Chương 47

Hai tay Kim Tại Hưởng ôm lấy sau gáy Điền Chính Quốc, lại nói một lần: "Sờ sờ tôi..."

Điền Chính Quốc hôn hắn, xoa xoa hắn, đưa tay lướt trên mảnh vải mềm mại, chạm được vật kia.

Kim Tại Hưởng trong nháy mắt kích động lên, dòng máu trong người đều dâng trào, hắn nhất định phải dùng hết khí lực, mới có thể đè nén xuống kích động muốn giày vò Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc lại ngẩng đầu lên, một đôi mắt như thăm dò ý thức như thế đơn thuần lại sáng sủa, nhìn Kim Tại Hưởng, hỏi: "Anh vẫn được sao?"

Hắn bất đắc dĩ, cật lực khắc chế chính mình, duy trì phong độ hỏi: "Tại sao không được?"

"Anh vừa ở phòng vệ sinh không phải đã..." Vành tai Điền Chính Quốc lại dần dần nhiễm phải màu đỏ, rõ ràng đã làmchuyện dâm đãng như vậy, nhưng hắn vẫn là không nói ra được.

"Chỉ cần là em chạm nó... là được." Kim Tại Hưởng nâng mặt hắn muốn hắn đứng thẳng, cố ý dùng tiếng nói khàn khàn có chút khiêu gợi hỏi: "Có muốn tôi giúp em một tay hay không?"

Tay Điền Chính Quốc còn đặt ở nơi đó của hắn, lắc đầu một cái: "Không cần." Nhưng sợ Kim Tại Hưởng mất hứng, để chứng minh chính mình cũng tập trung vào trong đó, động tình hôn xuyết trên cổ mềm mại trắng nõn kia của hắn.

Kim Tại Hưởng không kiên trì nữa, hai người liền như vậy đứng phòng ăn, ôm ấp, hoàn thành lần thứ nhất hai bên tình nguyện, tiếp xúc thân mật mang tính lịch sử.

Cho tới mười mấy phút sau, Điền Chính Quốc đỏ mặt đi rửa tay, còn xấu hổ không dám ngẩng đầu, hắn dĩ nhiên đã giúpmột người đàn ông thủ dâm...

Kim Tại Hưởng đang mặc cái quần còn lưu lại chút tinh dịch ẩm ướt, lấy khăn tay ở trên sàn nhà lau chùi không cẩn thận làm dính chất lỏng xuống sàn. Điền Chính Quốc rửa tay xong từ phòng vệ sinh đi ra, nói hắn: "Hảo hảo kiểm tra một chút, đừng một lúc bị các dì phát hiện." Còn nói: "Sau này đừng ở dưới lầu làm cái kia..."

Trong tay Kim Tại Hưởng còn cầm khăn giấy kia, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn hắn.

Điền Chính Quốc bị hắn nhìn chăm chú đến thật không tiện, quay lại lên lầu. Kim Tại Hưởng thanh lý dấu vết dưới lầu, cũng cùng đi lên lầu, thấy Điền Chính Quốc ngồi ở trong thư phòng đọc sách, liền đi tới, gọi hắn ngồi vào trong lồng ngực của mình, hai tay ôm cái bụng hắn, với hắn đồng thời đọc sách.

Điền Chính Quốc có chút không dễ chịu, nói: "Quyển sách này không phải anh đã xem qua sao?"

Đầu Kim Tại Hưởng chôn ở cổ hắn, lấy môi sượt sượt cổ của hắn, nói: "Ôn cố tri tân (học cái cũ để biết cái mới)."

Điền Chính Quốc bị hắn sượt đến cười lên, cái cổ ngửa về đằng sau, dựa vào đến trong lồng ngực của hắn, nói: "Tôi không muốn đọc sách nữa."

Kim Tại Hưởng ôm hắn, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn môi hắn, sáng sớm mới vừa cạo cằm sạch sẽ, hỏi: "Vậy emmuốn làm gì?"

Điền Chính Quốc nói: "Ngồi như vậy tắm nắng cũng thật thoải mái." Hắn hơi nhắm mắt, chóp mũi quanh quẩn mùi vị của Kim Tại Hưởng, lại có chút buồn ngủ.

Kim Tại Hưởng dán vào lỗ tai của hắn nói: "Em vừa làm cho tôi cũng rất thoải mái."

Điền Chính Quốc một trận mặt đỏ, nói hắn: "Đừng tiếp tục nói chuyện đó." Hắn lại cúi đầu đến xem quần Kim Tại Hưởng, hỏi: "Anh thay rồi?"

"Ừm, cũng giặt rồi." Nụ cười Kim Tại Hưởng trên mặt rất thỏa mãn, thật giống làm sao cũng không đủ thỏa mãn, không ngừng mà lấy môi đụng vào Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc ở trên người hắn lại gần một lúc, nói: "Ba tôi thứ hai lại làm hóa liệu."

Kim Tại Hưởng nắm hắn tay nói: "Sẽ không có chuyện gì."

"Không cần an ủi tôi." Điền Chính Quốc thả lỏng sức lực thân thể, hoàn toàn dựa đến trên người hắn, nói: "Cha tôi khoảng thời gian này tinh thần cũng không tốt lắm, nói một lúc liền mệt mỏi."

Sinh lão bệnh tử chính là quy luật tự nhiên, không thể nghịch chuyển, Kim Tại Hưởng không có kiến nghị gì hay, không thể làm gì khác hơn là đổi chủ đề nói: "Chuyện tiểu Nam đúng là có chỗ dựa rồi."

Điền Chính Quốc đem tóc sượt đến trên mặt của hắn, nói: "Chị tôi nói với tôi, trước mùa xuân sang năm, đúng hay không?"

"Muộn nhất mùa xuân sang năm, phải xem tình huống đối phương." Lời nói của hắn có chút vô tình.

Điền Chính Quốc sâu sắc thở dài, không nói lời gì nữa.

Bọn họ ngồi ở trong thư phòng lề mề cả một buổi. Buổi chiều Điền Chính Quốc lại phải đi bệnh viện thăm viếng Điền Tuấn Lãng, căn bản buổi sáng nên đến, nhưng tình hình Kim Tại Hưởng quá dính người, không nỡ lòng bỏ hắn rời đi, lại không thể mỗi ngày theo hắn đến thăm người nhà.

Đưa Điền Chính Quốc trên đường đi bệnh viện, Kim Tại Hưởng ôm lấy eo hắn trộm hôn vô số, thậm chí khó kìm lòng nổi ôm lấy hắn đi vào rừng cây nhỏ trong công viên, lại hôn nóng bỏng ngắn ngủi.

Điền Chính Quốc chống bờ vai của hắn, nói: "Anh còn tiếp tục như vậy, tôi ngày hôm nay liền không đến được bệnh viện."

Kim Tại Hưởng xoa xoa sau lưng của hắn, trong mắt tràn ra nồng nặc yêu thương.

Điền Chính Quốc ngửa đầu về phía sau, đã có thể thấy được hình dạng cái bụng đẩy đến Kim Tại Hưởng, hắn cười lui về phía sau một bước, nói: "Được rồi, anh đừng tiếp tục đến, tôi buổi tối phỏng chừng không trở lại ăn cơm."

Kim Tại Hưởng không thể làm gì khác hơn là buông tay ra, như học sinh tiểu học tự quy củ mà đưa tay bối ở phía sau, bồi tiếp hắn đi tới cửa sau công viên. Điền Chính Quốc nhìn dáng dấp kia của hắn, không nhịn được cười, nặn nặn cánh tay của hắn, nói: "Anh buổi tối chính mình ăn cơm, đừng chờ tôi, biết không?"

Kim Tại Hưởng gật gù, dặn dò: "Về sớm một chút."

Điền Chính Quốc đi tới cửa bệnh viện, không nhịn được xoay người quay đầu lại, phát hiện Kim Tại Hưởng còn ở nơi đó nhìn hắn, bọn họ đã đi qua đường mòn này rất nhiều lần. Trong lúc hoảng hốt, hắn có loại khả năng cảm giác phải đi cả đời...

Trong phòng bệnh vẫn là như cũ, Điền Tuấn Lãng tinh thần càng ngày càng uể oải, hắn tựa hồ từ lâu hiểu rõ đến đổi thuốc chính là hóa liệu, bởi vậy đối với cái loại dự cảm sinh ra bài xích. Lão nhân gia lôi kéo Điền Chính Quốc nói nửa ngày như vậy không thoải mái, cuối cùng hỏi: "Có thể hay không không đổi thuốc?"

Điền Chính Quốc cười nhìn ông, nói: "Ba làm sao như tiểu hài nhi vậy? Còn sợ tiêm a?"

"Không phải sợ tiêm..." Ông nói phân nửa, lại không nói, nhấc đến Điền Mạn Nhu: "Chị con làm sao cuối tuần cũng tăng ca?"

Điền Chính Quốc không thể làm gì khác hơn là lung tung lấp liếm cho qua: "Có người nói lão tổng bọn họ muốn thu mua công ty gì, mấy tháng này đại khái đều có khó khăn."

Điền Tuấn Lãng lúc này mới coi như thôi, nói: "Đêm hôm qua đều như vậy chậm mới trở về, mẹ con đã ngủ, ba còn tỉnh, nghe thấy nó ở bên ngoài sột soạt một lát, sáng sớm hôm nay cũng không thấy bóng người, đúng là so với trước đây càng bận bịu."

Tạ Tiểu Nam vừa chích thuốc, bởi vì Điền Mạn Nhu không ở đây, Lưu Thanh liền đi phòng bệnh bình thường cùng nàng, lưu lại một mình Điền Tuấn Lãng.

Điền Tuấn Lãng khi còn trẻ là người yên tĩnh, sinh bệnh đến thời khắc này, bỗng nhiên bắt đầu hoài niệm đã từng xanh miết năm tháng. Hắn lôi kéo Điền Chính Quốc nói tới khi chuyện cũ còn trẻ: Khi còn bé đọc sách, tham gia một hồi cuộc thi, đi đường rất xa, ban đêm cũng không có chỗ ngủ, liền cùng đồng bạn đồng thời ngủ ở trong ngôi miếu đổ nát bên đường...

Tâm tư hắn đã có chút hỗn loạn, Điền Chính Quốc nghe lời hắn mở đầu không đáp sau ngữ miêu tả, bên mép mang theo ý cười, tâm nhưng vẫn đau thương chìm xuống phía dưới.

Điền Tuấn Lãng bỗng nhiên nói: "Tiểu Quốc, ta thật muốn uống một hớp rượu xái *."

*rượu nước thứ hai, hàm lượng còn 60% - 70%

Điền Chính Quốc đưa tay nắm, nói: "Chờ khỏi bệnh rồi lại uống."

Điền Tuấn Lãng nhẹ giọng nói: "Vậy thì uống không kịp..."

Điền Chính Quốc nghe được, suýt chút nữa đỏ mắt, buông mắt xuống, lặng lẽ nức nở. Điền Tuấn Lãng đưa tay sờ sờ tóc của hắn, nói: "Tiểu Quốc, chờ ba đi rồi sau đó, con chính là nam nhân duy nhất nhà chúng ta, chăm sóc mẹ con thật tốt, chị con còn có tiểu Nam, đừng oán chị con, nàng cũng không dễ dàng, chúng ta đừng đổ lỗi cho nàng."

"Ba, ngài nói cái gì đó?" Điền Chính Quốc cười khuyên hắn.

"Chúng ta người nhà như vậy, cũng không có cái di chúc gì có thể lập, ta chỉ có hảo hảo cùng con nói hai câu. Mẹ con ở trong phòng thời điểm, ba không nói, ba nói chuyện này, nàng không chịu nổi, liền muốn khóc, con là nam nhân, con đừng khóc." Hắn hạ thấp người từ đầu giường lấy khăn tay cho Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc lúc này mới phát hiện mình đã chảy nước mắt giàn giụa: "Ba..." Hắn kêu một tiếng.

Điền Tuấn Lãng ngữ điệu chậm rãi: "Con khi còn bé, ba ba thường thường đánh con, là vì muốn con trưởng thành đỉnh thiên lập địa nam tử hán, đừng động một chút là khóc nhè, đừng khóc."

Còn nói: "Ba ba có lỗi với con, trước khi đi để lại nhiều chuyện như vậy. Sau đó cuộc sống thoải mái, cùng chị con, đem nợ trả lại."

"Kim tiên sinh là người tốt, nhân gia ngoài miệng tuy không nói, chúng ta nhưng phải nhớ ở trong lòng... Ba là không chờ được đến khi con kết hôn sinh con, sau đó không muốn chê mẹ con phiền, hảo hảo hiếu thuận nàng..."

Điền Tuấn Lãng những câu đó cũng giống như di ngôn lâm chung, chờ nói xong, đã đến lúc hoàng hôn. Điền Chính Quốc khóc đỏ một đôi mắt, nhìn cha già bởi vì mệt mỏi, vừa nói chuyện một bên ngoẹo cổ chậm rãi ngủ.

Lưu Thanh mang Tạ Tiểu Nam từ phòng bệnh bình thường lại đây, thấy Điền Chính Quốc thũng mắt, buông tay ngoại tôn nữ, lại sát nhìn con mắt Điền Chính Quốc, hỏi: "Đây là làm sao?"

"Không có gì, nghe ba kể chuyện lúc tuổi còn trẻ." Điền Chính Quốc bỏ ra cái cười, dụi dụi con mắt, hỏi Tạ Tiểu Nam: "Cơm tối muốn ăn cái gì? Cậu đi mua cho con."

Tạ Tiểu Nam mới vừa làm xong truyền nước với chích thuốc mấy tiếng, còn có chút cảm giác hôn mê, lắc đầu một cái, nói: "Bác sĩ nói phải uống nhiều nước."

Điền Chính Quốc sờ sờ đầu nàng, dặn Lưu Thanh nói: "Sau đó vẫn là để tiểu Nam ở bên này đi, đỡ phải chạy đi chạy lại, không thể để ba một mình bên này đợi."

"Chị con nói..." Lưu Thanh nọa nọa nhấc lên Điền Mạn Nhu.

"Con đi nói với nàng, mọi người trước tiên nghỉ một lát, kêu tiểu Nam lại nằm một lúc, con đi mua cơm." Điền Chính Quốc ra phòng bệnh, mới dám giải vai, lại dụi dụi con mắt, cho Kim Tại Hưởng gọi điện thoại, gọi hắn sắp xếp giường ngủ.

Chờ hắn mua cơm trở về, Kim Tại Hưởng đã làm thỏa đáng việc này. Điền Chính Quốc bồi Lưu Thanh các nàng uống chén cháo, lại cầm lịch bệnh của Tạ Tiểu Nam đi làm thủ tục đổi phòng bệnh. Chờ hắn đi phòng bệnh bình thường dọn đồ Tạ Tiểu Nam lại đây, Điền Mạn Nhu cũng quay về rồi, cố ý ở nhà xưởng bên kia thu thập xong mới trở về, còn vẫn đang mặc một bộ đồ của công ty, ngồi ở chỗ đó vừa ăn cơm tối, một bên nghe Lưu Thanh nói đổi phòng bệnh. Nàng thật không có phản bác, chỉ là ngẩng đầu liếc mắt nhìn Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc cũng không mở miệng.

Chờ người một nhà ăn xong, tỷ đệ hai người mới ăn ý cùng đi cầu thang.

Điền Chính Quốc nói: "Ba hôm nay đã bắt đầu theo em bàn giao chuyện sau này."

Hai mắt Điền Mạn Nhu nhìn ngoài cửa sổ không hé răng.

Điền Chính Quốc nói tiếp: "Ba không muốn hóa liệu, em cũng có chút dao động..."

Điền Mạn Nhu quay đầu lại nhìn hắn: "Em đừng hồ đồ, ung thư dạ dày trung kỳ, nếu như trị liệu thoả đáng, còn có thể lại nối tiếp năm, sáu năm..."

Điền Chính Quốc mím mím miệng, khe khẽ thở dài, không nhắc lại chuyện này, mà là nói tới Tạ Tiểu Nam: "Em chuyển con bé về nơi này, ba mấy ngày nay tâm tình không được tốt, không thể để một mình ông đợi, mẹ lại chạy tới chạy lui..."

Điền Mạn Nhu lần này lại không phản bác, mà là gật gật đầu, nói: "Chị khoảng thời gian này cũng bận bịu, không cóthời gian chăm sóc tiểu Nam, đem nó chuyển về vậy tốt hơn."

Điền Chính Quốc còn tưởng rằng muốn phí một phen miệng lưỡi, thấy nàng nói chuyện tốt như vậy, đúng là hơi kinh ngạc, Điền Mạn Nhu một mặt bình tĩnh, nhìn hắn cười cợt, nói: "Em ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, emđều muốn cùng Kim Tại Hưởng sinh sống, chị còn có cái gì có thể phản đối?"

Điền Chính Quốc hỏi nàng: "Làm bên nhà xưởng có mệt hay không?"

"Cũng còn tốt, có hi vọng, cũng không cảm thấy mệt mỏi gì lắm." Điền Mạn Nhu nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Khoảng thời gian này em giúp chị nhìn bên này một chút, cực khổ rồi."

"Không có chuyện gì, có điều chiều nay em chuẩn bị đi kiểm tra thai sản, chị lần trước nói muốn cùng đi, bây giờ còn có thời gian không?"

"Cùng sếp nói một tiếng là được, không có gì." Điền Mạn Nhu lại nhìn hắn cái bụng một chút, nói: "Chậm rãi liền hiện ra mang thai, hai tháng sau đó có thể làm sao bây giờ?"

"Đi một bước xem một bước đi." Điền Chính Quốc dứt lời lại cười một cái tự giễu: "Em mấy tháng này, liền chỉ dựa vào câu nói này sống."

Điền Mạn Nhu đưa tay chải chải tóc trên đầu hắn, ngạnh ngạnh đâm tay, lại nói người an tâm."Nhìn thoáng chút, gánh nặng trong lòng quá nặng đối với con không tốt."

Điền Chính Quốc gật gù, gọi nàng nghỉ sớm một chút, lúc này mới về nhà.

Kim Tại Hưởng rất sớm hậu ở cửa công viên, một chút liền nhìn ra dấu vết Điền Chính Quốc đã khóc, hỏi: "Làm sao khóc đến con mắt đều sưng lên?"

Điền Chính Quốc vừa đi một bên với hắn vừa kể chuyện trong bệnh viện, sinh lão bệnh tử, vốn là chuyện khó giải sự, Kim Tại Hưởng cũng chỉ đành an ủi vài câu. Hai người về đến nhà rất sớm rửa mặt ngủ.

Điền Chính Quốc ngày thứ hai như cũ đến bệnh viện hầu hạ bệnh nhân, buổi chiều cùng Kim Tại Hưởng cùng đi vùng ngoại thành đón Điền Mạn Nhu trở về, ba người một xe đi tới bệnh viện tư nhân vì là Điền Chính Quốc kiểm tra thai sản.

Điền Mạn Nhu xem xong toàn bộ kiểm tra quy trình, mãi đến tận mắt thấy trên màn hình siêu âm nhịp tim đang đập của đứa trẻ, nàng mới dám vững tin, này dĩ nhiên là thật sự... Nàng nhìn hình ảnh kia phát ra một chút ngốc, lấy lại tinh thần, hỏi bác sĩ: "Nam nhân sinh con sẽ có hay không có cái gì nguy hiểm? Thai nhi khỏe mạnh hay không?"

Bác sĩ nhìn Kim Tại Hưởng một chút, mới đáp: "Nữ nhân sinh con còn có nguy hiểm, cũng không ai dám bảo đảm, chỉ có thể nói đến hiện nay, đại nhân cùng hài tử đều rất khỏe mạnh."

Điền Mạn Nhu liền biết đây là có chuyện nguy hiểm, có thể nheo mắt nhìn vẻ mặt Điền Chính Quốc, cũng biết hắn hiện tại là tuyệt không chịu từ bỏ, bản thân nàng nhìn thấy tiểu thai nhi kia, cũng không nỡ, đó cũng là cháu ruột nàng.

Kim Tại Hưởng cẩn thận từng li từng tí một đỡ Điền Chính Quốc bước xuống giường chẩn liệu, hai người một mặt dáng vẻ ân ái, Điền Mạn Nhu liền không nói cái gì nữa, chỉ là căn dặn Điền Chính Quốc: "Chính em ở trước mặt ba mẹ cũng cẩn thận, đừng lúc nào lọt nhân bánh."

Điền Mạn Nhu xin nghỉ một buổi trưa, cùng Điền Chính Quốc làm xong sản kiểm, một người trở về bệnh viện.

Kim Tại Hưởng lái xe lại không về nhà, mà là mang theo Điền Chính Quốc đi tới chợ."Bảo bối cũng gần ra sinh, làm sao có thể một chút cũng không có chuẩn bị?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #lvoe