Quyển 1 [Chương 4] Thuận theo tự nhiên?
Tiểu hồ ly tỉnh lại trong một căn phòng sạch sẽ, vết thương lớn nhỏ trên người cũng đã được ai đó xử lý qua một lượt. Đột nhiên cửa phòng bị đẩy mở, một thân ảnh bạch y anh tuấn ngược sáng bước vào. Tiêu Chiến nhìn qua người trên giường không nóng không lạnh hỏi:
- Tỉnh rồi à?
Tiểu hồ ly lười nhác"ừm"một tiếng, Tiêu Chiến đi đến bên bàn rót cho anh một ly trà nhạt hỏi:
- Thân thể ngươi thế nào rồi.
Anh nhận lấy trà, uống một chút mới đáp:
- Không sao, vết thương nhỏ ấy mà.
Tiêu Chiến lườm anh một cái, cũng không nói thêm gì khiến tiểu hồ ly hơi tò mò:
- Ngươi không định hỏi ta gì à?
Tiêu Chiến im lặng một chốc mới nói:
- Đúng là có vài chuyện nhưng nếu ngươi không muốn nói ta cũng không nhất thiết phải hỏi.
Tiểu hồ ly cười nói:
- Ngươi không nói làm sao ta biết ngươi muốn hỏi gì.
Tiêu Chiến ngồi vào một chiếc bàn cách đó không xa tự rót cho mình một ly trà nhỏ:
- Được, vậy ta hỏi ngươi. Ngươi rốt cuộc có thân phận như thế nào? Vì sao lại cố ý muốn tiếp cận ta?
Tiểu hồ ly tựa hồ không mấy bất ngờ với câu hỏi của y, thành thật đáp:
- Ta tên là Hạ Tinh Vũ, là người của cửu vĩ hồ tộc. Không phải là ta cố y che giấu thân phận chẳng qua lúc trước nguyên khí tổn hại quá nặng nên tạm thời biến thành bộ dạng này.
Dừng một chút anh mới tiếp tục:
- Còn về lý do ta tiếp cận ngươi có chút hoang đường, nói ra chỉ sợ ngươi cũng không tin ta...
Tiêu Chiến đặt ly trà xuống bàn, hơi nhướng mày, Hạ Tinh Vũ cười khổ một tiếng nói:
- Ta nói sự thật, tin hay không thì tùy ngươi. Ban nãy ta có nói lúc trước ta bị thương nặng, chính là lúc đó được kiếp trước của ngươi cứu một mạng nhưng khi ấy ta lại... Nói chung lão tử nợ ngươi một mạng cảm thấy cực kỳ khó chịu nên muốn tìm cơ hội trả lại cho ngươi. Ngươi cũng đừng nghĩ đến việc đuổi ta đi, cái gì mà cứu người không cần hồi đáp, hừ!
Người này nói xong một tràn thì cảm thấy hơi khát nhìn nhìn Tiêu Chiến:
- À, cái đó... Phiền ngươi rốt giúp ta một ly trà đi.
Tiêu Chiến cảm thấy hơi buồn cười nhưng vẫn rót một ly trà nhỏ đưa anh, không hiểu vì sao đối với ngươi ngày y lại không sinh ra bất kỳ cảm thấy bài xích nào, ngược lại còn có chút thân cận khó hiểu.
Hạ Tinh Vũ nhận lấy ly sứ nhỏ uống một hơi cạn sạch, chợt dưới chăn bông mềm mại đột nhiên phồng lên một cục tròn nhỏ, trên đầu anh cũng mọc thêm hai cái tai hồ ly trắng muốt. Tiêu Chiến tưởng vết thương của anh có vấn đề, lo lắng hỏi:
- Làm sao vậy? Vết thương của ngươi...
Hạ Tinh Vũ chui vào chăn hình như hơi khó chịu cắt lời y:
- Không sao, linh lực ta không đủ để duy trì nhân hình nên mới như vậy.
Tiêu Chiến cũng đang thắc mắc vấn đề này, lúc bắt mạch cho tiểu hồ ly y đã phát hiện ra điểm bất thường. Đan điền của người này trống rỗng, bên trong chỉ có một ít linh lực chống đỡ tạm thời dường như lúc nào cũng có thể vỡ nát. Tiêu Chiến cũng không tiện hỏi anh, chỉ nhẹ đặt tay lên trán độ cho anh chút linh lực sau đó cũng rời đi. Hạ Tinh Vũ nghe tiếng đóng không nhịn được thở dài một hơi, trong chăn mềm tự ôm lấy mấy cái đuôi bự xù lông của mình trầm tư suy nghĩ.
*****
Mấy ngày nay Vương Nhất Bác luôn cố ý tránh mặt Tiêu Chiến, khi đứng trước mặt y cậu không có cách nào kiềm chế được xao động trong lòng, nên quyết định tránh mặt sư tôn một thời gian. Cậu không có dũng khí đối mặt với phần tình cảm này, muốn nhân lúc nó chỉ mới chớm nở mà chôn giấu thật sâu trong trái tim. Biết đâu qua một khoảng thời gian lại có thể quên được y, quên đi thứ cảm giác không nên có này.
Tiêu Chiến cũng cảm thấy cậu có chút kì lạ nhưng y cũng không để ý nhiều chỉ cho là cậu vẫn chưa quen việc mình xuất quan, qua một khoảng thời gian liền ổn. Nhưng hơn một tháng trôi qua, vẫn chẳng có gì thay đổi, Tiêu Chiến không nhịn được gọi Vương Nhất Bác đến hỏi thử một chút:
- Ngươi dạo gần đây có tâm sự gì à?
Vương Nhất Bác đầu tiên là kinh ngạc sau đó là lo sợ, giả vờ cười nói:
- Đệ tử không có, đa tạ sư tôn quan tâm.
Tiêu Chiến ôn nhu xoa đầu cậu cười nói:
- Ngươi là đệ tử của ta, đương nhiên ta phải quan tâm ngươi, nếu trong lòng ngươi có khúc mắc cứ nói với ta, nếu được vi sư sẽ giúp ngươi giải đáp.
Vương Nhất Bác đắng đo một hồi, cuối cùng chậm rãi nói:
- Thật ra đệ tử... Đệ tử....
Cậu còn chưa nói được gì khuôn mặt nhỏ đã ngẹn đến đỏ bừng, Tiêu Chiến trông mà buồn cười nhưng không dám cười thật, sợ cậu giận sẽ không chịu nói nữa thì hỏng. Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng lấy hết dũng khí lí nhí nói:
- Ta... Đệ tử lỡ thích phải một người không nên thích, phải làm sao ạ?
Tiêu Chiến không nhịn được phụt một tiếng cười lớn:
- Haha... Ta... Phụt... Xin lỗi...
Vương Nhất Bác vừa xấu hổ vừa giận khẽ kêu:
- Sư tôn!!
Tiêu Chiến biết mình vừa thất thố lập tức thu lại ý cười, muốn vớt vát lại chút hình tượng sư tôn uy nghiêm nói:
- Trên đời này không có người nên hay không nên thích, chỉ có người đáng hay không đáng thích. Nói vi sư nghe một chút, ngươi thích ai vậy?
Vương Nhất Bác xấu hổ cuối gằm không nói lời nào, lát sau mới hỏi lại y:
- Nhưng nếu người đó có thân phận không thích hợp, ta vốn không nên thích y, vậy phải làm sao đây?
Tiêu Chiến nghiêm túc lại suy tư một hồi cuối cùng đưa ra kết luận:
- Vậy cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên đi.
Vương Nhất Bác lặp lại lời y:
- Thuận theo tự nhiên?
Tiêu Chiến cười cười xoa đầu cậu:
- Đúng vậy, ngươi cứ như bình thường mà đối xử với người đó, biết đâu qua một thời gian ngươi lại phát hiện ra đó chỉ là cảm xúc nhất thời.
Vương Nhất Bác lắc lắc đầu:
- Không phải, ta thật sự rất thích y.
Tiêu Chiến ôn nhu nói:
- Được được, ngươi cũng không cần quá cưỡng ép bản thân, như vậy tâm cảnh sẽ xao động không vững, dễ sinh ra tâm ma.
Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu mấy cái nói:
- Đệ tử hiểu rồi ạ, đa tạ sư tôn chỉ giáo.
Thật ra Tiêu Chiến cũng không rành chuyện này, nãy giờ cũng chỉ nhắm mắt nói bừa, y đã yêu bao giờ đâu mà biết. Tiêu Chiến cũng không rõ cậu đã hiểu ra cái gì nhờ lời chém gió của mình, chỉ hơi mỉm cười:
- Hiểu là tốt, sau này có chuyện gì cứ nói với vi sư, không được chơi trò tránh mặt với ta nữa có biết chưa.
Vương Nhất Bác ngoan ngoãn gật gật đầu:
- Vâng!
Quả nhiên, qua hôm sau thái độ Vương Nhất Bác đối với y đã trở lại như bình thường, hoặc có thể nói là ân cần hơn không ít. Lại nói thương thế của Hạ Tinh Vũ đã khỏi gần hết, nhưng linh điền như cũ vẫn trống rỗng một mảng.
Hạ Tinh Vũ chậm rãi bước xuống giường, khuôn mặt anh tuấn vì bị thương mà có chút tiều tụy. Hạ Tinh Vũ vốn là một người thích chạy nhảy thế mà hơn cả tháng nay chẳng rời khỏi phòng nữa bước, anh sắp chán chết rồi. Vừa nghe Tiêu Chiến nói cơ thể đã không còn gì đáng ngại liền không nhịn được muốn ra ngoài phơi nắng một chút.
Khoảng thời gian này độ chừng cũng sắp cuối năm, từng bông tuyết xinh đẹp nhẹ điểm lên mái tóc anh, Hạ Tinh Vũ đưa tay vốc một nắm tuyết lớn ném về phía Tiêu Chiến đang đi đằng sau. Tiêu Chiến lách người nhanh nhẹn tránh được công kích nhưng bên tóc mai vẫn vương một chút tuyết trắng. Hạ Tinh Vũ cười đến sắp chảy nước mắt, Tiêu Chiến tức giận trừng anh một cái lập tức phát động công kích trả thù. Anh vốn có phòng bị thuận lợi né sang một bên tránh được một quả cầu nhỏ xé gió bay tới. Nhất thời trong khoảng sân nhỏ dấy lên tinh phong huyết vũ, hai người thân thủ đều không tồi, trong tình huống không dùng đến nội lực có thể miễn cưỡng so chiêu, chẳng qua Hạ Tinh Vũ thương thế vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, rất nhanh đã rơi xuống thế hạ phong.
Vương Nhất Bác và Đại Bạch mới từ giảng đường quay về muốn đến xem thử tình hình của tiểu hồ ly thì vô tình chứng kiến một màn gà bay chó sủa này nhất thời ngẩn ra.
Tiêu Chiến cả người bám đầy tuyết, khuôn mặt anh tuấn hơi ửng hồng nở nụ cười tựa nắng sớm. Hạ Tinh Vũ cũng không khá hơn y bao nhiêu, cả người lăn dưới nền tuyết trắng thở dốc, mắt ngậm ý cười. Có thể nói là mỹ cảnh nhân gian.
Vương Nhất Bác:
- "..."
Đại Bạch:
-"..."
Tiêu Chiến:
-"..."
Hạ Tinh Vũ không để ý, ném một quả cầu tuyết tròn nhỏ về phía hai người mới tới trở người đứng dậy cười hỏi:
- Chơi cùng không?
Đại Bạch hào hứng nhập cuộc, nhất thời ánh trắng bay khắp sân viện nhỏ. Vương Nhất Bác ban đầu muốn ngăn mọi người lại nhưng sau khi bị dính mấy phát đạn lạt cũng không nhịn được lao vào cuộc hỗn chiến. Kết quả tối hôm đó ngoại trừ Tiêu Chiến có tu vi cường đại chống đỡ và Đại Bạch vốn sống ở nơi cực hàn thì hai người còn lại đều ngã bệnh sốt cao, thế là xuất hiện cảnh tượng Thất Sát tông chủ nữa đêm nữa hôm chạy tới Thiên Thảo tông "mời" Phan Trí Viễn đến xem bệnh.
Phan Trí Viễn nén lại xao động muốn đánh người, bắt đầu xem mạch cho Hạ Tinh Vũ trước, lúc này hắn mới hơi kinh ngạc nhìn sang Tiêu Chiến đứng bên cạnh thấy y khẽ lắc đầu cũng không dám hỏi nhiều nói:
- Chỉ là cảm phong hàn bình thường thôi, lát về ta sẽ kêu đệ tử mang thuốc tới.
Dứt lời liền đứng dậy muốn về, Tiêu Chiến vội ngăn hắn lại, chỉ về phòng bên cạnh nói:
- Sư huynh chậm chút, vẫn còn một đứa.
Phan Trí Viễn lộ vẻ mặt ghét bỏ đi theo Tiêu Chiến sang phòng bên cạnh, trên giường là một thiếu niên anh tuấn an tĩnh, nhìn qua hình như đã ngủ rất say. Phan Trí Viễn cẩn thận để bản thân không gây ra tiếng động quá lớn, đi đến bên giường giúp cậu xem mạch nhưng khi ngón tay còn chưa chạm vào Vương Nhất Bác đã tỉnh đem cả người cuộn thành một cục tròn lăn đến một góc, cảnh giác nhìn hắn.
Phan Trí Viễn đen xì mặt, Tiêu Chiến ngượng ngùng cười làm lành:
- Sư huynh đừng nóng, đừng chấp nhặt với trẻ con.
Lần này tới lượt Vương Nhất Bác đen mặt:
- Ta không phải trẻ con.
Tiêu Chiến lập tức dỗ y:
- Được được, ngươi không phải trẻ con, mau lên để sư thúc xem mạch đi.
Vương Nhất Bác vẫn không nhúc nhích lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói vì bệnh mà có hơi khàn khàn, ngược lại có chút giống đang làm nũng:
- Không muốn!
Tiêu Chiến khó hiểu:
- Chỉ là bắt mạch thôi, ngươi đừng có nháo.
Vương Nhất Bác càng bịt kín chăn lại chỉ để lộ ra đôi mắt đen láy:
- Đệ tử chỉ là cảm phong hàn uống chút thuốc là khoẻ lại, không cần phải xem mạch.
Phan Trí Viễn mệt mỏi nhìn hai thầy trò nhà này một cái, không nhịn được nói:
- Hai người cứ tiếp tục, ta muốn về ngủ tiếp.
Tiêu Chiến bất đắc dĩ nhìn Vương Nhất Bác trên giường, cười cười:
- Sư huynh, để ta tiễn huynh.
Sau khi xác định hai người nọ đã rời đi Vương Nhất Bác mới thả lỏng thở dài một hơi. May mà cậu tỉnh lại kịp thời không thì có lẽ đã bị lộ rồi.
--------------------------------------------------
Giải thích một chút, Phan Trí Viễn là tông chủ Thiên Thảo tông, lục sư huynh của Tiêu Chiến.
Mình viết truyện vẫn còn nhiều thiếu sót, có gì mọi người cmt góp ý cho mình nhé! Cảm ơn❤️.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip