Chương 27

Bên tai kịch liệt nóng ran, tim đập rối loạn, trong miệng ngậm lấy viên kẹo, tay đẩy Kim Tại Hưởng ra, cũng không nói lời nào, cúi đầu mà đi, dĩ nhiên hắn...đỏ mặt...

Cửa sổ cuối hàng lang mở ra, cơn gió đầu thu lùa đến mặt hắn, mấy sợi tóc trên đầu bị gió thổi bay, nhưng không thể thổi được luồng nhiệt trên mặt hắn được. Chuyện gì thế này? Hắn không dám nghĩ nhiều, chỉ là cúi đầu, đi tới phòng vệ sinh công cộng rửa mặt. Nước trong bồn rửa mặt lạnh lẽo đánh lên mặt, cuối cùng cũng hạ chút nhiệt độ, nhắm hai mắt, trong đầu chiếu lại hình ảnh Kim Tại Hưởng ôn nhu, giọng nói trầm thấp...Hắn thật sự....so với nữ nhân còn ôn nhu hơn mấy lần, như biển bao dung, rộng lớn...

Dòng nước hòa lẫn vào mồ hôi của hắn, chảy từ thái dương xuống sóng mũi, cuối cùng lăn đến yết hầu...Điền Chính Quốc lau cằm một cái, làm mấy giọt nước rơi xuống...Hắn chống tay lên bồn rửa mặt thở hổn hển, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng, trong gương chiếu ra là gương mặt tuấn tú của Kim Tại Hưởng. Hắn nhìn vào gương, trên mặt đã khôi phục thần khí, hỏi: "Sao anh cũng tới đây?"

Kim Tại Hưởng nhấc nhấc trong tay túi thực phẩm, nói: "Đến vứt rác." Theo đó lại hỏi: "Không thoải mái sao?"

"Không có." Trong miệng hắn còn ngậm lấy kẹo đã tan một nửa, rốt cuộc vẫn nói: "Anh sau này... đừng cho tôi ăn kẹo, tôi không thích ăn kẹo."

Kim Tại Hưởng xoay người ném túi rác trong tay, hộp cơm đụng vào thùng rác, phát sinh ra tiếng rầm, âm thanh kia lại đụng phải vách tường vang vọng lại. Hắn vòng qua Điền Chính Quốc, dùng vòi nước rửa tay một cái, một bên rửa một bên ngẩng đầu nhìn tấm gượng, vẻ mặt không biểu cảm nói: "Em không muốn ăn, ném đi là được, tôi còn rất nhiều, có khi ngày nào đó em muốn ăn thì sao?"

"..." Điền Chính Quốc liếm môi một cái, trên bờ môi đều mang vị ngọt của kẹo... dường như cũng đang cười nhạo hắn - ăn vụng mà còn muốn quỵt nợ à?

Thời điểm trở lại phòng bệnh, Điền Tuấn Lãng còn nhắm mắt nghỉ ngơi. Phẫu thuật lần này sử dụng thuốc tê quá nhiều, làm cơ thể suy nhược, còn thêm những đường may đau đớn...

Kim Tại Hưởng vừa vứt rác xong trở về, tiến lại giường bệnh, nhẹ giọng nói: "Bá phụ, phẫu thuật thành công, sau đó tốt rồi."

Điền Tuấn Lãng còn đau, muốn cùng hắn trả lời, nhưng chỉ có thể phát sinh ra tiếng rên rỉ. Kim Tại Hưởng ngăn ông lại, nói: "Ngài tịnh dưỡng thật tốt, tôi đi trước, tối nay sẽ quay lại."

Tạ Tiểu Nam hôm nay đã được truyền dịch, nàng ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lông, đeo tai nghe, cầm máy học tập của Kim Tại Hưởng đưa hôm qua tập đọc ghép vần, bờ môi nhỏ nhỏ ngọ nguậy, nhưng không phát ra tiếng, tận lực giảm thiểu cảm giác về sự tồn tại của mình trong phòng, không làm phiền người lớn.

Điền Mạn Nhu thấy Kim Tại Hưởng phải đi, vội vàng kêu Tạ Tiểu Nam nói: "Con, mau tới chào cậu Tại Hưởng đi."

Tạ Tiểu Nam bỏ tai nghe xuống, đặt máy học tập sang một bên, bò dậy, khoác tay nhìn Kim Tại Hưởng nói: "Tạm biệt cậu." Thời gian qua đi hơn nửa tháng, nàng còn nhớ lời Điền Mạn Nhu căn dặn, phải thân cận với cậu Tại Hưởng một chút.

Kim Tại Hưởng cười cợt, chào nàng: "Tạm biệt."

Điền Chính Quốc tiễn hắn tới dưới lầu, nói: "Ngày mai tôi còn nghỉ được một ngày, phỏng chừng sẽ không trở về, anh ăn cơm trước đi, không cần phải để ý đến tôi."

Kim Tại Hưởng không để ý đến hắn, nói một đằng trả lời một nẻo, nói: "Tôi muốn sờ hài tử một lát. Có được không?"

"...Ở đây? Bác sĩ nói chừng bốn tháng thai mới động, hiện tại sờ cũng không thấy gì". Điền Chính Quốc có chút bối rối, nói: "Lỡ như có người đến...."

"Bây giờ cách bốn tháng còn có mấy ngày nữa." Kim tổng chỉ chỉ tay ra vườn hoa nhỏ. "Vậy chúng ta đến bên kia đi."

Gió thu lướt nhẹ qua mặt, vườn hoa trong bệnh viện có phần tàn úa, chỉ còn ít cây hoa vươn lên thẳng tấp, khoảng chừng không lâu nữa cũng sẽ theo đám tàn úa kia, nhìn quang cảnh có chút suy tàn.

Điền Chính Quốc hơi ngửa đầu, tháo dây nịch, hai tay gở nút quần đứng ở đó, cách lớp quần trong lộ ra cái bụng nhô lên kia, nhưng so với cái bụng của phụ nữ có thai bình thường thì bụng hắn nhỏ hơn nhiều. Mặt trên bắp thịt không nổi bật, chỉ là chật căng, ngăn chặn thai nhi trường thành, sít sao bao bọc nó.

Kim Tại Hưởng nửa ngồi nửa quỳ ở trước mặt hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm nơi đó, nhìn một lúc. Điền Chính Quốc có chút nóng nảy, giục hắn: "Anh nhanh một chút, lỡ có người đến..." Chuyện này đối với lời nói của hắn tựa hồ có hơi ám muội, thúc hắn nửa câu lại ngậm miệng lại, lại nói: "Có lẽ trước giờ đều là ảo giác, bác sĩ nói bốn tháng sau mới...."

Tay Kim Tại Hưởng dĩ nhiên đặt lên bụng hắn, tứ chi quỷ dị tiếp xúc gọi hắn lập tức ngừng nói, cụt hứng cúi đầu, không lên tiếng nữa.

Nơi đó quả nhiên không có dị động gì, đưa lỗ tai tới cũng không nghe thấy tiếng vang, Kim Tại Hưởng xoa xoa tay theo độ cong của cái bụng một lúc, bên tai Điền Chính Quốc đã xuất hiện mồ hôi, mặt hắn lại đỏ, thúc giục: "Xong chưa?"

Kim Tại Hưởng xoa đã rồi thôi, nói: "Thật lớn hơn một tí rồi." Lại quỳ một chân trên đất, giúp hắn chỉnh lại quần áo.

Điền Chính Quốc không hề thoải mái, lùi về phía sau một bước, nói: "Tôi tự mình làm."

Kim Tại Hưởng đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn trên đầu gối, nói: "Một lát tôi đem cơm đến, em đứng dưới lầu đón, tôi không đi lên." Hắn quả nhiên vẫn chăm sóc ôn nhu, cũng sợ ra vào quá mức nhiều lần dẫn tới người nhà Điền Chính Quốc hoài nghi.

Điền Chính Quốc gắn lại dây nịch xong, nói: "Anh đừng đến, tôi ở bệnh viện vào căn tin mua đồ ăn là được rồi."

"Bên ngoài không sạch sẽ, tôi kêu người giup việc làm rồi, không ăn thì lại lãng phí"

Điền Chính Quốc liền không phản đối, hai tay phủi quần, mím miệng, liếc mắt nhìn Kim Tại Hưởng nói: "Hôm nay cảm ơn anh." Kim Tại Hưởng quá ôn nhu, cũng chăm sóc quá kỹ, không ai có thể chống cự lại loại ôn nhu, tất nhiên...ngoại trừ một số người chưa từng tiếp xúc.

Kim Tại Hưởng đưa tay nắm tay hắn, Điền Chính Quốc cố không buông ra, liền nghe hắn nói: "Em khỏe mạnh là được."

Điền Chính Quốc đưa Kim Tại Hưởng ra, lúc lên lầu xoa xoa mồ hôi trên trán, chột dạ đứng ở cầu thang đi tới đi lui vài vòng, mới trở về phòng bệnh, thật giống như người vừa mới làm việc gì xấu.

Thân thể Điền Tuấn Lãng vẫn còn rất yếu ớt, không thể ăn cũng không thể uống được, nằm đó đau đớn mê man, lúc tỉnh lúc mê, nhất thời nhìn thấy vợ con trước giường, lại lộ ra chút biểu hiện thỏa mãn... Mặc dù là kéo dài hơi tàn...nhưng cũng tốt...

Có lẽ là do quá kinh hãi, trước khi giải phẫu tuy cũng nghe có khả năng xuất hiện nguy hiểm lúc giải phẫu, chỉ có thể cố gắng giữ tinh thần mà tiến tới, mới có cảm giác tự ngộ. Chiều hôm đó, Lưu Thanh vẫn còn ngồi trước giường Điền Tuấn Lãng, không biết đang suy nghĩ gì, hai mắt nhìn chằm chằm theo dõi ông, chờ một lúc, thấy ông mở mắt, liền muốn gọi tên ông ấy.

Tỷ đệ Điền Chính Quốc cũng ở trong phòng, Tạ Tiểu Nam yên tĩnh quen rồi, một mình cầm máy học đánh vần, ngược lại không quan tâm đến ông ngoại cho lắm, vì nàng biết rằng chính mình lại đứng đằng kia cũng không có tác dụng gì, lại sợ đến gần đụng trúng mấy ống truyền dịch của ông ngoại thì không hay.

Lúc chạng vạng, mấy nàng y tá không biết từ nơi nào nhấc đến một chiếc giường lò xo, để trong phòng bệnh của Điền Tuấn Lãng nhưng ở phòng khách, tuy hơi có chút chen chúc, nhưng so với ngủ ghế sô pha tốt hơn rất nhiều.

Các y tá mang giường đến không bao lâu, Kim Tại Hưởng liền gọi điện đến, gọi hắn xuống lầu lấy cơm, một khay cơm canh bí đỏ, thêm vào thịt, đậu hủ, những món ở nhà cũng ăn, hắn mang đến đầy đủ cho mấy người trong nhà ăn. Điền Chính Quốc đứng với hắn ở vườn hoa nhỏ bên trong, hỏi: "Anh ăn chưa?"

"Ăn rồi." Kim Tại Hưởng nói dối.

Điền Chính Quốc nhìn thấy dáng dấp kia của hắn, cũng biết là hắn chưa ăn, liền nói: "Nếu như chưa ăn thì quay về phải ăn đó."

Kim Tại Hưởng ôm lấy khóe môi cười cợt, hỏi: " Làm sao em biết tôi không ăn?"

"Ăn rồi sao môi anh có thể hồng như bình thường được." Điền Chính Quốc cũng không để ý rằng mình lại quan sát tỉ mỉ như vậy, chỉ là xách khay cơm, nói: "Trở về nhất định phải ăn cơm."

Kim Tại Hưởng liền nở nụ cười, lại hỏi: "Giường mang vào chưa?"

"Rồi. Đặt trong phòng bệnh." Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn hắn, lại thúc giục: "Nhanh về ăn cơm đi."

Kim Tại Hưởng nói: "Em lên trước đi."

Điền Chính Quốc mang khay cơm lên lầu, Điền Mạn Nhu gặp hắn xách khay cơm lên, hỏi: "Quán cơm nào thế? Làm sao còn có khay cơm?"

"...Kim ca đưa tới, sợ chúng ta bận bịu không có thời gian mua cơm." Điền Chính Quốc mang khay cơm đặt xuống.

Điền Mạn Nhu đứng ở đằng kia, đột nhiên nói: "Tiểu Quốc, hay là chị đa tâm. Có điều...Kim tiên sinh đối với người bên cạnh đều tốt vậy à?" Nàng cũng không phải là ly gián, mà chăm chú nhìn Điền Chính Quốc nói: "Chị luôn cảm thấy bất an."

"..." Điền Chính Quốc mím miệng, đã là trực giác của phụ nữ thì có trăm phương ngàn kế cũng phải tìm cho ra, một lát mới nói: "Anh ấy bình thường đều ôn nhu như vậy, đối với người nào cũng như vậy cả. Bởi vì chúng ta cũng có quan hệ qua lại tốt, lại coi trọng nhà chúng ta như vậy, mới ra tay giúp đỡ."

Điền Mạn Nhu khe khẽ thở dài, không nói lời gì nữa.

Điền Mạn Nhu ở trong phòng khách đem cơm ra đĩa. Liền nghe Lưu Thanh ở trong hỏi: "Trước tiên cho cha con ăn chút được không?"

"Mẹ, cha không được ăn cơm, mấy ngày nay cũng không được uống nước."

"Nhưng ông ấy từ tối qua đến giờ chưa ăn gì." Lưu Thanh đau lòng nói.

Điền Tuấn Lãng đang nằm nửa tỉnh nửa mê, bởi vì đau đớn nên ngủ không được sâu, suy yếu đến mức không cách nào di chuyển thân thể được. Điền Mạn Nhu mím môi đem Lưu Thanh từ trong phòng bệnh lôi ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Mẹ, cha mới vừa mổ, không thể ăn cơm được."

"Vậy sau này cũng không thể ăn?" Trải qua lần này, đầu óc Lưu Thanh có phẫn hỗn độn.

"Chờ khỏe lại rồi mới có thể ăn, hiện tại nếu như không nhịn được, giải phẫu này xem như làm không công."

Lưu Thanh lúc này mới gật gù, ngồi xuống, lại hỏi: "Vậy ông ấy không ăn không uống được sao?"

"Cha được tiêm dịch bên trong có dinh dưỡng, sẽ không sao."

Lưu Thanh mơ hồ ngồi xuống, bưng bát húp cạn cháo, nhưng không ăn món nào, chỉ có Điền Chính Quốc vì bà gấp vài món, mới biết được mùi vị.

Tạ Tiểu Nam được Kim Tại Hưởng đưa cơm ăn trước, hiện tại đang ngồi trong phòng bệnh nhìn ông ngoại. Điền Tuấn Lãng mở mắt ra, nhìn thấy con bé ngồi đầu giường, cười cợt yếu ớt, Tạ Tiểu Nam liền nói: "Ông ngoại, còn đau không?"

Điền Tuấn Lãng quơ quơ nhẹ nhàng lên đầu, dùng khí thanh nói: "Như mỗi lần con truyền dịch vậy."

Tạ Tiểu Nam liền biết rồi, nói: "Như vậy vẫn có chút đau."

Người một nhà thay phiên ăn cơm tối xong, Điền Tuấn Lãng chậm rãi đóng mắt lại kèm theo sự đau đớn. Cho đến buổi chiều, Điền Mạn Nhu dắt Tạ Tiểu Nam trở về phòng bệnh bên cạnh, Điền Chính Quốc thì ở lại chăm non phụ thân. Gọi Lưu Thanh vào bên trong nghỉ ngơi trước để hắn chăm sóc, sợ ban đêm có chuyện nên Lưu Thanh kiên quyết muốn ở bên cạnh Điền Tuấn Lãng, sợ ông nửa đêm xảy ra chuyện."Để mẹ ở lại với cha con."

Ban đêm hơn 12h, trong phòng bệnh đã tắt đèn, điện thoại di động của Điền Chính Quốc chợt sáng, là tin nhắn của Kim Tại Hưởng, hắn còn chưa ngủ, liền mở lên xem. Tin nhắn: Em đã ngủ chưa?

Điền Chính Quốc trả lời: Chưa. Anh ăn cơm tối chưa?

Kim tổng nói: Rồi. Em nhanh ngủ đi, ngủ ngon. Cuối câu còn có icon mặt cười.

Điền Chính Quốc bỗng nhiên có trực giác nghi ngờ, hỏi: Anh hiện tại có ở nhà không?

Quá một hồi lâu, Kim Tại Hưởng mới trả lời: Tôi ở bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #lvoe