Một
Tên gốc: 血月
Author: 五月葡萄
Link: https://wypt0729.lofter.com/post/4caa94b5_1ccb2a9a6?incantation=rzWB8Row04UE
-------------------------------
Ở bên trong một nhà đấu giá, tác phẩm nghệ thuật cuối cùng được mang lên trưng bày.
Đây là một bức tranh kỳ lạ. Trong bức tranh là một con sói trắng đang đứng trên mép vách đá cõng một con mèo đen trên lưng. Chúng cùng nhau nhìn về phía mặt trăng và mặt trăng ấy thực sự có màu đỏ.
Đó chính là trăng máu, tương truyền rằng khi trăng máu xuất hiện, một số tinh linh được tu luyện tốt có thể biến thành hình người. Vậy bức tranh này đang diễn tả quá trình tu luyện hình hài của con người sao?
"Bức tranh này là một bức tranh cổ được lưu truyền trong dân gian. Không rõ người vẽ nó là ai và ý nghĩa của bức tranh cũng chưa được xác định."
Sau khi người bán đấu giá giới thiệu xong lai lịch của bức tranh, cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.
Một bức tranh kỳ lạ như vậy đã khơi dậy trí tò mò của giới nhà giàu, nhưng dù sao nó cũng không phải là bức tranh nổi tiếng nên giá khởi điểm không cao.
"Năm vạn!"
"Bảy vạn!"
"Một trăm vạn." Một giọng nói trầm thấp xen lẫn chút lười biếng vang lên, tất cả mọi người đều sửng sốt, đối với một bức tranh bình thường thế này mà lại vung tiền như rác, người này nhiều tiền đến mức không có chỗ để tiêu sao?
Người bán đấu giá kích động nhìn thiếu niên đang ngồi trong góc, nói: "Một trăm vạn, lần một, lần hai, thành giao."
Vừa bước ra khỏi phòng đấu giá, một nhóm phóng viên lập tức vây quanh, bảy mồm tám lưỡi tranh nhau hỏi: "Xin hỏi vì sao ngài lại mua bức tranh này với giá một trăm vạn?"
Thiếu niên vừa mới vung tiền như rác nâng mắt, lạnh nhạt nói: "Bức tranh này làm tôi nhớ đến một người bạn cũ."
Hả? Câu trả lời như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược khiến các phóng viên có mặt không biết phải làm sao, nhưng cậu thiếu niên không muốn nói gì thêm nữa, xua tay rồi rời đi, ánh đèn flash chớp chớp liên hồi, chiếu vào đôi mắt xanh đen của cậu.
Một triều đại khác đã được thành lập ở kinh đô gần đây, song điều này cũng không ảnh hưởng nhiều đến những người dưới đáy, triều đại hưng khởi, triều đại hủy diệt, miễn là sinh kế của họ không bị ảnh hưởng, thì làm thần dân của ai mà không được?
Tuy nhiên, tên của triều đại mới này rất lạ - Dạ Lang quốc, thử hỏi trong lịch sử liệu có quốc gia nào sẽ lấy động vật làm tên quốc hiệu?
Nhưng rất nhanh sau đó, cái tên kỳ lạ này đã bị lu mờ bởi những lời bàn tán rằng tân thái tử điện hạ rất đẹp trai.
Mà thái tử điện hạ trong lời đồn đại, hiện tại đang chán đến chết ở trong Đông cung.
Lưu Diệu Văn vẫn không biết rằng ở ngoài kia có một nhóm nhỏ người mê muội hắn. Kỳ thật, thân là một thái tử nhưng thật ra hắn chỉ là một quân cờ. Phụ hoàng càng cưng chiều ngũ đệ của hắn hơn, đoán chừng không bao lâu nữa, cái danh thái tử này của hắn cũng sẽ bị phế. Hiện tại hắn chỉ có thể giả vờ ngoan ngoãn, mong chờ tương lai trở thành vương gia nhàn rỗi, không đánh mất cái mạng nhỏ này là tốt rồi.
Rõ ràng chính là một chỉ yêu, ấy vậy mà vẫn có những phiền não của con người, Lưu Diệu Văn tự cười nhạo bản thân.
"Điện hạ." Tiểu Lý Tử hào hứng chạy vào Tây Vực vừa cống nạp một con mèo, Hoàng Thượng nói là tặng cho người, người xem đi ạ.
Lưu Diệu Văn định thần lại, nhìn vào chiếc lồng trong tay Tiểu Lý Tử, bên trong là một con mèo đen gầy trơ cả xương, lúc này đôi mắt to xanh lam đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Lưu Diệu Văn mỉm cười, gầy như thế này, nói là nhặt được ở trên đường hắn cũng tin.
Hắn mở chiếc lồng ra, mèo đen nhỏ ngược lại rất vui mừng, chủ động cọ cọ vào tay của hắn, Tiểu Lý Tử cười: "Nhìn con mèo này nó rất thích điện hạ!"
Lưu Diệu Văn gật đầu, dù sao đi nữa thì hắn cũng đang rảnh đến phát chán, chi bằng nuôi mèo cho bớt buồn chán, không đến mấy tháng, chú mèo nhỏ này được hắn nuôi với bộ lông sáng màu, trông rất đáng yêu.
Mèo đen nhỏ này rất thông minh, khi không có chuyện gì sẽ nằm phơi bụng cho Lưu Diệu Văn xoa xoa, Lưu Diệu Văn rất thích, ra ngoài ở đâu cũng có bẫy, chẳng thà ở nhà xoa mèo cho sướng.
Không biết từ lúc nào trong dân gian lưu truyền tin đồn rằng hoàng thất nhất tộc của Dạ Lang quốc đều là yêu vật, rất nhanh liền ngày càng nghiêm trọng, dân chúng tự phát tổ chức đội quân lớn để bắt yêu, rần rộ kéo đến Kinh Đô.
Có tin tức là lúc này Hoàng Đế và các phi tần hoàng tử đều đang ở trong cung, nhưng khi đến nơi rồi dân chúng đều choáng váng, cả cung điện to lớn thế này ấy vậy mà chỉ còn lại một mình Thái Tử.
Lúc này, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên mang theo sát khí, một tay cầm kiếm, một tay ôm mèo, từng bước xông ra khỏi vòng vây. Hắn cứ nghĩ phụ thân không muốn hắn làm Thái Tử, nhưng hắn không thể ngờ người có thể tuyệt tình đến như vậy, giữ hắn lại để làm mồi nhử.
Công phu của Lưu Diệu Văn không yếu nhưng chung quy song quyền cũng không địch lại bốn tay, lúc hắn không chú ý, một thanh kiếm lạnh lẽo từ phía sau âm thầm lao đến.
Điều khiến mọi người không ngờ đến chính là mèo đen trong tay Lưu Diệu Văn đột nhiên nhảy xuống, trong nháy mắt đã biến thành một thiếu niên gầy gò, một phát ngăn cản thanh kiếm kia.
Đội quân bắt yêu đều bị cảnh tượng trước mắt dọa đến đứng sững cả người, cùng lùi về một bước, mà người đánh lén kia bị hù đến mức rơi cả kiếm.
Thiếu niên mèo yêu kia chẳng nói một lời, chỉ nhặt thanh kiếm lên, quay đầu, nhìn thật sâu Lưu Diệu Văn đang đứng sững tại chỗ một lúc, sau đó xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ.
Thân là đội quân bắt yêu lại đang đi "bắt yêu", sao có thể bỏ qua yêu vật đang ở trước mắt, thoáng chốc liền có một nhóm lớn người đuổi theo thiếu niên mèo yêu kia ra khỏi cung điện, tạo cho Lưu Diệu Văn một cơ hội để thở, chỉ là nhờ một cơ hội như vậy mà Lưu Diệu Văn thuận lợi trốn thoát.
Câu chuyện đằng sau vừa đơn giản lại sáo rỗng. Hoàng đế đã quy tất cả những lời đồn đại kỳ quái cho mèo yêu biến thành người trước mặt mọi người, cuộc náo loạn cứ như vậy mà đơn giản lắng xuống.
Lưu Diệu Văn cũng không còn giả ngu nữa, thành công trở thành tân vương, Lang tộc chủ trương sức mạnh, một khi có Lang Vương mới sinh ra, bọn họ sẽ trung thành với Lang Vương mới, xem như lão Lang Vương có quyết tâm nhưng cũng không có sức xoay chuyển trời đất.
Chỉ là, Lưu Diệu Văn cuối cùng vẫn không thể tìm thấy thiếu niên kia nữa.
Hắn không biết là thiếu niên kia đã sớm tu luyện thành người nhưng vẫn một mực giữ nguyên hình ẩn nấp bên cạnh hắn, hay là bởi vì tình cờ hôm đó là đêm trăng máu nên mới có cơ hội hóa thành người. Hắn không biết liệu cậu ấy có khả năng trốn thoát không, không biết lúc này cậu ấy có khỏe không?
.
Lưu Diệu Văn 12 tuổi từ trong mơ giật mình tỉnh dậy, hắn lại mơ giấc mơ này, trong mơ hắn nuôi một con mèo, mèo là yêu, hắn cũng là yêu, khà khà yêu nuôi yêu?
Lưu Diệu Văn mỉm cười sờ đầu của mình, không ngờ đến lại đụng phải một đôi tai đầy lông.
Hắn bị dọa đến mức nhảy vụt lên trước gương, người trong gương không chỉ có một đôi tai sói, mà còn có thêm một cái đuôi sói.
Tiêu rồi tiêu rồi, lần này biến thành yêu thật rồi, Lưu Diệu Văn người đang khóc thút thít nhanh tay lấy điện thoại di động ra tìm kiếm biện pháp giải quyết:
Mọc tai sói thì nên làm sao bây giờ?
Người có đột nhiên biến thành yêu không?
Biến thành yêu sẽ còn biến trở lại thành người không?
Baidu đương nhiên sẽ không giải quyết được vấn đề của hắn, thậm chí còn tri kỷ biểu hiện: Ngài có cần tư vấn tâm lý không?
Áu! Triệt để xong rồi! Lưu Diệu Văn ngồi yên trên giường, giơ tay sờ vào đôi tai trên đầu, hả? Biến mất rồi! Hắn ngay lập tức vui vẻ trở lại, nhưng vui vẻ chưa được bao lâu, đồng hồ báo thức liền vang lên.
Lưu Diệu Văn mở mắt ra lần nữa, là mơ trong mơ sao? Hắn biết rõ là không phải, chẳng qua đó chỉ là hồi ức thời thơ ấu thôi.
Từ khi bắt đầu có giấc mơ kỳ lạ đó vào năm 12 tuổi, hắn cảm thấy mình đang dần phát triển theo hướng sói, tất nhiên không phải là chuyện đáng sợ như mọc tai và đuôi. Thị giác của hắn trở nên rất tốt, thể lực cũng khá, thậm chí so với bạn cùng lứa còn chạy nhanh hơn rất nhiều. Chẳng lẽ kiếp trước hắn thực sự là chỉ yêu?
Hôm nay là đại hội thể thao, Lưu Diệu Văn còn có hạng mục thi đấu, hắn không thể ngồi phát ngốc thêm nữa, vội vàng thu dọn đồ đạc xong liền chạy đến trường.
Không biết nhà trường sắp xếp như thế nào, hạng mục đầu tiên lại là chạy 1500m nam. Lưu Diệu Văn đứng một bên làm nóng người, thì nghe thấy âm thanh kích động của mấy nữ sinh "Cậu mau nhìn cậu mau nhìn, là học sinh chuyển trường vào lớp 3, cậu ấy đẹp trai quá, cậu ấy đẹp trai quá đi!"
"Đúng vậy, đúng vậy, nghe nói là con lai, mắt còn là màu xanh lam, tớ mê cậu ấy chết mất!"
Mắt màu xanh lam? Lưu Diệu Văn cảm thấy tim khẽ động, nhìn về nơi nữ sinh kia chỉ.
Đứng cách đó không xa là một nam sinh cao gầy, cũng đang làm nóng người, cậu tựa như cảm nhận được ánh mắt của Lưu Diệu Vãn, quay đầu lại.
Chỉ trong nháy mắt, Lưu Diệu Văn phảng phất như rơi xuống dòng biển sâu.
Ánh mắt của thiếu niên đứng trước mắt dần đồng nhất với cái nhìn thật sâu của thiếu niên mèo yêu trong giấc mơ kia. Trong đầu Lưu Diệu Văn không kiểm soát được mà xuất hiện một ý nghĩ.
"Cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi."
Có một số lần gặp đầu tiên lại là trùng phùng.
Chưa đợi Lưu Diệu Văn mở miệng nói gì, trọng tài đã ra hiệu cho các vận động viên chuẩn bị vào đường đua, hắn đành đè nén tâm tư xuống, tập trung thi đấu.
Súng lệnh vừa vang lên, Lưu Diệu Văn đã dẫn đầu lao về phía trước, nhờ dựa vào thể chất như sói, hắn tự nhiên vững vàng đứng ở vị trí số một.
"Đm, cậu làm gì vậy?"
Phía sau truyền đến vài tiếng la, Lưu Diệu Văn quay đầu lại, trông thấy mấy tuyển thủ lớp khác đang dùng cách giả vờ ngã để đẩy đối thủ ra khỏi đường đua, khá lắm, đủ tổn hại, nhưng điều này tất nhiên không ảnh hưởng được Lưu Diệu Văn, có điều thiếu niên mắt xanh đằng sau thì không thoát khỏi thủ đoạn của bọn họ.
Một nam sinh đến gần cậu ấy, ui một tiếng, dùng tư thế như vờ ngã va vào cậu, Lưu Diệu Văn nắm chặt tay, thiếu chút nữa dừng lại.
Có điều thiếu niên kia cũng không phải dễ chọc, cậu ấy nhanh nhẹn như mèo, xoay người dễ dàng tránh đi, nam sinh vờ đụng người kia ngã mạnh xuống đất, coi như tự mình chuốc khổ.
Lưu Diệu Văn khẽ cười, quay đầu bắt đầu tăng tốc chạy về đích, thuận lợi giành vị trí thứ nhất trong tiếng reo hò.
Lưu Diệu Văn toàn thân đầy công danh lặng lẽ vòng đến lớp ba, tìm được vị thiếu niên mắt xanh kia.
Thể lực thiếu niên kia hiển nhiên không bằng Lưu Diệu Văn, lúc này đang chống đầu gối thở dốc.
"Ai, bạn học, uống hớp nước." Lưu Diệu Văn thấy thế, lập tức ân cần đưa sang.
Thiếu niên kia nhìn hắn một cái, nhận lấy nước, nhỏ giọng nói câu cảm ơn.
Khá lắm, không ngờ ngoại hình trắng đẹp vậy mà lại có giọng nói trầm đến thế, tương phản manh* a!
Lưu Diệu Văn càng thêm hứng thú với cậu, lại hỏi:"Bạn học, cậu tên gì thế?"
"Nghiêm Hạo Tường." Hả, trong giấc mơ hắn có đặt tên cho con mèo là Hạo Tường? Hình như... Không có.
"Tôi thấy cậu hình như không thích hợp chạy cự li dài lắm? Sao lại tham gia hạng mục này?"
"Tôi bị gọi đến đột xuất, đăng kí thi nhảy xa và nhảy cao vào ngày mai." Hả, vận động viên nhảy xa lại bị kéo đến chạy cự li dài, lớp này nghĩ gì vậy?
Lưu Diệu Văn thầm nghĩ hồi lâu, thật sự không tìm ra đề tài, chỉ có thể nói "Vậy chúc cậu ngày mai thi đấu cố lên!"
Nghiêm Hạo Tường thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, lại nói một câu cảm ơn rồi quay đầu rời đi.
Lưu Diệu Văn nhìn bóng lưng cậu, khóe môi khẽ cong, tính tình người này lạnh lùng thật đấy.
----------
• Permission 👇🏻
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip