Ác mộng
Ác mộng
"Nhất Bác. " đột nhiên Tiêu Chiến mở miệng gọi tên Vương Nhất Bác khiến cậu ngạc nhiên mở to mắt mà nhìn.
"Xin lỗi, bấy lâu nay tôi đã làm phiền cậu.
"Nửa tháng qua, những chuyện cậu làm vì tôi tôi đều biết hết nhưng chỉ là tôi vẫn chưa chấp nhận được Sở Thanh ra đi.
"Bây giờ tôi nghĩ thông suốt rồi, người đi cũng đã đi, tôi phải cố gắng sống tốt để cô ấy ở trên thiên đường luôn vui vẻ.
"Tôi nói vậy có đúng không Nhất Bác?. "
Người đến được là hữu duyên, người đi thì xem như là vô phận, buông bỏ thế sự, không chấp niệm tâm ma, nhàn sự đời mà sống.
Tiêu Chiến nở nụ cười ngọt ngào nhưng cũng đâu đó có sự xót xa, tổn thương vô cùng nhưng thấy anh tỉnh lại như thế là quá tốt rồi. Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến bảo:
"Anh tỉnh lại là tốt rồi! Em mừng quá. "
Nhưng cũng không biết có phải Tiêu Chiến tung quả mù đánh lạc hướng Vương Nhất Bác hay không để cậu nới lỏng cảnh giác rồi sau đó làm chuyện hại đến bản thân của mình.
Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến lên phòng để anh tắm rửa nghỉ hương sau đó đặt một ít hương thơm thảo dược ở đầu giường để Tiêu Chiến dễ dàng ngủ không phải gặp ác mộng hay suy nghĩ lung tung nữa. Mặc dù vậy nhưng Vương Nhất Bác vẫn giám sát Tiêu Chiến 24/24.
"Nhất Bác cậu còn không mau về phòng. "
"Em ngủ với anh là được. " Vương Nhất Bác đem chăn gối của mình trải xuống sàn nhà bất chấp sự phản đối của Tiêu Chiến, cãi qua cãi lại nhưng cậu vẫn cứng đầu không chịu đi. Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác sợ gì, chính bản thân anh còn không hiểu sao lại thay đổi nhanh chóng vậy cũng có thể anh không muốn những người xung quanh phải lo lắng cho mình nữa, như vậy thôi.
Tiêu Chiến thở dài một hơi bất lực, ngoắc Vương Nhất Bác lại nói:
"Cậu lên ngủ chung với tôi đi. "
"Được sao?. "
"Con trai với nhau không, tôi sợ cậu ăn thịt ăn cá gì tôi chứ?. "
Vương Nhất Bác nghe có lí gật đầu vài cái rồi ôm chăn của mình ngủ trên giường anh, nhưng mà dù nệm hay gối đều toàn mùi của Tiêu Chiến thì thử hỏi Vương Nhất Bác làm sao có thể chuyên tâm mà ngủ cho được chứ.
Đêm đó, Vương Nhất Bác trằn trọc mãi mà không thể ngủ được phần vì lạ chỗ mà cũng phần vì ngủ cạnh Tiêu Chiến nên đâm ra hồi hộp lúng túng, hết lăn qua rồi xoay lại nhưng mọi hành động đều nhẹ nhàng sợ đánh thức anh.
Vương Nhất Bác nằm nghiêng hẳn sang một bên ngắm nhìn góc mặt của Tiêu Chiến, vừa hay ánh trăng ngoài kia chen chút vào cửa sổ rọi sáng mờ ảo, cậu có thể nhìn được phần nào góc mặt thanh tú, khuôn mặt toát lên vẻ tao nhã biểu hiện anh đang tiến vào giấc ngủ an nhàn thoải mái nhất, có lẽ lời anh nói là thật, buông bỏ được chấp niệm sống một cuộc sống bình thường nhưng cũng đồng nghĩa sau này muốn Tiêu Chiến mở lòng ra một lần nữa thì sẽ là điều khó khăn.
Trằn trọc mãi đến nửa khuya cơ thể mới thấm mệt từ từ mà ngủ say đi, trong giấc mơ Vương Nhất Bác thấy một cậu bé nhỏ tuổi đang dẫn Nhất Bác lúc nhỏ đi dạo trên cánh đồng hoa cải dầu, cậu ấy còn đem khung tranh đến bảo đối phương làm kiểu để cậu vẽ một bức cho thật đẹp để tặng cậu sau khi đi đến Hàn Quốc.
Vương Nhất Bác gật đầu là nhất định sẽ giữ gìn kĩ bức tranh này nhưng khi nhìn lên thì thấy một chiếc xe ô tô đang lao đến. "Anh ơi cẩn thận." sau đó thì chuyện như thế nào Vương Nhất Bác cũng không nhớ nữa, chỉ biết rằng trên người cậu toàn là máu.
Trong mơ hồ loạng choạng vội vàng tỉnh giấc, trán lấm lem mồ hôi tuôn ròng rã, Vương Nhất Bác vội sờ bên cạnh nhưng không thấy Tiêu Chiến ở đây. Cậu vứt chăn sang một bên rồi vội chạy xuống nhà, căn nhà trống trơn, Nhất Bác điên tiếc lấy điện thoại gọi cho Tiêu Chiến.
"Tiêu Chiến anh đi đâu rồi?." giọng Vương Nhất Bác gấp gáp hỏi liên tục khi nghe bên đầu dây bắt máy.
"Tôi đi ra tiệm phụ với Chiêu Quân, cậu làm sao vậy?."
Nghe vậy Vương Nhất Bác mới nhẹ lòng, "Em sợ anh đi mất."
"Tôi có làm bánh mì với trứng, sữa bên dưới bếp có giấy ghi chú dán ở đó nữa. Cậu chưa thấy sao?."
Không tìm được anh thì lao đầu bán sống bán sống mà lủi thủi chạy khắp nơi chứ có thời gian đâu mà đi ăn sáng.
"Em thấy rồi, một lát nữa em chạy ra anh."
"Được rồi cậu không cần vội đâu, không nói chuyện với cậu nữa quán có khách rồi."
Tiêu Chiến nói xong thì ngắt máy.
Vương Nhất Bác cũng quăng điện thoại xuống ghế, bước xuống bếp ngồi vào bàn ăn nhìn phần ăn sáng được Tiêu Chiến tận tay làm cho mình bỗng dưng lòng cảm thấy vui phơi phới. Cậu dùng đũa gấp một miếng trứng ốp la ăn thử, bên trên tròng trắng vẫn còn chạy ngược chạy xuôi, bên dưới thì khét đen, Nhất Bác nhăn mặt bèn bỏ đũa xuống uống hết ly sữa kia rồi chạy ra quán phụ Tiêu Chiến.
Đến trưa Vương Nhất Bác làm cho anh một phần cơm cùng đậu hủ sốt cà chua, thịt heo hầm nhừ, canh tàu hủ trứng thêm một phần bánh ngọt. Tiêu Chiến nhìn tất cả món rồi bưng dĩa đậu hủ sốt cà chua lên hỏi tại sao không phải sốt cay mà là cà chua, Vương Nhất Bác mới bảo ăn cay không tốt cho dạ dày của anh. Tiêu Chiến liền bĩu môi, không cay ăn không vào nhưng cuối cùng vẫn phải bị Vương Nhất Bác ép ăn sạch.
"Nhất Bác chắc vài hôm nữa tôi về lại Trùng Khánh."
"Sao vậy? Bên nhà có chuyện gì sao?."
"Mẹ bảo tôi về xem mắt."
Vương Nhất Bác nghe đến liền ho sặc sụa, Tiêu Chiến vội vàng cho cậu ly nước uống đỡ
"Xem mắt cái gì chứ? Mắt anh đâu có bị gì?."
"Mẹ bảo tôi đến tuổi lấy vợ cho nên tìm một người bạn gái."
"Rồi ý anh thế nào?."
"Không biết, đợi về rồi tính sao."
Vương Nhất Bác nghe thêm nhưng không nói gì tiếp tục cắm mặt xuống ăn nhưng không hiểu sao bàn tay cậu lại run rẩy sau đó ôm ngực trái của mình nhăn mặt.
"Nhất Bác làm sao vậy?. " Tiêu Chiến liền đi sang đỡ lấy Vương Nhất Bác đưa lên lầu cho cậu nghỉ ngơi.
"Em không sao. "
"Hay tôi đưa cậu đến bệnh viện. "
Cậu kéo tay áo lại anh thì thào bảo:
"Không cần đâu, em chỉ nhói lên một chút anh không cần lo lắng. Em nghỉ một chút là sẽ khỏi. "
Tiêu Chiến miễn cưỡng gật đầu, "Cậu ở đây nghỉ ngơi nếu thấy không ổn thì gọi tôi. "
Nhất Bác nằm trên giường được đắp chăn cẩn thận rồi nặng nề mà khép chặt đôi mi, lắng tai nghe chờ tiếng cửa đóng lại thì Vương Nhất Bác mới kéo chăn ra mà ngồi dậy ôm lấy lồng ngực trái của mình.
"Kì lạ sao dạo gần đây ngực lại đau như thế?. "
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip