Chap 13
Nhiều lúc nghĩ tui thương mấy bà ghê luôn á. Vài ngày là có chap để đọc rồi mà mấy bà hông chịu vote gì hết trơn, buồn hết xức :(
Nhấn follow cho au đi, thật sự là follow ít lắm luôn với lại nhiều bạn xem chùa không thèm vote :<
---------------------------------------------------------
Chỗ Taehyung
"Mẹ! Mẹ có chuyện gì sao? Nói qua điện thoại được mà"-Taehyung
"Chuyện này con nghĩ nó dễ dàng đến mức chỉ cần muốn thì nói qua điện thoại à"-Phu nhân Kim tức giận
"Được, vậy mẹ nói đi"-Taehyung
"Con đang quen một nam nhân đúng chứ?"-Phu nhân Kim
"Tại..tại sao mẹ biết??"-Taehyung
"Trả lời ta"-Phu nhân Kim
"Phải! Hiện tại cậu ấy sẽ là nửa kia trong tương lai con"-Taehyung
"Không được! Con biết rõ một nam nhân không thể sanh con cơ mà, con là con trai duy nhất của của Kim gia. Làm sao ta chấp nhận được"-Phu nhân Kim
"Thế thì ghép trứng vào là được rồi, mẹ không cản được con đâu. Đây là cuộc đời con mong muốn, con có thể tự quyết định chuyện tình cảm, con không còn là con nít nữa đâu"-Taehyung
*Chát*
"Ai cho con ăn nói với ta như thế?!Cậu ta chỉ là người dưng còn ta là người dứt ruột sanh ra con"-Phu nhân Kim
"Mẹ.."-Taehyung giận đến mức cứng họng
"Tae..hyung..ta..ta không cố ý..con đừng giận..ta xin lỗi.."-Phu nhân Kim rơi nước mắt
"Tránh ra! Đủ rồi đấy! Mẹ muốn làm khổ con đến bao giờ nữa hả? Ngày con mới lên 5 tuổi, mẹ ngoại tình còn ba thì ngày đêm cực nhọc kiếm tiền, đến khi ông ấy bệnh đau, mẹ cũng mặc kệ. Để rồi..giờ đây con mang tiếng là kẻ mồ côi cha, ngày ông ấy đi mẹ còn chả đến đám tang đặt một cành hoa mà lại đứng ôm ấp đàn ông khác trong đám tang chồng mình. Đến giờ, con vẫn cam chịu nhưng chẳng lẽ đến cuộc đời của con mẹ cũng muốn hủy hoại luôn sao"-Taehyung
"Ta..chuyện ba con..nó qua rồi..ta không muốn nhắc, ông ấy từ giã cõi đời rồi..Chuyện ta ngoại tình, nó cũng chấm dứt từ cái ngày con lên cấp 2, con nên để nó chìm vào dĩ vãng"-Phu nhân Kim
"Sao chứ? Chuyện như vậy mẹ nói quên được như nào chứ? Con còn nhớ cái ngày đó, ba mặc chiếc áo rách bạc màu, khi đó ông đang gặm ổ bánh mì không còn mẹ..mẹ dùng số tiền ông kiếm được để sắm sửa váy áo đắt đỏ, bao ăn cái lũ đàn ông dơ bẩn kia. Khi con tỏ ý bênh vực ba, ông ấy chỉ nói một câu
Cuộc đời ta vô dụng, không lo cho mẹ con con thật chu đáo về mọi mặt nên con không nên trách bà ấy, trách ta là kẻ bất tài.
Mẹ nghĩ xem, khi đó ông ấy còn đang khiêng vác nặng nhọc, cả ngày hai cha con chả thể thấy được nhau 1 phút, ông ấy làm việc suốt cả ngày để mẹ ăn chơi. Hôm nào lễ thì về nhà ăn được bữa cơm với gia đình, chưa chắc là bữa cơm nữa, chén cơm ông ấy toàn là rau chứ chả có cơm, mẹ thì ngồi sỉ vả ông ấy đến mức chả nuốt nổi. Dằn măm sóng chén suốt nhiều năm liền, ông ấy chưa một lần hạnh phúc có được bữa ăn ngon một lần cho đến lúc vĩnh biệt cõi đời"-Taehyung
"Chuyện đó qua rồi..con đừng nhắc nữa. Dù thế nào, chuyện này, ta không chấp nhận"-Phu nhân Kim
"Đó là chuyện của mẹ"-Taehyung bỏ đi
"Nếu con làm trái ý ta thì đừng trách tại sao ta tàn nhẫn"-Phu nhân Kim
"Thế mẹ cứ thử làm gì đi, xem khi đó đám ma con mẹ tới không hay là như lúc trước, giống ba đấy"-Taehyung
"Con ăn nói gì vậy hả? Nói thế là điềm xui đấy"-Phu nhân Kim
"Con mặc kệ, nếu mẹ làm bọn con tổn thương thì đừng trách con không nói trước"-Taehyung
"Thằng nhóc này quỵ lụy cậu ta thật, không thể được, dù thế nào mình cũng phải có cháu ẵm bồng, ghép trứng nhưng con trai mang bầu chẳng phải rất kì cục sao chứ"
Anh bỏ đi mặc kệ lời nói của bà, lần đầu tiên suốt hơn 20 năm qua, anh nói ra nỗi lòng của mình. Anh hận bà, hận rất nhiều, cứ mỗi lần nhớ đến hình ảnh ba mình mặt mày lấm lem, quần áo vá từa lưa, bạc màu khiêng vác những bao gạo nặng trịch trên vai. Có một lần, bà đi vắng còn anh ở nhà một mình, khi đó cũng là lúc ba anh về, trên tay cằm những trái táo nhỏ, mặt mày bầm tím, anh khóc ngấc lên. Lúc đó, vì không có tiền mua táo cho anh nên anh đành hái trên một cái cây xuống, nhưng ông không biết đó là cây người ta trồng, bị phát hiện, thế là ba anh bị tẩn một trận đòn từ chủ nhà, nhưng cuối cùng ông ta thương hại cho ba anh những trái táo vừa hái. Dù mặt mày bị thương nhưng ông vẫn tươi cười, cái hình ảnh đó ăn sâu vào tâm trí Taehyung.
"Ba ơi, con nhớ ba. Nếu ba còn sống, ba sẽ chấp nhận quyết định của con mà đúng không? Con chắc chắn với ba con không chọn sai người"
Cảm thấy có cái gì nóng hổi lăn trên má mình, anh giật mình, đưa tay sờ lên. Anh khóc sao? Giọt nước mắt nhẫn nhịn suốt bao năm qua, giờ cũng đã trào ra được, lần này anh không chịu được nữa, lỡ rồi thì khóc cho thoả hết nỗi lòng luôn. Lợi dụng lúc không có ai, anh khóc lớn lên. Nước mắt gột rửa vỏ bọc lạnh lùng kia, đã vậy bây giờ còn mưa nữa, mưa nhỏ thôi nhưng nó lạnh thấu xương, chả trách được, giờ là mùa thu nên thời tiết lạnh lạnh thế thôi. Mặc kệ mưa, anh vừa khóc vừa gọi tên ba mình.
"Ba..con nhớ..ba..con xin lỗi..Taehyung..xin lỗi ba..là con vô dụng..tại con mà ba chịu khổ nhiều rồi..ba ơi..quay về bên con đi ba.."-Taehyung
Bỗng một chiếc ô nhỏ được che lên đầu anh, những hạt mưa kia bị chiếc ô cản lại. Cảm nhận sự ấm áp khi mưa không rơi trúng mình nữa, anh đưng lại ngẩn đầu lên.
"Soyoung?? Là em sao?"-Taehyung
"Tae..sao anh lại ở đây? Anh sao lại khóc?"-Soyoung ân cần
"Soyoung à..chỉ là chút chuyện thôi"-Taehyung
"Dù là người yêu cũ nhưng mọi thứ về anh, em đều nhớ. Anh là con người rất mạnh mẽ, dù chuyện gì xảy ra vẫn có thể bình tĩnh nhưng nếu anh đã khóc rồi thì..em không nghĩ là chút chuyện đâu"-Soyoung
"Em vẫn nhớ sao? Đúng! Nó không hề nhỏ, là thứ anh chịu đựng khi còn là một đứa trẻ đến giờ"-Taehyung
"Chuyện của ba anh?"-Soyoung
"Uhm..hôm nay mẹ anh đã gọi anh đến đây. Bà ấy nói không muốn anh cưới một nam nhân như Jungkook vì em ấy không thể cho bà ấy có cháu ẵm bồng. Bà ấy kà kẻ độc tài, ngày trước hết dồn ba anh vào bước đường cùng giờ lại muốn làm chủ cuộc đời anh"-Taehyung
"Thật ra, chuyện em về nước lần trước..do mẹ anh sắp đặt"-Soyoung
"Ý em là.."-Taehyung
"Chuyện anh và Jungkook, Kim phu nhân biết từ lâu rồi. Chanyeol, hắn là tay sai của bà ấy, nhất cử nhất động của hai người đều do hắn ta theo dõi, khi biết chuyện, Kim phu nhân nổi trận lôi đình, bảo em về Hàn để chia cách cả hai nhưng em không hề biết nam nhân kia là Jungkook. Bà nói nếu em muốn anh hết hiểu lầm em thì đó là điều em phải làm, nhưng đến khi em biết đó là Jungkook thì em lại có chút sợ mình là kẻ thua cuộc, nhưng em vẫn cố tỏ mình mạnh mẽ, và đúng là em nghe lời Kim phu nhân rất sai. Em nên hiểu rằng, một mối quan hệ khi cắt đứt, khả năng lành lại rất khó. Khi em quyết định về Mĩ lại, phu nhân biết chuyện và từ mặt em từ đó. Hiện tại, đã có người con gái thay thế vị trí của em"-Soyoung
"Người đó là ai?"-Taehyung
"Hirai Momo, con gái rượu dòng họ Hirai, là con gái nhật nhưng lại ba cô ấy lại là chủ tịch công ti ở Hàn như anh"-Soyoung
"Làm sao cô ta lại biết được mẹ anh và thay thế em?"-Taehyung
"Hiện tại Momo đang du học ở đây và vô tình là học sinh trong trường mẹ anh làm hiệu trưởng, có cảm tình với Momo nên Kim phu nhân hay kể về anh cho cô ấy nghe"-Soyoung
"Bà ấy đang nghĩ gì thế? Cô ta còn đang ngồi trên ghế nhà trường mà lại làm thế! Em có ảnh không?"-Taehyung
"À..có. Em đã lén chụp được"-Soyoung
"Như này hẳn bà ấy thật sự điên rồi, làm sao lại lợi dụng chính nữ sinh trường mình cơ chứ? Cô ta còn quá trẻ"-Taehyung
"Vấn đề là vậy. Nếu như bị gia đình cô bé đó kiện về việc lợi dụng trẻ em hẳn công ti của anh gặp chuyện mất"-Taehyung
"Anh hiểu rồi, em về nước với anh chuyến này đi"-Taehyung
"Được"-Soyoung
"Mà này..về chuyện tình cảm giữa anh và em.."-Taehyung
"Đừng lo, hiện có một người đang tán tỉnh em và em khá rung động rồi. Anh đợi kiếp sau đi ha"-Soyoung
"Ai mà xui xẻo thế, vướng dô em"-Taehyung
"Tu tám kiếp mới được đấy, em đây hoàn hào thế cơ mà"-Soyoung
"Trừ khoản nấu ăn"-Taehyung
"Anh coi chừng đấy, em muốn gặp Jungkook quá đi. Chưa kịp chào tạm biệt nó đã đi mất rồi"-Soyoung
"Yên tâm, giờ chắc đang cùng mấy chị đồng nghiệp đi ăn nhậu rồi. Nên lúc nào cần chả gặp được"-Taehyung
---chỗ Jungkook---
"Ắt xì"
"Bệnh sao?"-Yoona
"Chắc vậy rồi, chị em mình ăn nhậu suốt 3 đên liền thế sao không bệnh được"-Jungkook
"Có khi ai kia nhắc em đấy"-Yoona cười cợt
"Haizz..kệ đi. Người ta đi rồi không nhớ tới em đâu"-Jungkook
"Ting~Ting"
"Là Kim Tổng gọi kìa. Linh thế. Nghe máy đi, người ta của em gọi kìa"-Yoona
"Alo"-Jungkook
"Này nhóc, giọng điệu gì đấy?"-Taehyung
"Giọng điệu gì đâu? Có chuyện giề? Tại ai kia đi hai ngày trời chả thèm gọi một cuộc nên bực"-Jungkook
"Thôi xin lỗi, mai anh về. Lần này, Soyoung về thăm em nữa đó"-Taehyung
"Thật á? Sao bảo 1 tuần"-Jungkook
"Tại muốn về sớm để ăn thịt thỏ xiên que"-Taehyung
"Thôi, em đi chuẩn bị để đón chị Soyoung đây. Về sớm sớm nha"-Jungkook cười hớn
Cúp máy cái cụp, anh còn chưa kịp hỏi thăm mà nghe Soyoung là mừng đến mức đó, có thật là nhớ anh không vậy chứ?
"Sao mặt anh khó coi vậy?"-Soyoung
"Thằng nhóc nào đó nó không nhớ anh mà đi nhớ người đứng kế anh"-Taehyung
"À hiểu rồi..đơn giản vì em ăn ở tốt hơn anh"-Soyoung
"Ờ..tốt, tốt quá. Lo về học nấu ăn đi, anh là đàn ông mà nấu còn ngon hơn em"-Taehyung
"Im đi! Đặt vé máy bay đi rồi em với anh về hàn, nghe bảo vài tháng nữa Hirai Momo sẽ về Hàn để học rồi đấy"-Soyoung
"Về hẳn là nhiều việc rồi đây"-Taehyung
---------------------------------------------------------
Vote đi :>>
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip