LuânDương - Hạnh phúc
Yêu đối với mọi người đều là trải nghiệm cảm giác hạnh phúc cùng khổ đau. Nhưng yêu đối với Trần Đăng Dương và Nguyễn Song Luân cho đến giờ này chỉ toàn đau khổ và dằn vặt, một phút giây hạnh phúc cũng quá đỗi xa xỉ.
Là con trai duy nhất của ông trùm thế giới ngầm, cuộc sống của Song Luân luôn chìm trong màu đỏ của máu và màu đen của bóng tối. Cho đến một ngày em bước vào cuộc đời gã, rạng rỡ như những tia nắng ngày hè, đẹp đẽ đến chói mắt khiến người ta không thể nhìn thẳng vào. Hắn không yêu từ lần đầu tiên nhưng đã chú ý em từ lần ấy. Giống như cây cối luôn hướng về phía có ánh sáng, như hướng dương luôn hướng về phía mặt trời. Đó là bản năng của một sinh vật sống.
Nhưng kết quả của một sinh vật bóng đêm muốn tiến về phía ánh sáng chưa bao giờ là tốt đẹp. Ma cà rồng sẽ phải tan biến khi gặp ánh sáng mặt trời, hắn càng tiến về phía em thì càng nhiều thương tích. Không chỉ cho riêng hắn mà cho cả em.
Đầu tiên hắn chỉ muốn tiến lại gần lại phía em vài bước để nhìn em rõ hơn một chút, ngắm nhìn thứ ánh sáng đầu tiên cũng là duy nhất chiếu rọi vào cuộc đời mình. Nhưng dần dần Đăng Dương đã xâm chiếm toàn bộ tâm trí hắn, lấp đầy mọi chỗ trống trong tâm hồn hắn, ngự trị trái tim Song Luân khiến hắn muốn tiến đến sát bên em để bên cạnh mỗi lúc em vui buồn, để luôn có mặt mỗi khi em cần nhất.
Đăng Dương cũng bị hắn thu hút ngay từ lần đầu gặp mặt. Bản thân em cũng không biết rằng cảm giác lúc ấy đã là yêu chưa nhưng em thực sự tò mò về hắn. Ở nơi Song Luân có một sức hút lạ kì khiến Đăng Dương nhịn không được mà tìm hiểu mọi thứ về hắn. Khi hiểu rõ rồi lại khao khát kéo hắn ra khỏi thế giới tối tăm ấy, sưởi ấm cho hắn, làm cho hắn cười.
Lần đầu hai người chính thức hẹn gặp nhau cũng thật kì lạ. Chẳng cần một lời nói, chỉ cần nhìn vào đáy mắt nhau cũng đủ biết được tình cảm dành cho nhau như thế nào. Nhưng trước khi câu nói xin chào được thốt ra thì một viên đạn bay xuyên qua cắt đứt tất cả.
"Pằng...bụp."
Viên đạn găm vào bức tường bên cạnh hai người.
Song luân vội ôm lấy em lăn về phía góc khuất, siết chặt em vào lòng mà thì thầm.
"Đứng ở đây đợi anh, đừng bước ra dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra. Ngoan, anh yêu em."
Khi em còn chưa kịp trả lời hắn đã rút súng chạy về hướng ngược lại. Đăng Dương trân mắt nhìn theo người mình yêu miệng không thể bật ra bất kì từ ngữ nào. Anh yêu em, anh yêu em. Tiếng nói của Song Luân cứ vang lên trong đầu Đăng Dương, kiểm soát toàn bộ tâm trí em. Cho tới khi một lần nữa được bao bọc bởi hơi ấm dịu dàng kia em mới choàng tỉnh từ trong mơ hồ.
"Em ổn chứ ?"
Ngước mắt lên để ngắm nhìn khuôn mặt đã tìm đến cả trong giấc mơ của mình, Đăng Dương khẽ chạm tay lên má hắn rồi nói một câu rất nhỏ.
"Em cũng yêu anh."
Còn gì tuyệt vời hơn khi người mình yêu cũng nói yêu mình nhưng trong lòng Song Luân giờ đây chỉ toàn là âu lo nặng trĩu.
"Yêu anh em sẽ không thể có ngày mai đâu. Câu nói của anh, em hãy quên nó đi." _ Song Luân buông em ra, xoay người bước đi.
Đăng Dương ôm choàng lấy hắn từ phía sau, vùi vào lưng hắn nghẹn ngào.
" Anh đã là ngày mai trong cuộc đời em từ rất lâu rồi. Em làm sao từ bỏ tương lai của mình được đây ?"
Song Luân khựng lại, cảm nhận cơ thể của người nhỏ hơn phía sau đang run rẩy từng hồi.
"Hãy trở thành tương lai của em đi. Em cần anh."
"Đến khi nào anh không còn là tương lai của em hãy nói cho anh biết. Anh sẽ buông em ra."_ Song Luân quay lại ôm chặt em vào lòng.
"Sẽ không có ngày đó." _ Em siết chặt lấy hắn - tình yêu của đời em.
.
Yêu nhau nhưng khoảng thời gian hai người bên nhau không bao giờ là trọn vẹn. Có khi hắn đột nhiên biến mất giữa đêm khuya, có khi hắn biến mất cả tuần không dấu vết, có khi hắn đã ôm em ngủ cả đêm cũng có khi hai người tưởng đã vụt mất người kia trong gang tấc.
Bước vào thế giới của hắn, cảm nhận được hiểm nguy hắn vẫn hàng ngày đối mặt, em không hề muốn từ bỏ. Một đứa mồ côi không thân không thích như em ngoài hắn ra thì còn gì để mất ? Đăng Dương sẽ không bao giờ buông tay hắn ra đâu trừ khi em chết.
Nhưng người chọn buông tay trước lại là Song Luân.
"Anh đang nói dối đúng không?. Dừng lại đi anh không vui đâu, hôm nay không phải 1/4 mà." _ Đăng Dương vừa khóc vừa tiến về phía người em yêu.
Nhìn thấy em khóc, Song Luân nghe thấy trái tim mình vỡ vụn. Người hắn yêu đang khóc, người nắm giữ cả sinh mệnh của hắn đang khóc vì hắn nhưng hắn đến ôm em một cái cũng không thể.
"Anh phải kết hôn Dương à, anh không nói dối, mình chia tay đi."_ Nuốt ngược nước mắt vào trong hắn xoay người bỏ đi. Hắn sợ, sợ đứng đó thêm 1s nữa thôi thì sẽ không kiềm chế được nữa.
"Kết hôn với con bé đó thì người con yêu mới có thể sống sót." _ Chính cha hắn đã nói như vậy. Thà rằng cả hai đau khổ chứ hắn không bao giờ muốn tình yêu của hắn phải chết.
Sáng sớm hôm sau khi Song Luân trở về để dọn sạch mọi dấu vết của mình, trả lại cuộc sống chưa từng có hắn cho em thì đã thấy Đăng Dương ngồi chờ ở phòng khách.
"Em biết là anh sẽ đến."_ Em cười với đôi mắt đỏ hoe. "Em chỉ muốn hỏi anh rằng liệu em có thể là người đàn piano trong đám cưới của anh không ? Em muốn thấy anh trong bộ lễ phục."
Câu hỏi của em làm Song Luân chết lặng rồi lặng lẽ gật đầu. Đó có thể là cơ hội cuối cùng để hai người nhìn thấy nhau, cho hắn ích kỉ thêm một lần này nữa thôi.
Rồi ngày ấy cũng đến, em đàn bản piano cho đám cưới mà mắt chỉ chú mục vào hắn. Đăng Dương biết lí do hắn phải kết hôn. Cha hắn đã nói chuyện với em.
"Khi thằng bé nắm mọi quyền lực trong tay thì hai đứa có thể đến với nhau."
Nhưng liệu có ngày đó không vì đã bao nhiêu đêm rồi em nằm mơ ác mộng rằng Song Luân sẽ bị chính cô dâu bắn chết. Dương sợ lắm, sợ giấc mơ ấy trở thành hiện thực nên cho dù trái tim có đau đớn đến chết đi em vẫn muốn chứng kiến hắn kết hôn.
Trước khi đọc tuyên thệ cha sứ cất giọng hỏi.
"Có ai phản đối lễ cưới này xin hãy lên tiếng."
Lúc này đây Đăng Dương thật sự rất muốn gào lên rằng mình phản đối nhưng em biết là không thể. Nhìn hắn chỉ đứng cách em vài bước chân nhưng em không thể dùng tay mình kéo hắn lại, dùng lời nói giữ chặt lấy hắn.
"Tôi phản đối đám cưới này." _ Cô dâu đột ngột lên tiếng. "Song Luân không hề yêu tôi, anh ta cưới tôi vì bảo vệ người anh ta yêu. Nhưng tôi thì quá yêu nên nếu anh ấy không là của tôi thì đừng ai mong có được anh ấy." _ Cô dâu rút từ trong đoá hoa cưới một khẩu súng hướng thẳng vào tim hắn, bóp cò.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, mọi người không ai kịp phản ứng gì trừ Đăng Dương. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khi người con gái kia bóp cò em đã lao về phía hắn, chắn toàn bộ đường đạn.
"Pằng...Phập."
" ĐĂNG DƯƠNG !"
Em cảm giác ngực trái mình nóng rát, sự sống như cứ vơi dần đi qua vết đạn. Đăng Dương gục xuống trong vòng tay người em yêu.
"Đồ ngốc này, tại sao em lại chạy tới chứ ?" _ Song Luân ôm chặt lấy em. Hắn khóc, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn khóc. Song Luân khóc vì người nắm giữ cả sinh mệnh sắp rời bỏ hắn mà đi.
"Em đang bảo vệ tương lai của em đấy chứ." _ Đăng Dương cười, nước mắt em lăn dài. Em đưa tay lau đi nước mắt trên mặt hắn.
"Xin anh đừng khóc, từ ngày yêu anh em đã không thể làm cho anh cười vì vậy xin anh đừng khóc."
"Em chưa bao giờ nhìn thấy anh cười cả, giờ là phút cuối rồi anh có thể cười không ? Coi như giúp em hoàn thành ước nguyện." _Tiếng nói em ngày một yếu dần.
Song Luân đã cười, hắn cười trong nước mắt. Nhưng trong mắt Đăng Dương thì nụ cười này đẹp lắm vì đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất em nhìn thấy hắn cười.
"Anh phải trở thành người mạnh nhất để có thể tự do yêu một người khác sau này. Hứa với em đi rằng anh sẽ làm được." _ Đăng Dương khó nhọc nói từng chữ, tay em siết chặt lấy tay hắn.
"Anh hứa , anh hứa. Xin em đừng nói thêm điều gì nữa." _ Song Luân ôm chặt em vào lòng.
"Em yêu anh, thiên thần của em." _ Tiếng nói em nhỏ dần rồi tắt hẳn, bàn tay buông lỏng khỏi tay hắn.
"Dương-Dương ơi, đừng bỏ anh ở lại, xin em..."
Nhà thờ ngày hôm ấy chỉ còn lại những đau thương của hắn.
----------------------------------------------------
2 năm sau
Đứng trước ngôi mộ có khắc tên Trần Đăng Dương, Song Luân đặt xuống một bó hoa hương dương.
"2 năm rồi Dương à, cuối cùng anh cũng thực hiện được lời hứa với em. Nhưng người anh yêu đã không còn nữa..." _ Vuốt ve gương mặt em in trên phiến đá lạnh lẽo hắn thì thầm.
"Còn em đã đợi anh tròn 2 năm rồi thiên thần của em ạ, anh lâu quá đi mất !"
Song Luân quay lại ngay lập tức. Đăng Dương của hắn đứng đó, mỉm cười với hắn.
"Dương. Thật là em ?"
"Tuy trái tim là của một người khác nhưng em vẫn là Trần Đăng Dương."
Hắn lao tới ôm em vào lòng. Ấm áp, mềm mại, không phải là mơ.
"Cảm ơn em vì đã không bỏ anh ở lại. Cảm ơn em."
END.
---------------------------------------------------------------------
Tui ko nỡ để SE nên đành zậy thoii hơi vô lý nhưng cũm thuyết phục heee
Next cp><
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip