Chương 3: Hẹn anh ở Bellagio (H nhẹ)

"Anh không có một lời giải thích với tôi ư ?" Đôi đồng tử đen biếc của Hanbin như đang xoáy vào tâm can hắn, mà Bobby lúc này lại chẳng thể mở miệng nói một câu nên hồn.

Liệu hắn có quá đỗi nhẫn tâm khi phải thành thật tất cả, rằng chính nhà của cậu - mới là nơi Hanbin nên nhận một lời giải thích.

Hắn, đương nhiên không thể làm thế.

"Tôi đã nghĩ về nó trong bốn năm. Về cái cách anh vội vàng rời đi, trong khi tôi ngồi đợi anh cả buổi ở sân bóng rổ ." Hanbin nói về nó một cách nghiêm túc, cậu không hề thích việc hắn lảng tránh ánh nhìn của cậu như một kẻ hèn hạ, ngay lúc này. "Tôi nghĩ lúc ấy mình cần một lời chào tạm biệt tử tế. À không, nó sẽ là vĩnh biệt, nếu như anh không muốn gặp tôi thêm lần nào nữa."

"Dù đã muộn, nhưng xin lỗi."

Cậu nhướn mày: "Vì điều gì ?"

"Vì đã gieo rắc hi vọng cho cậu." Bobby xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón trỏ bàn tay, lúc này hắn mới đủ can đảm để đối diện với đôi mắt ngây ngô kia. "Tôi nghĩ mình hẳn là một thằng tồi. Trên mọi lĩnh vực của cuộc sống."

"Fuck." Hanbin hiếm khi chửi thề, theo như hắn nhớ là vậy. Cậu bất chợt rướn người, nút lấy đôi môi hắn và mơn trớn nó theo chiều hướng bạo lực, cho đến khi khóe miệng của cả hai đều ướt đẫm. "Tỉnh táo lại đi, chúng ta đã yêu nhau. Đừng nói như thể điều đó là sai lầm chứ."

Bobby không mấy ngạc nhiên về nụ hôn, hắn chỉ không biết bản thân có nên đưa tay ôm lấy hai gò má nhỏ nhắn của cậu, hay cứ mặc cho nó mất thăng bằng như thế: "Hanbin à, cậu đang làm mọi thứ rối tung lên đấy."

Hanbin lảo đảo đẩy hắn ra khỏi, trước khi Bobby định đánh mất lí trí của hắn mà nhấn cậu xuống sofa: "Cảm ơn. Giờ thì biến đi. Tôi đã nhận được câu trả lời mình muốn."

Hắn không tự nhiên đứng lên, vô cùng muốn nói một lời xin lỗi tử tế, nhưng: "Tôi không muốn giải quyết nó theo cách này, nhưng, nếu cậu muốn, sẽ là như vậy."

Bobby cứ thế rời khỏi Laverryn.

"Mùi tuyết tùng nhạt nhẽo không phải là sở thích của ngài đâu." Gã trai 'vừa mới thất tình' chưa được nửa buổi đang xỏ xiên hắn, trong khi trên bàn bề bộn những vỏ hộp pizza. "Mày khiến tao tò mò về thằng nhóc Billy kia đấy."

Hắn không buồn trả lời, lại cảm thấy bực mình hơn cả khi Brian gọi nhiều hơn một cái pizza vị hải sản: "Mày tò mò về điều gì, tao chỉ đang cố gắng hành xử sao cho giống một thằng ngu nhất thôi."

"Tao nghĩ mày vẫn còn thích cậu ta." Gã khéo léo nhai nốt miếng còn lại, thêm cả một ngụm bia. "Tao sẽ không hỏi lí do tụi mày chia tay, nhưng có vẻ như mày là đứa tổn thương nhiều hơn ấy nhỉ."

Hắn trả lời: "Trông thì là vậy, nhưng ngược lại đấy. Cả hai đứa đều cảm thấy tổn thương, nhưng đó là khoảng thời gian đầu thôi. Ít ra bây giờ, tao và cậu ấy đều ổn."

Brian nhún vai, gã tỏ vẻ như mình đã rõ.

Còn Bobby, hắn lại mất một lúc lâu để suy nghĩ về buổi chạm mặt chiều nay. Hắn luôn đoán rằng cậu sẽ tức giận, nhưng sẽ không bao giờ tin được, cái cách cậu nổi điên với hắn, nó thực sự có chút gì đấy.

Mới mẻ làm sao.

Hanbin sẽ chẳng bao giờ nổi đóa với hắn như thế. Nếu vào bốn năm trước, cậu thường im lặng và tự động tránh hắn trong vòng một hai hôm mỗi khi hai đứa giận nhau. Bobby sẽ làm hòa bằng cách chặn đứng Hanbin ở cửa phòng kí túc, rồi ghé vào tai cậu mấy lời ngon ngọt đáng yêu mà hắn học được trên phim.

Hắn không giận việc mình trót phải lòng một cậu ấm đích thực, cũng không lấy làm xấu hổ về khoảng cách khác biệt giữa địa vị của hai người.

Hắn yêu Hanbin, chỉ đơn giản là vậy thôi.

"Em sẽ sẵn sàng, chỉ khi anh thực sự nghiêm túc."

Đó là câu trả lời của Hanbin với Bobby, sau vô số lần hắn tỏ tình.

Hắn phải thừa nhận, việc bị rêu rao khắp nơi rằng bản thân đang yêu đương với một gã trai thích tán tỉnh lấy làm niềm vui, hay phải nghe dai dẳng vài tiếng guitar gãy góc - cùng năm ba câu hát yêu đương chết tiệt do một tên ất ơ nào đó tạo ra, điều đó thực xấu hổ chết đi được.

Bobby vô cùng thích cái cách cậu đứng từ ban công kí túc xá, lắng nghe hết toàn bộ bài hát của hắn rồi mới nói một câu, xin lỗi anh.

Lúc ấy, thề có Chúa, hắn muốn ngay lập tức được lên giường với cậu.

"Hẳn là em cũng có tình cảm với mình". Bobby cảm giác bản thân như một bước trở thành thần Ares, hắn dùng kéo tự cắt đi sự diêm dúa thừa thãi trong con người mình, không do dự việc đến bên cậu.

Hắn đã từng có lý do để yêu cậu vô điều kiện.

/Tôi nghĩ thứ bảy tuần này sẽ là khoảng thời gian thích hợp để chúng ta gặp nhau lần nữa.

Tại Bellagio./

Lần này là từ túi áo.

_________

Bobby đắc ý uống hết ly rượu, hắn ôm vài xấp đô la vào trong lồng ngực, ngửa đầu sảng khoái: "Chơi thế thôi, nghỉ chứ nhỉ."

"Ô, anh bạn." Một gã đạo hồi lên tiếng. "Chúng tôi còn chưa kịp gỡ."

"Lần sau nhé. " Hắn nháy mắt. "Roulette là trò giải trí số một đấy, tôi nghĩ các anh nên tận hưởng nó đúng nghĩa."

"Khốn thật, nhìn cái cách anh đắc ý đi." Hanbin ôm vịn lấy cổ hắn, Bobby hoàn toàn có thể ngửi thấy hương hoa nhài nơi cổ áo của cậu. "Mẹ nó, tôi phát điên lên được."

Hắn cười hài lòng, đem cậu ném lên giường, sau đó tát lên mông cậu bằng những chiến lợi phẩm hắn đã thu về sau một đêm: "Cậu thì sao? Cố tình uống thật say, rồi vác tôi đến khách sạn, điều đó thật vô lí hết sức đấy em yêu."

"Đừng có làm vẻ mặt của kẻ chiến thắng." Hanbin mất kiểm soát, cậu tấn công hắn với một bộ dạng say xỉn quyến rũ. "Cũng đừng nghĩ rằng mình sáng giá, ít nhất là trong mắt tôi."

Sự thật là, Bobby đã sớm cương khi hắn vô tình ngửi thấy mùi hoa nhài. Hắn đương nhiên sẽ cười phá lên - trong trường hợp Hanbin vờ như mình không biết mùi vị của loại nước hoa này có ý nghĩa như thế nào với hết thảy đàn ông.

Cậu ấy thực sự quá nóng bỏng.

"Mẹ kiếp, anh nhìn đi đâu thế?" Cậu lèm bèm giọng bằng tiếng mẹ đẻ, Hàn Quốc, gương mặt nhỏ nhắn kề sát bên xương hàm mặt hắn, với hơi thở ấm nóng. "Anh thực sự... Không muốn nói gì với tôi sao?"

Bobby nhếch miệng, ngay khi Hanbin cởi thắt lưng của hắn, sau đó cậu luồn tay của mình vào sâu bên trong. Bobby mặc cho cậu nút lấy đôi môi hắn, với cái vờn lưỡi lười nhác nhưng lại chẳng hề lấy lệ qua loa.

"Tôi không nói sẽ đồng ý lên giường với cậu."

Cậu khựng lại vài giây. Hai hốc mắt của Hanbin bừng đỏ, ngay cả cái chóp mũi cao vút cũng đỏ. Hẳn là vì say.

Đáng yêu thật, hắn đã nghĩ như thế.

"Đáng lẽ ra, anh nên khen tôi trông thật tuyệt trong buổi chiều hôm đó." Cậu ngồi khóa trên đùi hắn, cánh mông hư hỏng cố ý đụng chạm nơi nam tính thiên bẩm của đàn ông. "Tôi không đủ quyến rũ à, thằng nhóc của anh đang thèm tôi đến chết rồi đây."

"Cậu lấy đâu ra tự tin thế?" Hắn nhấn môi mình lên yết hầu nhọn hoắt của cậu, đánh dấu lên chiếc cổ loa kèn thanh tao một vào dấu hôn sẫm đỏ, như cách Picasso tạo ra bức tranh của riêng ngài ấy. "Ừ thì, cậu ngon đấy."

"Mình làm tình đi."

Dù sao thì, dưới thân mình cũng là một người đẹp, Bobby lột sạch áo trên người cậu trong sự thúc giục của bản thân, hắn cười gian xảo: "Tôi sẽ không ngại làm những chuyện tôi không cảm thấy thiệt."

"Điều đó vui vẻ mà, phải không?" Bàn tay nghịch ngợm của Hanbin nắm lấy dương vật của hắn, lôi nó ra khỏi khóa quần - và cậu bắt đầu cuộc chiến bằng trò vuốt ve. "Tôi nghĩ nó đã lớn hơn trước, xem ra anh đã vô cùng tận hưởng chuyện đó."

Bobby hưởng thụ khoái cảm, hắn thích cái cách đối phương trần trụi đổ rạp trước thứ dũng mãnh gân guốc của hắn, với cái miệng nhỏ nhắn không tài nào ngậm hết được vật có chiều dài quá khổ kia: "Em nào cũng mê là được."

Cậu ấy khác rồi.

Hắn chỉ kịp nghĩ một câu như thế.

Vừa quyến rũ, lại vừa nguy hiểm, cậu trông giống như một cô báo hoa mai đang tiến vào thời kì sinh sản, với sự nũng nịu lại thêm cả cuồng dã sẵn có. Hanbin ướt át hơn cách cậu ấy đã từng, cậu rên rỉ một cách đầy phóng túng, đón nhận và ra lệnh cho hắn điều chỉnh những cú ra vào của mình sao cho thêm nhanh, thêm chậm.

Ngay cả bà hoàng cũng không dám làm thế với hắn.

"Nó thực sự tệ, nhưng em cảm thấy rất hạnh phúc."

Cậu đã nói như vậy với Bobby, trong lần đầu tiên.

/

"Anh định thỏa mãn tôi với cái tốc độ chết tiệt đó hả... Urgh... Đâm thật sâu và bắn ra toàn bộ đi, daddy! "

Không phải như bây giờ.

_________

Làm quen với một chút H nhẹ nha mí bồ :>

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip