phần lớn nhức đầu nằm ở việc cái thằng ất ơ kia lại ốm.
Cậu chủ nhỏ loẹt xoẹt cái dép đi tìm người yêu, còn tôi thì ngồi yên vị xếp gối trước vật thể tròn xoe nằm trong một thùng các–tông gần hộc tủ. Chẳng thằng Chovy thì còn ai vào đây. Người thằng bé trước đây vốn đã rất gầy, nó mới tăng cân lên được vài tháng nhờ tôi nhường cho hơn nửa suất thức ăn thì bây giờ lại ốm bẹp dí ra đấy, người còn có một nhúm.
– Chovy ngu quá đi.
– Pha–ke m–mới ngu ý.
Tôi cứ nghĩ thằng bé chẳng nghe được gì đâu vì nó mệt lắm rồi, thế mà ranh con tên Chovy vẫn còn cố ngóc cái đầu tròn vo lên để đối đáp một câu. Tôi trèo vào thùng các–tông, gặm cổ nó xách ra ngoài nệm. Người thằng bé mềm oặt như củ khoai nướng chín, nóng bừng bừng. Tôi cắn tai nó một cái nhẹ, lại thấy nó phe phẩy tai bên kia, cái chân bé tí đạp vào người tôi một cái như khều cá. Xong xuôi đâu đấy, thằng Chovy lại nằm bẹp như cũ.
Tuy rằng tối hôm đó, cậu chủ nhỏ và cậu chủ lớn đều cẩn thận cho nó uống thuốc men đầy đủ, còn ôm hẳn vào phòng ủ ấm. Thế mà đến lúc tờ mờ sáng, tôi quay lại đã thấy thằng nhóc rúc đầu vào người tôi ngủ khì.
– Mày dính lại như cũ rồi hả?
Nó rung tai, bỏ đầu đang rúc ra khỏi người tôi. Tôi xách cổ nó quay về, thằng Chovy ư ử vài tiếng rồi lại ngáy khìn khịt.
– Con lợn.
– Pha–ke chó.
– À mày giỏi rồi.
Nó dụi đầu, hai mắt vẫn nhắm nghiền. Cái mũi của nó lại phập phồng, nhỏ nước như trước kia. Vậy mà tôi lại trông chẳng còn ngu ngốc tẹo nào. Nhìn thằng Chovy bây giờ còn một nắm cung cúc cái đầu về phía tôi cọ cọ, tôi lại thấy nó thật sự rất giống em trai bé của tôi.
Giống cậu chủ nhỏ nữa, rất đáng yêu.
– Còn ốm không vậy?
– Chovy không biết.
– Em trả treo như vậy tui nghĩ là em hết rồi đó.
Thằng Chovy ngẩng đầu lên, lườm tôi cùng tiếng gầm gừ như tiếng của mấy chú mèo con mới chào đời. Tôi cắn vào cái tai còn lại của nó, không mạnh lắm, bởi tôi sợ thằng bé bị đau nên chỉ như gặm vào.
– Pha–ke cứ gặm tai em thế?
– Thích đấy, ý kiến tui cắn luôn cho đau bây giờ.
– Meo.
Tôi nằm xuống, tựa đầu vào kệ tủ. Cái đuôi ngoe nguẩy như suy tư, móng vuốt cào từng nhát nhẹ lên nền nhựa.
– Này, tui bảo.
– Thật ra là tui cũng có thèm. Nhưng mà không lẽ tui bảo tui thèm thì nó hơi kì. Nên tui mới giả bộ chơi chơi vậy đó á em có hiểu không?
– Cái tự nhiên em giận. Mèo gì con nít!
Thằng Chovy cắm mặt xuống, bàn chân nó lại theo thói quen chạm vào bàn chân tôi.
– Nhưng Pha–ke nói rồi xong Pha–ke lại bảo kì, thế thì Pha–ke đểu là đúng rồi còn gì nữa.
– Tui nói cái gì?
– Thì meo mèo méo meo meo đó.
Theo ngôn ngữ loài người, thì là chuyện đó đó. Còn ngôn ngữ loài Chovy, thì là cái chuyện mà tôi bảo nó là của tôi trước toàn thể dân chúng phố Mùa Xuân.
– Thì xin lỗi, gì căng. Giờ đền bù được chưa, đây, rúc đi, cho ấm, ốm nữa cắn cho tan xác bây giờ chứ lại.
Thằng bé liếc một cái sắc bén, không nói câu gì chỉ ư hử rúc đầu vào người tôi. Nhưng tôi biết cái chân xoè năm ngón như trái măng cụt kia đang tỏ ra hạnh phúc, nên tôi chỉ im lặng, dựa đầu mình vào đầu nó rồi đi vào giấc ngủ.
.𖥔 ݁ ˖ ✦ ‧₊˚ ⋅
Có lần nàng mèo Mơ hỏi tôi, sao tôi mê thằng đực Chovy được hay vậy? Tôi bắt chước cái vẻ đỏng đảnh của cô ả, hất tung bộ lông óng mượt quyền quý:
– Cái gu tui nó vậy á.
Có không giữ, mất tôi rồi thì Mơ lại cào tôi cho đến tan xương nát thịt.
Nhưng không lo, kiểu gì thằng Chovy cũng chữa được. Nó dụi vài cái là khỏi ngay đấy mà.
hết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip