Chương 01-02

01.

Ở trường Cao đẳng Kỹ thuật Alpha, tình yêu là một thứ gì đó rất xa xỉ. Nó giống như việc bạn ném một con chó đực vào một bầy mèo đực, ép chúng phá vỡ sự cách ly sinh sản rồi bắt chúng phải sinh ra một đứa con lai vừa đáng yêu, vừa ngúc nghích lại ngạo kiều vậy.

Chính vì vậy, cho dù Trương Gia Nguyên cao mét 86, kiên trì tập thể thao, đẹp trai soái khí, thân hình không béo không gầy, thích tắm rửa thơm tho, thành tích học tập nổi bật thì bốn năm liền vẫn không có lấy một mảnh tình dắt vai.

Nhận thấy bản thân sắp tốt nghiệp nhưng vẫn cô đơn lẻ bóng, Trương Gia Nguyên cũng tính kệ xừ cho xong. Ai dè người mẹ thân yêu cách ngàn dặm trùng dương chẳng hiểu sao lại gọi điện thoại “ân cần dạy bảo” con trai phải mang người yêu về ra mắt càng sớm càng tốt. Cuối cùng Trương Gia Nguyên đành nghe theo lời khuyên của bạn cùng phòng, xách mung chuẩn bị đồ đạc tham gia buổi giao lưu với đoàn trường đại học khác.

Sau khi đến địa điểm tổ chức, hắn phát hiện cái gọi là buổi giao lưu gì đó thực chất chỉ để sinh viên các trường tụ tập vui chơi ăn uống, thư giãn đầu óc trước khi nhào vào chạy luận văn tốt nghiệp và bị giảng viên è cổ.

Những người tham gia kia cũng không hơi đâu đi làm quen này nọ, bởi cho dù có đi nữa thì cũng chỉ chơi đùa với nhau vài tháng, cuối cùng sau khi tốt nghiệp vẫn đường ai nấy đi. Vào thời điểm như vậy, ai lại muốn nếm trải mùi vị của một mối quan hệ lâu dài kia chứ.

Trùng hợp thay, Trương Gia Nguyên lại là người như thế.

Chính xác mà nói, chỉ một ánh nhìn thoáng qua, tim Trương Gia Nguyên đã đập bum ba bum như trống bỏi rồi…

Nè anh bạn, nhìn giúp tôi xem kia có phải là thiên sứ không thế? Một cục be bé tròn ủm ngồi trong góc sô pha, tay cầm cái bánh kem nhỏ lên nhìn trái phải như thể kiểm tra xem hàm lượng bơ có cao quá không. Sau cùng cục bột nhỏ đó lén vén vạt áo lên, cho tay vào bóp lấy phần thịt trên bụng rồi nhíu mày thở dài, đặt chiếc bánh về vị trí cũ và hậm hực bỏ đi.

Thế mà một lúc sau hắn lại thấy cậu bé ấy xuất hiện với một ly nước đá trên tay, vui vẻ trở lại bàn ăn, sau đó tự tin cầm cái bánh nhỏ khi nãy và bắt đầu say mê thưởng thức.

Trương Gia Nguyên bật cười - có phải đứa nhỏ ngốc nghếch này đang cố tự an ủi mình bằng cái logic ngớ ngẩn trên mạng: Bánh ngọt nhiều calo nhưng nếu uống nước lạnh thì nhiệt lượng sẽ được bảo toàn, vừa vặn triệt tiêu lẫn nhau, ăn nhiều cũng không tăng cân.

Đương nhiên, loại suy nghĩ non nớt này chỉ có thể đánh lừa bản thân một chút thôi. Omega nhỏ cuối cùng cũng hoàn thành công cuộc chinh phục bánh ngọt, vỗ vỗ vụn bánh rớt trên đùi xuống, mãn nguyện xoa bụng đứng lên. Nhưng vừa xoa được hai cái thì như chợt nhận ra những gì cậu vừa làm mới sai trái làm sao, khuôn mặt xinh đẹp lập tức ỉu xìu, thậm chí đuôi mắt và khóe miệng cũng cụp xuống--

Hình ảnh đó dễ thương đến mức Trương Gia Nguyên thấy tim mình như hóa thành vũng nước xuân. Hắn ước gì bản thân có ma thuật giúp tiểu mỹ nhân này có thể ăn thoải mái, cho dù chuyển hết calo sang cho mình thì hắn cũng sẽ chịu trách nhiệm luyện tập thể dục, tiểu mỹ nhân chỉ cần ngoan ngoãn ngồi một chỗ ăn uống là được….

OK, vậy bây giờ câu hỏi được đặt ra là - liệu hắn có định làm quen với người đẹp đáng yêu này hay không?

Trương Gia Nguyên chưa bao giờ thấy mình là một người rụt rè, nhưng lúc này hắn thực sự có chút nhát gan.

Thứ nhất, nhìn dáng vẻ mọi người đi thẳng tới quầy đồ ăn khi vừa tới đây, rõ ràng họ chẳng đến nơi này để tìm đối tượng yêu đương, vậy nên xác suất bị từ chối cũng khá lớn. Đây là lần đầu tiên Trương Gia Nguyên theo đuổi một ai đó nên sẽ thật xấu hổ nếu bị từ chối trực tiếp.

Thứ hai, hắn là một ông già đang học năm cuối lại đi lò dò làm quen với người ta, lỡ như bị hiểu lầm là tra nam chơi đùa tình cảm người khác thì lại mang tiếng trâu già gặm cỏ non nữa….

Nhưng, nhưng, đó là lần đầu tiên trái tim hắn loạn nhịp đến thế, thực sự không muốn để cậu ấy rời đi.

Cuối cùng, với tâm lý “Được ăn cả, ngã ăn lờ”, đầu tiên cứ xin phương thức liên lạc của cậu ấy trước, cùng lắm thì bị từ chối, sau này không cần gặp lại nhau là được.

Ý chí của Gia Nguyên bùng cháy mãnh liệt.

....

"Chào bạn?"

Omega nhỏ đang suy tư không biết mình vừa nuốt bao nhiêu calo chợt nghe ai đó gọi mình liền ngẩng đầu lên, nở một nụ cười xã giao: "A, xin chào, có chuyện gì không?"

Trương Gia Nguyên nhìn người trước mặt đang ủ dột, tim như bị móng mèo vờn cho ngứa ngáy. Không kìm được ý cười, hắn vội vàng dùng tay che khóe miệng đang dần nhếch lên, sau đó bắt đầu ba hoa với cái lý do sứt mẻ mà mình vừa nghĩ ra:

"Chuyện là như vầy, khi nãy tớ thấy cậu có vẻ rất thích các món tráng miệng. Tớ có một người bạn đang mở một tiệm bánh ngọt, mặc dù kinh doanh không tệ nhưng cũng cần thường xuyên cập nhật nhiều loại mới. Thế nhưng dạo này bên đó đang gặp một chút khó khăn trong việc phát triển sản phẩm. Vì không muốn tốn thêm tiền thuê đầu bếp bánh ngọt nên cậu ấy nhờ tớ tìm một vài người yêu thích và quan tâm về lĩnh vực này, chỉ cần qua ăn thử rồi góp ý là được. Đổi lại, cậu sẽ được ăn tất cả các món tráng miệng trong cửa hàng miễn phí trong vòng nửa năm."

Lưu Vũ nghe nói có thể ăn tráng miệng miễn phí, hai mắt sáng rực lên, gật đầu lia lịa, “Được được, ừm, tuy tớ không có chuyên môn gì nhưng nhận xét các món tráng miệng chính là sở trường của tớ!"

Chênh lệch chiều cao giữa hai người không nhỏ, Lưu Vũ không khỏi ngước cổ lên khi nói chuyện với Trương Gia Nguyên, sau đó quả đầu nhỏ lắc lắc tự mãn khiến Trương Gia Nguyên thấy đáng yêu đến tê dại.

-----------------

02.

Chết rồi, kiểu này là chết chắc rồi.

Tim hắn giống như bị thần Cupid dùng làm bia tập bắn để luyện mũi tên, mỗi lúc lại càng thích người đối diện hơn.

Lưu Vũ - tên đẹp như người, đây là do hắn vừa đi hỏi thăm mới biết được.

Tin tốt là người ấy cũng năm tư, nên trong mọi trường hợp, hắn sẽ không bị coi là trâu già gặm cỏ non; Còn tin xấu, haizz, trong khi bản thân hắn phải vật lộn bươn chải chỉ để tồn tại ở cái thành phố này, Lưu Vũ lại là một phú nhị đại ngầm đúng nghĩa.

Qua trò chuyện, hắn được biết quê hương của tiểu Vũ ở An Huy, cha mẹ cậu ấy đang điều hành một quán trà quy mô không hề nhỏ và một số chuỗi cửa hàng. Chuyên ngành hiện tại của Lưu Vũ là Trà học và hắn ấy cũng học thêm về quản trị, tương lai là tiếp tục phụ giúp gia đình điều hành quán trà. Hiện cậu ấy đang phân vân có nên trở về quê hương và tiếp quản sản nghiệp gia đình hay trực tiếp ở lại đây và mở thêm chi nhánh tại một vài thành phố lớn.

Trương Gia Nguyên cầm điện thoại di động, nghe đi nghe lại tin nhắn thoại của Lưu Vũ. Thanh âm vang lên vừa thanh thúy vừa mềm mại, giống như kẹo bông gòn lại tựa như mèo con đang làm nũng.

Nhưng nội dung cuộc nói chuyện lại khiến Trương Cún con hơi nản lòng – Cậu ấy là một Omega yêu kiều và giàu có nên không cần lo lắng cho tương lai của mình. Khiêm tốn mà nói thì cuộc đời cậu đã được lát sẵn hai hướng đi, có thể tự do kinh doanh riêng hoặc đơn giản là về nhà và thừa kế tài sản của gia đình.

Trương Gia Nguyên ôm chăn bông lăn lộn trên giường hai lần. Hắn là một người làm công ăn lương bình thường, tiền lương trong thời gian thực tập đúng bằng tiền thuê nhà và tiền ăn uống. Ngay cả mua cà phê cũng chỉ dám đến Luckin chứ đừng nói đặt chân vào Starbucks.

Hắn lấy cái gì để theo đuổi chủ tiệm trà đây?  

Hắn cũng không thể mất mặt tới nỗi cầm số dư Alipay chỉ còn hai chữ số leo lên giường người ta rồi đòi làm vợ đại gia phải không?

Nghĩ đến điều này, Trương Gia Nguyên không khỏi phỉ nhổ bản thân còn trẻ mà chưa gì đã muốn đi cửa sau - miệng thì blah blah blah, tay đã bắt đầu vói vào trong quần áo kiểm tra từng múi cơ bụng, tự nhủ bản thân cũng chẳng đến nỗi nào…

Nếu phú ông Lưu Vũ thích mẫu hình như này thì hắn hy sinh nhan sắc chút cũng không sao ha ...

________________

Chú giải:

Luckin Coffee: là chuỗi cà phê phổ biến tại Trung Quốc, lớn thứ hai sau Starbucks và nổi tiếng với giá thành rẻ, nhắm đến phân khúc khách hàng bình dân.

Chưa edit ảnh bìa nhưng thoi cứ up lên cho lóng~~  Bạn au này cũng là au của bộ "Bật nóc hay Bật Khóc" á hehe <( ̄︶ ̄)>

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip