Chương 1-5

Chương 1

Năm 9 tuổi, Kim Tại Hưởng được ba mẹ đưa đến nhà họ Điền.

Công ty của ba mẹ có vấn đề, hắn dù nhỏ cũng cảm giác được điều ấy. Gần đây ba mẹ rất hay về muộn, chỉ kịp chúc hắn ngủ ngon rồi vội đưa hắn về phòng ngủ, nhưng hắn vẫn luôn nghe thấy tiếng hai người lén cãi nhau.

Hôm qua hai người họ cãi nhau cực kì lớn tiếng.

Kim Tại Hưởng bước tới phòng làm việc, định mở cửa đi vào đã nghe thấy tiếng mẹ nghẹn ngào:

"Nó là con trai anh đấy! Chẳng lẽ anh muốn nó phải lấy một người câm, cùng người ta sống đến già hay sao?"

"Anh cũng không muốn, nhưng em nghĩ công ty bây giờ còn trụ được hay sao? Hơn một nghìn nhân viên, chúng ta biết phải làm thế nào?"

"Tiểu Hưởng vẫn còn nhỏ, anh lại muốn biến nó thành quà hối lộ? Bọn họ yêu cầu Tiểu Hưởng chuyển vào ở ngay! Đây là ý gì? Chồng nuôi từ bé?"

"Vợ chồng họ là người tốt, em cũng gặp qua rồi mà. Hai người đó chỉ muốn Tiểu Hưởng làm bạn với con trai, cùng nhau lớn lên mà thôi, hơn nữa cuối tuần họ sẽ đưa Tiểu Hưởng về. Chúng ta tạm thời để Tiểu Hưởng ở đấy đến khi thành niên, sau đó đưa gấp bội tiền đến trả cho họ, anh nghĩ họ sẽ không cưỡng ép chúng ta."

Trong lúc mẹ vẫn đang khóc lóc, Kim Tại Hưởng đẩy cửa vào, kéo lấy tay mẹ: "Không sao đâu mẹ, con đi."

Cha mẹ đưa hắn đến nhà họ Điền. Quản gia đã đứng sẵn chờ họ, vợ chồng họ Điền cũng ra cửa đưa cả nhà ba người vào phòng khách. Bốn người cùng nhau nói chuyện, ba mẹ Điền đảm bảo sẽ coi Kim Tại Hưởng như con ruột, cuối tuần sẽ đưa hắn về nhà, ba mẹ Kim mới không đành lòng rời đi.

Tiễn vợ chồng họ Kim xong, ba mẹ Điền mới quay về phòng khách. Mẹ Điền nhẹ nhàng nói với quản gia : "Mau gọi Quốc nhi xuống đây đi."

"Vâng, bà chủ."

"Tiểu Hưởng, sau này cô chú gọi con như thế được không? Có lẽ con sẽ ở đây khá lâu, cứ coi như đây là nhà mình, nếu có chuyện gì nhất định phải nói cho cô chú. Bây giờ chưa quen lắm, chúng ta từ từ làm quen, được không?" – Mẹ Điền cầm tay hắn, dịu dàng nói.

Kim Tại Hưởng gật gật đầu.

Ba Điền vẫn luôn trầm mặc, cũng quay đầu nói chuyện với hắn: "Quốc nhi nó... Không nói được. Đều là lỗi của cô chú. Lúc nó còn nhỏ cô chú quá bận, không có thời gian chăm sóc thằng bé. Tối hôm ấy nó phát sốt, cô chú lại phải tăng ca. Sáng sớm mới về đến nhà, nó đã sốt cao lắm rồi. Cô chú đưa thằng bé đến viện, vất vả lắm mới cứu được mạng nó, nhưng nó lại không thể nói chuyện được nữa. Công việc của cô chú vẫn luôn bận rộn, cũng không thể ở cùng thằng bé đến cuối đời. Cháu cứ cho là cô chú ích kỷ đi, muốn có người ở đây, cùng thằng bé lớn lên, giúp cô chú chăm sóc thằng bé. Tiểu Hưởng... Cô chú sẽ đối xử với cháu như với Quốc nhi, cháu hãy thông cảm giúp cô chú."

Kim Tại Hưởng bước tới trước mặt ba Điền, nghiêm túc đáp lại:" Vâng."

"Ông chủ, bà chủ, cậu Kim." – Quản gia lên tiếng.

Kim Tại Hưởng nhìn sang, thấy dưới chân quản gia có một đứa bé nhỏ xíu, hình như đứa nhỏ này sợ người lạ, cả người trốn phía sau quản gia, chỉ để lộ cái đầu nho nhỏ mang theo vẻ ngạc nhiên nhìn hắn.

Mẹ Điền đi tới, dắt tay Điền Chính Quốc, đứa nhỏ rụt rè bước ra. Kim Tại Hưởng chăm chú nhìn đứa bé trước mặt. Điền Chính Quốc trắng nõn nà, không biết có phải do cơ thể yếu hay không, đứa nhỏ này thấp hơn nhiều so với bạn bè đồng trang lứa. Cậu mặc bộ đồ liền thân hình con thỏ, không đội mũ, đôi tai trắng dài nằm sau lưng, rung rung theo bước đi của cậu. Đứa nhỏ được mẹ nắm tay, có lẽ đang ngại nên bàn tay be bé nắm chặt lấy bàn tay lớn, nhìn Kim Tại Hưởng chớp chớp đôi mắt tròn. Rất nhiều năm sau, mỗi lần Kim Tại Hưởng nhớ lại lần đầu gặp Điền Chính Quốc đều thấy cậu vô cùng đáng yêu, giống như con thỏ nhỏ mềm mại rụt rè. Hắn muốn chăm sóc đứa nhỏ này cả đời.

Mẹ Điền dẫn tay bé tới trước mặt Kim Tại Hưởng giới thiệu: "Đây là anh Tại Hưởng, sau này anh sẽ ở trong nhà chúng ta. Anh Tại Hưởng mới tới, con nhất định phải giúp đỡ anh ấy, được không Quốc nhi?"

Kim Tại Hưởng nhìn nhóc thỏ chần chừ, định mở miệng chào hỏi nhóc, lại thấy Điền Chính Quốc buông lỏng bàn tay đang nắm tay mẹ, đứng trước mặt hắn. Đứa nhóc này dường như đang cố lấy hết dũng khí, hai bàn tay trắng mịn be bé túm lấy góc áo hắn quơ quơ. Nhóc ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn hắn, cười một cái. Không đợi Kim Tại Hưởng phản ứng, dũng khí của nhóc thỏ xẹp xuống, quay người trốn sau chân mẹ. Mẹ Điền cười cười giải thích với Kim Tại Hưởng rằng Chính Quốc sợ người lạ, sau này quen dần sẽ đỡ hơn. Kim Tại Hưởng lắc lắc đầu nói không sao, lại quay sang nhìn con thỏ nhỏ đang ló cái đầu nhỏ xíu nhìn mình.


Chương 2

Phòng của Kim Tại Hưởng nằm trên tầng hai, bên cạnh phòng của Điền Chính Quốc. Sắp xếp đồ xong, mẹ Điền kéo tay hắn nói về Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc năm nay sáu tuổi, đã đến tuổi tới trường, nhưng ba mẹ sợ cậu không theo kịp, lại hi vọng cậu có thể học một trường bình thường nên đã mời gia sư đến dạy ngôn ngữ kí hiệu với một chút toán, văn cơ bản. Họ định cho Điền Chính Quốc học trường mà Kim Tại Hưởng đang học, lại hỏi hắn có đồng ý học ngôn ngữ kí hiệu hay không, để sau này thuận tiện giao tiếp với Chính Quốc. Nhận được sự đồng ý rồi, mẹ Điền sắp xếp một tiếng mỗi tối học ngôn ngữ kí hiệu.

Bà tự thấy xấu hổ vì đã chiếm dụng quá nhiều thời gian của đứa bé này, lại còn bắt nó học thêm ngôn ngữ kí hiệu. Kim Tại Hưởng lắc đầu, nắm lấy tay mẹ Điền nói tự mình muốn học, hắn muốn chơi cùng Chính Quốc. Mẹ Điền thoáng yên tâm, dặn dò hắn coi nơi đây như nhà của mình rồi tiếp tục làm việc.

Kim Tại Hưởng cảm thấy ba mẹ Điền đều là người tốt, còn có con thỏ nhỏ đáng yêu kia nữa, hắn nhắn tin cho ba mẹ kể một chút, ba mẹ hắn mới có thể ngủ yên.

Sau đó, Kim Tại Hưởng ban ngày đến trường học, Điền Chính Quốc ở nhà học, ba mẹ Điền bộn bề trăm việc nhưng vẫn cố gắng về ăn tối cùng họ.

Kim Tại Hưởng mỗi ngày được quản gia đón về nhà đều thấy Điền Chính Quốc ngồi trong phòng khách. Điền Chính Quốc vừa thấy hắn sẽ chạy đến đưa đồ, lúc thì vở, bút, lúc thì thước, tẩy, đưa xong nhóc lại đỏ mặt chạy đi. Kim Tại Hưởng hỏi gia sư mới biết Điền Chính Quốc đang 'chăm sóc' mình. Chính Quốc sợ hắn đến nhà mình chưa quen, thầy giáo nói nếu cậu tặng một chút quà nhỏ cho hắn, hắn sẽ cảm nhận được sự quan tâm, sẽ vui vẻ, thế nên ngày nào cậu cũng chờ hắn đi học về rồi tặng quà. Nhưng cậu vẫn còn ngại, đưa quà xong sẽ bỏ chạy.

Phải mất một thời gian dài Điền Chính Quốc mới bắt đầu thói quen ở bên Kim Tại Hưởng. Lúc hắn làm bài tập, Điền Chính Quốc sẽ ngồi bên cạnh yên lặng vẽ tranh, không quấy rối hắn, dường như cậu chỉ muốn ở gần hắn.

Kim Tại Hưởng làm bài xong đi tới chỗ cậu, cậu ngẩng đầu nhìn Kim Tại Hưởng. Hắn dùng ngôn ngữ kí hiệu mới học được, hỏi cậu

【 Em đang vẽ gì? 】

Điền Chính Quốc cười cười khoa tay múa chân:【Anh Tại Hưởng, anh nói chuyện là được, không cần dùng ngôn ngữ tay với em đâu.】

"Được rồi. Em đang vẽ cái gì?"

【 Anh Tại Hưởng, em đang làm bài tập.】

Kim Tại Hưởng hỏi cậu có thể cho hắn xem tranh không, lại khen cậu vẽ rất đẹp. Điền Chính Quốc xấu hổ gật gật đầu, bỏ lại tranh ở đó chạy về phòng.

Sau khi hai người thân thiết hơn, Kim Tại Hưởng phát hiện Điền Chính Quốc rất thích ở cạnh hắn. Cậu chỉ yên lặng ngồi cạnh hắn, không quấy rối, không nghịch ngợm, ngoan cực kì.


Chương 3

Năm Điền Chính Quốc bảy tuổi, người nhà đưa cậu đến trường học của Kim Tại Hưởng. Lúc đầu Kim Tại Hưởng sợ cậu không quen, cứ ra chơi sẽ tới chơi với cậu. Cũng may giáo viên và bạn học đều quan tâm tới Điền Chính Quốc, ngoại trừ cậu dễ ngại thì không còn gì phải lo lắng nữa. Tan học Kim Tại Hưởng sẽ tới đón cậu, hai người cùng về nhà, Kim Tại Hưởng lại giúp cậu học bài.

Sau khi Điền Chính Quốc lên cấp hai, Kim Tại Hưởng phát hiện có gì đó sai sai.

Ngày Điền Chính Quốc biết mình có thể học trường mà Kim Tại Hưởng từng học, cậu vội vàng chạy đi tìm hắn. Kim Tại Hưởng khi ấy đang nói chuyện cùng ba mẹ Điền, Điền Chính Quốc vừa nhìn thấy hắn vội phi tới túm lấy tay áo hắn, rồi buông ra khoa tay múa chân.

【 Anh Tại Hưởng, em lại được học trường của anh nè. 】

Kim Tại Hưởng kéo cậu ngồi xuống ghế, xoa xoa đầu cậu: "Ngày hôm qua anh cũng mới biết, bạn học nhỏ à."

Mẹ Điền cười cậu: "Được học cùng trường anh Tại Hưởng mà vui như thế hả."

Điền Chính Quốc lúc này không xấu hổ, gật gật đầu, dường như sợ không đủ, cậu cười tươi ra hiệu với ba mẹ rằng mình rất rất vui. Sau đó cậu nghiêng đầu hỏi Kim Tại Hưởng:

【 Anh ơi, anh còn giữ đồng phục không ạ? Em có thể mặc thử một lát không? 】

"Vẫn còn, nhưng phải đợi anh tìm đã."

Điền Chính Quốc lôi kéo hắn muốn trở về phòng tìm đồng phục, mẹ Điền gọi hai người lại: "Ăn cơm xong rồi hẵng tìm."

Điền Chính Quốc lắc đầu một cái, lại nhìn Kim Tại Hưởng, trên mặt đầy vẻ tủi thân oan ức.

Kim Tại Hưởng bất đắc dĩ cười cười, nói với mẹ Điền: "Cô à, con dắt em ấy đi tìm đồng phục rồi xuống luôn."

Sau đó hắn đưa Điền Chính Quốc về phòng mình tìm đồ. Điền Chính Quốc ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ, một lát sau, Kim Tại Hưởng tìm được đồ đưa cho cậu, Điền Chính Quốc cầm quần áo chạy về phòng mình. Đợi một lúc không thấy Điền Chính Quốc trở về, Kim Tại Hưởng đành tới gõ cửa phòng cậu: "Anh có thể vào không?"

Hai giây sau hắn mới nghe được động tĩnh, Điền Chính Quốc mở hé cửa, lộ ra cái đầu.

"Làm sao vậy? Thay xong chưa? Để anh nhìn một chút."

Điền Chính Quốc suy nghĩ một chốc mới kéo cửa ra, Kim Tại Hưởng lúc này mới phát hiện Điền Chính Quốc chỉ mặc áo khoác học sinh, áo quá lớn, che kín hai đùi của Điền Chính Quốc, đôi chân trắng nõn của cậu lộ hoàn toàn ra ngoài như đang mặc váy.

Điền Chính Quốc còn cười ngốc nghếch với hắn:【 Đồng phục của anh Tại Hưởng to quá, lúc nãy em mặc quần còn bị tụt cơ, em đang thay quần khác. 】

Kim Tại Hưởng ngẩn người nhìn cậu, Điền Chính Quốc thấy hắn không có phản ứng, giơ ống tay áo rộng khua khoắng trước mặt hắn, Kim Tại Hưởng mới lấy lại tinh thần.

"Em thay đồ đi. Khi nào nhập học trường sẽ lấy số đo làm đồng phục sau."

Điền Chính Quốc gật gật đầu, vào phòng thay đồ, đưa quần áo đồng phục cho Kim Tại Hưởng, hai người mới xuống lầu ăn cơm.

Đêm hôm ấy, Kim Tại Hưởng nằm trên giường, nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh Điền Chính Quốc mặc đồng phục của hắn. Hắn nằm mơ, Điền Chính Quốc vẫn mặc đồng phục học sinh, bị hắn đè trên tường hôn môi. Tới khi Điền Chính Quốc không thở nổi hắn mới buông tha cậu, lại từ từ mở khoá kéo trên áo khoác. Từng tấc da thịt trắng nõn mịn màng lộ ra, hắn cúi đầu hôn từng chút, từng chút xuống dưới. Hắn ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ đang run rẩy, phát hiện Điền Chính Quốc đỏ mắt nức nở, giống như con thỏ nhỏ đáng yêu bị người ta bắt nạt.

Tiếng báo thức đúng lúc này vang lên. Kim Tại Hưởng rời giường dọn dẹp, hắn cầm đồng phục hôm qua bị mình ném trên ghế treo cẩn thận vào tủ quần áo, lại tìm quần lót mới đi tắm rửa.

Xuống lầu ăn cơm, chỉ còn Điền Chính Quốc ngồi trên bàn, ba mẹ Điền ăn xong đã đi làm, hắn đi tới xoa xoa đầu Điền Chính Quốc nói chào buổi sáng. Điền Chính Quốc cười tươi, kéo ghế bên cạnh giúp hắn ngồi.

Kim Tại Hưởng hỏi cậu: "Ngày hôm nay em là học sinh cấp hai rồi, có căng thẳng không? Có muốn anh tới xem em không?"

Điền Chính Quốc lắc đầu một cái:

【 Không cần đâu! Em lớn rồi! Nhưng mà em muốn anh đón em tan học. 】

Kim Tại Hưởng cười cười đáp: "Được rồi, ăn nhanh nào, tới trường sớm một chút, anh dẫn em đi tìm phòng học."

Đến trường, Kim Tại Hưởng dẫn Điền Chính Quốc tìm phòng học, lại dặn cậu nếu có chuyện thì nháy máy cho hắn, hắn nhất định chạy nhanh tới.

Điền Chính Quốc cười gật đầu cho hắn yên tâm, Kim Tại Hưởng mới trở về trường cấp ba.

Hai người lại trở về sinh hoạt như trước đây, Kim Tại Hưởng tan học sẽ tới đón Điền Chính Quốc về nhà. Trường cấp ba thường tan muộn hơn, cậu sẽ ngoan ngoãn ngồi trong phòng làm bài tập chờ Kim Tại Hưởng tới đón. Trên đường về, Kim Tại Hưởng hỏi chuyện ngày hôm nay của cậu, giáo viên dạy có dễ hiểu không, bạn bè có đối xử tốt với cậu không, có chỗ nào không quen hay không, Điền Chính Quốc cười cười dùng ngôn ngữ kí hiệu trả lời.

Mỗi ngày trôi qua đều vô cùng tốt đẹp.


Chương 4

Mỗi ngày Kim Tại Hưởng đều đến đón Điền Chính Quốc về nhà, bạn học tò mò hỏi quan hệ của hai người, Điền Chính Quốc sẽ nói với họ Kim Tại Hưởng là anh trai mình. Nhưng hai người không có nét nào giống nhau, đám bạn hỏi đi hỏi lại, cậu chỉ cười cười. Cậu không muốn trả lời nhiều lần, mọi người cũng giải tán, không hỏi nữa.

Nhưng học sinh cấp hai không giống tiểu học, tụi nó biết nhiều thứ, hiểu nhiều chuyện, cũng tới kì dậy thì phản nghịch, bắt đầu biết nóng nảy, nhiều chuyện, yêu sớm.

Trên đời này không có tường nào cản được hết gió.

Lên một lớp, đám bạn trong lớp cũng quen thuộc hơn, tám chuyện linh tinh ngày càng nhiều, không biết ai khởi xướng, chúng nó bắt đầu nói xấu sau lưng Điền Chính Quốc.

Có một, hai đứa trêu Điền Chính Quốc, cậu không nói được, viết giấy giải thích cũng không ai thèm xem. Đám bạn nhìn cậu ngại ngùng lúng túng thấy thú vị mới mẻ, giờ ra chơi nào cũng đến trêu chọc cậu.

Lâu dần, Điền Chính Quốc không phản kháng nữa, mấy đứa trong lớp cùng nhau bắt nạt cậu. Lần này, Kim Tại Hưởng đến đón Điền Chính Quốc tan học thấy cậu bị một đám con trai vây quanh, có một đứa hỏi "Sao chồng nuôi từ bé của mày chưa đến?", mấy đứa bên cạnh cười hùa ha hả.

Điền Chính Quốc đứng lên lắc đầu ra hiệu, nhưng cậu thấp hơn tụi nó, lại không nói được, chỉ biết dùng ngôn ngữ kí hiệu.

【Anh Tại Hưởng không phải chồng nuôi từ bé, các cậu đừng nói linh tinh! 】

Đám bạn không biết ngôn ngữ kí hiệu, Điền Chính Quốc lại không muốn Kim Tại Hưởng bị người khác cười nhạo, cố gắng ra hiệu ngăn họ lại nhưng không có tác dụng. Đám bạn nhìn Điền Chính Quốc khua tay múa chân kêu a a lại càng cười to hơn.

Kim Tại Hưởng đi tới, đẩy mấy đứa xung quanh ra. Hắn lớn hơn họ ba tuổi, vóc dáng lại cao. Điền Chính Quốc không phát hiện, thực ra vẻ mặt Kim Tại Hưởng thiên về kiểu lạnh lùng, lúc không cười nhìn rất nghiêm túc khó gần. Thế nhưng khi bên cạnh Điền Chính Quốc, hắn lúc nào cũng cười như ánh nắng ấm áp mùa đông khiến cậu an tâm vô cùng.

Kim Tại Hưởng lạnh mặt liếc đám xung quanh, mấy đứa phẫn nộ rời đi. Hắn nhìn Điền Chính Quốc, cả vẻ mặt và giọng điệu đều rất dịu dàng: "Dọn đồ xong thì về nhà thôi."

Điền Chính Quốc bị dáng vẻ khi nãy của hắn doạ giật mình, lúc này nhìn hắn dịu dàng như thế, cậu lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch khiến Kim Tại Hưởng cũng ngây ngẩn cả người.

【 Tại sao không giải thích? 】

"Với trình độ của bọn nó thì nói cũng như không, không cần giải thích."

【 Nhưng mà em không muốn họ nói xấu anh. Anh Tại Hưởng yên tâm, đợi em lớn hơn một chút, em sẽ nói chuyện với ba mẹ, không cho họ ép anh kết hôn với em đâu. 】

Kim Tại Hưởng không trả lời, giúp cậu xách cặp, tay còn lại dắt Điền Chính Quốc, nói: "Đi thôi, về nhà."

Sau hôm đó, ba mẹ Điền tới trường nói chuyện, giáo viên gọi người nhà của đám bắt nạt kia nói chuyện một hồi, họ không còn trêu chọc Điền Chính Quốc nữa. Chỉ là, bạn bè trong lớp ngày càng xa lánh cậu, nhưng Điền Chính Quốc không quan tâm.


Chương 5

Điền Chính Quốc lên cấp ba, Kim Tại Hưởng đã là sinh viên năm hai của một trường đại học top đầu.

Thành tích học tập của Điền Chính Quốc không quá nổi trội nhưng lại có năng khiếu nghệ thuật. Ngoại hình xinh đẹp trắng nõn, tính cách hiền lành điềm đạm, các bạn nữ cực kì thích ở gần cậu, liên tục lôi kéo cậu tham gia các câu lạc bộ nghệ thuật. Cậu vẽ khá đẹp, thường giúp mọi người trang trí, bày biện các hoạt động tập thể, còn giúp câu lạc bộ khác thiết kế trang phục, mỗi ngày trôi qua vô cùng vui vẻ. Ba mẹ cậu vì thấy có lỗi, cậu thích thứ gì họ cũng chiều theo bằng được. Họ mời một thầy dạy vẽ nổi tiếng đến dạy cậu, còn chuẩn bị giúp cậu học một trường mỹ thuật nổi tiếng.

Trường đại học của Kim Tại Hưởng nằm cùng thành phố, nhưng lịch học của hắn kín mít nên không tiện về nhà. Điền Chính Quốc học gia sư mỹ thuật, thỉnh thoảng sẽ xin nghỉ trên lớp ở nhà học. Thời gian này cả hai đều rất bận, Kim Tại Hưởng lại là hội trưởng hội học sinh nên càng bận hơn, mấy ngày liền không về nhà được, cuối tuần còn phải về nhà họ Kim thăm ba mẹ. Điền Chính Quốc nhớ anh Tại Hưởng không chịu nổi, quyết định xin nghỉ học đi tìm hắn.

Kim Tại Hưởng từng gửi lịch học cho cậu nên Điền Chính Quốc dễ dàng tìm được phòng học của hắn. Qua cánh cửa kính, Điền Chính Quốc vừa liếc mắt đã thấy Kim Tại Hưởng nghiêm túc nghe giảng. Trước đây cậu không để ý anh Tại Hưởng của cậu thực ra rất dễ nhìn. Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Kim Tại Hưởng quay ra ngoài cửa, nhìn cậu cười cười. Tim Điền Chính Quốc nhảy lên một cái, xấu hổ chạy đi mất. Kim Tại Hưởng thấy buồn cười, Quốc nhi của hắn lớn như vậy rồi, lúc thẹn thùng vẫn chạy trốn như lúc còn nhỏ. Hắn lén mở điện thoại, tìm trong danh bạ một người có avatar là bức chân dung đẹp như mặt trời nhỏ, nhắn tin cho Điền Chính Quốc.

Anh Tại Hưởng: Sao đột nhiên lại đến trường anh? Không nói với anh một tiếng, lỡ em không tìm được anh thì làm sao bây giờ?

Bảo bối: Mấy hôm nay anh không về nhà, em hơi hơi. . . Nhớ anh. Với lại em có lịch học của anh mà, em xem kĩ lắm mới đến đây á.

Anh Tại Hưởng: Mười phút nữa tan học, em đợi anh một lát.

Bảo bối: Dạ ~

Chuông tan học vang lên, Kim Tại Hưởng vừa ra ngoài đã thấy Điền Chính Quốc cúi người đá cục đá dưới chân. Hôm nay Điền Chính Quốc không mặc đồng phục học sinh, chỉ mặc áo sơ mi quần dài đơn giản, nhìn cậu vốn ngoan ngoãn, bây giờ lại càng ngoan hơn.

Kim Tại Hưởng đi tới bên cậu, cậu cảm nhận được bước chân của hắn mà nhìn sang, cười cong mắt.

"Đi thôi, anh còn chưa dẫn em đi tham quan trường anh."

Điền Chính Quốc gật gật đầu đi theo Kim Tại Hưởng. Kim Tại Hưởng vừa đi vừa chỉ cho Điền Chính Quốc ký túc xá hắn ở, thư viện hắn thường đến tự học, sân cỏ học thể chất, Điền Chính Quốc đều gật gật đầu đáp lại. Tới một cánh cửa, Kim Tại Hưởng đột nhiên dừng lại, ghé sát bên tai Điền Chính Quốc, nói: "Đây là phòng tắm, là nơi, anh, tắm, rửa."

Điền Chính Quốc cảm giác mặt mình lập tức đỏ bừng, nhanh chóng cúi đầu, không muốn để cho Kim Tại Hưởng nhìn thấy. Nhưng cậu không biết lúc cậu đỏ mặt, hai tai cũng hồng hồng, dáng vẻ đáng yêu này đã bị Kim Tại Hưởng nhìn thấu. Kim Tại Hưởng sợ trêu đùa quá trớn, người nào đó lại xấu hổ chạy mất, không dám đùa nữa.

Điền Chính Quốc thẹn không có chỗ trốn, muốn rời khỏi nơi này, nhưng cậu vừa quay người đã đụng vào lồng ngực Kim Tại Hưởng.

Kim Tại Hưởng không nhịn được cười thành tiếng, đúng như dự đoán, người nào đó lại muốn chạy, Kim Tại Hưởng nhanh chóng kéo tay cậu lại, nói: "Được rồi, không đùa em nữa. Sao Quốc nhi vẫn đáng yêu như thế hửm? Đi thôi, bên kia là phòng sinh hoạt của hội học sinh."

Vừa nói xong, có một cô gái xinh đẹp đi tới, đứng trước hai người chào hỏi: "Chào học trưởng, đây là, em trai của cậu à?"

Điền Chính Quốc nhìn cô, vừa muốn lắc đầu phủ nhận lại nghe cô nói: "Chào em trai, chị có thể mượn anh trai em một lúc không?"

Kim Tại Hưởng định trực tiếp từ chối, hắn biết cô gái này định nói gì, nhưng đứa nhỏ ngốc bên cạnh lại gật gật đầu.

Kim Tại Hưởng hơi tức giận, cùng cô gái kia đi đến bồn cây cách Điền Chính Quốc khoảng mười mét. Thực ra Điền Chính Quốc biết cô gái này muốn làm gì, dù sao cậu cũng là học sinh cấp ba chứ không phải đứa trẻ đơn thuần nữa rồi. Nhưng cậu cảm thấy anh Tại Hưởng xứng đáng có một cuộc sống bình thường, anh Tại Hưởng giỏi như vậy, ngoại hình đẹp, tính cách dễ gần, thành tích cũng rất tốt, anh Tại Hưởng là người tốt nhất cậu biết. Nếu như không có cậu, hắn sẽ có một người bạn gái xinh đẹp giỏi giang không kém, hai người sẽ kết hôn sinh con, sẽ cùng nhau sống những tháng ngày hạnh phúc còn lại. Vả lại, không phải cậu đã hứa sẽ để anh Tại Hưởng được sống một cuộc sống bình thường hay sao?

Quả nhiên, cậu nhìn thấy cô gái kia đỏ mặt nhìn Kim Tại Hưởng, từ sau lưng lấy ra một phong thư. Sau đó cậu không nhìn nổi nữa, trong lòng rất rất khó chịu, không dám nhìn hình ảnh này. Cậu không nỡ để anh Tại Hưởng rời đi, cho nên cậu quay lưng lại. Không nhìn thấy thì có thể lừa gạt mình, có thể coi như anh Tại Hưởng chưa từng nhận được lá thư kia, cũng có thể cho cậu ích kỷ một chút.

Bởi vì quay lưng lại nên cậu không thấy Kim Tại Hưởng không nhận lấy lá thư đó. Hắn nói vài câu với cô gái kia, cô gái da mặt mỏng ôm mặt khóc lóc chạy đi.

Kim Tại Hưởng mặt lạnh đi về bên cậu, không còn ôn nhu như lúc trước, cũng không xoa đầu cậu, chỉ lạnh nhạt đứng bên cậu, nói: "Đi thôi, tối nay anh về nhà ngủ."

Hai người đón xe về đến nhà, hiểu ngầm cư xử như bình thường, cùng ba mẹ Điền ăn cơm, rồi mỗi người yên lặng về phòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #lvoe