1

Lee Minhyeong nhìn chằm chằm vào bồn hoa bên cạnh hành lang, bên trong đó có một thế giới tách biệt.

Cành và dây leo của hoa hồng tạo nên một rừng gai dày đặc, em bướm đã chết trên mạng nhện, xác của nó rơi xuống đất, ẩm ướt và tối tăm, nằm ở nơi không có ánh nắng mặt trời. Những con kiến ​​bu quanh đôi cánh mỏng bị gãy, xé xác con bướm rồi mang chúng vào sâu trong bụi gai theo từng nhóm.

Em hơi cúi đầu xuống để nhìn rõ hơn, nhưng sau lưng lại vang lên tiếng mở cửa.

Một thiếu niên có nước da trắng nõn và có vẻ trầm lặng từ trong văn phòng bước ra, nhìn em bằng đôi mắt tựa như Lee Minhyeong không xứng để có được một ánh nhìn. Tuy cổ cậu ta đeo vòng cố định nên khó mà quay đầu lại hoàn toàn, nhưng cậu ta vẫn nhìn chằm chằm em với ánh mắt giận dữ.

Lee Minhyeong đi theo cánh cửa hé mở và nhìn thấy trưởng quản học sinh đang ngồi bên chiếc bàn to lớn và sang trọng quá mức. Phía trước bàn có hai cái ghế, một người mặc vest đen ngồi một chiếc, chiếc ghế còn lại thì để trống, và Lee Minhyeong biết rằng đã đến lúc em phải đối mặt.

Em bước vào phòng trưởng quản học sinh, đóng cửa lại và ngồi vào chiếc ghế trống trong khi lén nhìn người ngồi bên phải mình. Khi nhìn với khoảng cách gần, có những đường kẻ sọc mỏng trên bộ vest đen và chiếc cà vạt màu đỏ sậm được thắt dưới cổ áo sơ mi trắng. Nhưng Lee Sanghyeok đang nhìn trưởng quản học sinh, không để ý sự đến gần của em.

Quần áo dù có trưởng thành và sang trọng đến đâu cũng không thể che giấu được khuôn mặt trẻ trung đó. Kể từ khi Lee Minhyeong bị mời gặp phụ huynh lần đầu tiên, luôn có người hỏi em rằng đây có thực sự là chú của em không?

Thực ra...quan hệ của bọn họ hơi xa vời.

Lee Sanghyeok là đồng nghiệp cũ và cũng là đàn em của anh trai Lee Minhyeong, do có mối quan hệ gần gũi trong công việc nên anh rất thân thiết với gia đình em. Sau này Lee Minhyeong mới biết, để có địa vị cao ở nơi làm việc thì việc giao tiếp xã hội càng không thể tránh liên hệ tới gia đình bên ngoài, có lẽ đến lúc đó em mới thực sự nhận ra anh Sanghyeok xuất sắc đến mức nào. Cho đến một dịp Tết Nguyên đán, anh trai em phát hiện ra trong cây phả hệ rằng Lee Sanghyeok là họ hàng xa của nhà Lee, và cũng là chú của Lee Minhyeong theo gia phả. Từ đó trở đi, anh ấy lại càng gắn bó với gia đình em, gần như không thể tách rời.

Dù vậy, việc nhờ Lee Sanghyeok đến trường sẽ là điều khó tin đối với mọi người. Trưởng quản học sinh không tin rằng chàng trai trẻ trông có vẻ ngoài đôi mươi này lại là cha mẹ của em. Nhờ Lee Sanghyeok bình tĩnh kể ra hàng loạt thông tin cá nhân về Lee Minhyeong, đồng thời khẳng định mình có thể đại diện cho bố mẹ em. Tất cả cũng là do Lee Minhyeong thậm chí không chần chừ mà điền thông tin liên hệ của chú vào giấy, sau này nếu em bị gọi phụ huynh đến trường thì sẽ là Lee Sanghyeok đến. Minhyeong luôn cảm thấy người chú xa cách của mình và em có mối liên hệ tâm linh khó hiểu nào đó.

Trưởng quản học sinh đang tố cáo hành động của em, nhưng trong thâm tâm Lee Minhyeong chưa bao giờ rời mắt khỏi người bên cạnh.

"Lee Minhyeong trêu chọc học sinh khác và nói rằng cậu ấy 'phẫu thuật triệt sản'!"

Khi nghe thấy từ "phẫu thuật triệt sản", Lee Sanghyeok khẽ nhếch mép nhưng nhanh chóng mím môi và kìm lại.

"Cậu cảm thấy đây là chuyện buồn cười à?" Trưởng quản học sinh ngay lập tức bất mãn nhấn mạnh: "Cậu có biết một thiếu niên mười bốn tuổi nhạy cảm đến mức nào không? Hiện tại cả trường đang trêu chọc cậu ấy và nói cậu ấy đã 'phẫu thuật triệt sản' !"

"Tôi xin lỗi", Lee Sanghyeok hắng giọng và tỏ ra vẻ trầm lặng không phù hợp với lứa tuổi của mình, "Trò đùa này rất không phù hợp, thậm chí còn vô cùng tệ hại. Nhưng chúng ta không thể dùng ác ý của người lớn để suy xét trẻ con. Minhyeong có nuôi một con chó con ở nhà. Người bạn đó-" anh ngập ngừng, "cái nẹp cổ của cậu ấy khiến Minhyeong liên tưởng đến con chó ở nhà nên mới bất cẩn nói thế thôi. Chứ không phải là cố ý giễu cợt đâu, phải không Minhyeong?"

Vừa nói, anh vừa quay sang trái, đối diện với đôi mắt của Lee Minhyeong, nở nụ cười ân cần như một người lớn kiểu mẫu. Nhưng Lee Minhyeong lại nhìn đi chỗ khác, cúi đầu và không trả lời.

Tất nhiên, chẳng ai trong văn phòng này sẽ bắt ép Minhyeong lên tiếng, bởi vì họ chẳng quan tâm đến lý do thực sự của em.

"Tôi nghĩ trước hết Minhyeong phải xin lỗi cậu bạn này. Vừa rồi ông đã nhắc đến đây là học sinh lớp dưới. Sau này Minhyeong cũng sẽ là học sinh cuối cấp và chăm sóc cậu ấy trong học tập cũng như cuộc sống học đường. Đứa trẻ này đôi khi nói chuyện không tốt lắm nhưng lại rất nhiệt tình, nếu giữ sự lạc quan và đối xử chân thành thì bọn họ sẽ sớm xóa bỏ những hiểu lầm và trở thành những người bạn thực sự thôi."

Và cho đến khi kết thúc buổi họp, không ai hỏi Lee Minhyeong thêm một lời nào nữa.

Khi bọn họ bước ra khỏi phòng thì đã tan trường hơn một tiếng, chỉ còn lại một số ít học sinh trong trường để tham gia các hoạt động câu lạc bộ, học kèm và hẹn hò.

Lee Minhyeong đeo cặp đi sau lưng chú trẻ, ở trường cấp hai công lập bình thường, việc có người mặc trang phục sang trọng xuất hiện đã là điều khá bất thường rồi chứ đừng nói đến việc đi theo người đó tới một chiếc ô tô đắt tiền. Lee Minhyeong dường như có thể nghe thấy tiếng thì thầm của các bạn nữ cùng lớp. Em mở cửa xe, ném cặp sách vào trong, liếc mắt phát hiện ra bó hoa ở ghế sau. Sau đó, em đóng cửa lại và ngồi vào ghế lái phụ ở phía trước.

Lee Sanghyeok khởi động xe, rẽ vào con đường bên cạnh cổng rồi lái xe rời khỏi trường.

"Em không muốn làm bạn với cậu ta." Khi xe đi vào đường lớn, Lee Minhyeong đột nhiên nói, mắt không rời khỏi dòng người qua lại ngoài cửa sổ.

"Em phải làm thế thôi." Vị tài xế ngồi ở ghế lái nghiêm túc nhìn đường rồi ra lệnh mà không cho Minhyeong đường lui nào, "Nếu không, chú sẽ nói với anh trai em và sẽ không bao giờ thay mặt anh ấy đến trường nữa."

"Chú-!"

Điều này hoàn toàn đánh trúng điểm yếu của em, Lee Minhyeong cảm thấy bị phản bội và quay sang nhìn Lee Sanghyeok đang ngồi ở ghế lái, tức giận đến mức không nói nên lời.

"Đây là cái giá phải trả cho sai lầm của em. Đáng lẽ ngay từ đầu em không nên nói cậu ấy đã phẫu thuật triệt sản."

"Nhưng cậu ta cũng rất thô lỗ! Cậu ta thường trêu chọc các bạn trong lớp mà không dùng kính ngữ." Lee Minhyeong dường như đang chứng minh hành vi xấu của cậu bạn kia, cũng chỉ đơn giản là giải thích cho hành động của chính mình, "Và... cậu ấy... thực sự trông giống như đi triệt sản mà, như kiểu đeo vòng cổ thời Elizabeth ấy!"

Lee Sanghyeok, người đang lái xe, cười và nói: "Quả nhiên..."

Sau khi cười, vẻ bất lực và trìu mến tự nhiên trở lại trên gương mặt Lee Sanghyeok, anh cất lời: "Tại sao em không để họ nhìn thấy em trong mắt chú?"

Giọng điệu trong câu hỏi của anh mơ hồ đến mức khó có thể coi là một câu hỏi. Lee Minhyeong lên tiếng và đáp: "Chú nghĩ gì về em?"

"Thông minh, tốt bụng. Ấm áp, như mặt trời."

Những lời này khiến Lee Minhyeong hơi đỏ mặt, tuy em nổi tiếng là người mạnh mẽ nhưng những lời khen ngợi này đến từ chú của em mà.

"Bởi vì họ không biết rõ về em như chú," em trả lời.

"Đôi khi chú tự hỏi," khi đèn đỏ phía trước bật lên, Lee Sanghyeok dừng xe ở ngã tư rồi quay lại nhìn cậu học sinh cấp hai đang ngồi ở ghế phụ, "Có phải em cố tình phạm sai lầm chỉ để kéo chú đến trường không?"

Lee Sanghyeok nhìn em rồi nói một cách bình tĩnh và nhẹ nhàng, tuy không có những câu hỏi hay lời buộc tội nào nhưng chỉ thế cũng đủ khiến Lee Minhyeong căng thẳng. Nhịp tim của em đột nhiên tăng tốc, giống như đèn giao thông dành cho người đi bộ nhấp nháy trên đường. Khi em không chịu trả lời và quay đầu đi, hướng mắt về phía cửa kính ô tô bên cạnh, đèn xanh được bật sáng và chủ đề này bị bỏ qua.

Sau một hồi im lặng, Lee Minhyeong giương mắt ngắm những bông hoa nằm ở ghế sau qua gương chiếu hậu.

"Cái đó dành cho chị ba phải không?"

Em cố tỏ ra không thất vọng vì rõ ràng bó hoa đã được đính kèm tấm thiệp chúc mừng buổi biểu diễn thành công. Tối nay là buổi biểu diễn quan trọng của chị gái em, cả nhà đều có mặt để ủng hộ chị ấy. Anh trai đương nhiên sẽ mời Lee Sanghyeok đến, Lee Minhyeong nghi ngờ đây là mục đích của anh trai em khi gắn kết anh Sanghyeok với gia đình họ.

"Đúng vậy." Người ngồi ở ghế lái cũng nhìn bông hoa ở ghế sau và chiếc cặp sách của học sinh cấp hai qua gương chiếu hậu, "Lễ phục của em ở trong cặp à?"

"Em không có lễ phục." Trong cặp chỉ có sách vở mà thôi.

Người kia lạ lùng liếc nhìn em rồi nói: "Em không được mặc áo phông và quần jean đến buổi hòa nhạc của chị gái mình đâu."

"Tại sao không?" Rõ ràng bố mẹ em không hề yêu cầu Minhyeong mặc lễ phục.

"Em có thể mặc nó," chú em kiên nhẫn giải thích, "nhưng chị gái em sẽ hạnh phúc hơn nếu em mặc trang phục lịch sự đến dự. Bởi vì chị ấy sẽ cảm nhận được rằng trong trái tim em, chị ấy quan trọng hơn những gì chị ấy tưởng tượng."

Giống như việc tặng một bó hoa vào hậu trường vào cuối buổi diễn phải không? Lee Minhyeong lại quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe.

Còn gì tốt đẹp hơn khi được xem là một chàng trai chính trực, ưu tú, có tương lai tươi sáng và cũng rất quan tâm đến chị gái mình.

Có thể một ngày nào đó trong tương lai, anh trai em sẽ hối hận vì quyết định này.

Khi xe đỗ ở tầng hầm, Lee Sanghyeok lấy từ trong cốp xe ra một bộ đồ dự phòng của mình và đưa cho Lee Minhyeong, yêu cầu em hay bộ đồ đó trong xe. Học sinh cấp hai chỉ mới mười sáu tuổi nhưng đã cao gần bằng anh, sau này em sẽ không ngừng cao hơn, khỏe mạnh hơn. Chỉ một chút nữa thôi, Lee Minhyeong sẽ không thể mặc vừa quần áo của anh được nữa.

Nhưng ít nhất thì bây giờ, bộ đồ này vừa vặn một cách hoàn hảo. Lee Minhyeong thay quần áo, xuống xe từ ghế sau trong khi lúng túng thắt cà vạt, em còn chưa thành thạo việc này lắm. Bộ vest chỉnh tề này như một thứ gì đó kiềm chế Minhyeong lại, em lúng túng đi đến bên cạnh Lee Sanghyeok, người đang cầm bó hoa đứng đợi em ở phía bên kia xe. Mắt anh sáng lên khi nhìn thấy em với bộ dáng hoàn toàn khác thường ngày đang đi tới gần mình.

"Chúng ta vào nhé?"

"Đợi chút."

Khi Lee Sanghyeok lên tiếng, anh chọn bông hồng mỏng manh nhất từ ​​​​bó hoa và bẻ nó ra. Nụ hồng còn chưa nở nhưng lại bắt mắt nhất trong tất cả các loài hoa được cắm vào bó hoa ấy. Hẳn là nó phải được nuôi dưỡng bởi mảnh đất nơi có nhiều xác bướm bị chôn vùi, vậy thì những bông hoa đầy đặn và lộng lẫy như vậy mới có thể mọc lên.

Lee Sanghyeok ngắt những bông hoa đó, nhét vào túi áo vest của Lee Minhyeong rồi nói:

"Đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip