Vương lão sư(3)- Không nhớ tôi sao!
Tiêu Chiến ngạc nhiên muốn hỏi rằng quán ăn đó thấy nhiều tiền quá xài không hết hay sao mới thuê nhân viên mới số tiền đó, lương một tháng ở công ty anh cao nhất cũng chỉ bốn ngàn tệ mà thôi nưng vẫn bạt mạng làm cho những kẻ đó.
Tiêu Chiến cúi đầu cảm kích nói ngày mai sẽ đến thật sớm để làm việc.
Vương Nhất Bác nghe xong cũng không nói gì thêm gật đầu chào tạm biệt mà lên xe rồi theo hướng nhà mà chạy về. Vương Nhất Bác sau khi từ Hàn Quốc về đã mua hẳn một căn nhà riêng vì cậu vốn thích không gian riêng tư và không muốn phiền phức đến ai nhất là có một cô gái thường xuyên đến quấy rối Vương Nhất Bác.
"Mau về nhà đi." Vương Nhất Bác về đến nhà đã nghe tiếng tivi inh ỏi, đống vỏ hướng dương bày bộn trên bàn, cậu cau mày lại khó chịu vừa nói vừa xỏ dép vào xanh dương vào chân đi đến
Vương Chiêu Quân năm nay đã 19 tuổi, là con riêng của ba cậu cũng coi như là anh em cùng cha khác mẹ với Vương Nhất Bác. Mới đầu hai anh em cũng chẳng ưa nhau lắm nhưng vì năm lớp 12 Vương Chiêu Quân bị một đám người chặn đường trêu ghẹo mà Vương Nhất Bác là người xông ra đánh đuổi bọn chúng cho nên từ việc đó thì hai anh em mới thuận hòa hơn.
"Anh nói chuyện với em của mình như thế sao?."
"Ngày mai có một người tên Tiêu Chiến xin làm ở quán ăn, em cứ cho vào và nói lương tháng hai ngàn tệ."
Vương Chiêu Quân nói to:
"Hai ngàn tệ. Vương Nhất Bác não anh có vấn đề rồi sao? Hai ngàn tệ anh biết bao nhiêu không? Một tháng em cũng chỉ kiếm được hơn sáu ngàn mà anh lại bắt em trả lương cho nhân viên như thế thà anh bắt em dọn tiệm luôn cho rồi." Vương Chiêu Quân không chịu được quăng luôn bịch bánh đang ăn dở xuống bàn
"Hai ngàn tệ đó cứ lấy tiền trong tài khoản của anh, em đừng nói gì để anh ấy nghi ngờ là được."
Vương Chiêu Quân phủi tay vì dính vài cặn bánh vừa ăn xong đi đến trước mặt Vương Nhất Bác trầm trộ mà thán phục:
"Cha, Vương lão sư nhà ta một tháng kiếm được năm vạn nên chê tiền quá nhiều mà bao nuôi luôn người ngoài như thế?."
Vương Nhất Bác quay mặt sang hướng phòng ngủ:
"Chuyện đó em không cần biết cứ làm theo lời anh là được."
"Được rồi, anh hai của em làm chuyện gì cũng có lí do, lần này em giúp anh vậy, cũng khuya rồi em về trước. Anh khi nào rảnh nhớ qua thăm ba, ba nhớ anh lắm."
"Anh biết rồi."
Vương Chiêu Quân với tay lấy túi xách vẫy tay chào tạm biệt Vương Nhất Bác rồi đi về.
Thời điểm Vương Nhất Bác bước ra từ phòng tắm đã là ba mươi phút sau đó, trên người cậu diện mỗi áo thun cùng với quần sọt. Vương Nhất Bác ngồi lên giường rót một ít rượu vào ly rồi uống cạn một hơi, tay lấy ví trong túi quần ra. Cậu mở chiếc ví, bên trong có một tấm hình hai cậu nhóc đã chụp chung với nhau năm Vương Nhất Bác 7 tuổi thì cậu bạn kia đã được 11 tuổi.
"Cậu không nhớ tôi rồi Tiêu Tán."
Vương Nhất Bác nâng tay uống thêm một ly rượu đầy, chất lỏng màu đỏ nóng sền sệt chảy xuống yết hầu nhọn đang chuyển động lên xuống kia, uống xong mấy ngụm chát ngắt kia mà bản thân vẫn không thể nào khá khẩm hơn mấy. Vương Nhất Bác không thể nào không nhớ đến cái chuyện của năm đó, nếu năm đó không xảy ra tai nạn thì có lẽ cậu và Tiêu Tán bây giờ vẫn vui vẻ cùng nhau thực hiện ước mơ của cuộc đời mình.
Thời điểm mà Vương Nhất Bác tỉnh dậy sau một cơn ác mộng dài đã là bảy giờ sáng của ngày hôm sau, cậu nhớ đến chuyện đã hứa với Tiêu Chiến mà gấp rút thay quần áo chạy đến quán ăn. Thường ngày Vương Nhất Bác sáng không làm gì cho đến tối thì đi dạy ở trung tâm vậy mà một tháng tiền lương cũng gấp mấy lần so với việc mở tiệm quán ăn nhưng dù sao cũng là ước mơ của Vương Chiêu Quân. Sau khi tốt nghiệp ra trường thì không theo đuổi tiếp con đường đại học mà xin ba mở một quán ăn với tay nghề của mình chẳng mấy chốc mà nó trở nên đông dúc như thế. Hóa ra con cháu họ Vương người nào cũng có tài.
Tiêu Chiến ở ngày làm đầu tiên đến sớm hơn mười lăm phút trước khi quán mở cửa, anh xoăn tay áo lên đến khuỷu tay chuẩn bị cho công việc của mình
Tiêu Chiến quay sang hỏi Vương Chiêu Quân:
"Cậu nhóc kia hôm nay không đến sao?."
"Cậu nhóc." Vương Chiêu Quân không rõ, ngoài Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác lĩnh về thì còn ai mà cô thuê về làm việc nữa hay sao?
"Là cậu nhóc có mái tóc màu xanh hình như tên là Vương..."
"Là Vương Nhất Bác."
"Đúng là cậu ấy, hôm nay Nhất Bác không đến làm việc sao?."
Vương Chiêu Quân đợi một lúc mới hiểu chuyện này ra sao? Thì ra là Tiêu Chiến hiểu nhầm Nhất Bác thành người làm trong quán ăn này nên anh mới hỏi cậu rằng quán đãi ngộ nhân viên có tốt hay không? Lúc trước Vương Chiêu Quân cũng thắc mắc rằng làm sao hai người này có thể quen được nhau mà biết đến quán ăn Bác Quân này nhưng bây giờ cô cũng mò ra được bảy phần. Chỉ có điều Vương Chiêu Quân đoán người này thật sự rất ngốc, không phải nhìn được tên bảng hiệu rồi sao, là Bác trong Nhất Bác, Quân trong Chiêu Quân
Đang định không biết có nên giải thích rằng Nhất Bác không phải người làm việc trong đây hay không vì cậu ta không vui thì mới đến đây nên làm sao biết hôm nay Vương Nhất Bác có đến hay không?
Vương Chiêu Quân thấy Vương Nhất Bác đi từ ngoài vào:
"Anh ấy đến rồi hai người nói chuyện với nhau đi."
Tiêu Chiến quay sang nhìn Vương Nhất Bác:
"Cậu đến trễ nửa tiếng, trừ lương."
Vương Nhất Bác đần cả mặt, bật cười:
"Được, tùy anh."
Vương Chiêu Quân thật sự có nhìn lầm không? Tên anh hai mặt liệt của cô bây giờ lại cười với một người không thân hay sao?
Vương Nhất Bác đi sâu vào cất đồ đạc lại trong cùng, xắn tay áo cao lên một chút rồi đợi khách vào đem thực đơn đến để họ gọi món, đều là món bình dân với người Bắc Kinh không xa hoa mỹ vị, thích hợp cho thực khách nước ngoài hay người nào muốn đổi gió.
Ba bữa sáng trưa chiều đều là thực đơn khác nhau, Tiêu Chiến thầm cảm thán cô chủ quán này chỉ mới nhiêu đó tuổi mà có thể trong một năm mà gầy dựng được như vậy.
Buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều lần lượt gồm cơm sáng, cơm trưa và cơm chiều.
Nếu buổi sáng ai muốn mang đi gồm có một phần cháo quẩy, bánh bao hấp, bánh mì đều được.
Lẩu uyên ương.
Cà tím xào cay
Sủi cảo.
Đậu phụ thối.
Bánh mì kẹp thịt.
Mì hoành thánh
Thịt hầm nhừ.
Nghe tên liền nghĩ đến món ăn, không xa hoa văn vẻ như ở nhà hàng đó là điểm đặc trưng của quán Bác Quân.
Hồ lô ngào đường
Tào phở.
Bánh ngọt.
Mì lạnh, mì nóng hay mì gói đều đủ tất.
Tiêu Chiến nhìn sơ qua một lượt để ghi nhớ hết tất cả món ăn, dù là ít món nhưng mỗi món đều có đặc trưng riêng không pha lẫn đâu được, cho nên mỗi lượt gọi món đều là rất nhiều.
Anh lúc này mới có dịp nhìn kĩ cách trang trí quán ăn, cũng chẳng có gì là nổi bật, hèn gì nó lại chìm giữa cái trung tâm Bắc Kinh lộng lẫy này mặc dù món ăn trong quán đều được người địa phương ưa chuộng. Cả quán gồm có ba dãy quán, mỗi dãy đều bốn đến năm bàn ăn được bày trí ngay ngắn xen kẽ nhau, trên bàn tròn là một tấm vải màu xám khói bên trên trang trí thêm một chậu hoa thay đổi loại hoa theo từng ngày, hôm nay là hoa hồng, nhắc mới nhớ nay là ngày Valentine. Ngày mà các cặp tình nhân tặng hoa cho nhau để chứng minh mối tình của mình, Tiêu Chiến hôm nay cũng có một nhánh hoa hồng tặng cho một người.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip