Tuyết rơi tháng 11(8)- Xin lỗi, tôi không nhớ gì cả?

Tuyết rơi tháng 11(8)- Xin lỗi, tôi không nhớ gì cả?

Tiêu Chiến mở cửa đi vào cố gây tiếng động:

"Vương lão sư, cậu vẫn chưa về sao?."

Nghe tiếng động, Lạp Chân Chân buông Vương Nhất Bác ra vội chạy ra ngoài.

Lúc đó, Vương Nhất Bác mới thở phào:

"Cảm ơn anh, Chiến ca."

"Không sao, cô gái đó cậu phải dè chừng, tôi thấy em ấy có thể dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Tôi biết rồi. Mà anh đến đây làm gì?."

"Tôi đến đưa cơm cho cậu, sợ cậu đói."

Tay Nhất Bác nhận lấy hộp cơm, mở nắp ra khói vẫn còn bay nghi ngút, cậu lấy muỗng xúc một miếng ăn liền

"Tôi về rồi ăn cũng được mà, anh đem đến làm gì cho mất công."

"Tuyết giờ rơi dày lắm, cỡ chừng hai ba tiếng sau mới chạy xe được."

"Vậy lúc nãy anh đến đây bằng gì?."

"Tôi...đến bằng taxi."

Vương Nhất Bác nhíu mày, Tiêu Chiến có tật nói dối sẽ không nhìn thẳng vào mắt người khác

"Anh nói xạo."

"À, ờm thật ra là đi được nửa đường, xe lại kẹt mà tuyết rơi càng dày cho nên tôi..."

"Anh đi bộ."

Tiêu Chiến không đáp, Vương Nhất Bác liền biết rằng nói trúng rồi. Cậu tức giận nắm bàn tay anh ôm lấy vào người

"Anh bị ngốc sao? Tay lạnh cóng hết rồi."

"Không sao. Tôi cũng không quá lạnh."

"Thật ra tôi còn có chuyện muốn hỏi."

Vương Nhất Bác nhìn anh nói: "Có chuyện gì anh cứ nói, khách sáo làm gì?."

"Bức tranh kẹp trong sách đặt ở trên kệ, cậu ở đâu mà có?."

Vương Nhất Bác nuốt lấy một ngụm cơm, mắt đảo lia lịa có động thái bắt đầu sợ hãi. Nếu Tiêu Chiến biết rằng chính Nhất Bác là người dọn sạch đồ đạc liên quan đến Sở Thanh mà vứt đi rồi lén mang bức tranh này giấu làm của riêng mình thì Tiêu Chiến nhất định sẽ phẫn nộ có khi còn rồi bỏ rơi cậu.

Cậu ấp úng đáp lại mà không nhìn vào mặt Tiêu Chiến:

"Tôi... tôi vẽ. "

Tiêu Chiến im lặng một hồi lâu mà Vương Nhất Bác cũng chẳng dám nhìn lên xem rằng Tiêu Chiến có thái độ gì. Sau một hồi nét mặt của Tiêu Chiến dãn ra đôi mắt không chút gợn sóng tưởng như mặt hồ yên ả mà nào ngờ sắp có phong ba bão táp kéo đến nhưng chỉ là chưa phải lúc, anh từ tốn đáp:

"Vậy sao?. "

"An.. anh không hỏi gì nữa sao?. "

"Tôi tin cậu mà, chẳng có gì để cậu lừa dối tôi cả, có đúng không?. "

Vương Nhất Bác dường như bị đánh trúng vào tim đen rồi nên chỉ im lặng ăn cho xong phần của mình. Xong xuôi, Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến ra ngoài quả nhiên tuyết vẫn còn rơi dày lái xe rất nguy hiểm, Tiêu Chiến đề nghị ngồi xuống ghế kia chờ một lúc nữa Vương Nhất Bác đồng ý đi theo anh

Mãi một lúc sau Tiêu Chiến mới cất giọng hỏi:

"Nhất Bác?. "

Cậu quay đầu nhìn sang Tiêu Chiến, đôi mắt chứa đầy muộn phiền nhìn quanh cảnh trắng xoá ngoài kia mà lòng chứa đầy tâm tư, trái ngang có những chuyện mà đến bây giờ mơ hồ vẫn chưa thể làm rõ hết mà cả Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác là cũng là kẻ bị hại, một vở kịch bi hài.

"Làm sao vậy?. "

"Cậu có phải đã nhận lầm tôi với ai rồi không?. "

Hô hấp không thông khi nghe Tiêu Chiến nhắc đến chuyện này Vương Nhất Bác đột nhiên chột dạ. Nếu nói cho Tiêu Chiến biết cậu tiếp cận anh có lí do là vì muốn báo ơn năm xưa đã từng cứu mạng mình thì liệu rằng anh có tin không? Nhưng có tin hay là không Vương Nhất Bác cũng phải nói, chuyện này cũng không thể giấu nhẹm hoài được.

Vương Nhất Bác hít một hơi sâu, bàn tay rộng lớn nắm chặt đôi tay đang lạnh ngắt kia của Tiêu Chiến thừa cơ mà cho vào túi áo khoác.

"Chuyện bắt đầu từ 13 năm trước, có một cậu bé bị người khác đẩy ra trước xe đang chạy, nó không biết phải làm sao nó chỉ biết đứng đó nhìn bóng tối nhìn chiếc xe không phanh lao vùn vụt tới, nó sẽ chết. Nhưng rồi có một anh bạn đến và đẩy nó ra khỏi sự nguy hiểm nhưng rất tiếc anh ấy lại bị xe tông. Cậu bé kia bị gia đình đem sang nước ngoài và với người ân nhân ấy cũng không còn chút liên lạc. "

"Vậy sao?. "

"Mười ba năm sau, tôi tìm được rồi, tôi đã tìm được anh ấy, nhất định tôi sẽ bảo vệ anh. "

Tiêu Chiến chỉ tay vào mặt mình: "Là tôi sao?. "

Nhất Bác gật đầu:"Tôi đã điều tra qua rồi gia đình gốc gác của anh đều phù hợp với những lời mẹ tôi đã kể, anh chính là người năm đó đã cứu tôi, cảm ơn anh tiểu Tán.

"Tôi phải cảm ơn trời vì tai nạn năm đó anh đã không sao. Tôi cứ sợ lần này về là không tìm được anh nữa."

"Tôi không phải tên Tiêu Chiến sao?. "

"Tuy tôi không biết tại sao lại như thế? Có thể là biệt danh lúc nhỏ của chúng ta thôi."

Tiêu Chiến cảm thấy không thuyết phục vội chối lẫy:

"Nếu như cậu nhận nhầm thì sao? Trên đời này thiếu chi người..."

"Có phải mẹ anh tên Lam Nhạc không? Ba mẹ anh hiện đang sống ở Trùng Khánh. Năm 13 tuổi anh bị tai nạn có đúng không?."

"Khoan đã, làm sao cậu biết?."

"Tôi đã nói rồi là vì năm đó anh cứu tôi, tôi nghĩ có thể vì tai nạn đó nên anh mới bị mất trí nhớ. Sợi dây chuyền anh đang đeo..."

Tiêu Chiến lấy sợi dây chuyền trên cổ kéo ra ngoài, ngón tay chỉ vào nó hỏi: "Là cái này sao?."

"Đúng vậy, là sợi dây chuyền mẹ lúc 7 tuổi mẹ đã đặt biệt làm cho tôi nhân dịp sinh nhật, là tự tay đặt làm riêng tuy nó không đắt tiền nhưng không thể làm lại cái thứ hai giống hệt, tôi rất trân quý và luôn mang nó bên người. Bây giờ nó lại nằm trên người anh chỉ có cách lí giải là năm đó vì anh cứu tôi nên sợi dây đó có thể rơi trong lúc đó."

Vương Nhất Bác nói cũng có cái đúng của nó, thật sự mười ba năm trước anh từng bị một vụ tai nạn liên quan đến xe cộ nhưng chân tướng ra sao sự thể thế nào thì Tiêu Chiến cũng không còn nhớ rõ nữa, chỉ biết rằng sau trận đó gia đình anh cũng chẳng còn êm ấm nguyên vẹn như xưa nữa, bây giờ ba Tiêu sống ở bên nhà nội, anh và Tiêu Mặc thì sống với mẹ trong căn nhà cũ ngày xưa.

Bàn tay Tiêu Chiến rút khỏi túi áo của Nhất Bác, ngửa cổ nhìn tuyết rơi, cúi đầu nhìn tuyết trắng, trước mắt đều là ánh đèn chẳng có chút gì gợi nhớ cho Tiêu Chiến ở quá khứ mười ba năm trước cả.

"Xin lỗi, tôi không nhớ được. "

"Có thể là do di chứng năm đó, sau này anh cứ ở bên cạnh tôi, tôi sẽ chăm sóc cho anh. "

"Nhất Bác xin lỗi, tôi..."

"Không sao, từ từ sẽ nhớ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip