Stage 11: Thức ăn và nước mắt

"Đúng là đàn ông nuôi con thì sẽ thành như thế này mà. Ngay từ đầu dì đã khuyên mẹ con không nên lấy một tên như thế rồi. Suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào con chữ thì được tích sự gì chứ? Không nghe lời dì đó rồi giờ thì sao? Làm khổ bản thân, làm khổ con cái. Mà đến mẹ con cũng tệ nữa cơ. Nuôi được con gái lớn chừng này rồi còn không biết tự chăm sóc lấy bản thân mình. Ngay từ đầu mọi thứ đã là sai lầm rồi thì còn trông chờ gì nữa..."

Hana không chắc là mình có còn nghe nổi những lời đó nữa hay không. Dì của cô là người đã làm thủ tục thay cho bố mẹ nên sáng nay cũng chính là dì đã đưa Hana từ bệnh viện về. Trên suốt con đường tới khi về đến nhà, dì đã nói suốt những lời như thế. Hana không biết liệu dì ấy có đang nói với mình không hay chỉ đơn giản là đang trút hết tâm sự của mình ra. Cô bé muốn hiểu cho những suy nghĩ đó, cho cùng thì dì ấy vẫn là không nhìn được cảnh cô phải nhập viện mà không có người thân bên cạnh. Là dì của cô chỉ đang lo lắng cho cô mà thôi. Mặt khác, những lời đó như đang khắc sâu thêm vào cái hoàn cảnh mà Hana đang gặp phải này, dù rằng cô nhập viện một mình cũng chẳng hề gì, có bệnh thì phaiủ chữa không làm phiền ai cũng tốt.

Chỉ là khi phải nghe quá nhiều thì cô bé cũng cảm thấy mệt mỏi. Có lẽ cô cần phải ngủ một giấc, Hana đã nghĩ vậy khi dì bảo cô rằng họ đã về đến nhà.

"Trước khi nghỉ ngơi con hãy ăn gì đó đi nhé!" Dì dặn cô sau khi cho những hộp bento mà mình đã chuẩn bị vào trong tủ lạnh. "Đều là những món dễ tiêu hóa đó. Nhớ uống thuốc đầy đủ nữa."

"Con biết rồi. Dì mau về đi, còn phải đưa Kaito đi học nữa."

"Đã giờ này rồi mà." Dì vừa nói vừa tay vào đồng hồ trong bếp. Nó đã chỉ tới hơn hai giờ trưa. "Bố thằng nhóc sáng nay nhận nhiệm vụ đó rồi."

Hana đã không nhận ra rằng đã đến tận giờ này rồi.

"Dì về đây, con nhớ ăn đúng bữa rồi uống thuốc đó."

"Vâng ạ."

Sau khi tiễn dì về, Hana lại vô thức bước vào trong bếp. Sau bữa sáng ở bệnh viện, họ đã bận túi bụi với thủ tục xuất viện, cô đã quên hết chuyện giờ giấc, bây giờ có lẽ đã tới lúc để ăn thêm một bữa nữa rồi.

Nghĩ tới đó, cô bé mở tủ lạnh ra rồi lấy một hộp thức ăn được dì chuẩn bị, cho nó vào lò vi sóng và chờ đợi. Khi nhìn cái hộp xoay tròn bên trong, Hana lại bắt đầu nghĩ miên man về những gì đã xảy ra tối qua. Cô không biết mình đã trở nên mơ hồ, hay đó là một giấc mơ, hay đó là một câu chuyện giả tưởng do chính mình nghĩ ra, nhưng cô đã nói chuyện với Yamada Ryosuke suốt thời gian qua. Hana có thật sự tin hay không? Không hẳn tin cũng không hẳn không tin, cô chỉ cảm thấy cho dù đó có là sự thật hay không thì sự ngờ vực vẫn luôn tồn tại ở đó.

Nhưng tại sao lại là mình nhỉ?

Tiếng tít tít báo đồ ăn đã được hâm xong vang lên kéo Hana về với thực tại. Cô bé lấy cái hộp ra rồi để lên bàn bếp, nhưng chưa nghĩ tới việc sẽ mở nó ra ngay. Hoặc là do cô bé lại bị cuốn vào một dòng suy nghĩ khác khiến cô nàng quên mất rằng mình chuẩn bị làm gì.

Hana nhận ra rằng mình đã đặt quá ít câu hỏi. Đêm qua cô chỉ nghe câu chuyện như huyền thoại đó rồi cứ vậy mà để Ryosuke kéo mình đi. Cho dù cô bé có thật sự tin đi chăng nữa thì vẫn còn rất nhiều câu hỏi khác cần được nêu ra. Bởi mặc cho Ryosuke có mượn cơ thể của Miru với mục đích gì, anh ấy cũng không có lý do gì để bắt chuyện với một người như cô. Hana chỉ là muốn tan vào mây khói ngay ngày hôm nay nếu có thể, nhưng trước đó cô vẫn muốn được hỏi.

Chỉ là từ khi thức dậy đến giờ, cô bé không tìm thấy Ryosuke ở đâu cả. Có khi cơ hội đó đã không còn nữa. Có khi mọi thứ vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng đẹp đẽ.

Hana lại nhìn vào hộp thức ăn. Cô không hiểu mình phải ăn để làm gì nữa. Dù sao thì cô cũng không còn lý do gì để tiếp tục tồn tại vào ngày hôm nay nữa. Cô có mở nó ra ăn hay không cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

"Này, chúng ta phải đi ngay thôi." Đột nhiên bóng dáng quen thuộc mấy ngày qua với cô xông vào nhà bếp. "Sao em về nhà mà không nói tiếng nào cả?!?"

Đó là ai vậy? Hana tự hỏi. Là Hayasaki Miru hay Yamada Ryosuke?

"Còn nhìn gì nữa?! Anh đang hỏi em đấy! Sao về nhà mà không báo tiếng nào?"

"Nhưng hôm nay là em được xuất viện rồi, thực ra nó cũng không nghiêm trọng lắm..."

"Đó không phải là vấn đề. Không phải anh đã bảo là đừng có tự dưng biến mất khiến người khác lo lắng rồi hay sao? Chẳng phải hôm nay chúng ta có hẹn đi xem pháo hoa à, em cứ như chẳng xem lời nói của người khác có chút trọng lượng nào ấy nhỉ?"

Tới khi ấy Hana mới nhận ra rằng người đứng trước mặt mình đang nổi cáu. Vì mình ư? Vì mình lại một lần nữa biến mất ư?

"Em..."

"Em làm sao?" Ryosuke cau mày.

"Khi em thức dậy em chẳng thấy anh đâu. Nhưng em còn phải ăn bữa sáng, cái bữa sáng nhạt nhẽo mà em cảm thấy như mình vừa ăn cát ấy. Rồi còn phải làm thủ tục xuất viện, với người dì cứ liên tục nói về bố mẹ em tệ đến thế nào, em là một đứa không biết chăm sóc bản thân ra sao, cứ như thể em không biết vậy. Em đã không thấy anh ở đâu suốt lúc đó, em không thể thông báo cho anh được..." Cô bé vừa nói xong thì cảm thấy nghèn nghẹn. Cô không biết nước mắt đã bắt đầu rơi từ lúc nào, Hana cảm thấy trên mặt mình toàn là nước, nó chảy vào khóe miệng cô mằn mặn.

Hana không biết tại sao mình lại khóc. Rõ ràng đó chỉ là những việc đương nhiên, chẳng có gì phải đau buồn cả, cô bé không cảm thấy mình nên khóc vì những chuyện cỏn con như thế. Kể cả Ryosuke có đến hay không cũng thế, việc anh đến hay không cũng chẳng quan trọng, vì dù sao cuối cùng cô cũng sẽ biến mất, chỉ là chưa biết bằng cách nào. Anh không cần phải lo sợ, không cần phải khiến cô cảm thấy tội lỗi như thế này. Cô không cần phải cảm thấy tội lỗi. Hay phải khóc.

Chỉ là nước mắt cứ thế mà trào ra lúc nào cô không hay biết. Và cô bé không biết làm cách nào để dừng nó lại.

"Khoan đã, này! Anh không có ý đó. Chỉ là vì..." Hana không để ý thấy Ryosuke đang cuốn lên.

Những giọt nước mắt rơi xuống hộp thức ăn vừa được hâm lại, cả hai thứ đều nóng hôi hổi, thế nên nước mắt vẫn cứ đọng lại đó, như chúng có cùng chất thể với nhau. Cả nước mắt và thức ăn, Hana đều không cần chúng. Cô bé không thèm ăn, cũng chẳng còn khóc từ rất lâu rồi. Vậy mà giờ đây cả hai lại đang dần nhòe đi trước mắt cô.

"Mình phải làm sao mới được đây?!' Ryosuke thì bắt đầu phát hoảng.

Anh chỉ vừa bước vào được một phút mà cớ sự đã thành ra nông nỗi này. Anh tự nhận rằng có lẽ cơn nóng giận của mình đã khiến Hana cảm thấy tủi thân, nhưng anh không tưởng tượng được chuyện đó sẽ đi tới nước này. Ryosuke không biết mình nên làm gì tiếp theo, trước cảnh tượng một cô gái đang khóc anh hoàn toàn trở thành một bức tượng đá. Rồi anh cố nhớ lại lần gần nhất mình gặp phải trường hợp tương tự thế này anh đã làm gì, đó là sau chuyện xảy ra ở quán cà phê. Khi đó Hana đau lòng khi nhìn người mình thích giới thiệu bạn gái với mình. Ryosuke nhận ra khi đó anh đã ôm lấy cô bé trong vô thức.

Mình sẽ bị kết án ấu dâm mất thôi. Thế là tiêu đời nghệ sĩ của mình.

Nhưng đó cũng là lúc anh quay trở lại cơ thể của mình ở tương lai.

Liệu đó có phải chính là mấu chốt của vấn đề không?

Ryosuke không chần chừ nữa. Anh muốn thử lại, dù thế nào anh cũng muốn quay lại với cơ thể của mình. Nhưng cũng chính lúc đó một thứ khác đột nhiên khiến anh lưỡng lự. Nếu Ryosuke có thể quay lại là mình ngay lúc này, anh sẽ để lại Hana đang khóc ở đó một lần nữa. Anh là tên khốn nạn thế nào nếu làm chuyện đó đến những hai lần?

Nhưng Ryosuke vốn không phải là kẻ hay lưỡng lự đến thế, anh chỉ cần hành động thôi, còn hậu quả thế nào anh đều có thể chấp nhận.

Anh bước tới và nắm lấy cổ tay của Hana, cô bé vẫn chưa ngừng khóc. Thật sự anh cũng không chắc mình đã từng thấy ai có thể khóc nhiều đến thế chưa.

"Anh không biết phải làm sao thì em mới ngừng khóc nhưng chúng ta phải đi thôi."

Hana ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt sửng sốt. Cũng phải thôi, dù gì tình hình cũng đã đến nước này rồi mà Ryosuke còn làm như không được. "Phải đi xem pháo hoa chứ, nếu không đi bây giờ thì không kịp nữa đâu."

.

.

.

"Em đói bụng quá, chúng ta ghé vào đâu đó để ăn được không?"

Đối với Ryosuke, câu nói đó còn khiến anh kinh ngạc hơn cả cảnh tượng Hana khóc đến phát nghẹn ban trưa.

"Hả? Em nói gì cơ?"

"Em bảo là chúng ta dừng lại ăn gì đó được không? Chúng ta sẽ không trễ giờ chứ?"

Ryosuke liếc qua đồng hồ trên xe taxi, họ vẫn còn thời gian. Cả hai bảo tài xế cho xuống ở một con phố mua sắm gần nhất họ có thể nhìn thấy được. Thậm chí họ còn không biết đây là đâu, nhưng thật sự thì cũng chẳng ai buồn quan tâm tới chuyện đó cả. Hai người chọn quán monjayaki mà họ nhìn thấy. Hana ăn một mạch đến khi cô không thể ăn nổi nữa dù Ryosuke đã căn dặn về bệnh dạ dày của cô bé và rằng cô nên ăn từng chút một thôi. Nhưng Hana cảm thấy đói cồn cào và ăn như chưa bao giờ từng được ăn. Một phần vì cô chẳng ăn gì từ sau bữa sáng ở bệnh viện, một phần vì cô đang ăn luôn cả phần của vài tuần, vài tháng vừa qua. Cơn thèm ăn dâng lên không thể làm cách nào ngăn lại được khiến Hana trở nên vô cùng phấn khích.

"Em không định giải thích gì à?" Sau khi đã ăn xong phần của mình, Ryosuke mới lên tiếng.

"Sao ạ?"

"Sao em lại ăn như hổ đói thế này?!"

"Không phải ban nãy em có nói với anh rồi sao? Do em không hề ăn gì từ sau bữa sáng cả."

"Không phải như thế. Chỉ có mình anh thấy kỳ lạ sao? Rằng em gần như chẳng ăn gì trong suốt mấy ngày qua. Nói thật là anh không ngạc nhiên chút nào khi em phải nhập viện vì viêm dạ dày cả. Nhưng giờ thì sao?"

"Em hiểu cảm giác của anh."

"Hiểu cảm giác của anh á?"

"Vì em cũng không biết tại sao."

Bữa tối diễn ra chóng vánh, tựa như một cuộc đột nhập vào quán ăn. Khi đến quầy tính tiền thì đột nhiên Hana mới như vừa tỉnh khỏi giấc ngủ ngắn trên taxi ban nãy. Khoảnh khắc Ryosuke trả tiền cho chủ quán, cô bé mới nhận ra rằng anh có rất nhiều tiền. Đó cũng là lý do họ đến đây bằng taxi chứ không phải tàu điện. Nhưng không xét đến tình cảnh của họ hiện giờ thì Hayasaki Miru cũng không thể có nhiều tiền đến vậy, dù sao cô ấy cũng là một vu nữ sống trong đền cùng bà của mình. Chuyện này thật vô lý.

"Cảm ơn về bữa ăn ạ." Ryosuke vừa nói vừa cười với người chủ quán như thể anh vô cùng thân thuộc với họ.

Khi nhìn thấy ánh mắt Hana nhìn mình, anh đã phần nào hiểu ra điều đang chất chứa trong đó.

"Rốt cuộc là sao? Tiền ở đâu mà anh có? Đó là câu hỏi trong đầu em đúng không?" Hana im lặng nên coi như là anh đã đoán đúng.

Vì không thể cứ vậy nói trước mặt chủ quán nên Ryosuke đã đợi tới khi họ bước hẳn ra ngoài. Khi cánh cửa lùa đóng lại phía sau lưng, một cơn gió thốc mùa thu ùa qua khiến cả hai rùng mình.

"Thực ra chuyện đó cũng không dễ dàng gì."

"Hửm?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip