Chap 2

"Cha! Cha đừng uống rượu nữa, chúng ta còn phải tiết kiệm nữa. Vài ngày nữa con chính thức nhập học rồi nhưng chưa mua sách nữa"-Eunbi

"Tao nói..hic...mày..nghe này..hic..nhà mình rất nghèo...tao biết..nên mày đừng đi học làm gì...cứ ra đường ăn xin hay đi bán thân đi...tao đẻ mày ra xinh đẹp...trắng trẻo để mày học à??.. Nghỉ! Không học gì nữa.."-Cha

"Cha! Rốt cuộc cha có thương anh em con không vậy? Anh hai thì bị bán đi làm vũ công, giờ cha muốn con bán thân luôn sao?"-Eunbi

"Phải!.hic...đó là cách tụi mày..trả ơn tao..rõ chưa..? Chỉ cần có tiền...thì giết tụi bay tao cũng làm...hic"-Cha

Nói xong, ông đi vào phòng ngủ. Eunbi rơi nước mắt, cô thật sự không ngờ cha mình lại ác mồm như vậy. Cô ghen tị với bạn bè mình, cha mẹ họ rất yêu họ, không dám làm họ tổn thương còn cô... Từ ngày cậu đi, chả ngày nào cô không khóc. Cô gọi điện cho anh mình

"Eunbi à, em chưa ngủ sao?"-Jungkook

"..."-Eunbi bụm miệng lại để không phát ra tiếng nấc khi nghe giọng anh mình.

"Eunbi à, khóc nhè không tốt đâu, em xinh vậy mà không cười xấu lắm đó"-Jungkook

Cô bỏ tay xuống, trợn mắt

"Sao...sao..hic..anh..biết..huhu..hic.."-Eunbi

"Em gái cưng của anh mà, anh chăm lo cho em từ lúc còn nhỏ lận đấy"-Jungkook

"Anh hai...huhu..em..hic..nhớ..hai..hai về đi..mà.."-Eunbi

"Ngoan nào em gái anh, em đã mua sách chưa?"-Jungkook

"Em..chưa..hic.."-Eunbi

"Mai anh gửi sách cho nhé, đừng khóc. Cha khoẻ không?"-Eunbi

"Anh đừng nói đến cha..em ghét cha lắm...ông ấy không thương anh em mình huhu.."-Eunbi

"Eunbi à, em đã lớp 10 rồi, không nhỏ đâu, em biết mình phải ăn nói như nào mà. Cha dù có như nào thì vẫn là cha chúng ta, không được hỗn"-Jungkook

"Dạ..em sẽ nghe lời...sẽ..không hỗn nữa... Anh khoẻ không?"-Eunbi

"Anh luôn khoẻ mà, thôi em ngủ đi, mai anh mua sách cho. Cha mới uống rượu về đúng không? Lấy khăn lau mặt cho cha bới lại lấy nước gừng cho cha giải rượu nữa. Anh cúp máy đây, khi nào rảnh anh gọi cho Eunbi nhé?"-Jungkook

"Dạ..hai ngủ ngon.."-Eunbi

Cô rất thương anh mình, giọng anh nghe có vẻ mệt mỏi hơn trước. Cô lau nước mắt rồi làm theo lời cậu dặn, sau đó lên phòng ngủ.

---------------------------------------

Bên Jungkook

"Jungkook à, em xong chưa? Bưng nước cho khách kìa"-??

"Dạ rồi! Bàn nào vậy chị Yoona?"-Jungkook

"Bàn ở trong phòng vip kia nhé, nhớ ăn nói với khách này đàng hoàng đấy"-Yoona

"Dạ chị"-Jungkook

Đã 1 giờ sáng mà cậu vẫn chả thể nghỉ ngơi dù là một chút. Khách hàng ở đây rất thích cậu, liên tục gọi cậu hưng nước. Làm ở đây hơn 1 tháng rồi, ngày nào cậu cũng bị sờ mó như thế nhưng cậu nhất quyết từ chối đi khách bằng lời nói ngon ngọt dụ dỗ lòng người khác.

"Thưa quý khách, rượu của quý khách đây ạ!"-Jungkook

"Để đó"-??

"Vâng! Tôi xin phép"-Jungkook

"Đứng lại"-??

"Quý khách cần gì nữa sao ạ?"-Jungkook

"Phải! Tôi cần...CẬU!"-??

"Dạ??"-Jungkook

"Ngồi xuống uống với tôi một li"-??

"Dạ vâng.."-Jungkook

Cậu ngồi xuống, rót rượu ra ly rồi đưa cho người khách đó.

"Uống!"-??

"Xin lỗi, nhưng tôi không thể uống được đồ uống có cồn"-Jungkook

"Đừng để tôi nhiều lời!"-??

Cậu bất đắc dĩ cầm ly rượu nên, nốc một hơi sạch bách. Cậu ghét cái cảm giác này, cổ họng nóng lên như muốn thiêu đốt toàn cơ thể, cái vị đắng đắng còn đọng lại trên đầu lưỡi, cậu hơi nhăn mặt nhưng cóa gắng gượng cười. Người khách bỗng lấy tay nới lỏng cà vạt trên cổ, gỡ hờ hững 3 nút áo lộ vòm ngực săn chắc, quyến rũ, hắn lấy tay sờ lên người cậu.

"Quý khách, tôi không đi khách...làm ơn"-Jungkook

"Đừng giả vờ trong trắng với tôi, tôi dị ứng lắm!"-??

"Tôi không giả vờ thưa quý khách"-Jungkook

Hắn mặc lời cậu nói, lấy tay gỡ nút áo cậu thuần phục, tay kia vịn hai tay cậu lại. Bỗng cậu thấy chóng mặt và buồn nôn, da cậu đỏ lên và mẫn ngực đầy trên người, hắn vừa thấy liền buông cậu ra

"Da cậu...?"-??

"Tôi bị dị ứng bia rượu thưa quý khách"-Jungkook

"Tôi xin phép.."-Jungkook

Cậu vào nhà vệ sinh vì buồn nôn, khi cậu vừa chạy đi

"Kim Taehyung, nhớ kĩ đấy!"-??

Cậu không quan tâm lắm vì giờ thứ cậu quan tâm là làm sao thể không nôn tại chỗ đây này.

-----------------------------------

Sau khi nôn xong, cậu đi ra thì người khách lúc nãy cũng đã biến mất, nhờ cái vụ dị ứng này mà cậu được cứu sống khỏi hắn

"Hắn vừa nói gì ấy nhở? Kim Tae...hyung?? Đúng không ta?? Thôi kệ!"-Jungkook

Cậu đi ra phụ các chị bưng bê nước, đã rất khuya rồi mà quán vẫn đông, công việc tất bật, cậu chỉ biết cố gắng thôi, người ta cũng làm như mình. Cậu đi bưng nước liên tục, hết bàn này đến bàn khác.

Ở một bàn nọ

"Đại ca, người ta nhớ đại ca lắm đấy! Bộ có em nào rồi nên quên người ta hả?"-??

"Không có đâu, anh thương có cưng thôi à"-??

"Trồi thương thấy sợ vậy đó"-??

Hai người này cứ sờ mó nhau mặc cho bao nhiêu người xung quanh nhìn thấy, tên này có vẻ không kìm chế được hay sao rồi, hắn lấy tay lùa hết tất cả mọi thứ trên bàn, đặt ả xuống, lột hết đồ nhau ra, hai người cứ thế ân ái nhau trong quán, ả ta sướng rên lên thật lớn trông thật lẳng lơ. Nhân viên nhìn học rất bình tĩnh

"Chị Yoona nè, sao hai người đó không vào phòng mà.."-Jungkook

"Em làm ở đây lâu như chị sẽ quen thôi, phô trương sinh lực của mình thôi em trai"-Yoona

"Em không thích mấy cái này chút nào cả, trông dâm dục sao á chị"-Jungkook

"Thôi kệ đi em, mình làm kiếm tiền nên cứ kệ họ, chả ảnh hưởng gì mình"-Yoona

"Dạ"-Jungkook

Quả thật thì mấy chuyện này diễn ra quài chứ gì, đối với người quen thì chỉ giống như xem phim HD không che thôi còn với người mới thì khá ngại ngùng thôi. Hai người kia cứ hùng hục đến nổi muốn sập bàn, bạn bè xung quanh thì cổ vũ như đang xem thi đấu vậy, ả ta muốn cho mọi người biết ả đang sướng hau sao, cứ càng lúc rên càng lớn và làm nhiều tư thế táo bạo hơn nữa, cảnh tượng khiến ai cũng đỏ mặt.

-------------------------------------

Sáng hôm sau

Anh gửi sách với lại ít quần áo mà mấy chị cùng chỗ làm cho, thấy anh có em gái nên thương cho vài bộ với tặng thêm cho đôi giày. Eunbi sáng ra thấy một thùng đồ anh mình gửi về, cô mở ra. Là sách giáo khoa, tập trắng và quần áo với giày cùng một bức thư tay nữa

"Eunbi của anh
Dạo này hai hơi bận nên không gọi được cho Eunbi, hai xin lỗi nhé. Các chị cùng chỗ làm hai gửi tặng em ít quần áo mấy chị mới mặc vài lần thôi, hơi thiệt thòi cho em khi phải xài đồ cũ của người ta nhưng Eunbi sẽ không đòi hỏi đâu đúng không nè? Hai làm ở đây công việc không nặng lắm đâu nên đừng lo cho hai, vài ngày nữa đi học rồi, hãy học thật tốt đấy, mê chơi hai phạt. Phía dưới đáy thùng, hai có mua vài cái áo thun với quần cho cha, nhớ đưa cha nhé, đồ cha bạc màu cả rồi. Bảo là cha ít nhậu thôi còn giữ sức khoẻ nữa, cho hai gửi lời thăm nhé, còn thiếu gì thì gọi hai, hai gom góp rồi gửi cho. Hai đi rồi, gia đình nhờ Eunbi chăm sóc đấy, làm tốt rõ chưa.
Jungkookie ^^"

Cô lại bật khóc lần nữa, chỗ làm của cậu rất xa nhà nên cô chẳng thể tớ thăm. Cô khóc vì anh cô luôn che giấu mọi khổ cực trong lòng, cứ chịu đựng, nước mắt cô chảy như mưa vậy, chẳng thể ngăn nó lại được. Cô lấy quần áo cất vào tủ, dù là đồ cũ nhưng cô rất quí trọng nó, cô chẳng se sua, đua đòi như bạn bè cùng tuổi, cô chỉ biết học và giúp đỡ gia đình, dù ăn mặc như nào cũng được, chỉ cần có mặc thôi là được rồi.

________________________________

Tối

Hôm nay anh cũng đến quán bar để uống rượu, cậu có vẻ nhận ra anh nên cuối đầu chào

"Cậu! Đêm rượu vào tiếp tôi"-Taehyung

"Vâng thưa quý khách"-Jungkook

Cậu lấy rượu rồi đem vào phòng hôm trước, cậu rót rượu ra hai cái li

"Cậu không cần uống"-Taehyung

"Dạ vâng"-Jungkook

Anh uống liên tục 4 li rồi quay qua đè cậu xuống

"Tôi không đi khách, làm ơn"-Jungkook

"Tôi nói bao nhiêu lần, cậu không cần thuần khiết với tôi. Làm trong đây chỉ có nhân viên nữ quầy phục vụ là không đi thôi"-Taehyung

"Tôi chưa từng bán thân và cũng không bao giờ"-Jungkook

"Haha....không bán thân mà hằng ngày hàng trăm tên sờ mó cậu cũng vậy à"-Taehyung

Cậu cứng miệng, anh hôn lên cổ cậu, cậu khó chịu đẩy ra nhưng không được, hắn như con quỷ khát máu vậy, day dứt không rời, cậu bực mình

"Tôi không bán thân mình, mãi mãi không"-Jungkook

"Cứ tiếp tục la hét khi cậu có thể vì chả ai nghe đâu. Một hồi sau, cậu la chả nổi đâu đấy!"-Taehyung

Mặc cho cậu la lối anh cứ hôn cậu, vừa hôn vừa cắn thật mạnh lên cổ cậu, cậu nghiến răng một cái, anh cười. Lấy tay cởi hết quần áo cả hai, cậu giờ chẳng còn đường trốn nhưng nhất quyết không chịu thua, tay thì anh giữ lấy hai tay cậu, tay còn lại sờ mó khắp cơ thể cậu, đến khi nắm vào điểm yếu của cậu, anh trêu đùa cái vật đó của cậu, cậu mềm nhũn người chả thể chống cự nổi nữa, anh cứ liên tục trêu ghẹo đứa nhỏ còn đứa lớn thì bất giác rên lên, anh như đạt được ý định của mình, thì thầm tai cậu

"Muốn không??"-Taehyung

"Tae...taehyung...cho tôi.."-Jungkook

Miệng nói nhưng tay vẫn cứ chọc ghẹo làm thằng nhỏ cương cứng lên

"Gọi tôi là daddy đi thì cho"-Taehyung

Cậu thật sự rất ghét cái từ đó, bạo dâm. Cậu nhất quyết không chịu

"Không..ah..tôi không"-Jungkook

Anh nghe thế liền lấy tay vuốt lấy đỉnh đầu của đứa nhỏ, liếm nhẹ lên nó. Cậu thật sự chịu hết nổi rồi

"Daddy...cho tôi...ah..làm ơn.."-Jungkook

Anh đưa cái vật của mình vào trong cậu thật nhanh và mạnh

"Ahhh....đau..đau quá..."-Jungkook

Taehyung khó hiểu, sao lại đau chẳng lẽ.... Anh chậm lại và nhẹ nhàng hơn, nhìn thấy khoé mắt cậu hơi ướt

"Ngoan, đừng khóc chứ"-Taehyung

Cậu quay mặt đi, tay bám vào lưng anh, cho đến một hồi sau cảm giác đau đớn dần không còn mà lại thấy rất sung sướng, nó làm cậu mê muội cả đầu óc. Những tiếng rên bắt đầu xuất hiện, anh dần nhanh hơn nữa. Một hồi lâu sau, cả hai đạt cực khoái rồi rên lớn một tiếng, thân thể rã rời. Cậu dần ngủ say

"Này, cậu ổn chứ?"-Taehyung

Quay qua thấy cậu đã ngủ, anh ngồi dậy mặc quần áo cho cậu rồi bế cậu lên giường, anh mệt mỏi ôm lấy cậu ngủ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip